Top 20 phân tích nhân vật An-tư-nai (hay nhất)

Tổng hợp các bài văn phân tích nhân vật An-tư-nai trong "Người thầy đầu tiên" hay nhất với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

Top 20 phân tích nhân vật An-tư-nai (hay nhất)

Quảng cáo

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 1

Bằng lối viết cô đọng, hàm súc, nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp đã để lại rất nhiều tác phẩm giàu ý nghĩa, giá trị nhân văn. Đặc biệt, truyện vừa "Người thầy đầu tiên" của ông trở thành cuốn sách quen thuộc với vô vàn độc giả trên khắp thế giới. Tác phẩm đã xây dựng và khắc họa chân thực hình ảnh cô bé An-tư-nai kiên cường, giàu tình yêu thương.

An-tư-nai không có cuộc sống gia đình êm ấm, hạnh phúc như bao bạn bè khác. Cô bé mồ côi cha mẹ từ sớm, phải ở cùng chú thím. Mặc dù thiếu vắng sự quan tâm, chăm sóc từ mẹ cha nhưng An-tư-nai vẫn nuôi dưỡng, chất chứa tâm hồn trong sáng cùng tấm lòng nhân hậu, lương thiện. Cô bé sẵn sàng trút lại ki-giắc ở trường để thầy Đuy-sen khỏi vất vả kiếm củi. Hành động nhỏ bé của cô bé như ngọn lửa sưởi ấm cho mùa đông buốt giá. Khi thấy thầy bị lăng mạ, xúc phạm bởi những lời lẽ, hành động của bọn nhà giàu trên núi, An-tư-nai cảm thấy vô cùng bất bình và tức giận. Chứng kiến thầy Đuy-sen vất vả xếp đá ở giữa dòng suối, cô bé không ngại buốt lạnh mà nhanh nhẹn giúp đỡ. Từng hành động tuy nhỏ bé nhưng đã tô đậm sự lương thiện, nhân ái của An-tư-nai - cô bé có cái tên thật đẹp như thầy Đuy-sen nhận xét "An-tư-nai, cái tên hay quá, mà em thì chắc là ngoan lắm phải không?".

Quảng cáo

An-tư-nai còn là người học trò trọng tình nghĩa. Cô bé cảm thấy xúc động trước hành động ấm áp hay những ý nghĩ tốt đẹp từ thầy Đuy-sen. Cô bé và mọi học sinh luôn ngưỡng mộ, yêu quý người thầy đầu tiên. Sau này, khi trở thành bà viện sĩ Xu-lai-ma-nô-va, An-tư-nai vẫn ghi nhớ công ơn dạy bảo to lớn của thầy Đuy-sen. Bởi vậy, An-tư-nai đã nhờ người họa sĩ tìm cách lan tỏa câu chuyện về thầy để "không phải chỉ riêng bà con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là tuổi trẻ, đều cần biết câu chuyện này.".

Sống trong hoàn cảnh mồ côi, An-tư-nai chưa từng nghĩ tới việc gục ngã, buông bỏ. Cô bé không muốn người đời nhìn mình bằng ánh mắt thương hại. An-tư-nai vẫn mạnh mẽ vươn lên như những cây xương rồng giữa hoang mạc khô cằn. Mỗi lần đi nhặt ki-giắc, cô bé phải tới tận chân núi ở mé làng, lúc ra về thì mang theo những cái bao to hơn cả người. Ấy vậy, An-tư-nai không hề ngại khổ. Nhờ sự yêu thương, giúp đỡ của thầy, An-tư-nai đã không ngừng cố gắng, chăm chỉ học hành và trở thành một viện sĩ. Sự kiên cường, quyết tâm vượt lên số phận bản thân đã khẳng định vẻ đẹp con người An-tư-nai.

Quảng cáo

Từ việc sử dụng nhiều ngôi kể là người họa sĩ và nhân vật xưng "tôi" - An-tư-nai, nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp đã thể hiện một cách sâu sắc suy nghĩ, tình cảm của nhân vật. Qua đây, ta cũng cảm nhận được tấm lòng thương yêu, trân trọng tới số phận bất hạnh nhưng luôn mạnh mẽ vươn lên trong cuộc sống.

Dàn ý Phân tích nhân vật An-tư-nai

1. Mở bài

- Giới thiệu tác phẩm và nhân vật.

- Nêu khái quát ấn tượng về nhân vật An-tư-nai.

2. Thân bài

* Phân tích đặc điểm nhân vật An-tư-nai:

- Là người cô bé có tâm hồn trong sáng, tấm lòng nhân hậu, lương thiện.

- Luôn biết ơn, trân trọng tình cảm của thầy.

* Nhận xét nghệ thuật xây dựng nhân vật:

- Nhân vật hiện lên qua nhiều điểm nhìn.

- Tính cách được thể hiện rõ nét qua lời nói, hành động.

* Nêu ý nghĩa của hình tượng nhân vật:

Quảng cáo

Qua nhân vật, tác giả thể hiện tấm lòng thương yêu, trân trọng tới những số phận bất hạnh, biết vươn lên trong cuộc sống.

3. Kết bài

- Nêu ấn tượng và đánh giá về nhân vật.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 2

Nhà văn người Cư-rơ-gư-dơ-xtan Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp là cây bút quen thuộc với nhiều bạn đọc trên khắp thế giới. Các tác phẩm của ông chủ yếu khai thai thác đề tài về cuộc sống khắc nghiệt nhưng giàu chất thơ ở quê hương. Tiêu biểu trong số đó phải kể đến sáng tác "Người thầy đầu tiên". Truyện đã khắc họa thành công nhân vật An-tư-nai, một cô bé có tấm lòng nhân ái cùng tinh thần hiếu học đáng quý.

Đọc đoạn trích, ta thấy nhà văn không có nét bút nào miêu tả cụ thể ngoại hình, tính cách An-tư-nai. Song, qua những hành động, lời nói, suy nghĩ của các nhân vật, ta dễ dàng cảm nhận được vẻ đẹp phẩm chất ở cô bé. Trước hết, An-tư-nai là người có tâm hồn cao đẹp và tấm lòng lương thiện, tốt bụng. Chứng kiến thầy Đuy-sen bị lũ nhà giàu trú trên núi xúc phạm bằng mấy lời lẽ, hành động xấu xí, cô bé căm ghét đến mức muốn "nắm lấy cương ngựa và quát thẳng vào những bộ mặt láo xược của họ". Khi biết thầy phải vất vả trữ củi để sưởi ấm lớp học, cô bé không ngần ngại mà trút lại ki-giắc ở trường. An-tư-nai cũng luôn quan tâm, giúp đỡ tới mọi người xung quanh. Giữa trời đông buốt giá, cô bé đã cùng thầy Đuy-sen lấy đá và tảng đất cỏ tạo thành các ụ nhỏ trên lòng suối, giúp các em nhỏ đi lại thuận tiện và an toàn. Có thể thấy, An-tư-nai luôn sáng ngời vẻ đẹp thanh thuần, tươi đẹp như "dòng suối nhỏ của thầy".

Ngay từ giây phút được ngồi học dưới mái trường của thầy Đuy-sen, An-tư-nai đã chất chứa tấm lòng ngưỡng mộ, quý mến người thầy đầu tiên "tất cả đám học sinh chúng tôi đứa nào cũng yêu mến thầy". Sau này, rời xa quê hương, trở thành một viện sĩ, An-tư-nai vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí sự quan tâm, dạy bảo từ thầy Đuy-sen. Cô bé khao khát tất cả mọi người sẽ biết đến câu chuyện về thầy "không phải chỉ riêng bà con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là tuổi trẻ, đều cần biết câu chuyện này.".

Cuộc đời, con người của An-tư-nai còn là minh chứng cho tấm gương kiên cường, mạnh mẽ vượt lên số phận bản thân. Mặc dù mồ côi cha mẹ, phải sống cùng chú thím nhưng cô bé ấy vẫn chứa chan tinh thần lạc quan, nghị lực. Dưới sự dạy bảo, quan tâm, giúp đỡ của thầy Đuy-sen, An-tư-nai đã có cơ hội tới thành phố học tập. Tại đây, cô bé không ngừng cố gắng học hành, tích lũy tri thức và sau này trở thành một viện sĩ.

Với việc sử dụng kết hợp nhiều người kể chuyện: họa sĩ và "tôi" - An-tư-nai, nhà văn đã phác họa chân thực những suy nghĩ, tâm tư, tình cảm của nhân vật An-tư-nai. Cô bé hiện lên cùng tâm hồn trong trẻo giống như cái tên của mình "An-tư-nai, cái tên hay quá".

Theo dòng chảy thời gian, tác phẩm "Người thầy đầu tiên" sẽ mãi in sâu trong tâm trí bạn đọc bởi các giá trị nhân văn, giàu ý nghĩa. Qua đoạn trích, nhà văn còn muốn gửi gắm tấm lòng yêu thương, nâng niu tới những mảnh đời bất hạnh nhưng luôn mạnh mẽ như An-tư-nai.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 3

Ai đó đã từng nói: “Dạy học là nghề tạo ra tất cả các nghề khác”. Từ xưa đến nay, nghề giáo đã trở thành là một nghề không thể thiếu và đóng vai trò quan trọng trong xã hội. Chính vì vậy, thầy cô giáo luôn là tấm gương sáng cho mọi người, được yêu quý và tôn trọng. Đã có rất nhiều tác phẩm văn học viết về thầy cô, như một lời tri ân tới những người đa gieo trồng tri thức cho cuộc đời. Trong số đó, có một tác phẩm rất nổi tiếng, được nhiều người trên thế giới biết tới, đó chính là Truyện Người thầy đầu tiên của tác giả Ai-ma-tốp, một tác giả nổi tiếng của Liên Xô (nay là Nga). Tác phẩm được sáng tác năm 1962, theo thể loại truyện vừa. Nhân vật trong truyện để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người đọc ngoài thầy Đuy-sen, có lẽ chính là An-tư-nai, một cô học trò có tinh thần hiếu học, mạnh mẽ, thiện lương và giàu tình cảm của thầy Đuy-sen.

An-tư-nai lớn lên trong hoàn cảnh rất khó khăn. Cô bé mồ côi cả cha lẫn mẹ từ khi còn rất bé và sống với chú thím. Cô bé bị chú thím đối xử rất tệ bạc, thậm chí còn từng bị bán đi. Sống trong hoàn cảnh khó khăn là vậy nhưng An-tư-nai vẫn luôn giữ những phẩm chất tốt đẹp, không hề bị số phận làm cho thay đổi. An-tư-nai vô cùng thiện lương và giàu tình cảm với mọi người xung quanh. Khi bọn trẻ nghèo trong làng, trong đó có An-tư-nai được thầy Đuy-sen mở lớp dạy học, cô bé đã để lại ki-giắc của mình để sưởi ấm cho thầy Đuy-sen và các bạn, để thầy khỏi phải đi nhiều kiếm củi vất vả trong thời tiết buốt giá. Mùa đông với cái rét cắt da cắt thịt tại Nga, thầy Đuy-sen tốt bụng đã cõng, rồi bế bọn An-tư-nai qua suối để học trò của mình không phải chịu cái lạnh thấu xương của dòng nước, thì bị bọn nhà giàu trên núi lúc ấy đi qua trêu chọc, phi ngựa qua để nước bắn lên người thầy trò họ. An-tư-nai rất tức giận, thương thầy Đuy-sen, lúc đó cô chỉ muốn bắt lấy bọn người đó mà nói rằng: “Các người không được nói thầy giáo của chúng tôi như thế! Các người ngu lắm, các người tồi lắm”. Không những vậy, thấy thầy Đuy-sen lội suối để đắp đất, đá cho học trò đi qua, An-tư-nai bé nhỏ đã không ngần ngại xuống giúp đỡ thầy, dù sau này mường tượng lại ngày hôm đó cô đã nói “Hôm chúng tôi xếp đá qua dòng nước, tuyết đã phủ đầy trên mặt đất và nước buốt đến chết cóng đi”. Hành động của An-tư-nai đẹp như chính con người cô bé vậy, đó là vẻ đẹp của tâm hồn lương thiện. An-tư-nai còn rất giàu tình cảm, cô bé thương thầy Đuy-sen và quý mến thầy như người thân ruột thịt duy nhất của mình, chứ không phải là chú thím độc ác. Cô bé còn có ước mơ thật đáng yêu của một đứa trẻ trong sáng: “Ước gì thầy là anh ruột của tôi! Ước gì tôi được bá cổ thầy, nhằm nghiền mắt lại và thủ thỉ với thầy những lời đẹp đẽ nhất! Trời ơi, ước gì thầy Đuy-sen là anh ruột tôi!". Tuy không có bất kì một dòng nào miêu tả ngoại hình hay miêu tả trực tiếp tính cách của An-tư-nai nhưng bằng ngòi bút tài năng của mình, qua những chi tiết tinh tế, tác giả An-ma-tốp đã thành công mang tới một cô bé vô cùng xinh đẹp từ trong tâm hồn, với sự lương thiện, trong sáng và một trái tim giàu tình cảm.

An-tư-nai luôn mạnh mẽ và kiên cường dù có một cuộc sống bất hạnh từ khi còn nhỏ. Cô bé không hề sợ hãi cực nhọc hay khó khăn, cô bé có thể một mình đến tận khe núi ven làng để nhặt ki-giắc và sẽ mang về nhiều bao to hơn cả người mình. An-tư-nai cố gắng kiên cường tồn tại như một cây sương rồng nhỏ bé nhưng tràn ngập nghị lực sống, cho đến khi gặp thầy Đuy-sen, thầy đã soi sáng cho cuộc đời cô bé, cho cô bé ước mơ và một tương lai tươi sáng hơn. Khi được thầy Đuy-sen dạy học, An-tư-nai mới bộc lộ được tư chất thông minh và sự hiếu học của mình. Cô bé chăm chỉ đến lớp học mỗi ngày, không quản trời rét mướt và điều kiện học tập thiếu thốn nơi nhà kho. Nhận thấy tư chất đặc biệt và sự hiếu học của An-tư-nai, thầy Đuy-sen đã cố gắng giúp đỡ để cô có thể lên thành phố tiếp tục việc học, thoát khỏi cái nghèo khổ nơi làng quê lạc hậu. Không phụ sự kỳ vọng dạy dỗ của thầy, An-tư-nai sau này đã trở thành một Viện sĩ nổi tiếng tại Mascova, thủ đô Liên Xô. Sự kiên cường vượt lên trên số phận và ham học của An-tư-nai thật đáng ngưỡng mộ, khiến cho người đọc càng thêm yêu quý cô bé, một con người nhỏ bé với biết bao phẩm chất đáng quý.

Với cách miêu tả chân thật, gần gũi và sử dụng kết hợp nhiều ngôi kể, nhà văn Ai-ma-tốp đã khắc hoạ thành công nhân vật An-tư-nai. Cô bé có trái tim vô cùng trong sáng, thiện lương, giàu tình cảm. Lớn lên trong hoàn cảnh khó khăn nhưng An-tư-nai luôn kiên cường, không chịu khuất phục số phận, không chỉ vậy, tinh thần hiếu học của cô bé cũng rất đáng để chúng ta khâm phục. Tác phẩm “Người thầy đầu tiên” vẫn giữ nguyên được giá trị nhân văn của mình cho tới ngày ngay chính là nhờ vào việc tạo nên những nhân vật để lại dấu ấn trong lòng người đọc, đặc biệt là nhân vật An-tư-nai.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 4

Bối cảnh của truyện là làng Ku-ku-rêu ở một vùng núi hẻo lánh, nghèn nàn, lạc hậu vào thời kì đầu thế kỉ hai mươi. Thời đó, tư tưởng phong kiến, gia trưởng còn nặng nề, phụ nữ bị coi thường và trẻ mồ côi bị rẻ rúng. Cô bé An-tư-nai đã mất cả cha lẫn mẹ, phải sống nhờ gia đình chú thím. Cô phải làm việc quần quật suốt ngày và chịu sự giám sát hà khắc của bà thím dâu đáo để, độc ác. Thầy giáo trẻ Đuy-sen được Đoàn thanh niên Cộng sản cử về làng để mở trường xóa mù chữ đã hết lòng giúp đỡ để An-tư-nai được đi học. Bà thím tham tiền ép gả cô bé làm vợ lẽ một gã đàn ông khá giả trong vùng. Một lần nữa, cô bé lại được thầy Đuy-sen giải thích và gửi lên tỉnh học, rồi tiếp tục học đại học ở Mát-xcơ-va. Sau này, cô trở thành nữ viện sĩ An-tư-nai Xu-lai-ma-nô-va. Còn thầy Đuy-sen lúc về già làm nghề đưa thư.

Đoạn trích kể về người thầy Đuy-sen người đã đem ánh sáng tri thức đến cho học trò ở một vùng quê còn nhiều khó khăn và lạc hậu.

Được giới thiệu qua lời người họa sĩ cùng quê – nhân vật tôi: “Bà đã nhiều tuổi, đẫy đà, mái tóc chải mượt bạc đi nhiều. Người đàn bà đồng hương nổi tiếng của chúng tôi làm chủ nhiệm bộ môn ở trường đại học tổng hợp. Bà thường bận nhiều công việc và tôi vẫn chưa có dịp được quen biết thật gần gũi, nhưng bất cứ lần nào gặp tôi ở đâu bà cũng đều quan tâm đến cuộc sóng tại quê hương và thế nào cũng bày tỏ ý kiến, dù là vắn tắt, về tác phẩm của tôi”.

Người đọc có thể thấy An-tư-nai ở thời điểm hiện tại đã có tuổi và có một địa vị trong xã hội. Nhưng bà luôn biết ơn người thầy đầu tiên đã dạy chữ cho mình và đưa mình lên tỉnh học, để bản thân có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay. Ngay khi nghe đến tên thầy Đuy-sen bà đã định dứng dậy, sau đó khi mọi người bắt đầu bàn bạc về Đuy-sen: “Trên khuôn mặt tàn úa đã có nhiều nếp nhăn nhỏ bé xung quanh mắt thoáng hiện vẻ ưu tư”.

Khi thấy mọi người hiểu nhầm về thầy Đuy-sen, chính An-tư-nai đã viết thư nhờ người họa sĩ cùng quê kể giải thích cho mọi người hiểu. Bà khẩn thiết nhờ người đồng hương và coi đó là việc hệ trọng: “Tuy có rất nhiều công việc quan trọng và khẩn cấp, tôi cũng đã quyết định gác hết lại và viết lá thư này cho anh… Nếu anh thấy điều gì tôi viết đây đáng được chú ý thì tôi khẩn khoản xin anh nghĩ xem làm thế nào cho mọi người cùng biết câu chuyện tôi sẽ kể. Tôi nghĩ không phải chỉ riêng bà con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là lứa tuổi trẻ, đều cần biết câu chuyện này. Tôi đã thấy rõ như vậy sau bao lần đắn đo cặn kẽ. Đó là lời xưng tội của tôi trước mọi người. Tôi cần phải làm tròn bổn phận của tôi. Càng nhiều người được biết thì lương tâm tôi càng đỡ cắn rứt. Anh đừng sợ làm cho tôi lâm vào tình trạng khó xử. Anh đừng giấu giếm gì hết…” An-tư-nai rất yêu quý và biết ơn người thầy đầu tiên của mình vì “người thầy đầu tiên” ấy đã cứu cô bé được vươn mình đến từng con số, chữ cáo, để An-tư-nai có thể thắp sáng tương lai của mình, không bị bán làm vợ lẽ hay chịu số phận nghèo khổ, vì tri thức sẽ làm nên tất cả…

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 5

Khi đọc “Người thầy đầu tiên”, em cảm thấy vô cùng ấn tượng với nhân vật An-tư-nai. Nhân vật này hiện lên qua lời kể của người họa sĩ, về bức thư ông đã nhận được. Điều khiến chúng ta cảm động nhất là câu chuyện về thời thơ ấu của bà. Khi còn nhỏ, h oàn cảnh sống của An-tư-nai rất khó khăn. Mồ côi cha mẹ, bà phải sống cùng chú thím, thiếu thốn về cả vật chất và tình cảm. Nhưng nhờ có sự động viên của thầy Đuy-sen, bà đã cố gắng học tập, rồi trở thành một viện sĩ. An-tư-nai chính là tấm gương về sự hiếu học, cũng như tâm hồn trong sáng, cao đẹp.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 6

Đọc tác phẩm “Người thầy đầu tiên”, tôi cảm thấy yêu mến nhất là nhân vật An-tư-nai. Đó là một cô bé sống rất tình cảm, giàu nghị lực. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, An-tư-nai phải sống cùng với chú và thím. Cô bé thường xuyên bị ngược đãi, sống thiếu thốn cả về vật chất lẫn tình cảm. Có thể thấy, An-tư-nai có cuộc sống thật bạnh hạnh. Nhưng với sự xuất hiện của thầy Đuy-sen, chính thầy đã khơi dậy ở An-tư-nai niềm khao khát học tập. Nhờ thầy, cô bé đã có cơ hội được học tập, sau này trở thành một viện sĩ nổi tiếng. Như vậy, nhân vật An-tư-nai là một tấm gương về sự hiếu học, giàu khát vọng và lí tưởng mà chúng ta có thể học tập.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 7

Đến với “Người thầy đầu tiên”, Ai-tơ-ma-tốp gửi gắm bài học giá trị. Nổi bật trong truyện là nhân vật cô bé An-tư-nai.

Hoàn cảnh sống của nhân vật An-tư-nai hiện ra qua cuộc trò chuyện giữa các bạn nhỏ và thầy Đuy-sen. An-tư-nai là một cô bé mồ côi, sống cùng chú thím. Họ đối xử với cô bé rất tàn nhẫn, thậm chí còn bán cô cho bọn nhà giàu. cô bé không chỉ sống trong sự thiếu thốn về vật chất mà còn thiếu thốn cả tình yêu thương.

Dù vậy, An-tư-nai vẫn có những phẩm chất tốt đẹp. Tác giả xây dựng nhân vật này chủ yếu qua lời nói, hành động để làm nổi bật lên tính cách. Trước tiên, An-tư-nai có một tấm lòng lương thiện, tốt bụng. Khi chứng kiến thầy Đuy-sen bị lũ nhà giàu trú trên núi xúc phạm, cô bé tỏ ra căm ghét đến mức có hành động như “nắm lấy cương ngựa và quát thẳng vào những bộ mặt láo xược của họ”. Khi biết được những hành động của thầy Đuy-sen làm cho học trò như vất vả trữ củi để sưởi ấm lớp học, An-tư-nai không ngần ngại mà trút lại ki-giắc ở trường. Giữa trời đông buốt giá, cô bé cũng cùng với thầy Đuy-sen lấy đá và tảng đất cỏ tạo thành các ụ nhỏ trên lòng suối, giúp các em nhỏ đi lại thuận tiện và an toàn.

Nhờ có sự giúp đỡ của thầy Đuy-sen, An-tư-nai đã được đi học. Và không phụ tấm lòng đó, cô bé luôn chăm chỉ học hành. An-tư-nai cũng luôn yêu mến, biết ơn thầy Đuy-sen về những điều thầy đã làm cho cô bé. An-tư-nai cũng tự bộc lộ rằng trong suy nghĩ rằng: “Tất cả đám học sinh chúng tôi đứa nào cũng yêu mến thầy”. Sau này, khi An-tư-nai đã trưởng thành, trở thành một bà viện sĩ nhưng trong tâm trí của cô bé vẫn luôn khắc sâu hình ảnh người thầy đầu tiên, cùng những lời dạy bảo của thầy. An-tư-nai đã nhờ nhân vật “tôi” kể lại câu chuyện về thầy Đuy-sen để có thể truyền cảm hứng cho mọi người - “không phải chỉ riêng bà con trong làng mà nói chung mọi người, nhất là tuổi trẻ, đều cần biết câu chuyện này”.

An-tư-nai còn có một bản lĩnh, ý chí kiên cường. Dù có hoàn cảnh gia đình khó khăn, tuổi thơ phải chịu nhiều bất hạnh nhưng cô bé vẫn có tinh thần lạc quan, nỗ lực cố gắng. Dưới sự dạy bảo, giúp đỡ của thầy Đuy-sen, An-tư-nai đã có cơ hội tới thành phố học tập. Tại đây, An-tư-nai nỗ lực học tập và đã trở thành một viện sĩ.

Nhân vật An-tư-nai hiện lên mang những phẩm chất đẹp đẽ, đáng ngưỡng mộ. Qua nhân vật này, tác giả cũng muốn gửi gắm nhiều thông điệp giá trị.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 8

Người thầy đầu tiên là một trong những tác phẩm hay của Ai-tơ-ma-tốp. Trong đó, nhân vật An-tư-nai được khắc họa vô cùng chân thực.

Trong tác phẩm, nhà văn ít miêu tả An-tư-nai về ngoại hình mà chủ yếu qua ngôn ngữ, hành động. Dù vậy, nhân vật này vẫn hiện lên khá rõ về đặc điểm tính cách, tâm hồn.

Trước tiên, hoàn cảnh sống của An-tư-nai hiện ra qua cuộc trò chuyện của nhân vật thầy Đuy-sen và bọn trẻ. An-tư-nai vốn mồ côi cha mẹ, phải sống nhờ chú thím. Họ đối xử rất tệ, thậm chí còn từng bán cô bé cho bọn nhà giàu. Dù sống trong hoàn cảnh đó, An-tư-nai vẫn giữ được một tấm lòng lương thiện, tâm hồn trong sáng. Khi biết được thầy Đuy-sen vất vả trữ củi để sưởi ấm lớp học, An-tư-nai không ngần ngại mà trút lại ki-giắc ở trường. Vào m ùa đông với cái rét cắt da cắt thịt tại Nga, thầy Đuy-sen tốt bụng đã cõng, rồi bế bọn An-tư-nai qua suối để học trò của mình không phải chịu cái lạnh thấu xương của dòng nước. Nhưng bọn nhà giàu đã trêu chọc, phi ngựa qua để nước bắn lên người thầy trò họ. Lúc đó, An-tư-nai rất tức giận, cô bé thương thầy giáo của mình và chỉ muốn hét vào mặt bọn người giàu rằng: “Các người không được nói thầy giáo của chúng tôi như thế! Các người ngu lắm, các người tồi lắm”. Khi thầy thầy Đuy-sen lội suối để đắp đất, đá cho học trò đi qua, An-tư-nai dù còn nhỏ đã không ngần ngại xuống giúp đỡ thầy, sau này khi nhớ lại ngày hôm đó, cô đã cảm thán: “Hôm chúng tôi xếp đá qua dòng nước, tuyết đã phủ đầy trên mặt đất và nước buốt đến chết cóng đi”.

An-tư-nai là một cô bé sống tình cảm. Cô yêu mến và kính trọng thầy Đuy-sen như người thân. An-tư-nai đã bộc lộ rằng: “Ước gì thầy là anh ruột của tôi! Ước gì tôi được bá cổ thầy, nhắm nghiền mắt lại và thủ thỉ với thầy những lời đẹp đẽ nhất! Trời ơi, ước gì thầy Đuy-sen là anh ruột tôi!”. Mong muốn thật nhỏ bé nhưng lại chứa đựng tình yêu thương sâu sắc cũng như khao khát có được tình cảm gia đình của cô bé.

An-tư-nai còn rất kiên cường, nghị lực. Nhờ có thầy Đuy-sen, An-tư-nai có cơ hội được lên thành phố học. Không phụ sự kì vọng của thầy, cô bé đã nỗ lực học tập và trở thành một viện sĩ nổi tiếng. Và khi đã thành công, An-tư-nai cũng không quên công ơn của người thầy đầu tiên. Bà đ ã nhờ người họa sĩ kể lại câu chuyện cuộc đời bà để truyền cảm hứng đến mọi người. Tác giả sử dụng ngôi kể linh hoạt, cách miêu tả chân thực để khắc họa hình ảnh An-tư-nai hiện lên vô cùng sinh động.

Cùng với thầy Đuy-sen thì An-tư-nai cũng là một nhân vật nổi bật trong tác phẩm Người thầy đầu tiên. Qua nhân vật này, Ai-tơ-ma-tốp cũng gửi gắm đến người đọc bài học giá trị.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 9

Với cách diễn đạt súc tích, sâu sắc, nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp để lại nhiều tác phẩm có ý nghĩa, giá trị nhân văn. Trong số đó, 'Người thầy đầu tiên' là một tác phẩm quen thuộc với nhiều độc giả trên khắp thế giới. Tác phẩm đã thành công trong việc mô tả nhân vật An-tư-nai, một cô gái mang trái tim nhân ái và tinh thần học hỏi đáng trân trọng.

An-tư-nai trải qua cuộc sống mồ côi, không hạnh phúc như đồng bọn. Cô phải sống với chú thím, thiếu đi sự quan tâm, chăm sóc từ gia đình. Tuy nhiên, An-tư-nai vẫn giữ nguyên tấm lòng trong sáng và tràn đầy tình thương. Cô không ngần ngại vất vả để giúp thầy Đuy-sen kiếm củi. Hành động bé nhỏ này như ngọn lửa sưởi ấm cho mùa đông lạnh giá. Chứng kiến thầy Đuy-sen bị lăng mạ, An-tư-nai tức giận và không bằng lòng. Cô dũng cảm giúp đỡ thầy ở suối, không ngại lạnh giá. Mỗi hành động, dù nhỏ, đều là minh chứng cho lòng lương thiện, nhân ái của An-tư-nai. Thầy Đuy-sen, nhìn vào An-tư-nai, bày tỏ: 'An-tư-nai, em thật ngoan, có lẽ là rất ngoan phải không?'

An-tư-nai còn là học trò trân trọng tình nghĩa. Cô được diễn đạt sự xúc động trước những hành động tốt bụng và những ý tưởng đẹp từ thầy Đuy-sen. Cô và các học sinh khác đều ngưỡng mộ, yêu quý người thầy đầu tiên. Ngay khi trở thành bà viện sĩ Xu-lai-ma-nô-va, An-tư-nai không quên ơn dạy bảo của thầy Đuy-sen. Cô nhờ họa sĩ lan truyền câu chuyện về thầy để 'không chỉ là bà con trong làng mà còn là mọi người, đặc biệt là giới trẻ, cần phải biết đến câu chuyện này.'

Mồ côi, nhưng An-tư-nai không bao giờ nghĩ đến việc đầu hàng. Cô không muốn người khác nhìn thấy mình bằng ánh mắt thương hại. An-tư-nai mạnh mẽ như những cây xương rồng giữa hoang mạc khô cằn. Mỗi lần đi nhặt ki-giắc, cô phải đi đến chân núi ở mé làng, mang theo những bao to lớn hơn cả cô. An-tư-nai không ngại khó khăn. Nhờ sự giúp đỡ của thầy, cô không ngừng cố gắng, chăm chỉ học hành và trở thành một bác sĩ. Sự kiên trì, quyết tâm vượt qua số phận đã làm nổi bật vẻ đẹp con người của An-tư-nai.

Việc sử dụng các góc nhìn từ họa sĩ và nhân vật 'tôi' - An-tư-nai, nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp đã thể hiện một cách sâu sắc tâm trạng và suy nghĩ của nhân vật. Qua đó, chúng ta cảm nhận được tình cảm, trân trọng đối với số phận khó khăn nhưng vẫn kiên cường vươn lên trong cuộc sống.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 10

Có người từng nói rằng: “Giáo dục là nghề tạo nên tất cả các nghề khác”. Trải qua thời kỳ lịch sử, nghề giáo đã trở thành một phần không thể thiếu và đóng vai trò quan trọng trong xã hội. Thầy cô giáo trở thành tấm gương sáng, được yêu quý và tôn trọng. Có nhiều tác phẩm văn học đã viết về thầy cô giáo, như là một cách tri ân đối với những người truyền đạt tri thức cho cuộc sống. Trong số đó, có một tác phẩm nổi tiếng, được nhiều người biết đến trên khắp thế giới, đó là truyện 'Người thầy đầu tiên' của tác giả Ai-ma-tốp, một nhà văn nổi tiếng của Nga xưa (Liên Xô). Tác phẩm được sáng tác vào năm 1962, thuộc thể loại truyện vừa. Ngoài thầy Đuy-sen, một nhân vật ấn tượng trong truyện có lẽ chính là An-tư-nai, một học trò mang tâm hồn nhân ái, sức mạnh, lòng trung hiếu và tình cảm sâu nặng với thầy Đuy-sen.

An-tư-nai trưởng thành trong hoàn cảnh rất khó khăn. Cô bé mồ côi cha mẹ từ khi còn nhỏ và sống với chú thím. Cô phải trải qua đối xử tệ bạc từ chú thím, thậm chí đã bị bán đi. Mặc dù sống trong khó khăn, nhưng An-tư-nai vẫn giữ nguyên những phẩm chất tốt đẹp, không để số phận làm thay đổi bản chất. An-tư-nai luôn thiện lương và tràn đầy tình cảm với mọi người xung quanh. Khi bọn trẻ nghèo trong làng, trong đó có An-tư-nai, được thầy Đuy-sen mở lớp dạy học, cô bé đã để lại ki-giắc của mình để làm ấm cho thầy Đuy-sen và các bạn, giúp thầy không cần phải kiếm củi trong thời tiết lạnh giá. Với cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông Nga, thầy Đuy-sen đã đền đáp lòng tốt của An-tư-nai bằng cách bế cô qua suối để không phải trải qua lạnh buốt của dòng nước, nhưng bị bọn nhà giàu trên núi chế nhạo, phi ngựa qua tạo cảnh nước bắn ướt thầy trò. An-tư-nai tức giận, thương thầy Đuy-sen và chỉ muốn nói với bọn đó: “Các người không được nói xấu thầy giáo của chúng tôi như vậy! Các người quá ngu, quá tồi tệ”. Không chỉ thế, khi thấy thầy Đuy-sen đang lội suối để đắp đất, đá để học trò đi qua, An-tư-nai nhỏ bé đã không ngần ngại xuống giúp đỡ thầy, dù sau này khi nhớ lại, cô nói: “Khi đó chúng tôi xếp đá qua dòng nước, tuyết trên mặt đất, nước buốt đến chết cóng”. Hành động này của An-tư-nai là minh chứng cho vẻ đẹp tâm hồn lương thiện. An-tư-nai còn nồng thắm tình cảm, cô bé yêu quý thầy Đuy-sen và coi thầy như người thân ruột thịt, không phải là chú thím tàn ác. An-tư-nai thậm chí còn có ước mơ ngọt ngào của một đứa trẻ trong sáng: “Giấc mơ thầy là anh ruột của tôi! Ước gì tôi được nâng niu thầy, thủ thỉ với thầy những lời đẹp nhất! Ôi trời ơi, ước gì thầy Đuy-sen là anh ruột của tôi!'. Mặc dù không có mô tả ngoại hình hay đặc điểm tính cách của An-tư-nai, nhưng thông qua những chi tiết tinh tế, tác giả Ai-ma-tốp đã thành công trong việc tạo ra một cô bé xinh đẹp từ bên trong tâm hồn, với tâm hồn trong sáng, tốt lành và một trái tim giàu tình cảm.

An-tư-nai luôn bền bỉ và kiên cường giữa cuộc sống bất hạnh từ khi còn nhỏ. Cô bé không sợ khó khăn hay gian khổ, có thể tự mình đến khe núi bên làng để nhặt ki-giắc và mang về nhiều bao hơn cả cơ thể mình. An-tư-nai đối mặt với khó khăn một cách kiên cường, không chấp nhận bị số phận làm cho thất bại. Không chỉ vậy, tinh thần học hỏi của An-tư-nai còn được phát huy đúng khi được thầy Đuy-sen dạy, giúp cô bé phát huy sự thông minh và sự ham học của mình. Cô bé chăm chỉ đến trường mỗi ngày, không ngại gió rét và thiếu thốn điều kiện học tập tại nhà kho. Nhận thức được tài năng đặc biệt và lòng ham học của An-tư-nai, thầy Đuy-sen đã cố gắng hỗ trợ để cô bé có thể lên thành phố tiếp tục học với hi vọng thoát khỏi nghèo đói của làng quê lạc hậu. Không phụ lòng kỳ vọng và giáo dục của thầy, An-tư-nai sau này trở thành một Viện sĩ nổi tiếng tại Moscow, thủ đô Liên Xô. Sự kiên cường vượt lên trên số phận và niềm đam mê học hỏi của An-tư-nai là điều đáng ngưỡng mộ, tạo nên một hình ảnh đáng yêu về cô bé, một con người với đủ phẩm chất tốt đẹp.

Với cách mô tả chân thực, gần gũi và sử dụng ngôn ngữ kết hợp nhiều góc nhìn, tác giả Ai-ma-tốp đã thành công trong việc tạo dựng nhân vật An-tư-nai. Cô bé sở hữu trái tim trong sáng, thiện lương và giàu tình cảm. Sống trong hoàn cảnh khó khăn nhưng An-tư-nai luôn kiên cường, không chấp nhận bị số phận làm thay đổi bản chất. Bằng những hình ảnh tinh tế, tác giả đã tạo ra một An-tư-nai có tư cách và lòng hiếu học. Tác phẩm “Người thầy đầu tiên” vẫn giữ được giá trị nhân văn, đặc biệt là qua những nhân vật để lại dấu ấn sâu sắc trong tâm trí độc giả, đặc biệt là nhân vật An-tư-nai.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 11

Nhà văn Trin-ghi-dơ Ai-tơ-ma-tốp từ Cư-rơ-gư-dơ-xtan thường quen thuộc với độc giả trên khắp thế giới. Các tác phẩm của ông thường đề cập đến cuộc sống khó khăn nhưng đầy chất thơ tại quê hương. Một trong những tác phẩm nổi bật là 'Người thầy đầu tiên', nơi nhân vật An-tư-nai được tạo hình, một cô bé mang tâm hồn nhân ái và lòng hiếu học đáng kính.

Trích đoạn đầu, nhìn nhận, nhà văn không đi sâu vào mô tả ngoại hình, tính cách của An-tư-nai. Nhưng qua hành động, lời nói và suy nghĩ của các nhân vật, độc giả có thể cảm nhận vẻ đẹp của tâm hồn ở cô bé. An-tư-nai là người có tấm lòng cao cả và tốt bụng. Khi chứng kiến thầy Đuy-sen bị lũ nhà giàu trêu chọc, cô bé tỏ ra căm hận muốn 'nắm cương ngựa và la mắng những kẻ láo xược đó'. Biết thầy phải làm việc vất vả để giữ ấm lớp học, cô bé không ngần ngại vung giữa ki-giắc. An-tư-nai luôn chăm sóc, giúp đỡ mọi người xung quanh. Trong cái lạnh của mùa đông, cô bé cùng thầy Đuy-sen tạo ra các ổ nhỏ trên lòng suối, giúp các em nhỏ đi lại dễ dàng và an toàn. An-tư-nai luôn tỏa sáng với vẻ đẹp thuần khiết, tươi sáng như 'dòng suối nhỏ của thầy'.

Ngay từ khi ngồi dưới mái trường của thầy Đuy-sen, An-tư-nai đã tỏ ra ngưỡng mộ, yêu quý thầy Đuy-sen 'tất cả chúng tôi đều yêu thầy'. Sau này, khi rời xa quê hương, trở thành một nhà nghiên cứu, An-tư-nai vẫn giữ trong tâm những dạy bảo của thầy Đuy-sen. Cô bé mong muốn mọi người biết về câu chuyện của thầy 'không chỉ là bà con trong làng mà còn là mọi người, đặc biệt là giới trẻ, cần biết đến câu chuyện này.'

Đời sống và con người của An-tư-nai là minh chứng cho tấm gương kiên cường, mạnh mẽ vượt lên trên số phận. Mặc dù mồ côi, sống cùng chú thím nhưng cô bé vẫn giữ được tinh thần lạc quan, nghị lực. Dưới sự hướng dẫn, quan tâm và giúp đỡ của thầy Đuy-sen, An-tư-nai có cơ hội rời làng để học tập. Tại đây, cô bé không ngừng nỗ lực học, tích lũy kiến thức và sau đó trở thành một nhà nghiên cứu.

Bằng cách kết hợp nhiều góc nhìn từ các nhân vật kể chuyện: họa sĩ và 'tôi' - An-tư-nai, nhà văn đã tạo ra bức tranh sống động về suy nghĩ, tâm trạng và tình cảm của nhân vật An-tư-nai. Cô bé hiện ra với tâm hồn trong sáng, tươi mới như cái tên của mình 'An-tư-nai, cái tên thật ý nghĩa'.

Theo dòng chảy của thời gian, tác phẩm 'Người thầy đầu tiên' sẽ luôn là một phần sâu sắc trong trái tim độc giả, mang đến những giá trị nhân văn, ý nghĩa. Qua đoạn trích, nhà văn muốn truyền đạt tình yêu thương, nâng niu đến những mảnh đời khó khăn nhưng vẫn mạnh mẽ như An-tư-nai.

Phân tích nhân vật An-tư-nai - mẫu 12

Đoạn trích về Người thầy đầu tiên là câu chuyện kể về người họa sĩ và An-tư-nai về thầy giáo quan trọng nhất trong cuộc đời họ và của cả ngôi làng.

Khi thầy Đuy-sen về nhà, cúi xuống nắn nót rạ khô, ông ta cẩn thận mời gọi và hiền lành. Những đứa trẻ ra về sau buổi học cảm thấy thân thiết với thầy, đắm chìm trong tình cảm với thầy và trường làng nhỏ yêu quý. Hơn 30 năm sau, An-tư-nai, đã thành công nhưng tâm hồn vẫn lắng nghe tiếng nói nhẹ nhàng của Đuy-sen: “Các em hãy gọi tôi là thầy. Các em có muốn xem trường không? Hãy vào đây, đừng ngần ngại gì cả.” Đuy-sen là người thầy đầu tiên, người mở đầu cho sự khám phá tâm hồn của An-tư-nai. Ông thầy hiền lành, tràn đầy tình yêu với tuổi thơ. Ông đã làm bùng cháy lửa học vọng và mong muốn học hỏi trong lòng trẻ con. Đuy-sen là biểu tượng tuyệt vời của một thầy giáo trong trẻo. Con đường trưởng thành là con đường học vấn. Trên hành trình đẹp như ánh nắng đó, mỗi chúng ta sẽ gặp nhiều thầy cô giáo. Giống như An-tư-nai, trong trái tim mỗi người, hình ảnh của Đuy-sen luôn là một nguồn động viên tuyệt vời.

An-tư-nai - học trò bé nhỏ đáng yêu và đáng thương. Mồ côi mẹ, sống với chú thím, cô bé phải đối mặt với nhiều khó khăn. Trang phục rách rưới, 'gấu váy thủng hở một mảng đầu gối'. Bi kịch lớn nhất trong tuổi thơ của cô là thiếu tình thương. Mỗi bữa cơm đều đi kèm với nước mắt, luôn bị thím đối xử tàn nhẫn, đánh đập. Chỉ với một 'ki-giắc' (phân gia súc khô) mà cô bị thím 'đánh vào đầu'. Thím nói xối xả, chửi rủa: 'Không có cha mẹ! Chó sói sẽ chẳng bao giờ trở thành chó nhà!... Nếu muốn xem trường, hãy đến đó, nhưng còn cách đó chút là tôi sẽ đánh cho què cẳng mày đi. Tôi sẽ khiến mày nhớ đời với trường ấy...'

Nếu thầy Đuy-sen đã thức tỉnh tâm hồn của An-tư-nai với tình yêu thương và đam mê học hỏi, thì thím xấu xa đã làm cô đau đớn, làm nát tan trái tim cô, chìm đắm trong lo âu, ngồi khóc một mình trong góc bếp 'khóc vụng trộm'. Cô 'không khóc vì những cú đánh' vì cô đã quen rồi, nhưng cô chỉ khóc vì 'hiểu rằng thím tôi sẽ không bao giờ đồng ý để tôi đi học'. Thông qua đó, ta càng nhận ra: bị mất cơ hội học là nỗi đau lớn nhất, bi kịch nhất trong tuổi thơ! Rời khỏi trường, An-tư-nai quay lại một mình, cô đổ ki-giắc vào kho chứa chất đốt. Mặt trời đã lặn, nhưng mặt trời như chia sẻ niềm vui, như hiểu chia sẻ với cô: 'Và mặt trời cũng biết rõ tại sao tôi sung sướng đến thế!' Cô bé cảm thấy tự hào vì 'đã thực hiện được một công việc nhỏ hữu ích'. Con người bé nhỏ An-tư-nai như đã bước một bước lớn trong phát triển tính cách. Từ mong muốn đền ơn của một người xa lạ, cô đã tự nhận thức mình phải làm một công việc nhỏ hữu ích. Ai-ma-tốp đã chọn hình ảnh 'mặt trời' để mô tả những cảm xúc, những biến động trong tâm hồn cô gái nhỏ của dân tộc Kir-ghi-di. Hình ảnh 'mặt trời' ở đây không chỉ là biểu tượng, mà còn là sự ca ngợi cho ánh sáng cách mạng của tháng Mười mà đã chiếu sáng cả vùng núi rừng lạc hậu của Cư-gơ-rư-xtan, mang lại sự tỉnh thức và thay đổi cuộc sống cho nhân dân các dân tộc, trong đó An-tư-nai là một tượng điển hình đầy cảm động. Đây là đoạn văn đẹp nhất, thấm sâu vào tâm hồn người đọc. Mặt trời được nhân hóa, mặt trời trở thành biểu tượng. Sự thơ, sự tình cảm không chỉ ở ngôn ngữ, mà còn rơi vào tâm can người đọc! Thiên nhiên dường như đang chia sẻ niềm vui với con người: 'Mặt trời đã gác bóng qua các sườn đồi, nhưng tôi cảm thấy như nó không muốn lặn xuống, như muốn nhìn tôi. Ánh nắng mặt trời làm đẹp con đường tôi đi: mặt đất thu mình dưới ánh mặt trời, chân tôi hòa mình trong gam màu đỏ, hồng, tím. Từng bông lau khô như những tia lửa nhẹ lẻo bay vút hai bên như lửa cháy. Mặt trời chiếu lên những chiếc cúc mạ bạc trên tấm áo tôi mặc như mụn vá tôi đã làm.'

Tình thương của thầy giáo, tình yêu trường lớp, và ánh sáng cách mạng đã thay đổi mọi cuộc đời, từ bóng tối mở ra ánh sáng. Như một con chim hót từ trong lồng, An-tư-nai vui mừng chạy về, reo với đất trời, với gió và mây: 'Nhìn tôi đây! Nhìn tôi tự hào như thế nào! Tôi sẽ học hành, tôi sẽ đến trường và sẽ dẫn dắt cả những người bạn khác đi cùng.'

Xem thêm các bài viết Tập làm văn lớp 7 hay khác:

Săn shopee siêu SALE :

ĐỀ THI, GIÁO ÁN, KHÓA HỌC DÀNH CHO GIÁO VIÊN VÀ PHỤ HUYNH LỚP 7

Bộ giáo án, bài giảng powerpoint, đề thi dành cho giáo viên và khóa học dành cho phụ huynh tại https://tailieugiaovien.com.vn/ . Hỗ trợ zalo VietJack Official

Tổng đài hỗ trợ đăng ký : 084 283 45 85

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài soạn văn lớp 7 hay nhất dựa trên đề bài và hình ảnh của sách giáo khoa Ngữ văn lớp 7 Tập 1, Tập 2 bộ sách Kết nối tri thức với cuộc sống (NXB Giáo dục). Bản quyền soạn văn lớp 7 thuộc VietJack, nghiêm cấm mọi hành vi sao chép mà chưa được xin phép.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 7 Kết nối tri thức khác
Tài liệu giáo viên