(10+ mẫu) Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (siêu hay)
Tổng hợp các bài văn Kể về một kỉ niệm đáng nhớ lớp 5 hay nhất giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 1)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 2)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 3)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 4)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 5)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 6)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 7)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 8)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 9)
- Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (mẫu 10)
(10+ mẫu) Kể về một kỉ niệm đáng nhớ (siêu hay)
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 1
Trong cuộc sống mỗi người ai cũng có những kỷ niệm khó quên trong đời. Với em cũng vậy, gần bốn năm cắp sách đến trường em cũng có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Và kỷ niệm đáng nhớ nhất trong em có lẽ là kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm năm em học lớp ba.
Gia đình em vốn không mấy khá giả, nhà lại đông anh em. Bố mẹ em không phải công nhân viên chức mà chỉ quanh năm làm ruộng và làm thuê nên cuộc sống vất vả và đủ ăn là may măn rồi. Em là anh cả trong gia đình, sau em còn có ba người em nhỏ nữa. Năm em học lớp ba, đó cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất, bố em mắc bệnh nan y khó chữa, gia đình đã bán tài sản, vay mượn khắp nơi để chạy chữa, em đã quyết định nghỉ học vì đến kỳ nộp tiền học mà gia đình không có.
Cô giáo chủ nhiệm em lúc đó tên Lan. Cô Lan là một cô giáo hiền lành, yêu nghề và rất quan tâm đến đời sống cũng như học tập của học sinh chúng em. Hai ngày liền không thấy em tới lớp, cô đã hỏi thăm bạn bè và tìm đến nhà em để thăm hỏi. Cô đã động viên gia đình rất nhiều và mong muốn em tiếp tục đến lớp. Cô nói em là một học sinh giỏi của lớp, nếu nghỉ học thì thật tiếc quá. Cô cũng nói mong muốn em học tập để có một tương lai tốt đẹp và có cơ hội để giúp đỡ gia đình. Lúc đó em chỉ nghĩ trước mắt nên vẫn nhất định nghỉ học. Rồi một tuần trôi qua cô lại tới nhà động viên. Cô nói đã thong báo trường hợp của em lên nhà trường và địa phương để xem xét cho em được đi học mà không phải đóng học phí. Em vui mừng lắm vì trước giờ em rất muốn đi học như các bạn cùng trang lứa. Và rồi sau hơn một tuần nghỉ học em lại được tiêp tục tới trường. Con đường tới trường dường như đẹp hơn mỗi ngày. Em tung tăng bước đi với niềm hân hoan vô cùng. Mỗi ngày sau buổi học, cô Lan lại dành them thời gian để giảng lại cho em những bài cũ mà em nghỉ tuần trước đó. Cô ân cần , nhiệt tình giảng dạy để em không bị mất kiến thức. Cuối năm đó em đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Em rất cảm động và hạnh phúc về những gì cô Lan đã dành cho em.
Đó là kỷ niệm đáng nhớ nhất của em về thầy cô và có lẽ sẽ mãi mãi in đậm trong trái tim em với một lòng biết ơn sâu sắc. Em sẽ mãi nhớ về cô và luôn thầm hứa học tập tốt để trở thành một người giáo viên giỏi giang và tận tụy với nghề như cô.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 2
Có những người luôn ở trong trái tim ta mãi mãi, không ai có thể thay thế được. Thượng đế đã ban tặng họ cho chúng ta, đến với ta trong khoảng thời gian ngắn, và những ký ức sâu sắc với họ mãi mãi không mờ phai. Anh trai tôi, người đã chăm sóc tôi suốt bao năm tháng, lại phải rời bỏ khi tuổi còn trẻ. Đó là kỷ niệm đau lòng mà tôi vẫn không thể quên.
Anh trai tôi từng là một chàng trai khỏe mạnh. Với gia đình đầy khó khăn, anh không được học nhiều như bao người khác. Sau khi học xong lớp 9, anh phải lên Nam làm việc để kiếm sống. Dù cuộc sống công nhân khó khăn, đầy thiếu thốn, anh không bao giờ than trách. Hàng tháng, anh vẫn gửi tiền lương ít ỏi về cho ba mẹ để nuôi tôi đi học. Anh là người sống rất tình cảm, luôn chia sẻ những gì mình có và chăm sóc gia đình mình. Chị em cùng bạn bè đều quý mến anh. Tuy công việc vất vả, nhưng anh vẫn không quên chăm sóc gia đình, đặc biệt là trong những dịp lễ tết. Những năm làm công nhân, anh dành tiền để sửa nhà cho gia đình, nhưng niềm vui chưa kịp lâu, gia đình nhận tin anh trai mình mắc bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối.
Người anh trai ngày xưa bây giờ gầy hơn, khẩu phần ăn không còn ngon miệng. Những liệu pháp xạ trị không giúp sức khỏe anh cải thiện, mỗi ngày anh trở nên yếu đuối hơn. Nhìn những cơn đau của anh, tôi cảm thấy đau lòng không thể tả. Tại sao số phận lại đối xử tàn nhẫn với gia đình tôi như vậy? Mỗi đêm, tôi khóc nhiều, khóc vì sự đau lòng, khóc vì sự xót xa cho anh. Tôi khóc cho cuộc sống và số phận nghiệt ngã của anh. Mỗi ngày trôi qua đều mang theo nặng nề và lo lắng, dù anh vẫn giữ vững tinh thần lạc quan và vui vẻ. Tôi chỉ ước có một phép màu để giải thoát anh khỏi những đau đớn, bệnh tật.
Một hôm, anh gọi tôi lại và nói:
- Mai đã lớp 5 rồi nhỉ? Cậu sắp trở thành người lớn. Từ giờ, cậu phải thay anh chăm sóc ba mẹ đấy, nhớ đó Mai. Hãy cố gắng học giỏi, sau này vào đại học, có một công việc ổn định để giảm bớt gánh nặng cho gia đình nhé.
Tôi vâng lời anh 'Vâng', sau đó anh kể cho tôi nghe về những câu chuyện vui, những kinh nghiệm cuộc sống của anh.
Buổi tối đó, anh tôi từ biệt mọi người rồi ra đi trong sự yên bình. Anh đã ngủ mãi, không quay trở lại. Nước mắt, nỗi đau, và sự mất mát ngập tràn. Anh đi để lại những nuối tiếc và nỗi đau cho mọi người.
Tôi hiểu rằng có những điều không thể thay đổi, phải chấp nhận và vượt qua. Tôi tin rằng ở một nơi xa xôi nào đó, anh vẫn theo dõi sự trưởng thành của tôi và gia đình mình. Hành trình trưởng thành của tôi sẽ luôn là niềm tự hào của anh.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 3
Trong mỗi đời người, luôn tồn tại những kí ức, có những kí ức vui ta muốn nhớ mãi nhưng cũng có những kí ức buồn ta muốn quên đi. Đối với tôi, kí ức khiến tôi muốn nhớ mãi là thời học trò trong những năm cấp hai của tôi. Mỗi năm học trôi qua, tôi đều có thêm người thầy, người cô để ghi nhớ trong trái tim mình và năm nay cũng vậy. Chỉ trong khoảnh khắc vài tháng, cô giáo dạy văn của tôi đã để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.
Ắt hẳn các bạn ngồi đây cảm thấy lời của tôi là nghịch lí. Tôi đang học lớp chín thì đáng lí ra tôi phải viết về những thầy cô trong các năm học trước của mình, nhưng tôi lại viết về người cô đang dạy tôi trong năm học này? Có thể đối với những bạn khác, cô chỉ mới đứng lớp trong hai tháng. Nhưng với tôi, cô đã gắn bó hơn sáu tháng rồi.
Cô đã dạy văn tôi trong suốt ba tháng hè. Và đó cũng là khoảng thời gian tuyệt vời nhất đối với tôi. Cô là một người rất tận tụy, giảng giải chu đáo cho học sinh. Khi cô giảng bài, giọng nói ấm áp, truyền cảm của cô đã thu hút chúng tôi vào bài học. Cô giảng giải, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của bài học, cho học sinh cảm nhận ý nghĩa của từng chi tiết đó rồi phát triển thành những lời văn sâu sắc, đầy ý nghĩa. Nhờ những bài giảng của cô mà chúng tôi thêm yêu nàng Kiều mười lăm năm lưu lạc, thêm yêu Vũ Nương – người con gái tư dung tốt đẹp. Những bài mà trước đây đọc không hiểu, giờ đây chúng tôi thấy nó mới hay, mới sâu sắc làm sao! Người ta thường nói tiết Văn là tiết ru ngủ nhưng điều kì lạ là khi cô giảng chúng tôi càng cảm thấy thú vị hơn, ý nghĩa hơn. Chắc có lẽ chính nhờ vậy mà cô luôn được học sinh chúng tôi yêu mến.
Khi vào năm học, tôi vui sướng biết bao khi được cô làm chủ nhiệm. Trong vai trò chủ nhiệm, cô trông nghiêm túc hơn hồi hè. Khi lớp hạng cao, cô khuyến khích, khen thưởng, mỗi lần lớp hạng thấp, cô nhắc nhở, động viên lớp cố gắng hơn. Mẹ tôi cũng là một giáo viên chủ nhiệm nên tôi có thể hiểu được sự vất vả, nặng nề thế nào khi đảm nhận chủ nhiệm một lớp cuối cấp. Càng hiểu nỗi vất vả của cô bao nhiêu, tôi càng quyết tâm phải giúp lớp lấy được hạng cao bấy nhiêu. Có thể đối với các lớp khác, tiết chủ nhiệm luôn là tiết nặng nề nhất, bởi tiết đó luôn khiến các bạn khác lo sợ vì bị mắng. Nhưng với lớp tôi, giờ chủ nhiệm lại được nghe những câu chuyện hay, ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi yêu những câu chuyện đó vì nó luôn giúp chúng tôi rút ra được những bài học quý giá cho riêng mình. Tôi đã từng đạt giải ba trong kì thi học sinh giỏi lớp tám. Có lẽ vì vậy mà cô kì vọng vào tôi trong kì thi năm nay. Tôi tự hứa mình phải cố gắng hơn, mình phải đậu để không khiến cô thất vọng. Nhưng tôi đã thất bại. Những tưởng cô sẽ la mắng tôi, trách móc tôi, nhưng không. Tôi vẫn nhớ mãi câu nói của cô khuyến khích các bạn trong lớp: “Cho dù các con thi không đậu cũng đừng buồn, vì các con còn nhiều cơ hội khác để bắt lấy.” Nhưng thật sự cô càng khuyến khích thì tôi lại càng thấy lòng ray rứt hơn. Tôi đã tự hỏi với lòng mình tôi đã cố gắng hết sức chưa, tôi đã tập trung vào môn văn chưa? Mặc dù vậy, cô vẫn không hề la rầy, trách cứ tôi một lời nào mà vẫn dịu dàng động viên, an ủi tôi. Chính điều đó sẽ là động lực cho tôi bước tiếp và cố gắng, nỗ lực hơn nữa trên con đường học vấn của mình.
Lớp chúng tôi có một bạn tuy hoàn cảnh gia đình khó khăn nhưng học rất giỏi. Cả nhóm chúng tôi tổ chức sinh nhật cho bạn đó nhưng trong lớp lại có bạn nói: “Tại sao chỉ có sinh nhật bạn đó là tổ chức còn sinh nhật tụi mình thì không tổ chức?” Nghe thấy câu nói đó, cô đã nói: “Gia cảnh bạn khó khăn, có lẽ mấy năm nay cũng chưa có được một ngày sinh nhật cho mình, tuy ở đây chỉ là một chút gì đó nhỏ thôi nhưng ít nhất cũng khiến bạn cảm thấy vui…”. Nói đến đây, cô đã khóc. Nhìn giọt nước mắt của cô rơi xuống mà lòng chúng tôi chạnh lại. Chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ từ lời nói của cô thôi mà đã khiến chúng tôi hiểu được thế nào là sự sẻ chia, thế nào là ấm áp tình bạn. Giọt nước mắt ấy đã khiến chúng tôi phải nhìn lại mình. Chúng tôi được sống trong hoàn cảnh đầy đủ, may mắn hơn thì tại sao lại không chia sẻ sự may mắn đó cho người bạn của mình để họ cảm thấy lòng ấm áp hơn? Khi nhìn những giọt nước mắt ấy, tôi chợt nhận ra cô không chỉ là một giáo viên tận tụy mà còn là một người đồng cảm với học sinh, luôn cố gắng thấu hiểu học sinh của mình.
Văn của tôi không bóng bẩy, trau chuốt, cũng không đặc sắc như những bài văn mà các bạn đã đọc. Khi tôi viết những dòng cảm nhận này, tôi chẳng nghĩ rằng mình sẽ được giải. Tôi chỉ viết bằng tấm lòng yêu thương, kính trọng cô từ sâu thẳm trong con tim mình. Tôi không nêu tên cô ra vì tôi nghĩ các bạn cũng có thầy giáo, cô giáo dạy văn như tôi và tôi cho rằng cô cũng không thích như vậy.
Sáu tháng, chưa đầy một năm nhưng cô đã để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc. Cô như là nguồn cảm hứng cho những bài văn của tôi và nếu mái trường là ngôi nhà thứ hai thì cô chính là người mẹ thứ hai của tôi. Cô ơi, con cảm ơn cô vì những gì cô đã dành cho con, con sẽ cố gắng để thành công và “gặt được nhiều lúa vàng” trong cuộc sống.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 4
Trong suốt những năm tháng học dưới mái trường mến yêu, người mà em kính mến nhất đó là cô Thanh. Đó là người đã mang lại cho em những tình cảm cao quý của một người cô giáo đối với học sinh.
Em còn nhớ rõ, năm em học lớp hai, ngày đầu tiên cô Thanh bước vào lớp với dáng vẻ rất hiền hậu. Cô còn trẻ lắm, dáng cô thanh mảnh, nhỏ nhắn và rất dễ thương. Cô rất thương yêu học sinh. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô chưa bao giờ đi dạy trễ hoặc nghỉ dạy ngày nào. Cô luôn dịu dàng với học sinh nhưng rất nghiêm túc trong giảng dạy. Những giờ ra chơi, nếu có bạn nào không hiểu bài, cô ân cần ở lại lớp giảng cho từng bạn. Những bạn nam hay đùa nghịch, phá phách cô nhẹ nhàng nhắc nhở. Cô thường lấy những mẩu chuyện vui, có ích để giáo dục chúng em. Bạn nào có lỗi cô chỉ khuyên răn chứ không hề la mắng. Còn bạn nào học yếu cô luôn quan tâm đặc biệt để bạn ấy tiến bộ hơn. Vì thế chúng em ai cũng yêu quý cô, xem cô như người mẹ thứ hai của mình
Em còn nhớ có một hôm, khi học xong tiết cuối bỗng nhiên em bị sốt, người nóng ran. Cô đã không ngại đường xa chở em về nhà, báo cho mẹ em biết bệnh tình của em. Sau đó em nghỉ học mấy ngày để bình phục do bị sốt siêu vi. Dù không đi học những bữa nào cô cũng đến thăm em và phân công các bạn thay phiên chép bài cho em. Chỗ nào em không hiểu cô sẽ giảng lại tường tận. Bạn nào có hoàn cảnh gia đình khó khăn cô cũng giúp đỡ, có khi còn đóng tiền học phí dùm cho một bạn trong lớp có hoàn cảnh mồ côi ba mẹ ở với bà ngoại. Trong lớp ai cũng quý mến cô, ngày Nhà giáo Việt Nam chúng em tặng quà cho cô cô chỉ cười bảo: "Món quà quý nhất với cô đó là kết quả học tập thật giỏi của các em đó!" Ngoài việc dạy kiến thức ở trường, cô còn dạy cho chúng em kĩ năng múa hát.
Giờ đây, tuy đã xa cô nhưng em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô. Cô đã truyền cho em một tấm lòng nhân hậu, dạy em biết cách yêu thương và quan tâm đến mọi người, tin yêu cuộc đời. Em tự hứa với lòng sẽ học thật giỏi để cho cô vui lòng, trở thành con ngoan, trò giỏi và một người có ích cho xã hội. Cô là tấm gương sáng để học sinh chúng em noi theo.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 5
Một kỉ niệm đáng nhớ nhất giữa em và người bạn thân thiết nhất, chính là một kỉ niệm diễn ra vào chiều mùa hè hai năm trước.
Hôm đó, buổi trưa trời mát, em và Khải đã rủ nhau ra sông tắm mát. Dưới ánh nắng gay gắt, nước sông được cây khế, cây dừa chê rợp mát lạnh, hấp dẫn vô cùng. Vì vậy, chúng em đã lơ là, không khởi động mà ngay lập tức lao xuống dòng nước mát. Trong lúc đang sung sướng bơi lội, em chợt thấy phần bắp chân bị cứng lại. Sau vài giây giật mình, em nhận ra ngay mình đã bị chuột rút. Chao ôi, cơ thể em nhanh chóng mất cân bằng và hai tay em chới với liên tục.
May mắn thay, Khải ở gần đó nhận ra tình hình của em, vội bơi lại để ứng cứu. Vốn hình thể của em to hơn Khải nhiều, nên quá trình gặp khá nhiều khó khăn. Xung quanh lại chẳng có người lớn nào do đang ở giữa trưa. Dù vậy, Khải vẫn kiên trì kéo em vào bờ từng chút, từng chút một. Chờ gần hai mươi phút sau, em và cậu ấy mới vào được bờ. Mặt Khải lúc ấy đỏ bừng vì mệt, thở từng hơi lớn, nhưng vẫn quan tâm xoa chân cho em, nhằm giúp em sớm đỡ hơn. Nhờ có Khải, mà em đã an toàn vượt qua tình huống nguy hiểm đó.
Cũng từ hôm ấy, tình bạn giữa em và Khải càng trở nên thân thiết hơn. Em xem cậu ấy như là người anh trai thân thiết nhất của mình.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 6
Chắc hẳn ai cũng sẽ có những kỉ niệm khó quên với người bạn của mình. Em cũng vậy. Kỉ niệm về tình bạn mà em nhớ nhất đó chính là một lần em cùng Tuấn Anh trốn học đi xem đá bóng đến khi về trời đổ mưa nên hai đứa bị ướt hết, em đã bị ốm sau hôm đó, Tuấn Anh chăm sóc em tận tình, chu đáo.
Buổi chiều hôm ấy Tuấn Anh sang rủ em đi xem trận bóng đá tranh cup của các anh lớp trên. Đó là một trận đấu rất đặc biệt mỗi năm chỉ có một lần. Em cũng đang do dự không biết có nên đi hay không nhưng cuối cùng em quyết định đi xem một lát rồi về sớm đi học.
Em đèo Tuấn Anh trên chiếc xe đạp cũ của em đến khu đất trống của làng bên khá xa nhà em. Khi đến nơi các anh đã có mặt đông đủ ở đó, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng chuẩn bị xung trận. Một bên là đội đỏ của lớp 9A, một bên là đội xang của lớp 9C, cả hai bên đều là những ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch năm nay và đều ngang tài ngang sức. Mọi thứ đã sẵn sàng trận đấu bắt đầu. Những cú đá tài nghệ và màn bắt bóng điêu luyện của thủ môn làm trận đấu thêm phần kịch tính tỉ số vẫn là 0:0.
Mọi người đều bị hấp dẫn và cuốn vào trận đấu kinh điển này. Ánh nắng chói chang, cái nóng vẫn không làm nản chí những cầu thủ trên sân, những giọt mồ hôi lăn trên khuôn mặt, ướt đẫm cả áo các cầu thủ. Hiệp một kết thúc và lúc ấy cũng gần đến giờ vào lớp nhưng hai bọn em vẫn ở lại xem hiệp hai và quên luôn cả việc phải đi học. Sau 30' nghỉ ngơi hai đội đổi gôn và bắt đầu hiệp 2, hiệp 2 diễn ra kịch tính hơn, cả hai bên đều có những cú sút nguy hiểm về phía đối phương nhưng phải đợi đến màn sút luân lưu 4:5 sau hai hiệp phụ thì phần thắng cuộc thuộc về đội lớp 9C. Trận đấu kết thúc lúc ấy bọn em mới biết đã muộn học và chỉ còn 15' nữa là ca học chiều kết thúc. Lúc ấy em và Tuấn Anh rất sợ vì sẽ bị bố mẹ biết trốn học nên hai đứa đã đạp xe ra đê chơi tính kế tính thời gian hết giờ học rồi về bình thường như khi tan học mọi khi. Nhưng đến lúc đạp xe về thì trời đổ mưa mà bọn em lại không mang áo mưa nên cả hai đội đầu trần về.
Sau hôm ấy em bị ốm và phải nghỉ học. Cô giáo đến nhà thăm em và bảo với bố mẹ về việc hôm qua em nghỉ học, đúng lúc ấy Tuấn Anh sang và nhận hết lỗi về mình ,tự trách mình tại mình nên em bị ốm. Em cũng kể hết mọi việc và nhận lỗi của mình và bảo bạn đó không phải lỗi của bạn. Bố mẹ tha lỗi cho em vì đã biết sửa sai. Hôm sau bạn sang giảng bài cho em vì em nghỉ học, bạn chăm sóc em tận tình chu đáo. Em rất yêu quý bạn.
Đây là kỉ niệm khó quên về tình bạn của em với Tuấn Anh, sau kỉ niệm ấy em càng thêm yêu quý bạn. Chúng em tự hứa sẽ không trốn học nữa và cùng nhau tiến bộ trong học tập để bố mẹ vui lòng.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 7
Trong tâm trí mỗi người đều có những kỉ niệm đẹp, em cũng vậy. Kỉ niệm khó quên của em là một lần đi biển Nha Trang cùng với My - người bạn thân của em đã lâu.
Lần đó thật vui, chúng em chất hết đồ đạc vào va li và đi máy bay đến Nha Trang. Biển thật đẹp! Những rặng dừa rì rào trong gió. Những con sóng đua nhau chạy vào bờ tung bọt trắng xóa. Biển có lúc hiền hòa, lặng sóng, nhưng có lúc lại giận dữ, ngạo mạn đánh dạt tất cả cái gì xung quanh nó ra xa. Đứng trên bờ nhìn ra biển sẽ thấy thấp thoáng những đoàn thuyền đánh cá ra khơi, mang về cho mọi người những mẻ lưới nặng trịch cá. Trên bờ, người đi tắm biển rất nhiều. Em và My cùng nhau xây lâu đài cát và " thu hoạch " được rất nhiều vỏ sò, ốc, san hô,.... Tắm biển đã thỏa thích, hai gia đình của em và My dẫn nhau ra một nhà hàng cao cấp. Ở đó, bọn em được ăn đặc sản của Nha Trang cùng rất nhiều món ngon khác. Buổi tối, cả hai đứa lại ra biển hóng mát và đi dạo. Lúc ngồi nghỉ, bọn em thi nhau tán gẫu những câu chuyện không có thật trên đời. Tiếng cười đùa của bọn em hòa vào tiếng dế đêm nghe rất hay, buổi đêm trên biển thật yên tĩnh ......
Đến giờ đã ba năm kể từ ngày em đi chơi với My nhưng em sẽ không bao giờ quên được ngày ấy vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của em. Ngày ấy, là một kỉ niệm khó quên, một kỉ niệm tình bạn đẹp.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 8
Tôi có rất ít bạn vì gia đình tôi thường xuyên phải chuyển nhà bởi công việc của bố tôi không ổn định. Năm ngoái, trên chuyến tàu về nhà bà ngoại, tôi đã có một kỉ niệm thật đáng nhớ và rất thú vị.
Chuyện là thế này, tôi đi cùng anh trai tôi và một đứa em họ con nhà dì. Ba chúng tôi khởi hành từ nhà khá sớm cho kịp chuyến tàu sớm nhất. Nhà ga thật là ồn ào và tấp nập với người, với hàng,... Chúng tôi ung dung lên tàu vì vé đã mua từ hôm trước. Buồng chúng tôi ngồi, trừ ba anh em tôi ra còn có một nhân vật bí ẩn nữa. Tàu chuẩn bị lăn bánh thì nhân vật ấy cũng xuất hiện. Tôi không để ý lắm bởi mắt cứ dán vào quyển Conan huyền thoại của mình. Anh tôi và đứa em họ thì khỏi phải bàn, hai tín đồ của các trò chơi điện tử, cũng không thèm ngẩng mặt lên lấy một lần.
Tàu chạy, để tự thư giãn mắt, tôi lơ đễnh ngắm cảnh vật đang lùi lại phía sau mình thích thú. Tạm thả quyển truyện tranh xuống, tôi thư thái bóc gói bim bim bên cạnh đùi ăn điềm nhiên. Đến miếng thứ ba, tôi phát hiện mình đang bị một ánh mắt soi mói khó chịu bên cạnh để ý. Tôi phồng mồm tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ông anh và thằng em họ yêu quý chả màng gì đến tôi cả mà chỉ có mỗi người bạn ngồi cạnh ấy đang nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu mà tôi cho là soi mói kia. Sau khoảng năm giây chỉ nhìn tôi là phần hành động mà tôi không bao giờ nghĩ tới. Bạn ấy vô tư nhúp lấy bim bim của tôi và cho vào miệng, ăn ngon lành. Thật là bất lịch sự quá, tôi chưa thấy con nhỏ nào vô duyên như đứa này. Nhưng tôi không tỏ ra mình là người keo kiệt miếng ăn, mẹ tôi đã dạy anh em tôi kĩ chuyện này. Và đương nhiên là tôi để nhỏ ấy ăn cùng với sự hài lòng vì mình là một đứa con biết nghe lời, một con người văn minh, lịch sự.
Giải quyết xong gói bim bim, tôi tiếp tục sự nghiệp đọc truyện của mình và gạt đi những suy nghĩ vẩn vơ khác. Đến điểm dừng chân, anh tôi đánh thức tôi dậy với gương mặt cũng ngái ngủ không kém. Tôi uể oải tìm kính và xếp đồ. Cô bạn vô duyên ngồi cùng tôi hẳn là đã xuống ga trước chúng tôi. Tôi không quan tâm, định bụng sẽ kể câu chuyện buồn cười ấy với mọi người trong bữa trưa. Ôi trời ạ, đập và mắt tôi khi đứng dậy là gói bim bim chưa bóc. Nó rúm ró trong góc, dưới cái khăn của tôi. Tôi định thần lại mọi chuyện. Tất cả đã rõ ràng, là tôi đã bóc nhầm gói bim bim của bạn ấy, là tôi tự ý ăn và chính tôi mới là cái đứa vô duyên khó hiểu trong chuyện này. Tôi nháo nhác nhảy xuống toa nhằm tìm kiếm nhỏ có mái tóc đuôi bò ngồi cạnh nhưng vô ích.
Trên đường về nhà bà, tôi kể chuyện đáng xấu hổ cho anh tôi và đứa em họ. Hai người cười ngặt nghẽo, còn tôi thì nóng mặt vô cùng. Về đến nhà bà, tôi ủ rũ tiếp, phần vì chuyến đi, phần vì câu chuyện lúc trước. Tối thấy hối hận mà chẳng biết làm sao. Bỗng ngoài sân có tiếng người. Trời ạ, tôi như chôn chân khi nhìn thấy mái tóc đuôi bò và ánh mắt đầy tinh nghịch đối diện, rất quen thuộc. Không phải ai khác, đó chính là nhân vật lúc trước, nhưng nó, Hiền cũng chính là đứa bên cạnh nhà bà tôi. Bà tôi nghe chuyện cũng cười tôi, đứa cháu ngốc hay quên.
Sau chuyến tàu thú vị ấy, tôi đã có một người bạn mới ở quê. Chúng tôi càng chơi càng thấy rất hợp nhau, như sở thích ăn bim bim chẳng hạn! Tình bạn của chúng tôi đã chính thức bắt đầu trong một hoàn cảnh đặc biệt và đáng nhớ như thế đấy.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 9
Ông ngoại chính là người tôi yêu thương thật trên đời. Cứ mỗi dịp nghỉ hè, tôi lại được háo hức vì sắp được về quê ở cùng ông ngoại. Suốt ba tháng hè, tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ. Quê hương của tôi vô cùng thơ mộng. Dòng sông nhỏ chảy qua bản làng. Con đường làng rợp bóng tre xanh. Cánh cò trắng bay nghiêng trên vòm trời. Cánh đồng lúa chín mênh mông. Trước cổng làng, cây đã già cỗi đã đứng đó hàng chục năm. Tôi về quê trong sự chào đón của ông ngoại. Những ngày ở quê, tôi thích nhất là được cùng ông ra vườn dạo chơi. Khu vườn nhà rộng lớn với biết bao cây trái. Những khóm rau xanh mướt và những hàng trái cây như táo, xoài, cam… Bầy chim hót lanh lảnh trên ngọn cây cao. Ngồi trong vườn, tôi lắng nghe những âm thanh quen thuộc của làng quê. Sau đó, hai ông cháu còn tưới tắm cho cây cối trong vườn. Ông ngoại còn hái cho tôi biết bao nhiêu là trái cây. Bây giờ, ông ngoại đã mất, tôi cũng ít về quê hơn. Nhưng những kỉ niệm về ông vẫn còn in đậm trong kí ức, trở thành một điều thật đáng quý với tôi.
Kể về một kỉ niệm đáng nhớ - mẫu 10
Bà ngoại là người tôi yêu mến nhất. Tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp đẽ cùng với bà. Mỗi dịp nghỉ hè, tôi lại được về quê thăm bà và ở lại chơi khoảng một tháng. Hôm đó là buổi sáng chủ nhật, mẹ đưa tôi ra bến xe. Khoảng sáu giờ ba mươi phút, xe bắt đầu xuất phát. Gần trưa, xe mới đến nơi. Tôi xuống xe, rồi đi bộ theo con đường làng về nhà bà ngoại, vừa đi vừa hát vang. Hai hàng cây bên đường rung rinh trong gió, như đang chào đón tôi. Từ xa, tôi đã thấy bà ngoại đứng đón ở ngoài cổng. Tôi háo hức chạy đến ôm lấy bà. Hai bà cháu vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Bà hỏi han chuyện học hành, bài vở của tôi. Buổi trưa, tôi được thưởng thức rất nhiều món ngon do bà nấu. Tối hôm đó, hai bà cháu ra ngoài sân ngồi hóng mát. Tôi được nghe bà ngoại kể chuyện. Những truyện cổ tích mà tôi đã đọc trong sách biết bao lần. Nhưng khi nghe bà kể lại thấy thật thú vị, mới lạ. Chuyện về cô Tấm ở hiền gặp lành, chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm hay chuyện về cậu bé thông minh đã giúp được nhà vua. Giọng kể của bà nhẹ nhàng, miệng bà vẫn còn thoảng hương trầu. Bà giống như những bà tiên trong các truyện cổ tích vậy. Tôi cảm thấy vô cùng yêu mến và kính trọng bà ngoại.
Xem thêm các bài viết Tập làm văn lớp 5 hay khác:
- Viết đoạn mở bài cho bài văn tả phong cảnh
- Viết đoạn văn cho bài văn tả phong cảnh
- Giới thiệu một chương trình truyền hình hoặc một hoạt động dành cho thiếu nhi
- Thảo luận về ích lợi của việc đọc sách
- Viết đoạn kết bài cho bài văn tả phong cảnh
Xem thêm các tài liệu học tốt lớp 5 hay khác:
- Giải sgk Tiếng Việt lớp 5 Chân trời sáng tạo
- Giải Vở bài tập Tiếng Việt lớp 5 Chân trời sáng tạo
- Giải lớp 5 Chân trời sáng tạo (các môn học)
- Giải lớp 5 Kết nối tri thức (các môn học)
- Giải lớp 5 Cánh diều (các môn học)
Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.
Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:Loạt bài Giải Tiếng Việt lớp 5 của chúng tôi được biên soạn bám sát nội dung sgk Tiếng Việt lớp 5 Tập 1 và Tập 2 Chân trời sáng tạo (NXB Giáo dục).
Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.
- Giải sgk Tiếng Việt lớp 5 - CTST
- Giải Vở bài tập Tiếng Việt lớp 5 - CTST
- Giải sgk Toán lớp 5 - CTST
- Giải Vở bài tập Toán lớp 5 - CTST
- Giải Tiếng Anh lớp 5 Global Success
- Giải sgk Tiếng Anh lớp 5 Smart Start
- Giải sgk Tiếng Anh lớp 5 Family and Friends
- Giải sgk Đạo đức lớp 5 - CTST
- Giải sgk Khoa học lớp 5 - CTST
- Giải sgk Lịch Sử và Địa Lí lớp 5 - CTST
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm lớp 5 - CTST
- Giải sgk Tin học lớp 5 - CTST
- Giải sgk Công nghệ lớp 5 - CTST
- Giải sgk Âm nhạc lớp 5 - CTST
- Giải sgk Mĩ thuật lớp 5 - CTST