(10+ mẫu) Viết bài văn tả người (siêu hay)

Tổng hợp các bài văn tả người lớp 5 hay nhất giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

(10+ mẫu) Viết bài văn tả người (siêu hay)

Quảng cáo

Viết bài văn tả người - mẫu 1

Trong gia đình em có rất nhiều người, nhưng có lẽ người em cảm thấy yêu quý nhất chính là em gái của em. Bé tên là Linh, năm nay bé được ba tuổi rồi. Linh là một cô bé dễ thương. Em có khuôn mặt tròn trịa và chiếc má phúng phính. Đôi mắt to tròn và đen láy lúc nào cũng nhìn em rồi nhoẻn chiếc miệng nhỏ xíu mỉm cười. Làn da của Linh trắng và đôi môi đỏ hồng khiến cho em giống như một cô công chúa bé nhỏ trong những câu chuyện cổ tích.

Tuy là con gái nhưng Linh lại rất hiếu động. Em thường bắt em phải chơi đá bóng cùng. Những lúc đó Linh sẽ trở thành một cầu thủ tài năng sút đâu trúng đó, còn em là một thủ môn nhưng phải chịu thua trước vị cầu thủ nhí ba tuổi. Sau mỗi trận đấu như thế, hai chị em cảm thấy rất mệt nhưng cũng rất vui vẻ.

Em gái em còn biết hát nữa. Linh hát rất hay và mỗi khi em cất giọng hát trong trẻo lên là cả nhà đều chăm chú lắng nghe. Không chỉ vậy, Linh cũng rất ngoan ngoãn nữa. Trước khi đi học hay lúc về nhà, em luôn đứng lại, khoanh tay và chào hỏi từng người trong gia đình. Đối với em, Linh chính là một đứa em gái đáng yêu nhất. Em luôn tự hứa với bản thân rằng sẽ mãi yêu quý và bảo vệ em gái của em.

Quảng cáo

Dàn ý Viết bài văn tả người

a. Mở bài:

- Giới thiệu về người được tả: Bố của em.

b. Thân bài:

- Tả ngoại hình của bố:

+ Dáng người bố cao to, vạm vỡ.

+ Khuôn mặt vuông chữ điền, mái tóc ngắn được cắt tỉa rất gọn gàng.

+ Bố ăn mặc rất giản dị. Khi đi làm bố thường mặc áo sơ mi còn ở nhà, bố mặc đồ bộ cho thoải mái.

+ Cha có đôi mắt đen long lanh. Mỗi khi dạy bảo con cái, ánh mắt ấy rất nhẹ nhàng và thân thiện.

- Tả hoạt động, tính cách của bố:

+ Bố là người chu đáo, cẩn thận, đồ đạc trong nhà được sắp xếp gọn gàng, thường xuyên sửa chữa xe giúp mẹ và em.

+ Tính bố rất ôn hoà, ăn nói nhã nhặn.

+ Bố là người hết lòng với con cái. Ban ngày, bố làm lụng vất vả, tối đến, bố luôn quan tâm đến việc học của em.

- Kỉ niệm nhỏ với bố: Nhớ có lần thi học sinh giỏi về, bài làm không tốt nhưng bố vẫn động viên, khích lệ em.

Quảng cáo

c. Kết bài:

- Nêu cảm nghĩ về người được tả: Em yêu thương bố rất nhiều, em sẽ cố gắng chăm ngoan và học giỏi để bố vui lòng.

Viết bài văn tả người - mẫu 2

Anh trai là người mà em yêu quý và thân thiết nhất trong gia đình.

Năm nay anh trai của em 16 tuổi, hiện là học sinh lớp 10 tại trường chuyên của thành phố. Anh ấy cao 1m68, nặng 55kg, lại thường xuyên chơi thể thao nên vóc dáng rất cân đối, rắn chắc. Trong nhà, anh trai là người có ngoại hình giống với bố nhất. Từ cái trán cao đến hàng lông mày đậm, đôi mắt một mí và cả chiếc mũi dọc dừa nữa. Duy chỉ có khuôn miệng của anh là trông giống mẹ mà thôi. Phải nói rằng, anh của em là một chàng trai có ngoại hình rất ưa nhìn. Đặc biệt, mỗi khi mỉm cười, anh ấy sẽ trở nên rất đáng yêu, giống như chú golden lớn vậy. Giống như vẻ bề ngoài, anh trai em là một người rất hiền lành và dễ mến. Anh ấy học tập rất chăm chỉ và nghe lời bố mẹ. Ngoài giờ học, anh ấy dành thời gian giúp bố mẹ các công việc nhà và đưa đón em đến trường. Đặc biệt, anh ấy còn là người rất tinh tế và quan tâm đến cảm xúc của người khác. Vì vậy mà em rất thích tâm sự với anh. Anh ấy sẽ nghiêm túc lắng nghe và cùng em tìm ra hướng giải quyết tốt nhất.

Quảng cáo

Đối với em, anh trai như một người bạn và một người thầy vậy. Em mong rằng, khi lớn lên mình có thể trở thành một chàng trai tuyệt vời giống như anh.

Viết bài văn tả người - mẫu 3

Nhà em khá đông người, ai em cũng yêu quý và kính trọng nhưng người em gần gũi, kính trọng hơn cả là ông nội của em.

Ông em năm nay đã gần tám mươi tuổi nhưng trông ông còn rất nhanh nhẹn. Người ông tầm thước, hơi gầy, da dẻ vẫn hồng hào. Đầu ông còn rất ít tóc, chỉ còn lơ thơ một vài sợi tóc bạc trắng như cước.Vầng trán ông cao, hằn sâu những nếp nhăn. Đôi mắt còn tinh nhanh ẩn dưới cặp lông mày đã ngả bạc. Má ông hơi hóp làm cho hai gò má nhô cao hẳn lên. Răng ông đã rụng nhiều nhưng nhờ lắp hàng răng giả nên nụ cười vẫn tươi tắn. Em thích nhất chòm râu của ông, mỗi lần được ngồi trong lòng ông, em ngước nhìn mãi những sợi râu trắng dài và thích được ông cho vuốt râu. Hằng ngày, ông thường mặc bộ quần áo ta bằng loại vải mềm, màu sẫm, đi đôi dép nhựa đã mòn. Chỉ lúc đọc sách báo, ông mới đeo kính và khi nào phải đi ra ngoài, ông thường phải chống gậy.

Tuổi đã cao nhưng ông làm việc luôn chân luôn tay và thích tự tay làm mọi việc. Khi thì ông quét nhà, quét vườn; lúc vun gốc cho mấy cây trong vườn; khi lại tỉa cây, bắt sâu, tưới cây cảnh. Ông thường xuyên dành thời gian kiểm tra việc học của em, dạy em tập viết, tập làm tính, tập đọc diễn cảm,... Không chỉ vậy, ông còn dành thời gian tham gia công việc của phường như xây dựng tủ sách cho nhà văn hóa, ủng hộ đồng bào bị lũ lụt. Những lúc rảnh rỗi, ông nội em thường đọc sách báo, nằm võng ngoài hiên nghe đài hoặc xem vô tuyến. Em thích nhất là những đêm trăng sáng, chúng em thường ngồi quây quần bên ông nghe ông kể chuyện cổ tích thật hay và thú vị. Ông em là người rất hiền lành nhưng đối với con cháu, ông rất nghiêm khắc mỗi khi có ai mắc lỗi, ông thẳng thắn phê bình nhưng ông luôn nhẹ nhàng chỉ ra lỗi sai để cho chúng em sửa chữa. Đối với mọi người xung quanh, ông luôn chan hòa, đôn hậu nên ai cũng yêu mến. Bà con hàng xóm có điều gì xích mích đều nhờ ông giúp giải quyết.

Em rất yêu quý ông nội em, ông luôn là tấm gương sáng cho con cháu noi theo. Em mong ước ông sống thật khỏe mạnh, sống mãi bên em.

Viết bài văn tả người - mẫu 4

“Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi. Và mẹ em chỉ có một trên đời”. Dòng nhạc tràn ngập cảm xúc khiến lòng em bồi hồi, lắng đọng suy tư về người mẹ yêu quý của mình. Trong gia đình, không ai được em quý trọng hơn mẹ, người mang lại sự ấm áp, hạnh phúc và tình yêu cho cả gia đình. Em yêu mẹ biết bao!

Mẹ em đã vượt qua tuổi ba mươi. Mẹ có thân hình nhỏ nhắn nhưng vẫn cao ráo. Gương mặt trái xoan của mẹ em thể hiện sự hiền lành và hồn nhiên. Khuôn mặt của mẹ đã trải qua nhiều năm tháng, dấu tích của thời gian và cuộc sống gia đình em. Mái tóc đen mượt của mẹ luôn được búi gọn gàng, tạo nên một vẻ ngoài duyên dáng. Mái tóc luôn lan tỏa hương thơm của đinh hương và bồ kết. Vì mẹ em tuân thủ phong cách truyền thống, nên không sử dụng các loại dầu gội đầu hiện đại. Đôi bàn tay gầy gò của mẹ, mặc dù nhỏ nhắn, nhưng luôn âu yếm và chăm sóc cho em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Em thích nhất là nhìn thấy nụ cười của mẹ. Nụ cười ấy tỏa sáng như ánh bình minh, khiến em cảm thấy hạnh phúc mãi trong lòng.

Mẹ em luôn yêu thương và chăm sóc gia đình em một cách tỉ mỉ. Đôi bàn tay gầy gò của mẹ luôn chuẩn bị những bữa ăn dinh dưỡng, đầy đủ năng lượng cho ba bố con em làm việc và học tập. Mẹ là người chăm sóc, giữ gìn hạnh phúc cho tổ ấm gia đình. Mẹ không chỉ hiền lành mà còn nghiêm khắc trong việc giáo dục con cái. Mẹ không bao giờ chiều chuộng quá mức, mà luôn dạy bảo em về cách ứng xử và đạo đức con người.

Mẹ là người em yêu quý và kính trọng nhất. Em hứa sẽ cố gắng học tập chăm chỉ để mẹ luôn được hạnh phúc, không phải lo lắng hay buồn bã vì con cái.

Viết bài văn tả người - mẫu 5

"Cha ơi bóng cả cây cao

Che chở con những lao đao cuộc đời

Cha đưa cả tấm lưng gầy

Chở che con được tới ngày hôm nay"

Câu thơ trên là một trong những câu thơ tôi yêu thích. Quả đúng như vậy, cha chính là người vô cùng quan trọng trong cuộc sống của mỗi chúng ta.Tôi cũng thế, tôi cũng có một ông bố tuyệt vời. Bố tôi tên là An, tôi rất yêu quý và tự hào về bố.

Bố em năm nay đã ngoài 40 tuổi. Bố có dáng người cao, vạm vỡ. Khuôn mặt bố vuông nhìn rất phúc hậu. Làn da bố sạm đen vì làm việc nhiều dưới trời nắng. Em rất ấn tượng với đôi mắt bố. Đôi mắt ấy luôn hiền từ và ấm áp. Nhưng khi bố tức giận, đôi mắt ấy trở nên cương nghị vô cùng.Bố ăn mặc rất giản dị. Đôi bàn tay bố thô ráp, nhiều vết chai sạn vì công việc.

Sau giờ làm việc về, bố còn chăm bẵm cho khu vườn rau trước nhà. Bố cuốc đất, trồng cây rất giỏi. Những việc nặng sửa chữa trong nhà, một mình bố đều thực hiện được hết. Tuổi bố cũng đã cao, thi thoảng lại hay đau khớp, đau lưng nhưng bố thường nói với mẹ em rằng, dù cực khổ mấy cố gắng để chăm sóc cho các con được ăn học đến nơi đến chốn

Mặc dù chăm chỉ với công việc nhưng bố luôn dành thời gian quan tâm tới gia đình. Bố chưa bao giờ quên đốc thúc em học bà. Sinh nhật em năm nào bố cũng nhớ. Khi em bị ốm, bố cùng mẹ ngày đêm chăm sóc, nấu cháo cho em.“Công cha như núi Thái Sơn” câu ca dao ấy vẫn luôn đúng cho tới tận ngày nay. Bố luôn là người dạy em những điều hay lẽ phải. Em thầm cảm ơn bố đã dạy em lớn khôn và trưởng thành.

Em rất yêu mến bố của em. Em luôn mong ước cho bố sống thật khỏe để cha sống với em mãi mãi.

Viết bài văn tả người - mẫu 6

Bà nội em sinh được bốn người con, ba người đi làm ăn xa, chỉ còn chú Út ở nhà với ông bà. Chú Út năm nay hai mươi tám tuổi, dáng người mảnh khảnh, nhanh nhẹn. Khuôn mặt vuông vức, đôi mắt trong sáng và nụ cười cởi mở. Cả nhà duy nhất có chú nối nghiệp bố làm nghề chạm khắc và tạc tượng gỗ. Chú cùng mấy người bạn trong ấp lập một xưởng nhỏ chuyên sản xuất đồ gỗ thủ công mỹ nghệ.

Bước vào sân, em đã thấy những khúc gỗ đủ mọi kích cỡ đặt la liệt khắp nơi. Dưới mái che bằng bạt, chú Út say mê tạc tượng một em bé cưỡi trâu thổi sáo. Bố em kể rằng ngay từ nhỏ, chú đã tỏ ra rất có năng khiếu nên ông nội đã truyền nghề cho chú. Hai bố con em thực sự bị cuốn hút vào công việc tỉ mỉ, khó khăn nhưng đầy thú vị. Chú Út một tay cầm đục, một tay cầm chiếc dùi bằng gỗ, thận trọng gõ từng nhát một. Những miếng dăm gỗ nhỏ xíu rơi lả tả xuống đất. Chỉ một lát sau, hình thù cậu bé và con trâu đã hiện ra nhưng còn xù xì đơn giản. Chú Út lấy một con dao nhỏ thật sắc, gọt tỉa từng đường cong mềm mại. Mỗi động tác của chú đều toát lên sự cần mẫn, tài hoa lạ lùng.

Đến chiều, bức tượng nhỏ đã hoàn thành. Chú lấy giấy nhám đánh cho nhẵn rồi thoa vecni màu nâu bóng. Từng đường vân gỗ hiện lên thật đẹp mắt. Chú Út nâng bức tượng ngang tầm mắt, ngắm nghía kỹ lưỡng và đôi môi chú nở nụ cười mãn nguyện. Chú bảo em muốn thành công trong mọi việc, phải có sự say mê và tính cần cù, chịu khó.

Nhìn bức tượng cậu bé đội chiếc nón lá đang thổi sáo, ngồi vắt vẻo trên lưng con trâu mộng có cặp sừng cong vút, đầu cúi xuống như đang thong dong gặm cỏ, em càng mến phục tài nghệ của chú em và những người thợ có bàn tay vàng như chú đang góp phần làm đẹp cho đời.

Viết bài văn tả người - mẫu 7

Bệnh viện là nơi mà em cảm thấy vô cùng ghét. Và có lẽ không một đứa trẻ con nào thích nó. Thế nhưng sau khi nhìn thấy cảnh bác sĩ chăm sóc bệnh nhân em đã thay đổi suy nghĩ đó và có một cái nhìn khách quan hơn về bệnh viện.

Vì chủ quan mà em đã bị cảm lạnh. Em được bố mẹ đưa tới bệnh viện gấp vì bệnh tình của em khá nghiêm trọng. Phòng em nằm có tới tám bệnh nhân, phần lớn đều các bạn trạc tuổi em. Nhưng ba mẹ em rất yên tâm khi biết em sẽ được bác sĩ Mạnh Hùng điều trị.

Bác sĩ Mạnh Hùng nổi tiếng là chữa bệnh rất giỏi. Năm nay, bác sĩ đã ngoài năm mươi tuổi, dáng người to lớn nhưng tác phong làm việc rất nhanh nhẹn. Mái tóc của bác đã điểm bạc, đôi mắt bác lấp lánh sau tròng kính trắng. Bộ áo khoác dài màu trắng tuy đã cũ nhưng rất sạch sẽ. Bàn tay của bác tuy to nhưng lại rất mềm và mát. Mỗi lần nghe giọng bác nói chuyện với bệnh nhân, em cảm tưởng như giọng nói của một người cha vừa dịu dàng, vừa ấm áp.

Bác luôn đến từng giường khám và theo dõi sức khỏe cho từng bệnh nhân. Bác đặt tay lên trán em, để một lúc rồi ân cần nói: “Hôm nay, cháu đỡ sốt nhiều rồi đấy. Chịu khó uống thuốc cho mau khỏi. Vài hôm nữa cháu có thể xuất viện, trở lại đi học nhanh thôi. Đừng lo lắng gì cháu nhé!”. Rồi bác quay sang giường kế bên hỏi bạn Long bị sốt xuất huyết: “Tối qua cháu ngủ có ngon không? Có còn đắng miệng nữa không?”. Bác lật áo Long lên, áp ống nghe vào tai, vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Rồi bác ấn nhẹ tay lên vùng bụng, bắt mạch cho Long… Một hồi sau, thấy gương mặt bác vui vẻ hẳn lên. Bác bảo Long: “Cháu uống nhiều nước cam vào, chỉ độ vài ngày nữa là khỏi thôi.

Cứ thế, bác sĩ Mạnh Hùng ân cần, tận tụy với tất cả mọi người, bệnh nhân hết thảy đều tin tưởng vào bác sĩ. Ai cũng nói bác sĩ xứng đáng với danh hiệu thầy thuốc như mẹ hiền.

Em cảm thấy bác sĩ Hùng thật là tốt bụng! Nhờ có bác tận tình chăm sóc mà em mới mau chóng hồi phục. Em thấy quý mến bác ấy rất nhiều!

Viết bài văn tả người - mẫu 8

Có những hình ảnh nào khiến bạn nhớ mãi không quên trong cuộc đời hay không? Với tôi thì có, đó là hình ảnh cô giáo tôi đứng trên bục giảng, giảng bài hàng ngày.

Cô giáo dạy tôi môn Toán năm lớp bốn là một người hiền dịu và tận tâm vô cùng. Cô có dáng người cao gầy, mái tóc đen đến ngang vai lúc nào cũng được cặp lên bằng chiếc cặp nhỏ nhắn. Cô khá giản dị và dịu dàng. Hàng ngày đến lớp, cô thường mặc những chiếc áo công sở cùng quần đen dài, nhìn cô lúc nào cũng tràn đầy nét trí thức và nghiêm túc. Khi vào mỗi tiết học, cô đều bước vào lớp, nở một nụ cười tươi đầy trìu mến và chào lớp để bắt đầu một bài học mới. Những dòng tên đề bài đều được cô viết to và đậm nét bằng nét chữ uốn lượn, để lại cho chúng tôi ấn tượng vô cùng sâu sắc. Từng dòng đề mục, từng lĩnh vực kiến thức hiện lên trên mặt bảng. Cô giảng giải cho chúng tôi cặn kẽ, từng li từng tí bằng giọng nói to, rõ ràng. Cô chỉ cho chúng tôi hiểu vì sao chỗ này lại như vậy, vì sao chỗ kia lại không, cho đến khi chúng tôi hiểu mới thôi. Đi kèm theo từng lời giảng, ánh mắt cô đều nhìn thẳng vào học trò như muốn động viên, cổ vũ chúng tôi. Nhờ những ánh mắt ấy mà lớp tôi tiếp thu bài được sâu hơn, kĩ hơn.

Khi chúng tôi chăm chú làm bài tập, cô nhẹ nhàng đi qua từng dãy bàn, quan sát học trò mình làm bài. Khi có bạn nào làm chưa đúng, cô đều tỉ mỉ chỉ ra lỗi sai và sửa cho bạn. Cô sẵn sàng lắng nghe những thắc mắc, những câu hỏi của chúng tôi và giải đáp chúng một cách cặn kẽ và dễ hiểu. Trong mỗi tiết học, dù là học môn Toán, một môn học tưởng như khô khan nhưng nhờ có cô mà những tiết học đã trở nên đầy lý thú và tràn ngập niềm vui. Cô thường lấy những ví dụ sinh động, hài hước để cả lớp có một tinh thần thoải mái trong giờ học.Dù đôi khi trên gương mặt cô lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng cô vẫn say sưa giảng bài cho chúng tôi.

Cô từng nói rằng ” Được truyền đạt kiến thức cho học sinh, cho thế hệ tương lai của đất nước sau này đối với cô là một niềm hạnh phúc”. Phải chăng đó chính là nguồn gốc của sự tận tâm, nhiệt huyết trong mỗi bài giảng của cô. Đến cuối mỗi buổi học, cô dặn dò lớp những việc cần làm ở nhà và chào tạm biệt lớp vẫn bằng nụ cười rạng rỡ ấy, nụ cười mà tôi vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí.Sau mỗi tiết học của cô, tôi cảm thấy rất vui vẻ vì được hiểu biết thêm về những điều mới mẻ, bổ ích.

Mỗi tiết học của cô đều để lại ấn tượng sâu sắc đối với tôi cho đến tận bây giờ. Dù không còn được học với cô, nhưng hình ảnh người giáo viên trong mỗi giờ học ấy vẫn luôn tồn tại trong trái tim tôi.

Viết bài văn tả người - mẫu 9

Anh Tạo là một công nhân xây dựng tại một công trường gần nhà. Vào một buổi sáng chủ nhật em được theo anh đến xem nơi đang làm việc.

Đây là công trường đang thi công xây dựng một ngôi nhà năm tầng. Mấy chục công nhân đang lao động khẩn trương trên một khoảng đất tương đối rộng. Góc này, mấy người đang trộn vữa, góc kia mấy người đang xếp gạch tiếp tế cho tổ xây dựng trong đó có anh Tạo. Anh có vóc người to lớn, khỏe mạnh, nước da sạm đen vì nắng. Anh đội chiếc nón nhựa màu vàng và mặc bộ quần áo “bảo hộ” màu tím than mới được phát; tay đi găng bằng vải bạt dày. Anh đứng vững trãi trên một giàn giáo, trước mặt là một bức tường dài xây dở dang, cao ngang thắt lưng. Dưới giàn bên phải anh là một xô vữa, bên trái là một đống gạch. Thoạt tiên, anh dùng dao xây xúc một ít vữa phủ đều lên hàng gạch trên cùng của bức tường. Sau đó, anh lấy tay trái nhặt lên một viên gạch đặt ngay ngắn lên chỗ mới trải. Rồi một tay anh giữ viên gạch, tay kia dùng dao xây gõ nhẹ vào nó. Cuối cùng, anh đưa dao gạt những chỗ vữa thừa ra ở các viên gạch. Chuyển sang hàng gạch khác, anh đặt viên đầu tiên so le với viên gạch ở hàng dưới. Đôi tay anh liên tục hoạt động một cách nhịp nhàng, khéo léo. Thỉnh thoảng, anh rút trong túi ra một chiếc dây dọi để kiểm tra độ thẳng của bức tường đang xây. Tay cầm đầu dây ngang tầm mắt, anh nheo mắt và mỉm cười, hài lòng với việc mình làm. Mặt trời càng lên cao, bức tường trước mặt anh lại càng cao thêm. Ánh nắng mỗi lúc một gay gắt, những giọt mồ hôi lấm tấm trên khuôn mặt chữ điền của anh đang thi nhau rơi. Những tiếng cười nói rôm rả của mấy anh công nhân làm vơi đi nỗi vất vả trong công việc.

Em ngước nhìn bức tường anh đang xây cứ cao dần thêm mãi và nhìn anh với vẻ đầy thán phục.

Viết bài văn tả người - mẫu 10

Đêm nào cũng vậy, cứ tầm một hai giờ sáng, lúc mọi người đang chìm trong giấc ngủ say nồng thì trên khắp các nẻo đường, con phố lại vang lên tiếng quét lá của các cô, các chú lao công. Hình ảnh cô lao công quét rác đang làm việc từ bao giờ đã khiến em không thể nào quên.

Cô lao công ấy luôn luôn mặc một bộ đồng phục, dù trời nắng hay mưa. Đó là bộ đồng phục màu rêu với chiếc áo khoác màu xanh lá mạ kèm theo những đường viền màu vàng nhạt chạy dọc chiếc áo. Ngoài ra, cô cũng đeo một chiếc khẩu trang và đi một đôi găng tay để không hít phải những mùi khó chịu khi làm việc. Nhờ có cô lao công ấy mà đường phố khu em lúc nào cũng sạch đẹp và tươm tất, chẳng mấy khi nhìn thấy những túi rác, vỏ lon bị vứt bừa bãi cả.

Với chiếc chổi trong tay, cô lao công luôn cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ khu phố được phân công. Đầu tiên, cô sẽ đẩy chiếc xe rác quen thuộc đi quanh con phố nhỏ, bất cứ thấy chỗ nào có rác là cô sẽ dừng lại và bắt đầu dọn dẹp. Cô cầm chiếc chổi rễ cán dài và quét sạch những phần đường bị lá phủ rồi gom thành một đống, sau đó lấy chiếc hót rác ra và đổ lên xe. Công việc cứ thế tiếp diễn, dù trời nắng chói chang hay kể cả khi mưa gió ẩm ướt, em vẫn thấy hình ảnh cô lao công tỉ mỉ nhặt từng túi rác.

Hình ảnh cô lao công làm việc thật khiến em không thể nào quên, cô như một hiệp sĩ bảo vệ môi trường vậy. Lúc nào cô cũng âm thầm, lặng lẽ giữ cho cảnh quan khu phố em được sạch đẹp và thông thoáng. Nhờ có cô, đường phố khu em lúc nào cũng thoáng mát và sạch sẽ, không còn có hình ảnh những túi rác lớn, bé vứt ra lòng đường nữa.

Em rất thích ngắm nhìn cô lao công làm việc. Càng nhìn, em càng cảm thấy khâm phục cô hơn. Sau này lớn lên, em cũng muốn trở thành một người như cô để góp phần giữ gìn vẻ đẹp cho quê hương, đất nước.

Viết bài văn tả người - mẫu 11

Bác Lâm năm nay đã ngoài tuổi bốn mươi nhưng trông bác vẫn khỏe mạnh và lạc quan, yêu đời lắm. Dáng bác hao hao gầy, dong dỏng cao, lúc nào cũng quen thuộc với đồng phục bảo vệ màu xanh lam. Mái tóc bác đã qua thời tuổi trẻ, mái tóc xanh giờ đã điểm vài sợi bạc. Có lẽ bởi bác đã nghĩ suy nhiều. Sự khó nhọc một đời hằn lên những vết nhăn trên vầng trán cao rộng của bác. Đôi mắt bác khi thì ánh lên những cái nhìn nghiêm nghị của một bảo vệ, khi lại ánh lên những cái nhìn rất đỗi trìu mến của một người bác hết lòng vì con cháu.

Bác Lâm nghiêm khắc lắm. Nhưng những lúc chúng em mắc lỗi, bác chỉ phê bình chứ không quát năng lời nhẹ chúng em. Hằng ngày, bác lặp đi lặp lại những công việc quen thuộc: đánh trống báo giờ, mở cổng, khóa cổng, canh cổng, kiểm tra các lớp sau giờ học. Công việc tưởng chừng như lặp đi lặp lại nhàm chán nhưng đòi hỏi phải chính xác, tỉ mỉ. Ấy và, bác đã gắn bó với nó được ngót nghét chục năm trời rồi. Bác Lâm thân thiện với học sinh lắm. Mỗi lúc đến thăm bác, bác kể cho chúng em những câu chuyện ngày xưa, hồi bác mới về trường. Bác kể về các lứa học sinh đã trưởng thành như thế nào.

Bác đã gắn bó với trường mấy mươi năm, ngày ngày đánh trống báo giờ, lặng lẽ khóa cổng, mở cổng, kiểm tra lớp sau giờ học. Có những ngày nghỉ, bác vẫn ở trường canh cả ngày lẫn đêm. Công việc thầm lặng ấy để đảm bảo sự an cho trường và cho chính chúng tôi. Thầy cô, học sinh trong trường ai cũng quý bác Lâm lắm. Học sinh đến chơi với bác, khi thì bác cho cái bánh, cái kẹo, lúc lại gọt hoa quả cho ăn. Bác coi học sinh chúng em như con, như cháu mình, lúc nào cũng động viên chúng em khi có một kì thi sắp sửa.

Em yêu quý bác Lâm và cũng coi bác như một người bác ruột của mình. Sau này, như những cánh chim bay đi khắp nẻo, em nhất định sẽ luôn về thăm bác, sẽ mãi nhớ về bác Lâm - bác bảo vệ tuyệt vời trường em.

Viết bài văn tả người - mẫu 12

"Biển cho ta cá như lòng mẹ

Nuôi lớn đời ta tự buổi nào”

Em đã có dịp được ngắm nhìn bác ngư dân làm việc ở biển, hình ấy mãi thiêng liêng và khắc sâu trong tâm trí em. Ngày hôm ấy, khung cảnh biển cả mới thơ mộng làm sao! Bầu trời cao, xanh thăm thẳm tựa như mặt nước biển. Những bé sóng nước lăn tăn trên mặt biển, dưới những con thuyền đánh cá chuẩn bị ra khơi.

Thân hình bác ngư dân cao lớn, rắn chắc với làn da cháy nắng, đỏ au dưới ánh mặt trời. Khuôn mặt bác hiền lành, chất phác vì phải chịu nhiều vất vả, dãi nắng dầm mưa. Bác mặc một bộ quần áo giản đơn dành cho người lao động. Khi làm việc, bác chăm chỉ, cần mẫn cho thuyền của mình ra xa rồi quăng lưới xuống biển, chờ đợi những con cá mắc bẫy. Vẻ mặt chờ đợi của bác toát lên một vẻ căng thẳng, hồi hộp chờ mẻ lưới. Khi thấy lưới đã nặng, bác dùng đôi tay khỏe khoắn của mình kéo chiếc lưới nặng trịch lên. Khuôn mặt bác nở ra một nụ cười rạng rỡ khi thấy mẻ cá: "Thế là được ăn no rồi" bác lẩm bẩm khi cất mẻ cá lên thuyền. Sau những giờ chăm chỉ làm việc, những mẻ cá tươi ngon, sặc sỡ được bác đem vào bờ, mang thành quả ra chợ cá. Bác vui vẻ trò chuyện với những gian hàng bên cạnh, vẻ mặt không giấu được niềm hân hoan, vui sướng.

Cuộc sống của những người ngư dân thật vất vả nhưng cũng tràn ngập niềm vui. Em thầm mong cuộc sống của các bác luôn vui tươi, đủ đầy và mong rằng biển cả sẽ luôn dịu dàng, êm đềm cho các bác đỡ vất vả.

Viết bài văn tả người - mẫu 13

Em có rất nhiều người bạn thân. Nhưng người em yêu quý nhất là bạn Hà Anh, bạn còn được gọi với cái tên “nhà vô địch nhảy dây”.

Giờ ra chơi hôm đó, chúng em tổ chức cuộc thi nhảy dây. Đến lượt Hà Anh nhảy. Bàn tay búp măng của ban nhẹ nhàng cầm lấy chiếc dây, bắt đầu quay “ Một…hai…ba…bắt đầu” – tiếng “trọng tài” Huyền vang lên. Đôi chân thon thả của Hà Anh lúc lên, lúc xuống thật nhịp nhàng theo vòng quay đều đều của chiếc dây. những cơn gió mơn man thổi, mái tóc dầy và đen nhánh của bạn nhẹ bay. bấy giờ, cặp mắt bồ câu long lanh xinh đẹp của Hà Anh chỉ chăm chú vào chiếc dây. Trên khuôn mặt bầu bĩnh đã lấm tấm những giọt mồ hôi, nhưng Hà Anh vẫn tiếp tục nhảy. 1/9…456…Hà Anh dừng lại vì bị vấp dây, nhưng con số 456 khẳng định không ai có thể vượt qua. Cuộc thi kết thúc “trọng tài” Huyền tuyên bố: “ Hà Anh là người chiến thắng”. Mọi người vỗ tay khen bạn, Hà Anh cũng cảm ơn nở nụ cười tươi tắn, đôi môi đỏ hồng càng thêm vẻ duyên dáng. Bạn còn học rất giỏi, hát hay, vẽ đẹp…Hà Anh thật là một cô bé tài năng và ngoan ngoãn.

Bạn Hà Anh thật dễ thương, thầy cô, bạn bè đều quý mến. Em cũng rất yêu quý và khâm phục bạn. Em mong, tình bạn trong sáng của chúng em sẽ mãi mãi bền chặt như câu thành ngữ “bạn bè con chấy cắn đôi”.

Viết bài văn tả người - mẫu 14

Nếu có ai hỏi: “Người thầy, cô giáo em quý mến nhất trong suốt năm năm học tiểu học của em là ai?” Thì em sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: “Đó là thầy Nha”. Người thầy giáo đã tận tình dạy dỗ em năm lớp một. Và với em đó cũng là người cha thứ hai của mình.

Mặc dù bấy giờ thầy trò đã xa nhau. Nhưng những kỉ niệm sâu sắc năm em còn học lớp 1C của thầy thì không thể nào quên được. Ở lớp, em là đứa duy nhất viết tay trái nên thầy vẫn phải thường cầm bàn tay em nắn nót từng nét chữ. Và mặc dù thầy hết lòng dạy dỗ mà các ngón tay của em cứ nhất quyết không chịu nghe lời. Các chữ cái a, ă, â,… chẳng bao giờ ngay hàng thẳng lối và lúc nào cũng méo mó như bị ai nện một cây gậy vào. Ấy vậy mà bàn tay trái tuy không có ai dạy dỗ cả mà lại viết đẹp hơn nhiều. Khiến cho thầy phải thốt lên: “Thật là ngược đời”. Một hôm, khi tới giờ tập viết – tiết học căng thẳng nhất của em lúc ấy khi thấy thầy ra ngoài lớp nghe điện thoại. Thầy vừa bước ra khỏi cửa là em vội vàng đổi sang viết tay trái. Đến cuối giờ, thầy bảo em đưa vở lên chấm. Em hồi hộp đưa mắt nhìn thầy, bỗng thầy ngồi dậy, xoa đầu em:

- Hôm nay Thăng giỏi quá! Viết đẹp ghê ta! Có sự tiến bộ vượt bậc đấy.

Rồi thầy quay xuống lớp kêu to:

- Để mừng sự tiến bộ của bạn, các em cho một tràng pháo tay nào!

Nhìn sự mừng rỡ không một chút nghi ngờ trong đôi mắt thầy mà trong lòng em thấy hổ thẹn vô cùng. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ. Đến sáng hôm sau, em quyết định sẽ nói hết sự thật với thầy. Nhưng ngồi trong lớp, em không đủ can đảm để nói ra sự thật với tất cả các bạn và thầy. Mãi đến lúc tan trường, khi các bạn đã về hết và thầy cũng định đi về thì em mới nói với thầy:

- Thầy ơi, em có chuyện muốn nói.

Thầy đưa mắt nhìn em, hỏi:

- Thăng em, em có chuyện gì thế?

Nghe thầy hỏi, mặc dù đã chuẩn bị kĩ cho giờ phút này nhưng em vẫn thấy chột dạ. Ấp a, ấp úng mãi, em mới nói được một câu:

- Thưa th…â…ầy, chuyện ngày hôm qua em…

- Chuyện ngày hôm qua nó làm sao?

Em bật khóc:

- Thưa thầy, hôm qua em đã nói dối thầy. Bài tập viết đó không phải do em nắn nót bàn tay phải như thầy đã dạy mà đó là thành quả của … bàn tay trái ạ.

Nghe em nói, khuôn mặt thầy lộ vẻ buồn phiền và hơi giận dữ, nhưng chỉ một lát sau, khuôn mặt ấy là trở về vẻ hiền từ. Thầy lấy tay gạt nước mắt của em bảo:

- Nín đi, con trai mà khóc nhè thì xấu lắm đấy. Chuyện lầm lỗi ai chẳng có một lần mắc phải. Nhưng quan trọng là người đó có biết nhận lỗi như em hay không? Thôi, em về đi, chuyện lần này thầy có thể bỏ qua, nhưng lần sau không được phạm phải nữa đâu nhé! Về đi.

Em mừng rỡ cảm ơn thầy rồi ôm cặp, nhanh chân bước về nhà và thầm hứa với lòng mình từ nay sẽ chuyên tâm học hành nghiêm chỉnh để không phụ lòng thầy.

Bấy giờ, khi đã rời xa mái trường tiểu học mến yêu, thời gian có thể trôi qua, mọi thứ có thể phai nhoà theo năm tháng. Nhưng hình ảnh người thầy đáng kính sẽ mãi mãi theo em đến suốt cuộc đời.

Viết bài văn tả người - mẫu 15

Hàng xóm nhà em có một em bé. Mọi người thường gọi là bé Bông.

Bông tên thật là Hoa, là con của anh chị hàng xóm nhà em đang tuổi tập nói tập đi nên rất dễ thương và được mọi người trong xóm cưng chiều. Bông năm nay được 1 tuổi. Bông có đôi mắt đen láy và long lanh như hai hạt nhãn. Mỗi khi Bông được đi chơi bông mặc những bộ quần áo rất đẹp. Trên gương mặt bông lúc nào cũng nở nụ cười tươi rói, để lộ hai chiếc răng cửa mới nhú trông thật đáng yêu. Nước da của Bông trắng hồng, với hai chiếc má phúng phính. Mái tóc của Bông còn thưa lắm, được buộc gọn gàng thành hai chiếc bím xinh xinh. Em rất thích được thơm má Bông. Khi ấy em có thể ngửi được mùi sữa thơm thoang thoảng.

Vì đang tuổi tập nói tập đi nên Bông rất năng động. Mỗi khi Bông đi tập đi Bông lại dang hai tay để giữ thăng bằng. Hai chân đưa ra và bước nhẹ nhàng, cẩn thận. Mỗi khi Bông bị ngã, Bông lại chống tay xuống đất để đứng dậy rồi chập chững bước tiếp. Mỗi khi đi học về em thường qua nhà chơi với Bông. Bông rất thích chơi các trò chơi như câu cá và đồ hàng. Giọng của bông lanh lảnh trông rất đáng yêu. Bông mới chỉ nói được một vài từ nhưng Bông rất hay nói. Nhiều khi Bông nói khiến mọi người bật cười vì độ đáng yêu của Bông.

 Em rất yêu quý Bông.

Viết bài văn tả người - mẫu 16

Chắc hẳn khi còn nhỏ, ai cũng có thần tượng, hình mẫu để noi theo. Đó có thể là những siêu anh hùng, những thần tượng trẻ nổi tiếng hay những nhân vật huyền thoại. Tuy nhiên, đối với em, người em kính trọng và thần tượng nhất không phải là những ngôi sao trên sân khấu mà là ông nội em.

Năm nay ông đã gần đến tuổi bảy mươi nhưng ông vẫn còn rất nhanh nhẹn và minh mẫn lắm. Mái tóc ông đã bạc trắng như cước như ông bụt hiền từ trong câu chuyện có cô Tấm ở hiền gặp lành. Vầng trán cao rộng đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, bên khóe mắt cũng có những vết chân chim, khi ông cười lại hiện lên thật rõ ràng. Làn da ông nhăn nheo, đen xạm lại, hằn rõ dấu vết của thời gian. Đôi bàn tay ông đã chai sần vì cả tuổi trẻ vất vả chăm lo cho gia đình đông con.

Ông là một thầy giáo thời chiến, giờ đã về hưu. Ông thích chăm cây, mỗi ngày ông đều chăm bón, tưới nước cho vườn cây của mình. Ông rất cần mẫn và nhiệt tình, có con cháu cần đến sự giúp đỡ, ông không bao giờ ngại ngần hay chối từ. Mỗi buổi chiều, ông thường đánh cờ với những người bạn, nhìn ông khi ấy trầm tư như một vị tiên. Đối với hàng xóm, ông rất tốt bụng và cởi mở nên ai cũng yêu kính ông.

Ông hay dạy cho em những bài học về đạo đức về lễ nghi bằng những câu chuyện ngụ ngôn rất sinh động. Thú vị nhất là những lúc ông kể cho em nghe về những câu chuyện thời còn chiến tranh với những người chiến sĩ giản dị mà lại kiên cường như những vị anh hùng trong truyền thuyết. Ông hay giảng giải cho em nghe về ý nghĩa những loài cây, loài hoa trong vườn và những câu chuyện rất kì thú về chúng. Ông chưa bao giờ trách mắng em, khi em làm sai, ông chỉ ôn tồn giảng giải. Khi em làm việc tốt hay đạt điểm cao, ông luôn tặng cho em những món quà nhỏ.

Em rất biết ơn và kính trọng ông của em. Em muốn nói với ông rằng: Ông ơi, cháu yêu ông nhiều lắm, cháu mong ông sẽ mãi khỏe mạnh và ở bên cháu thật lâu.

Viết bài văn tả người - mẫu 16

Em sinh ra trong vòng tay chở che yêu thương của cha mẹ, nhưng bên cạnh em từ những thuở ấu thơ còn có bà nội với những lời ru ngọt ngào và những câu chuyện cổ tích hấp dẫn. Bà nội là người mà em yêu kính vô cùng.

Năm nay bà đã ngoài sáu mươi nhưng bà vẫn còn minh mẫn lắm. Khuôn mặt bà tròn thật hiền từ phúc hậu, rạng rỡ nhất là khi bà cười. Làn da bà nhăn nheo, đôi chỗ nhìn rõ những sợi gân xanh nổi lên. Lưng bà đã hơi còng, nếu đi đường xa thì phải chống gậy. Tóc bà bạc trắng gần hết, đôi chỗ lấm tấm vài sợi màu đen, bình thường bà sẽ búi gọn phía sau bằng một chiếc kẹp vô cùng điệu nghệ. Đôi mắt trũng, mờ đục, không sáng như hồi còn trẻ, nhưng tình yêu thương bà dành cho em vẫn đong đầy không bao giờ cạn. Bà thường mặc những bộ quần áo vải tối màu và giản dị.

Bà luôn hiền từ như một bà tiên bước ra từ trong câu chuyện cổ tich mà hằng đêm em thường nghe kể. Dù con cháu mắc lỗi gì bà cũng bao dung và nhẹ nhàng khuyên bảo. Có quà ngon, bánh ngọt, bà luôn để dành cho con cháu đầu tiên. Những lúc bố mẹ bận, bà thường cặm cụi lo cơm nước cho gia đình. Mỗi sáng, bà dậy sớm, ra vườn tưới nước, tỉa lá cho mấy luống rau và chậu cây cảnh. Chiều chiều, bà cùng các bà hàng xóm ngồi uống trà, nhai trầu tâm sự. Đối với hàng xóm, bà cư xử cũng rất tốt. Vậy nên, ai cũng yêu mến bà.

Bà thường hay kể chuyện cổ tích cho em nghe trước khi đi ngủ. Qua những câu chuyện bà kể, em thấy được bao bài học trong cuộc sống như cô Tấm ở hiền gặp lành, Thạch Sanh kiên cường, dũng cảm. Mỗi sáng, bà thường dắt tay em đến trường. Mỗi lần em được điểm cao, bà luôn âu yếm chúc mừng em, trên gương mặt của bà rạng rỡ niềm vui, khiến em hạnh phúc vô cùng.

Em rất biết ơn và kính trọng bà, em mong bà sẽ mãi khỏe mạnh và ở bên em thật lâu.

Viết bài văn tả người - mẫu 17

Có một nhà văn nổi tiếng đã từng nói: “Trong vũ trụ có lắm kì quan nhưng kì quan đẹp nhất là trái tim của người mẹ”. Thật vậy, tình yêu thương vô bờ bến cùng lời ru nhẹ nhàng và bầu sữa ngọt ngào của mẹ đã nuôi lớn những đứa con thơ khôn lớn, trưởng thành. Tấm lòng bao la không ngại khó khăn gian khổ, đức hi sinh thầm lặng của mẹ như đại dương sâu thẳm không gì có thể đo đạc được. Người mẹ ấy trong mắt của em thật vĩ đại, mẹ Xuân mãi là người em yêu quý nhất.

Mẹ em năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi, dáng người hơi gầy, mảnh mai, toát lên nét thanh thoát. Khuôn mặt mẹ hình trái xoan, nước da trắng ngần hiện lên vẻ đẹp dịu dàng, đằm thắm, hiền lành, phúc hậu. Đôi mắt mẹ to tròn đen nhánh ánh lên nét hiền dịu. Đôi môi hồng thắm cùng chiếc mũi cao thanh tú càng tôn lên những đường nét góc cạnh, sắc sảo trên khuôn mặt của mẹ. Nụ cười của mẹ luôn thật đẹp và ấm áp. Nụ cười ấy vừa dịu dàng vừa nhân từ như ánh mai buổi sớm, có khi rạng rỡ tràn đầy sức sống như đóa hoa đỏ rực, vừa nhẹ nhàng nồng nàn đằm thắm. Đôi bàn tay mẹ gầy gò thô ráp vì những tháng ngày mưu sinh vất vả lo toan cho cả gia đình. Bàn tay ấy chịu thương chịu khó tần tảo sớm hôm.

Mẹ là người chu đáo và cẩn thận. Tất cả đồ đạc trong nhà đều được mẹ sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. Mẹ luôn hết lòng với công việc. Ở trường, mẹ được đồng nghiệp và các em học sinh yêu mến. Dù bận rộn, mẹ vẫn luôn dành thời gian để quan tâm đến việc học tập của em. Mỗi khi em gặp khó khăn, mẹ ân cần hướng dẫn em giải bài tập về nhà và kiên nhẫn lắng nghe em khi em không hiểu bài. Mặc dù mẹ rất hiền lành, nhưng khi em mắc lỗi, mẹ lại nghiêm khắc để giúp em nhận ra sai lầm và tự sửa chữa.

Mẹ là món quà quý giá nhất mà Thượng đế đã dành tặng cho em và cả gia đình. Em cảm thấy may mắn khi có mẹ bên cạnh và em sẽ luôn trân trọng tình yêu thương và sự hi sinh của mẹ.

Viết bài văn tả người - mẫu 18

Ngôi nhà hạnh phúc, là nơi có cả bố và mẹ. Mẹ là người tạo nên mái ấm, thì bố chính là người bảo vệ, chống đỡ cho cả gia đình.

Bố có dáng người cao to và vững chãi, luôn mang đến cho em cảm giác an toàn. Gương mặt bố rất nghiêm nghị, nhưng khi bố cười, nụ cười ấy lại tỏa sáng và ấm áp, khiến mọi lo âu trong em đều tan biến. Bố có mái tóc đen, được cắt ngắn gọn gàng và đôi mắt sáng, luôn đầy tình thương yêu. Khi đến cơ quan, bố thường mặc áo sơ mi và quần tây, trông thật chỉn chu và lịch lãm. Còn khi ở nhà, bố thích mặc đồ bộ cho thoải mái.

Bố là người chăm chỉ, làm việc sớm tối để chăm lo cho gia đình. Mỗi buổi sáng, bố dậy rất sớm để đưa em đi học và giúp mẹ chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Mặc dù công việc của bố rất bận rộn nhưng bố vẫn dành thời gian quan tâm đến em. Bố rất kiên nhẫn, luôn sẵn sàng lắng nghe mọi điều em chia sẻ. Khi em gặp khó khăn trong học tập, bố không ngại ngần ngồi cùng em, giải thích từng bài toán khó một cách tỉ mỉ. Ngoài công việc, bố còn có sở thích chơi thể thao và đọc sách. Chiều chiều, bố thường ra sân bóng chơi cùng các chú trong xóm để rèn luyện sức khỏe.

Bố là người hùng trong mắt em. Em cảm thấy may mắn khi có bố bên cạnh. Em sẽ luôn trân trọng tình yêu thương và sự hi sinh của bố. Em yêu bố rất nhiều và sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng bố.

Viết bài văn tả người - mẫu 19

Nếu có ai hỏi em ai là người em yêu quý nhất trong gia đình, em sẽ không ngần ngại trả lời rằng đó là chị Lan – chị gái của em.

Chị Lan năm nay vừa tròn hai mươi tuổi. Chị có vẻ ngoài dịu dàng và thanh tú. Chị có vóc dáng cao và thon gọn như người mẫu. Làn da của chị trắng hồng, mịn màng như em bé, mái tóc dài suôn mượt, mỗi khi có gió thổi qua, tóc chị bay bay nhìn rất đẹp. Đôi mắt của chị to tròn, đen láy, luôn ánh lên sự thông minh và hiền hậu. Đặc biệt, chị có nụ cười ấm áp và tỏa sáng, khiến mọi người xung quanh cảm thấy rất vui vẻ và thoải mái.

Chị Lan là người rất hòa đồng và thân thiện, chị luôn sẵn sàng lắng nghe và chia sẻ với mọi người. Ngoài ra, chị rất nghiêm túc trong học tập, luôn đặt ra mục tiêu và không ngừng phấn đấu để đạt được. Không chỉ xinh đẹp, chị Lan còn rất chăm chỉ và năng động. Mỗi buổi sáng, chị dậy sớm để học bài và chuẩn bị cho ngày mới. Cuối tuần, chị thường tham gia các câu lạc bộ tình nguyện, giúp đỡ những em nhỏ có hoàn cảnh khó khăn. Chị cũng rất thích nấu ăn và em thường được thưởng thức những món ngon do chị tự tay làm.

Trong mắt em, chị Lan luôn là một người hoàn hảo. Chị luôn yêu thương và chăm sóc em. Em hi vọng mình sẽ học được những đức tính tốt của chị và trở thành người có ích cho xã hội khi lớn lên.

Viết bài văn tả người - mẫu 20

Anh trai em tên là Minh, năm nay mười sáu tuổi, anh là một người mà em luôn ngưỡng mộ.

Anh có dáng người cao ráo, khoảng 1m75 với thân hình thanh mảnh nhưng rất khỏe khoắn. Khuôn mặt anh vuông vức, nổi bật là chiếc mũi cao và thẳng. Đôi mắt anh đen láy, ánh lên vẻ thông minh và lém lỉnh. Mái tóc đen, dày được cắt tỉa rất gọn gàng, trông anh rất lịch sự và cuốn hút. Nụ cười tươi tắn của anh làm bừng sáng cả khuôn mặt, mỗi khi anh cười, em cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong lòng.

Anh trai của em nổi tiếng là người tốt bụng, khiêm nhường trong trường. Mỗi khi ai nói đến anh, em cảm thấy rất vui vẻ và tự hào. Anh không chỉ là học sinh ưu tú mà còn là người con ngoan của gia đình, luôn lễ phép, chăm sóc, nhường nhịn.

Anh Minh rất đam mê thể thao, đặc biệt là bóng đá. Mỗi buổi chiều, anh cùng bạn bè thường rủ nhau ra sân để chơi bóng. Ngoài bóng đá, anh cũng thích bơi lội và chạy bộ. Ngoài bóng đá, anh cũng thích bơi lội và chạy bộ. Buổi sáng, anh thường dậy sớm để chạy bộ quanh công viên, tận hưởng không khí trong lành và rèn luyện sức khỏe. Sở thích của anh không chỉ dừng lại ở thể thao. Anh còn rất yêu thích đọc sách, đặc biệt là những cuốn tiểu thuyết và sách về khoa học. Anh thường dành thời gian rảnh rỗi để đắm chìm trong những trang sách, khám phá thế giới qua từng câu chữ.

Em và anh Minh có một kỉ niệm rất đáng nhớ vào mùa hè năm ngoái. Chúng em cùng nhau tham gia một trại hè ở biển. Hai anh em cùng nhau bơi lội, chơi bóng chuyền và xây lâu đài cát. Buổi tối, anh còn dẫn em đi dạo quanh bờ biển và kể cho em nghe về ước mơ của anh, khiến em càng thêm yêu quý anh nhiều hơn.

Anh Minh không chỉ là một người bạn tuyệt vời mà còn là một tấm gương sáng để em noi theo.

Viết bài văn tả người - mẫu 21

Em có một người bạn vô cùng thân thiết, đã chơi với em từ khi còn rất nhỏ. Cậu ấy là Phương Nam - một chàng trai hiền lành, tốt bụng.

Bất kì ai gặp Phương Nam ở lần đầu tiên, cũng sẽ ấn tượng ngay với vẻ ngoài chất phác của cậu ấy. Nam cao khoảng 1m6, với nước da rám nắng khỏe khoắn. Nhờ thường chơi đá bóng và đi bơi, nên cậu ấy có dáng người rắn rỏi, mạnh mẽ. Cậu ấy cũng khỏe lắm. Mấy việc bưng bê bàn ghế trong các hoạt động tập thể, lúc nào cũng có mặt Nam xông xáo tham gia.

Khuôn mặt của Phương Nam trông rất điển trai. Cậu ấy có hàng lông mày rậm, đôi mắt đen, sáng lên niềm tự tin và vui vẻ. Đặc biệt, cậu ấy có nụ cười tươi lắm. Khi cười, Nam nheo hết cả mắt lại, khoe hàm răng trắng bóc và cái lúm đồng tiền xinh xinh bên má trái. Ai cũng khen Nam cười lên trông vừa hiền lành lại đáng yêu. Nụ cười đó truyền đến cho mọi người niềm vui và nhiệt huyết. Không chỉ vậy, Nam còn là người rất vui tính và dí dỏm. Vậy nên ở đâu có cậu ấy, là bầu không khí sẽ trở nên náo nhiệt ngay.

Phương Nam là một học sinh năng nổ, nhưng cậu ấy không phải là một học sinh giỏi. Các môn học cậu ấy luôn chỉ đạt điểm ở mức khá. Tuy nhiên, cậu ấy vẫn học tập rất chăm chỉ và chịu khó. Chẳng bao giờ cậu ấy bỏ không làm bài tập hay không học bài cũ cả. Tinh thần ấy khiến Nam được thầy cô và bạn bè quan tâm và yêu quý. Bản thân em cũng rất nể phục Nam ở điểm đó. Vì vậy, chiều nào em và cậu ấy cũng ngồi học bài cùng với nhau. Em sẽ chỉ cho Nam những bài tập mà cậu ấy thắc mắc. Sau đó, Nam sẽ cùng em đi chơi thể thao. Vừa bước vào sân, thì ngay lập tức, cậu ấy sẽ trở thành một vận động viên tự tin và tỏa sáng hết mình.

Tình bạn của em và Nam đến nay đã kéo dài được gần sáu năm rồi. Cũng có những lúc chúng em giận nhau, chẳng nói chuyện với nhau. Nhưng rồi sau tất cả, chúng em lại làm hòa, lại thân thiết hơn xưa. Em tin rằng, dù ra sao, em và Phương Nam vẫn sẽ mãi là những người bạn tri kỉ của nhau.

Viết bài văn tả người - mẫu 22

Trong gia đình em có một chú bộ đội đó là chú ruột của em. Chú tên là Tuấn, chú đang là bộ đội công tác trong quân ngũ ở Bắc Giang, năm nay chú không phải ở lại trực nữa mà được về quê ăn Tết sớm.

Hôm đó khi tan học về nhà, em đang đi trên đường thì thấy bóng dáng bộ quân phục màu xanh của các chú bộ đội. Em đạp xe thật nhanh để được nhìn rõ hơn chú bộ đội, em cất tiếng chào "Cháu chào chú bộ đội ạ!", chú bộ đội nghe thấy tiếng chào quay lại nhìn, em chợt nhận ra đó chính là chú Tuấn nhà bác Đản. Chú rất bất ngờ khi nhìn thấy em và em cũng vậy, trông chú Tuấn khác xưa nhiều lắm.

Chú Tuấn ngày càng cao to và đậm người hơn, làn da chú rám sạm một nét rất rắn rỏi, khỏe khoắn. Từ đầu đến chân của chú đều là một màu xanh áo lính, đầu đội mũ cối có gắn ngôi sao vàng sáng chói, vai đeo chiếc ba lô con cóc màu xanh căng phồng vì nhiều đồ đạc. Chỉ nhìn thôi cũng thấy chiếc ba lô đó rất nặng nhưng chú Tuấn vẫn đeo được trên vai mà lưng vẫn thẳng tưng. Đôi giày của chú cũng là màu xanh và cao cổ, trông rất đẹp. Chú Tuấn về nhà ăn Tết nhưng vẫn giữ tác phong và nề nếp như trong quân đội, hàng ngày em thấy chú dậy sớm đi chạy bộ và tập thể dục ngoài ngõ. Chú về nhà phụ giúp cho hai bác rất nhiều việc, từ việc chặt cây, bổ củi đến sửa chữa mái nhà, khu chăn nuôi. Chú đi đến đâu mọi người đều rất yêu quý, gặp ai mọi người cũng đều hỏi thăm, hơn nữa còn giục chú mau mau lấy vợ nhưng chú chỉ cười trừ tít mắt.

Nhìn chú Tuấn em lại hi vọng sau này mình cũng có thể trở thành một chú bộ đội cụ Hồ, mang trên mình bộ quân phục màu xanh, được bảo vệ nhân dân và được mọi người yêu quý.

Viết bài văn tả người - mẫu 23

“Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo

Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền.”

Trong những năm học vừa qua, em đã được học rất nhiều thầy cô giỏi, Nhưng để lđã có nhiều thầy cô giáo dạy em. Nhưng để lại ấn tượng sâu đậm nhất trong em đó là cô Lan, cô giáo đã dạy em trong năm học lớp 4 đồng thời cũng là cô giáo chủ nhiệm của em.

Cô giáo trông rất trẻ dù cô đã gần 40 tuổi rồi. Cô có một dáng người thon gọn, cân đối. Cô sở hữu một làn da trắng hồng. Mái tóc cô đen óng ả, xõa ngang vai. Cô có khuôn mặt trái xoan. Trên khuôn mặt ây, em ấn tượng nhất với ánh mắt và nụ cười của cô. Ánh mắt cô thật ấm áp, hiền từ. Đôi mắt hìên hậu ấy đã luôn dành cho chúng em biết bao tình yêu thương. Nụ cười thật rạng rỡ và dịu dàng. Mỗi khi chúng em làm bài tốt, cô luôn nở nụ cười trên môi. Khi cô cười, để lộ hàm rang đều đặn trắng sang. Cô là cô giáo dạy văn nên giọng nói của cô rất ngọt ngào dường như để chúng ta say mê vào bài học hơn. Nhưng khi chúng em làm việc gì đó sai, giọng nói cô nghiêm khắc nhưng em biết rằng cô cũng chỉ muốn tốt cho chúng em.

Ở lớp, những bạn học sinh kém, không hiểu bài, cô không trách mắng mà luôn ân cần nhẹ nhàng giảng giải lại cho chúng em. Cô luôn tuyên dương những bạn đạt điểm cao khiến chúng em có them động lực để cố gắng. Những bài giảng Văn của cô khiến em thêm yêu gia đình, quê hương và đất nước hơn. Cô giống như người mẹ thứ hai của em giống như câu hát “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương”.

Dù bây giờ không còn được cô dìu dắt nữa nhưng em luôn nhớ về cô. Em vẫn nhớ mãi từng nụ cười, ánh mắt, giọng nói dịu dàng của cô.

Viết bài văn tả người - mẫu 24

Cuối tuần vừa rồi em được mẹ đưa đi nhổ răng sâu. Ở đó, em được gặp bác sĩ Bích - người giúp em cảm nhận được tấm lòng ấm áp của một bác sĩ.

Bác sĩ Bích trông còn khá trẻ, khoảng hơn 30 tuổi mà thôi. Cô ấy có vóc dáng đầy đặn, nhưng vẫn rất gọn gàng và nhanh nhẹn. Để đảm bảo an toàn, cô Bích mặc bộ đồng phục trắng tinh của bệnh viện và đeo khẩu trang che kín cả khuôn mặt. Ngay cả mái tóc cũng được búi gọn trong chiếc mũ. Tuy không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô, nhưng lắng nghe giọng nói dịu dàng, ấm áp em vẫn có thể chắc chắn rằng cô Bích rất xinh đẹp.

Sau khi hỏi về một số thông tin cơ bản, em bắt đầu được bác sĩ Bích nhổ răng. Vì chân răng đã lung lay nên công việc sẽ khá đơn giản. Tuy nhiên em vẫn rất lo lắng, nên tay chân cứ run lên. Thấy thế, bác sĩ đã dịu dàng cầm tay em, nói những lời thủ thỉ dịu dàng. Cô ấy còn kể một vài câu chuyện cười để em quên đi nỗi sơn. Cuối cùng, với động tác dịu nhẹ của bác sĩ, em đã nhổ được chiếc răng sâu mà chẳng đau tí nào. Trước lúc về, bác còn cẩn thận dặn dò em những điều cần lưu ý khi mới nhổ răng nữa. Thật là tận tâm.

Em quý bác sĩ Bích lắm. Em mong rằng không chỉ cô ấy, mà còn tất cả các y bác sĩ khác luôn luôn khỏe mạnh để có thể khám chữa cho thật nhiều người.

Xem thêm các bài viết Tập làm văn lớp 5 hay khác:

Xem thêm các tài liệu học tốt lớp 5 hay khác:

ĐỀ THI, BÀI TẬP CUỐI TUẦN, SÁCH ÔN TẬP DÀNH CHO KHỐI TIỂU HỌC

Bộ giáo án, bài giảng powerpoint, đề thi, sách dành cho giáo viên và bài tập cuối tuần, gia sư dành cho phụ huynh tại https://tailieugiaovien.com.vn/ . Hỗ trợ zalo VietJack Official

Tổng đài hỗ trợ đăng ký : 084 283 45 85

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài Giải Tiếng Việt lớp 5 của chúng tôi được biên soạn bám sát nội dung sgk Tiếng Việt lớp 5 Tập 1 và Tập 2 Chân trời sáng tạo (NXB Giáo dục).

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 5 Chân trời sáng tạo khác
Tài liệu giáo viên