14+ Kể kỉ niệm đáng nhớ về bà (học sinh giỏi)

Tổng hợp các bài văn Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà hay nhất, ngắn gọn với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

14+ Kể kỉ niệm đáng nhớ về bà (học sinh giỏi)

Quảng cáo

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 1

Trong cuộc đời của mỗi con người, ai cũng có những hồi ức riêng để lưu giữ trong tim, để nhớ, để trân trọng. Có thể là những kỉ niệm êm đềm đáng nhớ của tuổi thơ, thời học trò…. Riêng tôi, tôi nhớ mãi những kỉ niệm, niềm vui, hạnh phúc bên người thân. Đó là bà nội của tôi. Mỗi khi nhắc đến bà nội lòng tôi lại dâng lên những cảm giác trong sáng, trân trọng bà.

Năm nay, nội tôi đã bảy mươi rồi. Cái tuổi không còn trẻ trung gì nữa nhưng bà có sự lạc quan, yêu đời, sức sống mãnh liệt đối với đời. Hồi còn trẻ, bà mạnh khỏe và làm việc rất tháo vát. Tuy đã già nhưng bà vẫn còn mạnh khỏe như hồi xưa. Bởi bà tập thể dục buổi sáng rất đều đặn. Bà nói: “Phải tập thể dục và ăn uống điều độ mới có sức khỏe tốt”. Dáng bà đi nhanh nhẹn, làm việc gì cũng tháo vát.

Bà rất thương tôi, bà thường dạy cho tôi nhiều điều hay lẽ phải, học làm sao để trở thành một công dân tốt cống hiến cho xã hội. Tôi thương bà bởi lòng nhân hậu hay giúp đỡ người khác. Hàng xóm ai cũng quý mến bà, vì bà luôn quan tâm giúp đỡ họ. Mỗi khi ai cần gì giúp, bà luôn sẵn sàng, mở rộng con tim để giúp. Các anh hàng xóm khoảng mười bảy, mười tám tuổi thường làm những việc sai trái vì bỏ học, thất nghiệp nên bà cũng hỏi han và khuyên nhủ các anh đó hiểu về pháp luật, phải có công việc làm ăn. Tôi rất tự hào về bà. Bà nói: “Hàng xóm “tối lửa tắt đèn có nhau” mà!, con phải quan tâm giúp đỡ bạn bè và những người xung quanh”. Tôi vâng lời và học tập theo bà. Mỗi tôi bà thường kể tôi nghe những câu chuyện cổ tích, cuộc sống của mọi người của ngày xưa rất khổ, những điều cần biết trong xã hội…
Mỗi khi tôi làm điều gì sai thì bà không la mắng mà ân cần dạy bảo, khuyên nhủ tôi. Hạnh phúc khi tôi nhận những điểm mười ở trên lớp, hạnh phúc hơn nữa là khi bà biết tôi đạt danh hiệu học sinh giỏi trong năm học lớp Bảy vừa rồi.

Quảng cáo

Mặc dù bà đã lớn tuổi rồi nhưng bà còn trồng rau và nuôi một đàn lợn. Tôi thường giúp bà tưới rau, bón phân hay cho lợn ăn,… Mẹ của tôi nói rằng: “Bà đã lớn tuổi rồi, không nên nuôi lợn làm gì cho cực để cho chúng con lo là đủ rồi”. Mà bà không chịu nghe. Bà nói: “ Bà không muốn ăn không ngồi rồi”. Bà nói là làm, không ai có thể cản được. Bà nói rồi đi ra vườn tưới rau, cho lợn ăn. Mỗi khi tôi đau, bà lo lắng vô cùng, phải chăm sóc tôi từng chén cháo , từng viên thuốc. Khi tôi khỏe bệnh thì bà rất vui mừng. Niềm vui của tươi cười trên môi nhưng lại có vai giọt nước mắt thấm trên mắt.
Không phải ngày nào bà cũng vui, cũng làm việc đều đặn là không bệnh, không mệt mỏi. Mà cứ mỏi đêm, bà thường thức giấc, đối diện với bức tường phẳng trong căn phòng trống. Dường như bà đang rất buồn vì ông đã mất. Và em nhận thấy được sự già yếu trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn, làn da điểm đồi mồi. Những tâm sự, nỗi buồn này dù bà không nói ra nhưng tôi cũng thầm hiểu trong sự cô đơn của bà.

Một kỉ niệm mà tôi sẽ không bao giờ quên bà. Hồi ấy, tôi là học sinh lớp Một. Vì trường gần nên tôi phải đi bộ đến trường. Sau tan học, trời mưa to. Bà phải làm xong hết mọi việc rồi bà đón tôi. Vì bà sợ tôi bị cảm nên phải đem áo mưa đến tận trường cho tôi. Tôi thương bà lắm. Tôi dúi đầu vào lòng bà khóc, hơi ấm của bà làm vơi đi nỗi sợ hãi của tôi.

Quảng cáo

Tôi sẽ nhớ mãi những lời dạy của bà và những kỉ niệm đẹp bên bà. Nó sẽ sống mãi trong lòng tôi, giục tôi bước đi nhanh hơn trên con đường thành công của cuộc đời. “Con hứa sẽ học thật tốt, cố gắng làm con ngoan trò giỏi để không phụ lòng mong mỏi của bà. Bà mãi mãi là người con quý trọng nhất.”

Dàn ý Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà

Mở bài: Giới thiệu người bạn của mình là ai? Kỉ niệm khiến mình xúc động là kỉ niệm gì? (nêu một cách khái quát).

Thân bài:

Tập trung kể về kỉ niệm xúc động ấy.

Nó xảy ra ở đâu, lúc nào (thời gian, hoàn cảnh…) với ai (nhân vật).

Chuyện xảy ra như thế nào? (mở đầu, diễn biến, kết quả).

Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào (miêu tả các biểu hiện của sự xúc động).

Kết bài: Nêu bản thân có suy nghĩ gì về kỉ niệm đó.

Quảng cáo

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 2

Mỗi khi hè đến, ve kêu trên những tán phượng hồng thắm và cái nóng oi bức trải dài gay gắt trên con đường nhỏ, lòng tôi lại thấy nao nao, nhớ người bạn cũ ba năm trước. Tôi đã quen và thân với Nhài trong một mùa hè như thế.

Hè đó tôi được mẹ đưa về quê thăm bà ngoại. Thăm bà thì rất thích, nhưng tôi vẫn buồn vì chẳng ai đánh bạn với tôi. Trẻ con làng hình như lạnh lùng với trẻ con thành phố vậy. Vừa đặt chân về làng tôi đã bắt gặp cái cây chuối già đầu làng xù xì, im lìm như cau có với đứa con gái thành phố khó ưa. Có lẽ trông tôi khó ưa thật. Mặt ỉu xìu, chân lê bước khó nhọc. Tôi bị say xe, lại phải đi bộ từ bến xe về làng, có đến bốn cây số chứ ít gì!

Làng vào trưa thật yên tĩnh, chỉ trừ mấy con chim chích hay se sẻ gì đó thì cứ nhảy nhót, lích chích luôn mồm, cứ thấy xe bò chở lúa, chở rơm là lại sà xuống đường nhặt hạt thóc rơi vãi. Mấy ngày sau đó tôi chỉ nằm trong nhà, hoặc mắc võng nằm chơi trong vườn. Có lẽ tôi sẽ qua một mùa hè được bà yêu chiều, nhưng buồn vì không có bạn, nếu như không có một hôm xảy ra một sự kiện đáng nhớ.

Tôi đang nằm ăn khế ngọt ngoài vườn và thưởng thức tiếng chim, thì có một cô bé trạc tuổi tôi cùng một thằng nhóc bé hơn đến nhà bà tôi và gọi í ới:

– Bà Liễu có nhà không ạ? Bà ơi! Cháu là Nhài và Hòa đây ạ.

Bà tôi đáp, rồi họ nói gì tôi chẳng nghe rõ. Được một lúc bà gọi tôi:

– Cún ơi! Cháu lấy cái rổ con cho chị em nó mượn này.

Tôi vừa cau có vì bị làm phiền vừa hơi bực trước bọn nó mà bị gọi là “Cún” vừa đứng dậy đi vào bếp lấy rổ. Tôi ra đã thấy chúng đứng đó rồi. Tôi hơi sẩng: “RỔ đây”. Thằng Hòa có vóc người nhỏ bé núp sau lưng chị. Còn Nhài có dáng người tầm thước, da bánh mật, thân hình chắc nịch nhưng vừa vặn, mái tóc nâu đỏ vì cháy nắng, nhưng dài và cặp gọn sau gáy. Nhài trông khỏe mạnh hơn tôi nhiều. Nó đỡ lấy cái rổ rồi dắt em ra cổng. Nghe bà hỏi sao không ở lại chơi, nó cười và nghĩ thế nào, nó quay lại. Tôi nghĩ: “Cũng khá bạo dạn và tự nhiên đấy”. Nhài chạy lại chỗ tôi, cầm tay tôi khẽ lắc:

– Chị Liên ơi! Em là Nhài. Chị đi chơi với em đi. Rồi chị kể chuyện thành phố cho chúng em nghe nhé, em thèm được lên thành phố lắm.

Nó nói một lèo khiến tôi hơi bối rối. Tôi bảo nó mình bằng tuổi nhau thì cứ gọi là bạn và nó tươi cười đồng ý, để lộ ra hàm răng trắng, có một chiếc khểnh rất xinh. Chúng tôi đã quen nhau như vậy.

Chiều hôm đó, tôi mới thấy hết vẻ đẹp của quê mình – qua lời giới thiệu và qua mắt nhìn của Nhài. Nhài dẫn tôi đi xem cánh đồng, con mương… Vào hè lúa chẳng còn xanh, nắng chói chiếu xuống, cùng gió lùa, lúa nghiêng mình như sóng và vàng óng như mật ong… Tất cả giản dị thôi, nhưng có được những thành quả đó là bao công sức của dân làng khai phá và bảo vệ. Nghe nói trong đó người đầu tiên đổ mồ hôi, công sức là cụ tổ dòng họ nhà Nhài. Cũng nghe Nhài kể có cả xương máu của dân làng thời chống đế quốc Pháp và Mĩ, trong đó có liệt sĩ Hoàng Văn Long là ông nội của Nhài.

Giọng Nhài vừa đằm thắm vừa xiết bao tự hào. Đến đình làng, nơi được công nhận là di tích lịch sử chống Pháp, Nhài dẫn tôi đến một cây gạo lâu đời lắm rồi, nghe nói thiêng lắm, ai cầu gì cũng toại nguyện. Tôi không tin lắm nhưng cũng đến trước cây gạo cầu cho mình học giỏi. Còn Nhài lại cầu cho hai đứa tôi, sẽ luôn được chơi với nhau vào mỗi mùa hè sau. Nhìn vẻ mặt chân tình, nghe lời cầu đó của Nhài tôi rưng rưng lệ.

Rồi hai đứa đi hái hoa sen, trên hồ sen rộng. Ngồi trên thuyền len lách giữa các cây sen, thả hồn theo những cánh sen hồng thơm ngát, tôi thấy lòng mình thanh thản lạ kì. Lần đầu tiên trong đời tôi được tận tay hái những bông sen đẹp như cổ tích mà trước đây tôi chỉ được nhìn, chỉ biết trong những trang sách, trên màn hình ti vi. Nhài còn dẫn tôi đi mò cua, câu cá. Cũng lội bì bõm, nhưng tôi chỉ là người xách giỏ. Thế mà cuối buổi tôi cũng được chia phần, nào cua, nào cá rô.

Bữa ấy bà cháu có canh cua và cá rô ron rán. Tôi ăn ngon miệng hơn bất cứ bữa tiệc nào trên thành phố! Nhài và tinh bạn của Nhài làm cho những ngày hè của tôi hấp dẫn biết bao, bạn làm tôi cảm nhận được hết vẻ đẹp của đồng quê. Nhịp sống ồn ào, hối hả trên thành phố làm con người mệt mỏi. về quê, khi đã thực sự hòa nhập với hương dồng gió nội, với những con người như những bông sen, người ta mới thấy thế nào là cuộc sống đẹp. Cảm ơn Nhài!

Một buổi chiều, những vạt nắng vàng dần nhạt, tôi giúp Nhài bó rạ, rồi cầm nón cho Nhài gánh rạ về, nghe Nhài kể về gia đình mình. Mẹ Nhài mất sớm, Nhài sống với người cha cùng đứa em nhỏ. Người cha ốm yếu, bệnh tật mà vẫn phải quanh năm đồng áng vất vả lắm ba cha con mới không bị đứt bữa. Nhài vừa đi học vừa chăm sóc em, cơm nước, lại trồng rau, nuôi lợn, gà phụ thêm chi phí cuộc sống với cha.

Thiếu tình thương của mẹ nhưng Nhài vẫn cố vươn lên học giỏi và chăm ngoan. Nhài cứ luôn chân, luôn tay. Cho nên, nói là đi chơi, thực ra tôi theo Nhài đi làm những việc Nhài làm thường ngày. Gánh nặng gia đình làm Nhài nhẫn nại ghé đôi vai bé nhỏ gánh cùng cha. Nhài như một thiên thần bé nhỏ đáng kính phục mà tôi đọc trong cổ tích.

Một hôm, biết ngày mai là phiên chợ huyện, hôm nay thể nào Nhài cũng đi hái hoa sen để mai đem bán, tôi sang nhà Nhài để được cùng Nhài ra đầm sen. Từ ngoài tôi đã nghe tiếng Nhài khóc. Bố Nhài đang nghiến răng quật vào lưng Nhài bằng chiếc roi cày. Tôi vừa khóc vừa chạy về nhà kéo bà tôi sang can ngăn, Nhài mới thoát đòn. Hỏi bà, tôi mới biết: Bố Nhài vì nghèo khổ, túng thiếu lại bệnh tật nên dễ phật ý. Có khi Hòa, em Nhài, chẳng có lỗi gì, buồn bực đâu đó ông cũng quát mắng, đánh hai con.

Nhài thương em chịu đòn thay tất, nhưng Nhài vẫn thương bố không bao giờ bị đòn oan mà giận bô’ vì bạn hiểu bố khổ quá nên trái tính. Nhài kể có lần đánh con rồi, đêm các con ngủ yên bố ngồi hút thuốc lào và thầm lặng khóc. Càng hiểu hoàn cảnh của Nhài, tôi càng cảm phục và yêu thương người bạn nghèo mà giàu nghị lực. Nghe Nhài kể chuyện và nhìn Nhài cười không thể biết được Nhài khổ đến vậy.

Một tuần sau tôi không gặp Nhài vì cùng bà đi thăm dì Thu lấy chồng ở làng bên. Hôm tôi về Nhài có ý trông đợi, thoáng thấy tôi bạn liền chạy đến, khóc nức nở và đưa tặng tôi một chậu cây nhỏ. Chị em Nhài phải theo cha đi vào Tây Nguyên. Cha Nhài sẽ làm ở trang trại cà phê của chú Nhài, mong kinh tế gia đình có thể khá lên được. Nhà cửa, rộng vườn cha đã bán xong cả rồi.

Nhài đi được một vài hôm thì tôi cũng về thành phố, hè đã gần hết, tôi phải về chuẩn bi vào năm học mới. Cây hoa nhài bạn cho tôi chăm đã lớn, mùa nào cũng nở hoa, những bông hoa trắng muốt, trong trắng và bình dị như người bạn của tôi. Tôi học bà ướp trà nhài để lúc nào uống trà cũng nhớ đến Nhài.

Tôi có nhiều bạn thân nhưng chẳng có ai như Nhài. Trước khi quen Nhài làm việc gì khó tôi cũng hay nản lòng. Nhài cho tôi thấy phải biến nước mắt thành nụ cười. Tình bạn của chúng tôi như hương nhài thầm lặng và thơm lâu.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 3

Bà ngoại là người tôi yêu mến nhất. Tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ cùng với bà. Mỗi dịp nghỉ hè, tôi lại được về quê thăm bà. Tôi vẫn còn nhớ mãi về kì nghỉ hè năm lớp một. Hôm đó là buổi sáng chủ nhật, tôi và mẹ ra bến xe. Khoảng sáu giờ ba mươi phút, xe xuất phát. Gần trưa, xe mới đến nơi. Tôi và mẹ xuống xe rồi đi bộ theo con đường làng về nhà bà ngoại. Hai hàng cây bên đường khẽ rung rinh đang chào đón tôi. Từ xa, tôi đã thấy bà ngoại đứng đón ở ngoài cổng. Tôi háo hức chạy đến ôm lấy bà và chào hỏi: “Cháu chào bà ạ!”. Bà mỉm cười, rồi dắt tay tôi vào nhà và hỏi han chuyện học hành của tôi. Mẹ ở lại một hôm rồi phải trở về thành phố để đi làm. Những ngày sau đó, tôi đã có nhiều trải nghiệm thú vị. Sáng sớm, tôi theo bà ra thăm đồng lúa. Buổi trưa, tôi được thưởng thức rất nhiều món ngon do bà nấu. Tối hôm đó, hai bà cháu ra ngoài sân ngồi hóng mát. Tôi được nghe bà ngoại kể chuyện. Những truyện cổ tích tôi đã đọc trong sách biết bao lần. Nhưng khi nghe bà kể lại thấy thật thú vị, mới lạ. Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành, chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm hay chuyện về cậu bé thông minh đã giúp được nhà vua. Giọng kể của bà nhẹ nhàng, miệng bà vẫn còn thoảng hương trầu. Bà giống như bà tiên trong các truyện cổ tích vậy. Tôi cảm thấy vô cùng yêu mến và kính trọng bà ngoại.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 4

Trong gia đình của em có ba thế hệ cùng chung sống, nhưng em yêu quý và gần gũi nhất với bà ngoại. Có lẽ từ bé em đã lớn lên cùng bà nhiều nhất nên tạo thành một tình cảm rất tự nhiên.

Bà em năm nay 60 tuổi, vẫn còn khỏe mạnh và tinh anh. Dáng người bà tầm thước. Em nghe ông nói bà ngày còn trẻ là cô gái đẹp có tiếng trong vùng. Vì vậy dù bây giờ trên khuôn mặt bà đã có dấu vết của thời gian nhưng có thể nhìn thấy nét đẹp phúc hậu. Bà em có khuôn mặt tròn và đôi mắt bồ câu vẫn còn rất sáng. Chỉ khi nào xỏ kim bà mới cần dùng đến kính, còn đọc sách báo bà vẫn có thể đọc trơn tru không ảnh hưởng gì.

Em thích nhất là mái tóc của bà, mái tóc đã lấm chấm hoa râm được bà cắt ngắn ngang vai và uốn lọn cúp vào trông bà trẻ hơn mấy tuổi.

Thêm nữa, bà ăn mặc gọn gàng, trẻ trung, nhìn như 50 tuổi. Ngày bé, bà thường bế bồng hát ru chăm em như nuôi con mọn, đến cả ba mẹ cũng không được với bà. Đến khi em lớn hơn, bà dạy em học hát, đọc chữ, rồi tập cho em viết những nét chữ đầu tiên trước khi vào lớp 1. Nhờ có bà mà em biết đọc trước các bạn, nét chữ mềm mại và học được nhiều kiến thức bổ ích.

Em rất yêu quý bà ngoại. Em sẽ cố gắng học giỏi và ngoan ngoãn để bà và ba mẹ vui lòng. Hi vọng bà mạnh khỏe, để sống thật lâu với con cháu.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 5

Em có một người mẹ thứ hai, đó chính là bà ngoại của em, từ ngày em đi học kỳ nghỉ hè nào em cũng về thăm ông bà ngoại vài tháng, em rất thích được ở cùng với ông bà ngoại.

Bà ngoại em năm nay đã gần 60 tuổi rồi, tuy đã là hội viên của hội người cao tuổi nhưng trông bà vẫn còn dẻo dai, trẻ khỏe và tràn đầy sức sống. Bà em có dáng người cao, đậm, đôi chân chắc khỏe, mái tóc bà mới chỉ lấm tấm vài sợi tóc trắng, còn đâu vẫn dài đen, bóng mượt. Bà thường tết tóc nên khi bà thả tóc ra, nhìn mái tóc của bà như những làn sóng uốn lượn trông rất đẹp, cũng chính bà là người mỗi sáng chải đầu và tết tóc hai bím cho em, vừa gọn gàng lại mát mẻ, xinh xắn. Bà em có làn da khỏe, hồng hào, nụ cười tươi giòn giã, mỗi khi bà cười lại khiến cả nhà phải cười theo, đôi tay bà quanh năm làm ruộng tuy thô ráp nhưng lại vô cùng ấm áp. Sáng sớm bà thường dậy đi bộ rồi về nhà lấy xe đạp đi chợ, mỗi lần bà đi chợ về lại mua quà bánh cho em, những thức quà đặc biệt ở quê như bánh giò, bánh đúc rất ngon. Bà ngoại của em là một người yêu thương con cháu vô bờ bến, thế nhưng bà không chiều chuộng những thói hư tật xấu, đúng kiểu "thương cho roi cho vọt", sai ở đâu bà sửa cho ở đấy, chỉ mong sao cháu lớn thành người.

Em rất yêu quý bà ngoại của em, em mong sao bà sẽ luôn vui vẻ, mạnh khỏe, để có thể sống thật lâu với gia đình em.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 6

Một lần về thăm quê nội, người đầu tiên ra đón em và cả nhà luôn là bà nội. Tuy bà đã ó tuổi nhưng cả một đời làm ruộng vất vả, khó nhọc đã cho bà một sức khỏe dẻo dai. Dịp về thăm quê vừa rồi em lại được chui vào vòng tay của bà để làm nũng bà.

Bà em năm nay ngoài 60 tuổi rồi, làn da đã nhăn nheo và nhiêu đồi mồi lấm chấm xuất hiện. Mái tóc đã điểm bạc lúc nào cũng được bà búi gọn, làm việc khỏi vướng víu. Mỗi lần về quê chơi, em thích nhất là ngồi nhổ tóc sâu cho bà vì khi nhổ, thể nào bà cũng sẽ kể chuyện ngày xưa cho em nghe. Dáng người bà gầy và cao, lưng bà vẫn thẳng chứ chưa có dấu hiệu gù xuống, cõ lẽ do bà hoạt động suốt ngày.

Mặc dù đã có tuổi, hằng ngày bà vẫn ra đồng chăm lo cho cây lúa, Các bác nhiều lần khuyên bà ở nhà nghỉ ngơi nhưng bà đã nói nghỉ thì buồn chân buồn tay lắm, để bà làm việc mới chịu được. Bà dậy từ rất sớm, bà dạy em nhặt rau, vo gạo. Đôi tay xương xương đã đầy nếp nhăn của bà làm việc thoăn thoắt không chút ngừng nghỉ. Chỉ thoáng một cái, mâm cơm ngon lành đã hiện ra trước mắt em.

Mỗi lần về quê, em ở chơi với bà nội và các bác được khoảng một tuần là phải lên thành phố để ba mẹ còn đi làm. Em mong mình, mau lớn để có thể tự đi về quê thăm bà thường xuyên hơn.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 7

Chắc hẳn các bạn ai cũng có những kỷ niệm tuổi thơ bên ông bà, đối với em những kỉ niệm đáng nhớ và sâu sắc nhất đều gắn với người bà yêu quý.

Bà của em tên là Vi, "vi" trong "tường vi" là tên của một loài hoa rất đẹp, bà em cũng đẹp như chính loài hoa đó, hồi còn trẻ bà là một thiếu nữ xinh đẹp, nay khi đã lớn tuổi trông bà càng phúc hậu. Bà của em năm nay ngoài 50 tuổi, là một người giáo viên về hưu, bà vẫn giữ tác phong của một người nhà giáo, rất chuẩn mực, luôn nhẹ nhàng, cẩn thận, làm việc gì cũng gọn gàng, ngăn nắp đến nơi đến chốn. Bà của em có giọng nói rất truyền cảm, bà kể truyện cho em nghe mà em toàn chìm vào giấc ngủ trước khi truyện kết thúc, bà hát rất hay đặc biệt là những câu dân ca quan họ, câu hò ngân nga. Niềm vui mỗi ngày của bà là được đi chợ, nấu những món ăn ngon cho gia đình, cuối tuần thư giãn vui chơi cùng con cháu, bà nhớ từng món ăn, sở thích của từng người, cứ mỗi lần em ốm bà lại nấu cháo gà hạt sen rồi các loại nước ép hoa quả, thế mà có đợt bà ốm em lại chẳng biết làm gì cho bà, chỉ biết đọc truyện cho bà nghe.

Em rất yêu quý bà, biết ơn bà rất nhiều vì sự hy sinh tần tảo, vì những lo lắng, chăm sóc của bà với em và mọi người trong gia đình, bà là người bà tuyệt vời nhất của em.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 8

Trong gia đình em có 5 người, bà nội, bố mẹ và hai anh em em. Có thể nói hai anh em sống chung với bà nội là nhiều hơn cả vì bố mẹ luôn bận rộn công việc. Bà nội như người mẹ thứ hai chăm lo từng chút một cho chúng em.

Bà em năm nay đã gần 60 tuổi, dù đã tuổi cao nhưng lại chưa thể an nhàn. Vì bố mẹ làm công nhân, thường đi làm từ sáng sớm đến tối muộn nên mọi công việc ở nhà đều một tay bà vun vén. Bà em có dáng người nhỏ, đôi bàn tay gầy gò và nhăn nheo. Mái tóc bà thưa mỏng và đã bạc trắng gần hết, bà thường buộc tóc rồi đội một chiếc khăn mỏng buộc chéo hình mỏ quạ trên đầu.

Bà tần tảo sớm hôm chính vì thế mà tuổi cao nhưng lại ít được nghỉ ngơi, làn da bà rám nắng, những nếp nhăn chen chúc nhau trên khuôn mặt của bà. Bà em có đôi mắt rất đẹp, đôi mắt ấy luôn dõi theo từng hành động của những đứa cháu, ánh mắt hiền hậu, nhân từ chẳng bao giờ bà quát mắng hay nặng lời với chúng em. Bà thường ăn mặc rất giản dị, toàn là những bộ quần áo gụ hoặc nâu sòng, vừa rộng rãi thoáng mát lại sạch sẽ. Mỗi lần hai anh em đi học về tới cổng là đã reo lên gọi bà "Con chào bà con đi học về!".

Em mong sao sẽ lớn thật nhanh, giúp đỡ thật nhiều việc để bà đỡ vất vả. Em cũng sẽ cố gắng học tập chăm chỉ, ngoan ngoãn để không phụ công chăm sóc của bà.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 9

Em luôn cảm thấy thật may mắn vì có tới hai cô giáo tại nhà, đó chính là mẹ và bà của em. Cả mẹ và bà đều là giáo viên cấp một, mẹ vẫn đi dạy còn bà đã nghỉ hưu. Chuyện học tập của em luôn là niềm vui của bà và em luôn vui vẻ khi được bà dạy học.

Bà của em năm nay ngoài 60 tuổi, bà là một giáo viên về hưu chính vì công việc lao động trí óc trong nhiều năm đã giúp bà luôn minh mẫn và nhạy bén. Nếu như ở tầm tuổi của bà, có nhiều người đã lẫn, hay quên thì bà của em chẳng quên hay lẫn bất cứ việc gì. Bà em có dáng người cao, đậm người, mái tóc bà dày và uốn xoăn trông rất quý phái. Mặc dù mái tóc của bà đã có nhiều sợi trắng nhưng làn da của bà vẫn có rất ít nếp nhăn.

Hàng ngày bà vẫn đọc báo mà chẳng cần đeo kính, bà sử dụng điện thoại thông minh để quay video, chụp ảnh, gọi điện cho mọi người. Bên cạnh niềm vui đó bà còn có niềm vui khác đó là chăm sóc cho vườn rau nho nhỏ của gia đình. Bà nói trồng rau để đảm bảo rau sạch không có thuốc sâu hay các loại hóa chất. Em rất thích nhìn bà cần mẫn nhổ cỏ, rồi cắt tỉa rau, bà đem tình cảm vào từng luống rau, cẩn thận bắt từng con sâu để bảo vệ chúng. Bà luôn muốn dành điều tốt đẹp nhất cho những người thân yêu và điều đó khiến em rất yêu bà.

Em hy vọng bà sẽ mãi khỏe mạnh và sống vui tươi, lạc quan yêu đời như vậy. Em sẽ luôn chăm chỉ học hành, làm học sinh ngoan của bà.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 10

Mọi người trong gia đình em đều rất yêu thương nhau. Nhưng người mà em yêu thương nhất là bà ngoại của em.

Bà em đã gần bảy mươi tuổi, nhưng bà vẫn còn minh mẫn lắm. Dáng người bà nhỏ. Lưng của bà đã bị còng xuống. Bà có một khuôn mặt phúc hậu. Mái tóc đã bạc trắng. Làn da in hằn dấu vết của thời gian nhưng vẫn toát lên vẻ hồng hào tươi sáng. Đôi mắt của bà đã mờ đục đi nhiều. Đôi bàn tay với nhiều nếp nhăn nheo nhưng rất ấm áp.

Em vẫn còn nhớ rất nhiều kỉ niệm của bà. Hồi bé, bà đã bồng bế, dìu dắt yêu thương em hết lòng. Chỉ tiếc rằng bắc nam xa cách em không có dịp về thăm bà nhiều hơn. Em còn nhớ hồi nhỏ, vì bố mẹ có nhiều việc bận nên đã gửi em về quê cho ông bà chăm sóc. Bà là người thương chúng em nhất nhà. Khi đi đâu chơi bà cũng dẫn chị em chúng em theo. Thuở ấy bệnh của bà còn chưa trở nặng, bà vẫn đi chợ mỗi buổi sớm, có lúc bà đưa em theo, có lúc để chúng em ở nhà rồi mang về cho chúng em cái bánh rán, cốc chè đậu hay là nắm xôi bọc trong lá chuối... Dù đã lâu rồi không còn ăn những thứ quà quê dân dã ấy, thế nhưng em vẫn nhớ mãi mùi vị ngon ngọt. Những ngày em bị ốm, bà cũng là người chăm lo hết mực. Bà còn thức trắng đêm để canh cho em được giấc ngủ ngon lành.

Bà ngoại cũng chính là một điểm tựa tinh thần của mọi thành viên trong gia đình. Em mong rằng bà sẽ luôn khỏe mạnh để có thể sống bên cạnh chúng em thật lâu.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 11

Trong gia đình, người tôi yêu quý nhất chính là bà ngoại. Bà là người phụ nữ hiền hậu, luôn yêu thương con cháu.

Bà tôi mắt đã lòa, tay chân lập cập. Nhưng sớm nào tôi cũng thấy bà chống gậy đi dạo quanh nhà. Tôi hỏi thì mẹ nói bà năng tập thể dục, để chống chọi căn bệnh viêm khớp quái ác đã đeo đuổi suốt thời trẻ. Ba tôi thì nói khác, số bà là vậy, một đời vất vả, quần quặt với chuyện cửa nhà, bếp núc, rồi đến chuyện ruộng đồng, con cá, con tôm… Bây giờ già cả vẫn không quen ngồi một chỗ.

Tôi là con út trong nhà, nên được bà chiều nhất. Mỗi lần ba cầm cây roi lăm lăm khi biết tôi trốn học vì mê chơi. Tôi liền chạy đến bên bà để được bảo vệ. Bà ngăn ba, mắng tui vài câu, đánh nhẹ mấy cái vào mông rồi thôi. Vì thế mà tôi tránh được những trận đòn hết sức nghiêm khắc.

Năm tôi học lớp bốn, mắt bà trắng đục không nhìn thấy đường. Bác sĩ khuyên nên để bà đi mổ mắt. Bà đồng ý nhưng tôi thấy bà có vẻ lo lắng lắm. Mấy ngày trên giường bệnh chờ đến lượt mổ cả nhà tui luôn túc trực bên bà. Có hôm ba mẹ bận việc chỉ còn mình tôi với bà, tôi nằm gọn trong vòng tay nhăn nheo của bà để được nũng nịu và được nghe kể chuyện đời xưa.

Bà hay nói với tôi: “Bà mổ mắt để được nhìn rõ cu Bi của bà”. Tôi lại chạy đến ôm lấy bà. Vậy mà không hiểu sao có lần tôi lại bật ra câu hỏi ngô nghê: “Lỡ mắt bà không sáng được nữa thì sao?” Bà vuốt nhẹ đôi gò má múp míp của tôi, cười móm mém: “Thì con sẽ là đôi mắt của bà, bé ạ!”

Ca mổ thành công nhưng vài năm sau thì bà mất. Cho đến khi trưởng thành tôi vẫn không sao quên được bóng dáng và những ký ức thân thương về bà. Tui luôn gắng giữ gìn và trui rèn cho mình một đôi mắt “sáng”, tràn đầy lạc quan và tin yêu trước cuộc đời, trước mọi người, trước những ánh nhìn…Tất cả là những bài học vô giá mà tôi thấm thía một cách lặng lẽ từ bà trong những ngày bà nằm viện.

Tôi sẽ vì bà, vì bản thân tôi mà sống thật tốt. Cũng như để xứng đáng và khắc ghi mãi mãi trọn vẹn lời giao ước: Con sẽ là đôi mắt của bà…

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 12

"Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm! Tóc bà trắng, bạc trắng như mây", bất chợt nghe thấy câu hát này khiến em lại nhớ về người bà kính yêu của em, tuổi thơ của em đầy ắp những kỷ niệm bên bà.

Bà ngoại của em năm nay đã ngoài 60 tuổi, sức khỏe vẫn tốt và dẻo dai, bà luôn lạc quan yêu đời trong mọi hoàn cảnh, luôn sống vui vẻ và thương yêu con cháu. Bà của em có dáng người mảnh mai, cao ráo, không gầy lắm, dáng bà đi nhẹ nhàng, chậm rãi và chắc chắn. Mái tóc bà em đã bạc đi rất nhiều, chỉ còn lấm tấm vài sợi đen, tuy tóc đã ngả màu nhưng tóc bà vẫn dày và chắc khỏe lắm, bà hay búi tóc cao ở phía sau, đằng trước bà hay lấy bờm tóc hớt hết tóc lên cho gọn gàng. Đôi mắt của bà em đã mờ đi nhiều, không còn trong và sáng rõ nữa, nếu không đeo kính bà không thể xỏ kim, đọc báo, nhiều thứ từ xa bà không còn nhìn rõ nữa, thế nhưng đối với em, ánh mắt của bà vẫn vậy, luôn trìu mến, hiền hậu tràn ngập tình yêu con cháu. Từng vết chân chim, nếp nhăn hay đồi mồi đều cho thấy sự vất vả, hy sinh cả một đời của bà dành cho gia đình, bà chẳng bao giờ than thở về tuổi già của mình ngược lại luôn tìm việc làm để khuây khỏa chân tay, vừa để rèn luyện sức khỏe lại vừa là niềm vui mỗi ngày.

Em rất vui mỗi khi được ở cùng với bà ngoại, bà dạy cho em biết bao điều hay lẽ phải , những câu chuyện ý nghĩa và em sẽ luôn ghi nhớ những lời răn dạy khuyên bảo của bà.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 13

Trong gia đình của em bà ngoại là người cao tuổi nhất, bà là người mẫu mực dạy bảo con cháu những điều hay lẽ phải, bà rất yêu quý em và em cũng vậy.

Bà ngoại em năm nay đã 80 tuổi, lưng bà đã còng nên đi đâu bà cũng phải chống gậy, da bà có nhiều nếp nhăn và đồi mồi, tóc bà đã bạc trắng riêng đôi mắt còn tinh nhaanh. Những buổi trưa ngủ dậy em thường nhổ những chiếc tóc sâu cho bà, và bà kể rất nhiều câu truyện hay cho em nghe. Bà rất thích đọc báo, và thường nói đọc báo để minh mẫn, hiểu biết. Đọc xong bà thường lau chùi cẩn thận và cất vào ngăn kéo tủ.

Nghe mẹ kể, hồi em còn bé em rất hay ốm, những lúc mẹ vắng nhà, bà là người tất tả chăm sóc chu đáo cho em, có đêm em nhớ mẹ không ngủ được, bà lại hát ru, kể chuyện cho em nghe. Ngày còn bé em không nhớ, nhưng bây giờ nghe bà hát em thấy rất hay và thân thuộc, giọng bà trong, ấm áp, da diết lạ thường. Mỗi ngày bà lại thêm yếu và đau xương khớp, em thường bóp chân cho bà, bà thường xoa đầu em và mỉm cười hiền hậu.

Em rất yêu quý bà! Bà không chỉ cao tuổi nhất trong nhà mà còn là người luôn dạy em lẽ phải, dạy em đạo lý làm người, trung thực, hiếu thảo. Em mong bà sẽ sống thật lâu để mãi mãi bên em.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 14

Với tôi, kỉ niệm đáng nhớ với người thân là một lần được đi chợ phiên với bà nội.

Những ngày giáp Tết, quê tôi thường mở chợ phiên. Chợ trên huyện nên to lắm. Sáng hôm đó, khi chú gà trống xuống chuồng, vỗ cánh phành phạch rồi cất lên tiếng gáy khàn khàn... bà tôi đã đánh thức tôi dậy. Mắt nhắm, mắt mở bước xuống giường tôi thấy trời đất vẫn còn tờ mờ tối. Lần đầu tiên, tôi dậy sớm hơn ông mặt trời. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, hai bà cháu lên đường. Tôi cứ ngỡ chỉ có tôi và bà dậy sớm nhưng từ bao giờ các bà các bác cũng đã í ới gọi nhau đến chợ phiên làm cho con đường đến chợ vui nhộn như ngày hội lớn. Bước chân vào chợ, tôi có cảm giác như lạc vào một xứ sở mới lạ. Hàng hoá xếp nhiều vô kể, nhiều loại nhìn thật lạ mắt. Bà dẫn tôi vào khu hàng bán các loại gia súc. Đây là nơi ồn ào và náo nhiệt nhất. Tiếng ủn ỉn của mấy anh heo bị nhốt trong chuồng. Mấy chị gà nhảy dựng lên bên trong những lồng tre. Những cô ngan, cô vịt nằm dài trên mặt đất... Qua hàng gia súc bà đưa tôi đến những quầy hàng khác: quầy bán rau, bán bánh kẹo, hoa quả và quầy bán quần áo. Có mấy cô bé đang thử những chiếc áo mới. Lần đầu tiên, tôi thấy những chiếc áo điệu đà ấy duyên dáng đến thế. Bà cũng mua cho tôi một chiếc để mặc Tết. Chợ tết mỗi lúc một đông. Hai bà cháu đã mua được bao nhiêu thứ và tôi cũng đã được ngắm nghía thỏa thích. Chợt tôi không thấy bà đâu cả. Trong biển người tôi vừa chạy, vừa gọi to “Bà ơi... Bà ơi. Một lúc vẫn không thấy bà, tôi bắt đầu lo sợ, nước mắt cứ chực trào ra. Chưa bao giờ tôi thấy mình yếu đuối đến thế. Tôi đứng đó lo lắng, nếu không tìm được bà tôi sẽ không thể về nhà, không được gặp lại ông, gặp lại bố mẹ nữa... Đang lúc tuyệt vọng nhất thỉ bỗng tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của bà. Bà cũng đang lo lắng tìm tôi, dáo dác hỏi thăm mọi người. Vui quá, tôi chạy đến bên bà: Bà ôm tôi vào lòng mà khóc. Có lẽ bà cũng sợ như tôi vậy. Đứa trẻ vừa rồi cũng đã tìm thấy mẹ. Cảm giác tìm được người thân thật hạnh phúc biết bao. Tự nhiên tôi thấy mình nữ tính hơn thường ngảy, biết lo sợ vẩn vơ, đặc biệt là khéo tưởng tượng nữa. Trong kí ức của tôi, chợ phiên mãi là kỉ niệm, là nơi đã ghi dấu một kí ức tuổi thơ của tôi.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 15

Mẹ là người cho em tình thương yêu vô hạn nhưng bà cũng cho em những tình yêu thương, tình bà cháu kính yêu tôn trọng. Ở trong nhà em hợp nhất với bà chính vì thế mà em có chuyện gì cũng kể với bà chứ không phải là mẹ. bà cho em một tuổi thơ êm đềm nhưng cũng đầy dữ dội. Cái dữ dội ấy không phải là khổ sở hay đau đớn mà là nghịch ngợm trên những cánh đồng quê hương.

Bà luôn cho em những tình yêu thương nhất, ngày còn bé cho đến tận bây giờ em không thể nào quên những kỉ niệm về bà. Từ khi em còn là một đứa đi học mẫu giáo bà đã sắm cho em đôi quần chíp để mặc. Vì mẹ em bận làm cho nên không quan tâm đến những vấn đề đó lắm. Tóc bà cũng cắt cho em, có thể nói tuổi thơ gắn liền với những kỉ niệm về bà. bà làm thay hết những công việc của mẹ em lo cho chúng em từ cái ghim kẹp tóc trở đi.

Nhớ những lần sáng sớm ra đòi bà mua quà những chiếc bánh rán năm trăm đồng ba chiếc. Khi ấy đồng tiền nó mới có giá trị làm sao. Quần áo bà mua cho em, mái tóc bà cắt cho em nốt. Bà em như một nhà tạo mẫu tóc chuyên nghiệp nhưng chỉ có một kiểu tóc duy nhất đó là tóc tiếng. Lũ trẻ con quê chúng em từ những đứa sạch cho đến những đứa bẩn đều có chấy. Chính vì thế mà bà phải cắt tóc ngắn cho chấy đỡ đẻ nhiều. Nhớ những buổi trưa ngồi trên bậu cửa bà bới tóc bắt từng con chấy cho vào răng cắn đến cậc một cái. Tuổi thơ em giữ dội là thế.

Mấy bà cháu sau những bữa em thường nằm quây quần bên nhau nghe bà kể chuyện ngày xưa. Bà lại trêu chúng em “Cấm cười cấm nói cấm gọi cấm thưa, cấm cửa nhà vua, ba phèo chín đấm”. Khi ấy đứa nào mà nhúc nhích là bà sẽ cù ki cho cười sặc mới thôi. Thằng em trai em sợ khủng long bà cứ dọa nó mỗi khi nó hư. Có lần gần sáng nhưng em vẫn xuống bô của bà ở cuối giường để tiểu. Ấy thế mà lúc ấy bà trêu thằng em rằng khủng long kìa. Em vội chạy lên làm đứt cả màn của bà.

Không những thế bà còn là một người khá nghiêm khắc nữa. Những lúc có khách mà chúng em đùa nhau nhộn quá bà thường phạt góc chúng em. Bà yêu thương chúng em như thế nhưng cũng rất nghiêm để dạy cho những em điều hay lẽ phải.

Đến bây giờ em vẫn không thể nào quên những kỉ niệm ấy. Bà của em bây giờ đã già rồi, mắt đã mờ, chân tay đã chậm và trí nhớ cũng không còn được minh mẫn như trước nữa nhưng những câu chuyện cổ tích vẫn theo bà, theo chúng em cho đến tận bây giờ.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 16

Những người thân trong gia đình luôn là món quà quý giá nhất của tất cả chúng ta. Nhờ có họ, chúng ta được sống trong tình yêu thương ấm áp. Tôi rất trân trọng những người thân trong gia đình thân yêu của mình, đặc biệt là bà ngoại. Kỉ niệm về bà ngoại đối với tôi chính là những kỉ niệm tuổi thơ đẹp nhất.

Khi tôi chưa chào đời thì ông bà nội đã qua đời, ông ngoại bị bệnh mất khi tôi còn nằm trong nôi nên bà ngoại là người thân thiết với tôi nhất. Bà chỉ có hai người con gái là mẹ tôi và một dì nữa nên để tiện cho việc chăm sóc bà, bố mẹ tôi đón bà về ở cùng. Thế là từ nhỏ, tôi đã có được điều may mắn mà không phải anh chị em nào trong dòng họ cũng có. Đó là được bà hết mực yêu thương, chăm sóc.

Mẹ kể với tôi, từ ngày còn bé xíu tôi đã được bà đua võng cho từng giấc ngủ. Mẹ đi làm cả ngày chẳng bao giờ lo con gái ở nhà vì đã có bà ngoại cẩn thận chăm nom. Mẹ còn nói đùa bà chăm tôi có khi còn hơn cả chăm mẹ ngày xưa. Có lẽ vì vậy mà tôi hay bám lấy bà hơn tất cả mọi người trong nhà. Tôi yêu quý biết bao nhiêu dáng đi hơi còng của bà. Bởi cuộc đời bà phải gồng gánh bao vất vả gian truân, hi sinh vì con vì cháu. Đến khi tôi khôn lớn hơn, nghe hiểu chuyện hơn thì mái tóc bà đã bắt đầu bạc trắng, dù dáng đi của bà vẫn còn nhanh nhẹn lắm. Tôi đã quen với việc lon ton chạy theo bà, từ phía sau nhìn ngắm dáng người nhỏ nhắn của bà trong bộ quần áo vải nâu giản dị, quen cảm giác sờ những vết trai thô ráp trong bàn tay bà, tò mò hỏi bao lần “Bà ơi sao tay bà lại có nhiều vết trai thế ạ?”

Trong những năm tháng tuổi thơ êm đềm của tôi, bà ngoại chính là món quà quý giá nhất. Bố mẹ hay bận việc đó đây, một tay bà chăm tôi khôn lớn, khỏe mạnh hoạt bát để chạy nhảy tung tăng. Có những chiếc áo len tự tay bà đan, bà móc đến bây giờ tôi vẫn còn giữ lại, nó đẹp không kém gì đồ mà người ta may ngoài cửa tiệm. Những đêm trăng thanh gió mát, tôi nằm trên chiếc võng đung đưa, nghe bà kể những câu chuyện cổ tích, học thêm được bao điều tốt đẹp.

Có một kỉ niệm đặc biệt về bà ngoại mà tôi mãi mãi không thể nào quên. Đó là tết Trung thu khi tôi học lớp 5. Trời nhẹ và mát, bà ngoại đã dạy tôi làm bánh trung thu và đèn lồng. Khi ấy, tôi đã vui sướng đến độ nhảy cẫng lên, reo lên đầy thích thú. Hai bà cháu lủi thủi trong căn bếp nhỏ, tôi phụ giúp bà rửa đỗ xanh để làm nhân bánh mà xem bà khéo léo nặn bột, tạo hình bánh. Bà vừa làm vừa giải thích cho tôi làm thế nào để vị ngọt vừa phải, làm thế nào để bánh vừa khuôn...Bánh nhân đậu xanh, bánh nhân đậu đỏ, bánh nhân thập cẩm...lần lượt xuất hiện trên mâm, xinh xắn và tỏa mùi thơm hấp dẫn. Bàn tay bà giống như chiếc đũa thần của những bà tiên, có thể biến ra bao nhiêu thứ tuyệt vời.

Tôi nâng niu chiếc bánh trung thu trong lòng bàn tay, hít hà hương thơm của nó và háo hức chờ mong chiếc đèn lồng bà sẽ làm. Và không ngoài dự đoán, chiếc đèn lồng bằng giấy đầu tiên mà tôi được cầm nhờ đôi bàn tay khéo léo của bà đẹp hơn bao giờ hết. Chiếc đèn lồng hình con cá, nhỏ bé xinh xinh sáng lấp lánh dưới ánh trăng đêm Rằm tháng Tám. Tôi sung sướng cầm đèn lồng xoay vòng vòng, xuyên qua ánh sánh của đèn lồng, tôi thấy nụ cười đầy yêu thương của bà nở rộ trên khuôn mặt nhiều nếp nhăn do thời gian, mắt bà nheo nheo lại. Lòng tôi khi ấy còn trào dâng lên sự cảm động, bà ngoại của tôi thực sự là người yêu thương con cháu. Chỉ cần thấy cháu của bà vui thôi bà đã thấy mãn nguyện.

Thời gian qua đi, bà ngoại đã qua đời một năm trước. Trung Thu các năm sau đó tôi cũng được ăn những chiếc bánh nướng đắt tiền hơn, chơi đèn lồng lớn hơn. Nhưng hương vị chiếc bánh Trung Thu bà làm và chiếc đèn lồng năm ấy vẫn là hương vị tuyệt nhất và kỉ niệm Trung Thu đẹp nhất trong trái tim tôi. Bởi lẽ nó gắn liền với bà ngoại kính yêu của tôi.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 17

Hôm nay là một ngày rất đặc biệt đối với em, vì đó chính là ngày giỗ của bà nội. Mỗi khi đến ngày giỗ của bà, trái tim em lại trào dâng những cảm xúc khó tả, khiến em nhớ về bà nhiều hơn. Bà là người đã dành cho em rất nhiều tình cảm yêu thương và là một phần không thể thiếu trong những ký ức đẹp nhất của em. Đặc biệt, trong những kỷ niệm với bà, em luôn nhớ nhất là lần bà cõng em về nhà trong cơn mưa lớn khi em còn học mẫu giáo lớn.

Hôm đó, trời mưa to đến mức nước ngập cả con đường lớn. Mặc dù thời tiết rất xấu, bà vẫn đi bộ đến trường để đón em. Khi bà đến nơi, em cảm thấy rất lo lắng vì nước ngập quá sâu, khiến em không thể đi bộ về được. Thế nhưng, bà không ngần ngại, bà nhẹ nhàng cõng em trên lưng, bảo em không cần lo lắng gì, vì bà sẽ đưa em về an toàn. Trên con đường về, em cảm thấy sợ hãi vì xung quanh toàn là nước, nhưng bà lại kể cho em những câu chuyện vui, kể những trò cười mà chỉ bà mới có thể khiến em cười ngặt nghẽo. Chính những câu chuyện ấy đã giúp em quên đi nỗi sợ hãi, quên đi cả cơn mưa và con đường ngập nước.

Em rất nhớ ngày hôm đó, nhớ cảm giác an toàn và ấm áp khi được bà cõng trên lưng. Bà đã luôn là người che chở và bảo vệ em trong suốt thời thơ ấu. Dù bà không còn ở bên em nữa, nhưng mỗi khi nhớ về bà, em lại thấy lòng mình ấm áp và tràn đầy tình yêu thương. Em luôn tự nhủ với bản thân rằng, mình sẽ cố gắng học tập thật tốt, sống thật ngoan để làm bà vui lòng, dù bà đã ra đi nhưng những gì bà đã dạy và những ký ức ấy sẽ mãi mãi là động lực để em vươn lên trong cuộc sống.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 18

Trong gia đình em, bà ngoại là người cao tuổi nhất và cũng là người mẫu mực, luôn dạy bảo con cháu những điều hay lẽ phải. Em rất yêu quý bà và hôm nay em xin kể về bà ngoại của mình.

Bà ngoại em năm nay hơn 80 tuổi, lưng bà đã cong, phải chống gậy mỗi khi đi đâu. Da bà có rất nhiều nếp nhăn và vết đồi mồi, tóc bà đã bạc, nhưng đôi mắt bà vẫn rất tinh anh. Mỗi buổi trưa, sau khi bà ngủ dậy, em thường giúp bà nhổ những chiếc tóc trắng sâu và lúc đó bà lại kể cho em nghe những câu chuyện thú vị. Bà rất thích đọc báo, bảo rằng đọc báo giúp luyện mắt và cập nhật thông tin. Mỗi lần đọc, bà đeo kính lão và sau khi xong, bà cẩn thận lau chùi rồi cất vào hộp trong ngăn kéo.

Mẹ em kể lại rằng khi em còn nhỏ, em rất hay ốm, những lúc mẹ vắng nhà, bà luôn là người chăm sóc em chu đáo. Mỗi đêm em nhớ mẹ và không ngủ được, bà lại kể chuyện cổ tích hoặc hát ru cho em. Dù khi còn bé em không nhớ rõ, nhưng giờ đây, mỗi khi bà hát, em vẫn thấy giọng bà trong trẻo, ấm áp và da diết đến lạ.

Bà ngày càng yếu đi, em thường xoa bóp chân tay cho bà vì bà hay mỏi. Mỗi lần như thế, bà lại xoa đầu em và mỉm cười. Em rất yêu bà, không chỉ vì bà là người cao tuổi nhất trong gia đình, mà còn vì bà luôn dạy em những đạo lý làm người: biết kính trọng, trung thực, nghe lời và hiếu thảo. Em luôn mong bà sẽ mãi bên em để em có thể tiếp tục học hỏi từ bà, nhận được sự chỉ bảo và tình yêu thương của bà.

Kể một kỉ niệm đáng nhớ về bà - mẫu 19

Em yêu quý tất cả những người trong gia đình em, vì họ là những người luôn quan tâm, chăm sóc tận tình cho em. Cùng với bố mẹ thì bà nội là người mà em yêu quý và kính trọng nhất. Từ nhỏ em đã cùng bố mẹ và bà sống cùng nhau, vì vậy và tình thương, sự gắn bó em dành cho bà nội của mình là vô cùng sâu đậm. Trong suốt quãng thời gian sống chung cùng bà, em đã có rất nhiều những kỉ niệm đáng nhớ bên bà.

Ông nội của em mất từ rất sớm nên bà đã về ở với gia đình em. Trong gia đình bà là người nhiều tuổi cũng là người từng trải nhất, nên bà luôn là người đưa ra những lời khuyên răn hợp tình hợp lí không chỉ cho chị em chúng em, mà cho cả bố mẹ em. Hình ảnh của bà trong em là một người phụ nữ hiền dịu, khuôn mặt phúc hậu, dáng người của bà cao và gầy. Nhưng trái với sự mỏng manh bên ngoài ấy, bà nội của em vô cùng kiên cường, mạnh mẽ. Em còn nhớ khi ông em mất, lúc ấy em còn rất nhỏ, bà em dù rất đau đớn, buồn bã vì sự mất mát to lớn này, nhưng bà em không hề gục ngã, cũng không tỏ ra yếu đuối, bà không khóc lóc, suy sụp, thương ông bà chỉ khẽ rơi những giọt nước mắt. Nhưng em cũng biết được nỗi đau khi ấy bà phải trải qua nó đau đớn đến như thế nào.

Trong cuộc sống hàng ngày, bà nội của em sống rất giản dị, không cầu kì, cũng không tỏ ra khó tính như những người lớn tuổi khác, bà của em lúc nào cũng sống rất điềm tĩnh, những sự việc không hay xảy đến với gia đình em, bà cũng bình tĩnh và hướng dẫn bố em cách sử lí ổn thỏa. Cùng với bố mẹ thì có bà trong gia đình làm cho em cảm thấy rất yên tâm. Dưới sự che chở, bao bọc của bố mẹ, của bà thì em không sợ bất cứ thứ gì nữa. Dù có gặp những khó khăn như thế nào trong cuộc sống, cũng như trong học tập thì về đến nhà, nhìn thấy nụ cười trừu mến của mẹ, ánh mắt áp của bố mà khuôn mặt hiền từ của bà thì mọi nỗi buồn trong em dường như được cuốn đi sạch trơn, đọng lại trong em chỉ có sự an tâm, ấm áp.

Em đã có một kỉ niệm với người bà của mình, đó là một việc buồn vì em đã làm cho bố mẹ phải lo lắng, tức giận. Nhưng cũng nhờ sự việc ngày hôm đó là em cảm nhận được trọn vẹn tấm lòng nhân từ, ấm áp của người bà của mình. Ngày hôm ấy, như bao ngày khác sau khi giờ học trên trường kết thúc, em cùng các bạn đạp xe ra về, con đường làng vẫn thế, vẫn tĩnh lặng và dài hun hút, cảnh vật cũng không có gì thay đổi, em và những người bạn vẫn vừa đi vừa nói chuyện với nhau đầy vui vẻ. Nhưng thu hút vào tầm mắt của chúng em đó chính là những dòng nước mát lành, chảy trắng xóa cả một con rạch ven các bờ ruộng. Hình ảnh tươi mát ấy đã thổi bay cái nóng nực của ngày hè, những giọt mồ hôi nhễ nhại trên vầng trán của chúng em dường như cũng thôi không chảy nữa khi nhìn thấy dòng nước ấy.

Chúng em như bị dòng nước thu hút sự tò mò khám phá, chúng em không ai bảo ai mà rủ nhau ở lại nghịch nước, cũng chính quyết định liều lĩnh, táo bạo ấy mà em nhận lấy sự giận dữ không ngờ tới của bố mẹ. Vì rạch nước rất nông, bên dưới lại có cỏ nên chúng em sắn quần nhảy xuống dòng nước tha hồ đùa nghịch. Chúng em té nước vào nhau làm đứa nào đứa ấy ướt như chuột lột, vì nghịch nước vui vẻ quá nên chúng em đã vô tình quên mất là mình phải về nhà. Kết quả là chúng em quên đường về, bố em và mấy bác nữa đã hớt hải chạy đi tìm chúng em. Khi thấy chúng em đùa nghịch dưới dòng nước, bố của các bạn thì mắng, có bạn còn bị bố đánh vào mông. Riêng bố em thì không nói gì chỉ im lặng dắt em về.Nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của bố thôi thì em biết là bố đang rất giận dữ.

Về đến nhà, em đã bị bố phạt đứng úp mặt vào tường, trước đó em còn bị đánh hai roi vào mông. Em biết bố phạt em là đúng, vì em đã không nghe lời bố, chơi quên mất đường về, lại còn làm quần áo bị ướt, nhưng khi bị đánh và phạt úp mặt vào tường thì em rất tủi thân. Khi đang chịu phạt thì có một bàn tay ấm áp chạm nhẹ vào lưng em, em quay lại nhìn thì ra đó là bà em. Nhìn khuôn mặt hiền từ, phúc hậu của bà không hiểu sao em lại òa khóc nức nở, mà trước đó dù bị bố đánh đòn nhưng em không hề khóc một tiếng. Bà đã ôm em vào lòng mà an ủi : “Cháu ngoan của bà đừng khóc. Bà thương”.

Nghe vậy em càng khóc to, như thể việc mình chịu phạt là ấm ức lắm vậy. Sau khi em đã bình tĩnh thì bà hỏi em bị bố đánh có đau không, bà giải thích cặn kẽ cho em, việc làm hôm nay của em là sai, lần sau không được như thế nữa vì như vậy bố mẹ và bà rất lo lắng. Bà cũng giải thích cho em hiểu việc bố đánh đòn em không phải ghét bỏ gì em mà do bố quá lo lắng và cũng mong muốn lần này em sẽ có bài học để lần sau không tái phạm như vậy nữa. Nghe giọng nói dịu dàng, trầm ấm của bà em đã hiểu ra tất cả, hiểu là mọi người lo lắng cho em, và việc làm của mình là sai. Hôm ấy bà đã ở cùng em, đợi đến khi hết thời gian chịu phạt thì bà lại dẫn em vào nhà ăn cơm, vì có bà ở đó nên em không có cảm giác mình bị phạt mà cảm giác rất ấm áp, vui vẻ.

Bà em tuy rất yêu quý các cháu nhưng bà cũng không hề nuông chiều chúng em quá, như lần em bị bố phạt, bà không dùng địa vị, tình thương của bà để bảo bố miễn phạt cho em, vì như thế em sẽ không nhận ra lỗi của mình và lần sau sẽ lại tái phạm. Bà lặng lẽ giải thích cho em hiểu, bà ân cần quan tâm đến em, không ồn ào nhưng lại vô cùng ấm áp, an tâm. Em vô cùng hạnh phúc khi có bà ở bên cạnh và em mong muốn bà luôn khỏe mạnh, sống thật lâu bên gia đình em.

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Tổng hợp 500 bài văn hay lớp 8 được chọn lọc từ những bài văn hay của Giáo viên và các bài văn đạt điểm cao của học sinh lớp 8 trên cả nước.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 8 sách mới các môn học