Kể về mẹ của em (điểm cao)



Đề bài: Kể về người mẹ của em

Kể về mẹ của em (điểm cao)

Quảng cáo

    Trước kia, em từng là một cô bé bướng bỉnh, cứng đầu, chính vì sự bướng bỉnh của mình em đã khiến cho mẹ buồn rất nhiều. Kỉ niệm ngày hôm ấy em không thể nào quên.

    Gia đình em sống ở vùng ngoại thành, cả bố và mẹ em đều ở nhà trồng rau và chăn nuôi. Gia đình em tuy không khó khăn về tài chính những còn phải thường xuyên chu cấp cho hai chị gái đi học ở thành phố nên cũng không khá giả. Năm em học lớp bốn, em luôn ao ước có một chiếc xe đạp để đi học. Nhưng vì nhà em cách trường không xa nên mẹ nói rằng chưa thực sự cần thiết nên không mua cho em. Đến khi lên lớp năm, các bạn trong xóm đều đã có xe để đi học, em nhìn các bạn có xe mới để đi mà thấy khao khát lắm. Có lần em đã nói lại với mẹ về vấn đề mua xe nhưng mẹ vẫn không đồng ý. Hôm nào em cũng đi bộ một mình đến trường, có khi đi nhờ được xe các bạn. Nhưng em thực sự muốn có một chiếc xe cho riêng mình.

    Một buổi trưa khi em đi học về, vừa đến cổng đã thấy mặt mẹ vui tươi, mẹ nói với em:

    - Con có xe đạp rồi nhé, bố con để ở trong nhà ấy, con vào trong đấy mà ngắm xe đi!

    Lúc đó em reo lên vui mừng thích thú, thật không ngờ mẹ nói không mua nhưng lại lén đi mua để tạo bất ngờ cho mình đây. Em chạy vội vào trong nhà để xem chiếc xe mới yêu quý của mình. Nhưng khi nhìn thấy xe em thất vọng vô cùng. Trước mặt em là một chiếc xe đạp mi ni màu xanh đã cũ, thậm chí lớp sơn còn bị bong tróc, trông thật xấu xí. Em nhận ra đấy chính là chiếc xe đạp của chị Quỳnh con nhà bác Hoa. Lúc thấy em về, bố cũng vui vẻ khoe:

    - Con gái có thích xe này không? Nghe bố kể là con thích có xe đạp nên bác Hoa đã tặng lại con đấy, bác nói giờ chị Quỳnh đi học đại học rồi nên không dùng đến nữa. Bố cũng sửa lại cả buổi sáng nay đấy, xe đi êm lắm con ạ!

    Lúc đó, em cứ đứng im, mặt thẫn thờ nhìn chiếc xe đạp cũ. Thứ em muốn là một chiếc xe mới, em không thích chiếc xe này chút nào. Vừa lúc đó mẹ bước vào. Chắc bố mẹ đã nhận ra được nét mặt em nên mẹ hỏi lại:

    - Sao đấy con? Con không thích à?

    Trong lúc ấm ức vì không có xe mới em đã ngồi thụp xuống gào lên khóc. Em vừa khóc vừa nói:

    - Bố mẹ chẳng thương con gì cả. Con chỉ muốn có xe đạp mới thôi. Con không muốn dùng đồ cũ của chị Quỳnh đâu!

    Nghe vậy mẹ đã ngồi xuống dỗ dành:

    - Thôi nào con, giờ bố mẹ vẫn chưa có tiền mua xe cho con, tháng này cả hai chị phải đóng học phí nên bố mẹ cũng chưa để dành được. Con đi tạm xe này, đến bao giờ có tiền mẹ mua xe mới cho. Đây này, con xem xe đi êm lắm nhé!

    Em không quan tâm những lí do mẹ nói, em vùng vằng bỏ đi, vừa khóc vừa chạy ra ngoài ngõ. Trong lúc chạy em vẫn nghe thấy tiếng gọi với cua bố mẹ nhưng em vẫn chạy một mạch ra ngồi ở bờ đê. Em ngồi khóc ầm lên ở đó, trưa em cũng không về nhà ăn cơm. Em ngồi ở đó và tiếng đồng hồ, nhưng khi suy nghĩ lại em thấy mình đã đòi hỏi quá nhiều, bố mẹ đã vất vả nuôi mấy đứa ăn học mà giờ em lại có thái độ như vậy. Em nghĩ mình sẽ về xin lỗi bố mẹ và đi chiếc xe đạp cũ đó. Đến chiều tối em mới về đến nhà, mâm cơm vẫn còn đậy sẵn ở đó. Mẹ từ trong nhà bước ra với thái độ bình thường, mẹ không quát mắng gì em. Mẹ nói:

    - Về rồi hả con, chắc đói lắm đúng không? Mẹ vẫn phần cơm cho con ở trên bàn đấy, con vào mà ăn.

    Lúc ấy em không đủ can đảm nói lời xin lỗi, chỉ gật đầu lẳng lặng ra phía bàn ăn ngồi ăn cơm. Em vừa ăn cơm vừa sụt sùi nước mắt. Mẹ thấy vậy liền ra ôm em vào lòng, mẹ nói trong nghẹ ngào:

    - Mẹ xin lỗi vì không thể mua cho con một chiếc xe đạp mới. Con đã rất ngoan, học rất chăm chỉ vậy mà bố mẹ không thưởng được gì cho con. Mẹ hứa khi nào có tiền mẹ mua xe mới cho nhá!

    Lúc ấy em mới thực sự òa khóc, em ôm lấy mẹ chặt hơn, em nói với mẹ:

    - Mẹ ơi, con mới là người cần xin lỗi. Bố mẹ đã vất vả nuôi mấy chị em ăn học vậy mà con không hiểu cho bố mẹ. Con không cần mua xe mới nữa, con đi xe chị Quỳnh cũng được!

    Cứ như vậy, hai mẹ con ôm nhau khóc. Lúc sau mẹ an ủi em, nhắc em ăn cơm kẻo đói. Ăn xong em đã mang chiếc xe ra ngoài sân thử đi. Quả nhiên như lời bố nói, xe cũ nhưng đi êm thật. Em vừa nhìn ra phía mẹ vẫy tay, em thấy được nụ cười hạnh phúc trên môi mẹ. Vậy mà chỉ vì sự bướng bỉnh của mình mà trưa nay em đã khiến mẹ buồn.

    Em trân trọng chiếc xe đạp ấy lắm – chiếc xe chứa đựng bao tình thương yêu, quan tâm của bố mẹ dành cho em. Từ lần đó em luôn tự nhủ không bao giờ được phép làm cho bố mẹ buồn lòng nữa.

Xem thêm các bài Văn mẫu cảm nghĩ, kể chuyện, tả cảnh, tả người, miêu tả lớp 6 hay khác:

Mục lục Văn mẫu | Văn hay lớp 6 theo từng phần:

ĐỀ THI, GIÁO ÁN, SÁCH LUYỆN THI DÀNH CHO GIÁO VIÊN VÀ PHỤ HUYNH LỚP 6

Bộ giáo án, bài giảng powerpoint, đề thi, sách dành cho giáo viên và khóa học dành cho phụ huynh tại https://tailieugiaovien.com.vn/ . Hỗ trợ zalo VietJack Official

Tổng đài hỗ trợ đăng ký : 084 283 45 85

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài Những bài văn hay lớp 6 | văn mẫu lớp 6 của chúng tôi được biên soạn một phần dựa trên cuốn sách: Văn mẫu lớp 6Những bài văn hay đạt điểm cao lớp 6.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.




Giải bài tập lớp 6 sách mới các môn học
Tài liệu giáo viên