Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ (hay, ngắn gọn)



Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ hay nhất, ngắn gọn với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

5+ Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ (hay, ngắn gọn)

Quảng cáo

Đề bài: Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy,cô giáo cũ.

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 1

   "Đại dương lớn bởi dung nạp trăm sông, con người lớn bởi rộng lòng bao dung cả những điều lầm lỗi". Đó là bài học đầu tiên tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến tận bây giờ, những kỉ niệm yêu thương về cô giáo đầu tiên vẫn còn in đậm trong tâm trí của tôi!

   Ngày ấy tôi mới vào học lớp 1. Cô giáo của tôi cao, gầy, mái tóc không mướt xanh mà lốm đốm nhiều sợi bạc, cô ăn mặc giản dị nhưng lịch thiệp, ấn tượng nhất ở cô là đôi mắt sáng, nghiêm nghị mà dịu dàng. Cái nhìn vừa yêu thương vừa như dò hỏi của cô cho đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể nào quên...

   Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng với hàng chữ "My pen" lấp lánh và những bông hoa nhỏ xíu tinh xảo ẩn nấp kín đáo mà duyên dáng ở cổ bút. Tôi nhìn cây bút một cách thèm thuồng, thầm ao ­ước được cầm nó trong tay...

Quảng cáo

   Đến giờ ra chơi, tôi một mình coi lớp, không thể cưỡng lại ý thích của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nghía cây bút, đặt vào chỗ cũ rồi chẳng hiểu vì sao tôi bỗng không muốn trả lại nữa. Tôi muốn được nhìn thấy nó hàng ngày, được tự mình sở hữu nó, được thấy nó trong cặp của chính mình...

   Hết giờ ra chơi, các bạn chạy vào lớp, Mai lập tức mở cặp và khóc oà lên khi thấy chiếc bút đã không cánh mà bay! Cả lớp xôn xao, bạn thì lục tung sách vở, bạn lục ngăn bàn, có bạn bò cả xuống gầm bàn ngó nghiêng xem chiếc bút có bị rơi xuống đất không... Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi vào lớp! Sau khi nghe bạn lớp trưởng báo cáo và nghe Mai kể chi tiết về chiếc bút: nào là nó màu gì, có chữ gì, có điểm gì đặc biệt, ai cho, để ở đâu, mất vào lúc nào... Cô yên lặng ngồi xuống ghế. Lớp trưởng nhanh nhảu đề nghị:

   - Cô cho xét cặp lớp mình đi cô ạ!

   Cô hình như không nghe thấy lời nó nói, chỉ chậm rãi hỏi:

   - Ra chơi hôm nay ai ở lại coi lớp?

Quảng cáo

   Cả lớp nhìn tôi, vài giọng nói đề nghị xét cặp của tôi, những cái nhìn dò hỏi, nghi ngờ, tôi thấy tay mình run bắn, mặt nóng ran như có trăm ngàn con kiến đang bò trên má. Cô giáo tôi nổi tiếng là nghiêm khắc nhất trường, chỉ một cái gật đầu của cô lúc này, cái cặp bé nhỏ của tôi sẽ được mở tung ra... Bạn bè sẽ thấy hết, sẽ chê cười, sẽ chẳng còn ai chơi cùng tôi nữa...Tôi sợ hãi, ân hận, xấu hổ, bẽ bàng... Tôi oà khóc, tôi muốn được xin lỗi cô và các bạn... Bỗng cô giáo của tôi yêu cầu cả lớp im lặng, cô hứa thứ hai sẽ giải quyết tiếp, giờ học lặng lẽ trôi qua...

   Sáng thứ hai, sau giờ chào cờ, cô bước vào lớp,gật đầu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến bên Mai và bảo:

   - Hôm thứ bảy bác bảo vệ có đưa cho cô cây bút và nói rằng bác nhặt được khi đi đóng khoá cửa lớp mình, có phải là cây bút của em không?

   Mai cầm cây bút, nó sung sướng nhận là của mình, cô dặn dò cả lớp phải giữ gìn dụng cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm ả, nhẹ nhàng... Ra chơi hôm ấy, các bạn lại ríu rít bên tôi như muốn bù lại sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ riêng tôi là biết rõ cây bút thật của Mai hiện ở nơi đâu...

   Sau đó vài ngày cô có gặp riêng tôi, cô không trách móc cũng không giảng giải gì nhiều. Cô nhìn tôi bằng cái nhìn bao dung và thông cảm, cô biết lỗi lầm của tôi chỉ là sự dại dột nhất thời nên đã có cách ứng xử riêng để giúp tôi không bị bạn bè khinh thường, coi rẻ...

Quảng cáo

   Năm tháng qua đi, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân ngày 20/11, tôi tự thấy mình đã đủ can đảm kể lại câu chuyện của chính mình như là một cách thể hiện lòng biết ơn và kính trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử tế nhị trong cuộc sống.

   Giờ đây tôi đã lớn, đã biết cân nhắc đúng sai trước mỗi việc mình làm, tôi vẫn nhớ về bài học thuở thiếu thời mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ trong suốt cả cuộc đời mình, tôi sẽ chẳng lúc nào nguôi nỗi nhớ về cô như nhớ về MỘT CON NGƯỜI CÓ TẤM LÒNG CAO CẢ!

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 2

Trong cuộc đời của mỗi người, chắc hẳn sẽ có những kỷ niệm khó quên. Với tôi, qua gần bốn năm cắp sách đi học, đã có bao nhiêu kỷ niệm vui buồn. Nhưng trong những kỷ niệm đó, có một điều đặc biệt, là kỷ niệm về cô giáo chủ nhiệm năm tôi học lớp ba, một kỷ niệm đáng nhớ tới vô cùng.

Gia đình tôi không thuộc tầng lớp giàu có, chúng tôi đông người và cuộc sống thường khó khăn. Bố mẹ tôi không phải là công nhân viên chức, họ dành phần lớn thời gian làm nông và làm thuê để nuôi gia đình. Cuộc sống vất vả và đủ ăn là điều tôi đã quen thuộc. Tôi là người anh cả trong gia đình, và sau tôi, còn có ba người em nhỏ. Năm tôi học lớp ba, đó là thời điểm gia đình tôi trải qua giai đoạn khó khăn nhất. Bố tôi mắc phải một căn bệnh nan y khó chữa, và để điều trị, gia đình chúng tôi đã phải bán tài sản và vay mượn khắp nơi. Tình hình trở nên cực kỳ khó khăn đến mức tôi đã quyết định nghỉ học, bởi khi đến kỳ nộp tiền học, gia đình không có đủ khả năng tài chính.

Cô giáo chủ nhiệm của tôi vào thời điểm đó tên là Cô Lan. Cô Lan là một người giáo viên hiền lành, đam mê nghề nghiệp và luôn quan tâm đến cuộc sống cũng như học tập của học sinh. Sau hai ngày liên tiếp không thấy tôi đến lớp, cô đã bắt đầu hỏi thăm bạn bè và tới nhà tôi để biết tình hình. Cô ấy động viên gia đình tôi rất nhiều và mong muốn tôi tiếp tục việc học. Cô nói rằng tôi là một học sinh giỏi trong lớp, và nếu nghỉ học thì đó là một sự lãng phí. Cô ấy cũng thúc đẩy tôi học tiếp, nhấn mạnh rằng việc học là cơ hội để tôi có một tương lai tốt đẹp và giúp gia đình vượt qua khó khăn. Ban đầu, tôi vẫn cứng đầu và quyết định nghỉ học. Tuy nhiên, sau một tuần trôi qua, cô Lan lại đến nhà tôi để động viên và giúp gia đình. Cô thông báo tình hình của tôi lên nhà trường và các cơ quan địa phương để xem xét. Cuối cùng, tôi được cho phép tiếp tục học mà không cần đóng học phí. Đó là một niềm vui lớn đối với tôi, bởi vì tôi luôn mong muốn được đi học như những người bạn cùng trang lứa. Và sau hơn một tuần nghỉ học, tôi đã được quyền trở lại trường. Mỗi bước chân trên con đường tới trường dường như trở nên sáng sủa hơn từng ngày. Tôi đi với niềm hạnh phúc và sự hân hoan tràn đầy. Sau mỗi buổi học, cô Lan luôn dành thời gian bổ sung để ôn tập cho tôi những bài đã bị lỡ trong tuần nghỉ học đó. Cô ấy luôn đầy tâm huyết, nhiệt tình trong việc giảng dạy, đảm bảo rằng tôi không bị mất kiến thức. Cuối cùng, năm đó tôi đã đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện và danh hiệu học sinh nghèo vượt khó. Tôi rất cảm động và hạnh phúc về những gì cô Lan đã làm cho tôi.

Kỷ niệm đó là một trong những dấu ấn quan trọng nhất về thầy cô trong cuộc đời tôi, và nó sẽ luôn ở trong trái tim tôi, được ghi sâu bằng lòng biết ơn. Tôi luôn nhớ đến cô Lan và luôn hẹn hò rằng tôi sẽ nỗ lực học tập để trở thành một giáo viên xuất sắc và tận tụy đối với nghề nghiệp, giống như cô ấy.

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 3

Mỗi cá nhân trong chúng ta, dù ai cũng ước mơ trở thành một người tài năng, có khả năng góp phần tích cực cho xã hội. Để làm điều này, chắc chắn không thể thiếu sự hướng dẫn và ảnh hưởng của những người thầy, những người cô đã điều hành chúng ta trên con đường khám phá tri thức. Người ta thường nói: "Cô giáo như mẹ hiền." Cô giáo thật sự là một người mẹ thứ hai, hướng dẫn và chăm sóc chúng ta. Chắc chắn rằng trong lòng mỗi người, ai cũng dành một sự tôn kính đặc biệt cho người thầy của mình. Đối với tôi, cô giáo chủ nhiệm lớp bốn sẽ mãi sống mãi trong trái tim tôi.

Gia đình tôi có nguồn gốc từ miền Bắc. Tôi học đến lớp ba trước khi một biến cố đáng kể xảy ra và gia đình tôi quyết định chuyển đến Nam để bắt đầu cuộc sống mới. Lúc đó, tôi chỉ là một học sinh bình thường, không nổi bật hoặc xuất sắc. Chuyển đến môi trường mới và cuộc sống mới, tôi cảm thấy cô độc và buồn bã. Đến ngày đầu học ở trường mới, cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp trong bộ áo dài trắng tinh khôi và mỉm cười một cách thân thiện khi nhìn tôi. Cô giới thiệu tôi với mọi người, hỏi về câu chuyện của tôi và động viên tôi trong việc học tập. Tôi không nhớ nhiều về những gì đã được nói trong ngày đó, nhưng dáng vẻ mảnh mai, giọng điệu trầm ấm của một cô gái miền Nam, mái tóc dài và mượt mà cùng đôi môi đỏ hồng của cô đã in sâu vào tâm trí tôi với những hình ảnh đẹp đẽ.

Thời gian trôi qua, tôi dần quen với môi trường ở đây. Hàng tuần, cô thường dành thời gian riêng để trò chuyện với tôi, vì cô biết rằng tôi gặp khó khăn khi thích nghi với môi trường mới. Trong lớp học, cô luôn quan tâm đến tôi, cung cấp hướng dẫn cẩn thận để tôi có thể tiến bộ trong học tập. Và như vậy, tôi từng bước phát triển mỗi ngày và thành tích học tập của tôi cũng đáng kể cải thiện. Cô giáo chính là nguồn cảm hứng và tình yêu thương mà tôi cần để vươn lên. Khi cô thấy thành tích học tập của tôi tăng cường, nụ cười trên gương mặt cô không thể giấu nổi niềm vui và xúc động. Suốt cả năm học, tôi đã đạt được sự tiến bộ nổi bật, và vào cuối năm, tôi đã đứng trong top các học sinh giỏi xuất sắc của trường. Không chỉ tôi, mà cả gia đình tôi luôn biết ơn và trân trọng những đóng góp to lớn của cô giáo trong cuộc sống của tôi.

Bước vào năm học lớp năm, tôi không còn được cô giáo chủ nhiệm nữa, nhưng tôi vẫn liên tục gặp cô, chào hỏi và chia sẻ về học tập và cuộc sống của mình. Cô luôn trao cho tôi những lời khuyên quý báu để giúp tôi hoàn thiện bản thân. Vào cuối năm học lớp năm, gia đình tôi đã quyết định chuyển về miền Bắc, quê hương của chúng tôi, để sinh sống. Việc chia tay với miền Nam và trường lớp sau hơn hai năm gắn bó khiến tôi rơi vào tâm trạng buồn bã. Do quyết định chuyển địa điểm đột ngột, trong vòng một tuần, gia đình tôi đã chuyển về miền Bắc. Tôi vẫn nhớ rõ ngày đó, bố tôi đưa tôi đến trường để xin nghỉ học và chuẩn bị chuyển đi. Bố tôi nói cho tôi nên chào tạm biệt thầy chủ nhiệm và bạn bè lớp cuối cùng, nhưng tôi không thể rời đi mà không nói lời chia tay với cô. Tôi đã xin bố để thởi lại một chút và chạy vụt xuống lớp học của cô giáo chủ nhiệm, ôm lấy cô và khóc như mưa rơi, để nói lời chia tay. Tôi mãi nhớ giọt nước mắt ấm áp của cô trải dài trên trán tôi. Cô đã làm cho tôi cảm thấy ấm áp như một người mẹ.

Mặc dù đã nhiều năm kể từ lúc đó và tôi chưa có cơ hội quay lại, những lời dạy của cô và tình yêu thương từ cô vẫn tồn tại như mới đây trong ký ức của tôi. Tình cảm và quan tâm của cô sẽ luôn đi cùng tôi suốt cuộc đời, và sẽ luôn nhắc tôi phải sống tốt và khắc ghi hình ảnh của cô giáo trong trái tim mình.

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 4

Thời kỳ học trò, những ngày được cắp sách đến trường, đối với tôi là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời. Đó là thời điểm tôi được trái đất này bao bọc bởi tình yêu, sự chia sẻ của các thầy cô giáo, bạn bè đồng trang lứa và cả môi trường học tập đáng yêu. Do đó, khi nói về những kỷ niệm với thầy cô, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và chọn câu chuyện nào, vì mỗi câu chuyện đều chứa đựng những kỷ niệm đáng quý, ngọt ngào.

Một trong những kỷ niệm gần đây nhất, từ thời tôi học lớp 8, có lẽ sẽ luôn nằm sâu trong tâm hồn tôi. Kỷ niệm này là sự biết ơn cuộc đời đã đưa một người đặc biệt vào cuộc sống của tôi - cô giáo chủ nhiệm, người mà tôi chẳng bao giờ có thể quên.

Thời tiết mùa hè thường đến với cái nắng nóng, oi bức, theo sau đó là những đợt bệnh lây truyền. Vào một ngày, tôi mắc phải một căn bệnh do vi rút lây truyền từ muỗi. Vào thời điểm đó, gia đình tôi đang phải đối diện với khó khăn về kinh tế. Bố mẹ tôi phải làm việc xa nhà làm công, trong khi tôi ở nhà với ông nội. Dù ông nội của tôi đã ngoài 70 tuổi, già yếu và thường xuyên ốm đau, ông luôn dành tình yêu và sự chăm sóc đặc biệt cho tôi. Biết gia đình tôi gặp khó khăn, các bạn cùng lớp và đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm của tôi, cô Thủy, luôn quan tâm đến tôi và gia đình. Cô luôn cố gắng tạo điều kiện để giúp đỡ tôi trong việc học tập và trong cuộc sống. Chính vì lý do đó, khi tôi bị ốm và nghỉ học, cô Thủy không ngần ngại tới thăm tôi ngay sau giờ học. Tôi biết rằng việc đó là trách nhiệm của cô, nhưng còn quan trọng hơn, đó là sự yêu thương và tâm huyết cô dành cho học trò của mình.

Tình hình của tôi trở nên nguy kịch, và tôi bất ngờ gặp cơn co giật. Lúc đó, cô Thủy bước vào phòng tôi và thấy rằng tôi lạnh lẽo và có những dấu hiệu bất thường. Mặc dù cô không biết cách xử lý tình huống y tế, nhưng cô không ngần ngại và ôm tôi vào lòng. Cô vuốt ve sau lưng tôi, hỗ trợ tôi trong một giọng nói ấm áp, an ủi: "Tùng ơi, cố lên con," "Có cô ở đây rồi, chỉ cần vài phút nữa sẽ có xe đưa con đến bệnh viện, cố lên con," "Cô thương con nhiều lắm." Trong khoảnh khắc sốt mê, tôi có cảm giác như một đứa trẻ gặp lại mẹ sau một khoảng thời gian xa cách. Tôi nói và khóc trong hơi thở yếu đuối: "Mẹ... mẹ... mẹ." Những giọt nước mắt của cô rơi xuống khuôn mặt đang bốc hơi nhiệt đới của tôi, và tôi cảm thấy đó là giọt nước mắt của biển yêu thương mênh mông của một người mẹ.

Cuộc sống của tôi không ổn định và cô Thủy luôn đứng về phía tôi, thậm chí dành thời gian để chăm sóc tôi và giúp tôi trở lại bình thường. Khi tôi ở trong bệnh viện, cô vẫn đến thăm tôi và luôn quan tâm. Tôi biết rằng ông nội của tôi đã cao tuổi và không thể chăm sóc tôi ở bệnh viện. Dù tôi bất tỉnh và không thể nói chuyện, nhưng tôi luôn cảm nhận được sự hiện diện và tình yêu của cô. Cô nấu cháo và bón cho tôi từng thìa một, nhẹ nhàng và ấm áp như một người mẹ chăm sóc đứa con nhỏ bé. Mọi cử chỉ và từng lời nói của cô đều đầy tình yêu của một người mẹ dành cho đứa con đang gặp khó khăn. Trong lúc đó, tôi có thời gian để quan sát cô Thủy kỹ hơn. Cô cao, mái tóc đen dài, mắt long lanh và biểu hiện lòng mềm mại, bao dung của một người phụ nữ từ tâm. Dưới lớp kính mắt đen sâu thẳm, tôi cảm nhận sự tử tế và ấm áp. Cô Thủy đã hy sinh giấc ngủ và thời gian của riêng mình để tập trung vào việc chăm sóc tôi. Cô xem xét từng thước, từng tiểu tiết, đảm bảo rằng tôi nhận đủ dinh dưỡng. Tôi cảm thấy rất biết ơn cô, nhưng đồng thời, tôi cảm thấy xấu hổ vì đã khiến cô phải chăm sóc và lo lắng cho tôi trong tình huống khó khăn như vậy.

Sau khi xuất viện và trở về nhà, tôi dù còn yếu đuối nhưng luôn nhớ đến những lời dạy bảo và tình cảm mà cô Thủy đã dành cho tôi. Cô luôn đến thăm tôi sau giờ dạy, mang theo hoa quả và bánh trái tôi yêu thích, hy vọng tôi sẽ nhanh khỏe và quay trở lại trường. Cô cống hiến thời gian để dạy tôi những bài học mà tôi đã bỏ lỡ và không ngừng truyền đạt những bài học về tình thương và lòng nhân ái. Mặc dù cô không còn ở bên tôi hiện nay, bởi cô đã cùng gia đình chuyển về khu vực Nam để sinh sống, nhưng tôi vẫn liên hệ và hỏi thăm cô và gia đình. Trong trái tim tôi, những kỷ niệm và tình thương mà cô đã trao đều đọng mãi. Những lời khuyên và tình yêu thương của cô là động lực mạnh mẽ, là hành trang giúp tôi vượt qua khó khăn, luôn nỗ lực hết mình trong học tập và cuộc sống. Tôi luôn biết trân trọng những giá trị bình dị và gần gũi như gia đình, thầy cô, bạn bè, quê hương, và đất nước - bằng tình yêu, sự chia sẻ và lòng biết ơn sâu sắc đối với họ. Nhân dịp ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11, tôi xin gửi lời tri ân chân thành tới cô Thủy - người mẹ thứ hai trong cuộc đời tôi: "Con chúc cô và gia đình luôn hạnh phúc và bình an.

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 5

Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất để cho ta quên đi những điều không vui trong cuộc sống. Những quá khứ đau thương rồi sẽ bị gió cuốn đi, đi xa mãi như những cánh bồ công anh phất phơ giữa dòng đời xô đẩy. Nhưng cũng có những điều theo ta đến suốt cuộc đời, như những giọt nước nhỏ nhoi nhưng bồi đắp trong ta bao tình cảm khó phai. Ngày 20-11 đã đến gần, những kỉ niệm về thầy cô bỗng dưng ùa về trong tôi khiến tôi bồi hồi khó tả...

Tôi còn nhớ như in cái buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng tong lành và mát mẻ. Hai tay chống cằm tôi phóng tầm mắt ra ngoài ô cửa sổ nơi dãy hành lang. Những tia nắng nhảy nhót trên những tán phượng, len lỏi qua từng kẽ lá chiếu xuống mặt sân. Không biết giờ này mẹ đang làm gì nhỉ? Có phải mẹ đang dũng bữa sáng, hay mẹ vẫn còn đang say giấc? Suy nghĩ mông lung,chợt tiếng gọi của cô làm tôi bừng tỉnh:

- Huyền! mang vở bài tập lên cho cô!

Đứa bạn ngồi bên nhéo tôi một cái đến phát điếng;

- Huyền cô gọi kìa!

Tôi ngoảnh lại, vội vã cầm quyển vở với hàng chữ nguệch ngoạc lên bàn cô giáo.

Cô Thích - cô giáo chủ nhiệm lớp 2 của tôi. Có lẽ cô là người lớn tuổi nhất trong các giáo viên ở trường. Hình như lúc áy cô ngoài 50, 51 gì đó. Tôi không còn nhớ rõ. Chỉ nhớ mái tốc cô bấy giờ đã điểm vài sọi bạc, đôi mắt mờ mờ nhưng ấm áp tình thương. Cô đưa cặp kính xuống, chau mày vẻ khó chịu. Cô gọi tôi đứng dậy, nghiêm khác nói:

-Huyền, con là một học sinh khá giỏi của lớp, tại sao dạo này kết quả học tập của con lại đi xuống như thế? Bài tập con làm sai hết. Cô yêu cầu con về làm lại. Con phải cố gắng hơn, nếu không cô sẽ báo cho gia đình con. Con ngồi xuống đi!

Tôi im lặng, ngồi xuống, ái ngại trước bao ánh nhìn vẻ giễu cợt của đám bạn. Buổi học hôm đó cuối cùng ũng kết thúc. Tôi ra về trong nỗi buồn nặng nề. Tôi sải bước trên con đường đày sỏi đá, hai bên đường cay xòe bống mát. Tiếng chim ríu rít trên ngọn cây, tưởng như vui nhưng không sao tôi vui lên được. Lại một ngày nữa, một ngày nữa trôi qua, mội ngày trôi qua sao dài như hàng thé kỉ. Kết quả học tập của tôi ngày càng sa sút, sa sút đến nỗi khiến cô giáo phải bàng hoàng. Buổi học hôm đó, cô đã liên lạc với bố tôi bàn về chuyện này.

Tôi ngồi đó, bên ngoài căn phòng hội đồng, lòng tôi như muốn nghẹn thở.''Ánh nắng hôm nay sao mà oi ả thé?''-tôi tự hỏi.Tôi biết, tôi biết lý do tại sao tôi trở nên như vậy. Cô giáo cũng biết, qua lời kể của bố tôi:

- Cô giáo ạ! mẹ cháu bị ốm đã hơn một tuần nay. Tôi phải thường xuyên ra bệnh viện chăm sóc cho cô ấy vì không có ai chăm nom giúp. Khi mẹ cháu ở nhà thường hay dạy cháu học. Nay chỉ còn ông bà nội ở nhà nên không dạy bảo cháu được.

Nghe đến đay hình như tôi thấy cô giáo nghẹn ngào. Cô hiểu ra tất cả, điều đó khiến tôi vui. Cô rất thương người, yêu thương đám học trò nhỏ trong lớp. Cô là người từng trải nên hiểu được tâm lí trẻ thơ như tôi. Cuối buổi hôm ấy, cô gọi tôi, nhẹ nhàng:

- Cô hiểu được hoàn cảnh của con. Từ nay cô sẽ thay mẹ con đến dạy con học bài vào buổi tối cho đến khi mẹ khỏi bệnh. Con có đồng ý không?

- Vâng ạ! Con cảm ơn cô!

Và rồi từ ngày hôm ấy, đêm nào cô cũng giành một khỏng thời gian đến dạy tôi học bài. Vì nhà cô cũng ở cùng làng nên tiện cho việc đi lại. Những hôm trời mưa tầm tã, cô không ngại khó đạp chiếc xe đạp cũ vào nhà tôi. Người cô lạnh cóng, đôi bàn tay cô run run ướt sũng. Khẽ cầm đôi bàn tay, tôi đưa nhẹ lên má,với một suynghĩ trẻ con rằng sẽ làm cô cảm thấy đỡ rét. Rồi cả những hôm trời mất điện, hai cô trò cùng nhau bên ánh đèn dầu lập lòe trong gió. Cô dạy tôi cách làm toán, dạy tôi đọc bài nhuần nhuỹen, bắt tay tôi nắn nót từng con chữ. Cái cảm giác ấy thật thân quen, ngỡ như bàn tay của mẹ. Lúc ở nhà mẹ cũng hay làm như vậy. Tôi nhớ đến mẹ, nhớ mẹ nhièu lắm!

Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, bố dẫn tôi vào bệnh viện thăm mẹ. Lòng tôi như ấm hẳn lên khi tháy mẹ đang dần khỏi bệnh. Tôi kể cho mẹ nghe về cô, mẹ vui lắm. Nhưng tôi cũng phải về khi trời đã về chiều.

Những ngày sau đó, tôi hăng hái học tập hẳn lên,thành tích mà tôi đạt được ngày càng tốt. Cô giáo quyết định cho tôi đi dự cuộc thi học sinh giỏi của trường. Điều đó làm tôi vui sướng. Tôi tự nhủ phải hoàn thành tốt để làm món qua tặng cô và mẹ. Trước ngày đi thi, cô tặng cho tôi một cây bút, cây bút hồng hà mà đối với tôi nó thật ý nghĩa. Đó là niềm ao ước của tôi khi nhìn thấy đứa bạn ngồi bên được mẹ mua cho hồi đầu năm học. Kèm theo là lời nhắn:'' Con phải cố gắng lên nhé!Nhớ tập trung,làm hết khả năng của mình,con nhớ chưa?''. Đó không chỉ là lời nhắn bình thường mà nó còn là nguồn động viên lớn lao đối với tôi, là niềm tin cho tôi chiến thắng. Ngày thi ấy, tôi đa làm rất tốt. Thật bất ngờ, không lâu sau đó chiếc bằng khen được trao đến tay tôi với niềm vui bao trùm lên tất cả. Tiếng gió khua lao xao ngoại thềm vắng, giao động ká cành. Niềm vui như được nhân đôi khi lúc dó là lúc mẹ tôi xuất viện, trở về bên tôi. Tôi ôm trầm lấy cô và mẹ, khóc thút thít như đứa con nít (vì lúc đó tôi thấy mình đã lớn). Qua đôi mắt của họ, tôi nhận thấy được niềm vui, sự hãnh diện tự hào. Mẹ hãnh diện vì đứa con ngoan, còn cô tự hào vì những thành quả mà tôi đạt được không phụ long mong mỏi của mình. Tôi thầm cảm ơn ông trời đã cho tôi được sống, ban cho tôi hai người mẹ đáng kính như vậy.

''Thời gian trôi qua nhanh lắm,nếu ta không biết nắm bát và tận dụng mà cứ để nó lướt qua thỳ thật lãng phí.Muốn làm bất cứ việc gì phải kiên trì nhẫn nại cố gáng hết mình thì mới có thể đạt được kết quả cao.''. Đó là những điều tôi học được từ cô. Cho đến bay giờ, tôi đã là một cô bé 15 tuổi, biết suy nghĩ hơn về cuộc sống. Chính vì vậy tôi mới càng hiểu sâu sắc hơn những điều cô gửi gắm. Lời dạy của cô, kỉ niệm về cô, nó luông chiếm một vị trí quan trong trong trái tim tôi, khó mà quên được. Thầy cô-âm thầm, lặng lẽ như vậy đó, vậy nên, mọi người hãy quý trọng mọi thứ, dù chỉ là những điều đơn giản nhất, hãy nâng niu từng khoảnh khắc trong đời.

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 6

Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Kỉ niệm đó tôi chẳng thể nào quên. Ngày đầu tiên đến trường, với bao cảm xúc mới lạ, ngại ngùng, cái gì với tôi cũng thật mới lạ, bạn bè mới, thầy cô mới,... Ngày đó, tôi vẫn là cậu bé nép sau lưng mẹ, sợ sệt nhìn ngắm các bạn cùng trang lứa, những anh những chị đang vui đùa, chạy nhảy.  Buổi lễ khai giảng kết thúc, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học. Rời khỏi vòng tay của mẹ bước vào lớp, tôi cảm thấy rất hồi hộp và lo lắng. Xung quanh tôi mọi thứ đều mới lạ, tôi không quen ai, cũng không biết gì về nơi đây. Vừa bước vào lớp, tôi đã không kìm được lòng mà òa khóc. Tôi khóc nức nở, nước mắt, nước mũi tèm nhem. Một vài đứa trẻ thấy tôi khóc, cũng òa khóc theo. Vậy là những tiếng khóa òa thút thít bắt đầu vang lên. Chợt có môt bàn tay đặt lên vai tôi. Đôi bàn tay gầy gầy nhưng thật ấm áp làm tôi cảm thấy an tâm hẳn. Hóa ra đôi bàn tay ấy là của thầy Hòa- chủ nhiệm lớp tôi khi ấy. Thầy mỉm cười, xoa đầu tôi và nhẹ nhàng trấn an cả lớp. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm lận đận với học sinh.

Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: chào các con, thầy tên là Nguyễn Viết Hòa, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến. Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết những nét chữ đầu tiên chậm rãi, nắn nót trông thật đẹp. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu, những chỗ cần chỉnh sửa. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực. Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi.

Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.

Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo.... thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.

Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn: "Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 7

Trong ký ức tuổi thơ của mỗi người, luôn tồn tại những dấu ấn đặc biệt về những người thầy, cô giáo từng dạy dỗ, những khoảnh khắc đẹp đẽ xen lẫn những nỗi buồn sâu sắc, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc trong tâm trí của chúng ta. Riêng với tôi, có một kỷ niệm không thể nào phai mờ, một kỷ niệm về một người thầy đặc biệt.

Ngày đầu tiên bước chân vào trường, với một cocktail cảm xúc đa dạng, từ sự ngại ngùng đến sự hồi hộp, mọi thứ đều mới mẻ: bạn bè mới, thầy cô mới,... Tôi, vẫn còn là một cậu bé đang dựa dẫm sau lưng mẹ, đứng ngơ ngác nhìn các bạn cùng tuổi vui đùa, chạy nhảy. Buổi lễ khai giảng kết thúc, mỗi học sinh tiến vào lớp học của mình, sẵn sàng trải qua buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô chủ nhiệm, người sẽ trở thành điểm tua trong cuộc hành trình học tập tiểu học của tôi. Rời xa sự an ủi của mẹ, tôi bước vào lớp học với một trái tim đang đập rộn ràng và lo lắng. Mọi thứ xung quanh tôi đều lạ lẫm, không quen biết ai, không hiểu biết gì về môi trường mới này. Ngay khi bước vào lớp, nước mắt của tôi không thể kìm nén được. Tôi khóc ầm ĩ, nước mắt, nước mũi tuôn trào. Và rồi, những tiếng khóc lan tỏa khắp lớp. Thế là tiết học bắt đầu trong cảnh òa khóc nghẹn ngào. Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai tôi. Đôi bàn tay ấm áp kia, dù gầy gò nhưng mang lại sự an ủi to lớn cho tôi. Đó chính là bàn tay của thầy Hòa - người thầy chủ nhiệm của lớp. Thầy ấm áp mỉm cười, xoa đầu tôi và nhẹ nhàng lên tiếng để làm dịu bớt sự hoang mang của cả lớp. Nhìn thầy, tôi nhận ra sự già dặn trong nụ cười, mái tóc bạc phơ, và nét mặt nhăn nheo, tất cả đều là dấu hiệu của thời gian dày dạn kinh nghiệm trong việc dạy dỗ học sinh.

Thầy bước lên bục giảng, bắt đầu bài học bằng một giọng nói ấm áp, dịu dàng, khiến cho hình ảnh về một người thầy khắc khổ, nghiêm khắc trong tâm trí tôi tan biến. Sau khi giới thiệu với chúng tôi, thầy bắt đầu dạy những bài học đầu tiên, những bài học quan trọng nhất đời học sinh. Thầy viết các nét chữ trên bảng dạy một cách từ tốn, tạo nên những dòng chữ đẹp mắt. Sau khi viết xong, thầy hỏi chúng tôi có hiểu không, và lập tức đi đến từng bàn để giúp đỡ những học sinh gặp khó khăn. Cuối giờ, thầy sắp xếp cho chúng tôi hàng ngồi rời khỏi lớp, mỗi người đều đi ra ngoài một cách tự tin, trong khi tiếng cười của những đứa trẻ rộn ràng tràn ngập sân trường. Buổi học đầu tiên kết thúc như vậy, để lại trong tôi ấn tượng về một người thầy tuyệt vời. Trong các buổi học tiếp theo, thầy luôn công bằng và nghiêm khắc với những học sinh lười biếng, cũng như khuyến khích và khen ngợi những học sinh chăm chỉ. Vào giờ ra chơi, thầy thường cùng chúng tôi tham gia vào các trò chơi dân gian, khuôn mặt thầy lúc đó trở nên rất đáng yêu, và từng đường nét của thầy như nhấn mạnh sự tương đồng với khuôn mặt của ông nội tôi. Khi nhìn thầy, tôi lại nhớ về những kỷ niệm vui vẻ khi chơi đùa với ông nội, và bất chợt cảm thấy nhớ ông. Tôi bỏ chạy vào lớp, ngồi trong góc và rơi lệ. Đúng lúc đó, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, như thể là ông nội đang vỗ về tôi, làm tôi cảm thấy an ủi. Tôi không còn kiềm chế được cảm xúc và khóc nức nở. Thì ra, đó là thầy, thầy nhẹ nhàng nói: "Thành, sao con khóc? Hãy nói với thầy đi". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, sự an ủi từ thầy khiến tôi cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết. Sau khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận được tình cảm và quan tâm đặc biệt từ thầy.

Một ngày nọ, vì tôi không học bài mà bị điểm kém, thầy đã mắng tôi. Tôi tức giận và chạy về chỗ ngồi, trong lòng đầy tức giận với thầy. Khi giờ ra chơi đến, thầy không ra ngoài chơi với các bạn như mọi khi, mà lại đến chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã nói quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng, em phải là tấm gương mẫu cho các bạn cùng theo đuổi". Rồi thầy giải thích lại cho tôi bài học. Lúc đó, tôi nhìn thầy với lòng hối hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa trong học tập.

Với tôi, thầy đã để lại những dấu ấn khó phai về một người thầy giản dị nhưng đầy tình cảm. Tôi hứa sẽ không ngừng nỗ lực học tập, để trở thành một công dân có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn của thầy sẽ mãi mãi được khắc ghi, như một lời nhắc nhở: "Ngọc không mài không sáng, người không học không tài".

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 8

Cứ đến ngày này, ngày Nhà giáo Việt Nam thiêng liêng 20/11, lòng tôi lại đau đớn nhớ đến cái ngày đó…, cũng là ngày Nhà giáo Việt Nam nhưng là ngày tôi nhận được tin cô giáo chủ nhiệm kính yêu của tôi, người cô mà tôi chưa kịp xin lỗi, đã ra đi mãi mãi.

Năm ấy tôi học lớp 7, cô giáo chủ nhiệm của tôi, người cô mà tôi hằng kính trọng bằng cả trái tim, cô chỉ có bốn mươi mấy tuổi. Bốn mươi mấy ấy nhỉ? Tôi cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ cô có một khuôn mặt hiền hậu và sự dịu dàng cùng tấm lòng bao dung rất lớn. Cô luôn luôn truyền cho chúng tôi những tình cảm tốt đẹp nhất, khai sáng tâm hồn chúng tôi. Cô còn rất tận tình giúp đỡ những bạn học kém và luôn động viên tất cả học sinh phải nỗ lực hơn nữa. Có lẽ vì vậy mà trong cả học kỳ một, tôi luôn là một học sinh xuất sắc của lớp. Đó là vì, như bao bạn học sinh khác, tôi luôn có cô ở bên, cô giáo Hoài Thương của chúng tôi.

Nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra. Bước qua học kỳ hai, cô thường xuyên nghỉ dạy vì bị bệnh tim. Tôi không còn được nhận những sự chỉ dạy của cô nên càng ngày tôi càng sút kém trong học tập. Cứ từ từ, từ từ, tôi mất dần đi những kiến thức căn bản nhất. Tôi cảm thấy chán nản, không còn coi trọng việc học nữa. Và rồi, cái ngày ấy đã đến, cái ngày tôi trượt vào lỗi lầm không thể quên.

Hôm ấy, tôi bình thản bước vào trường thì gặp mấy cậu bạn học cũ. (Chúng tôi cùng học một lớp tiểu học với nhau, giờ cùng học một trường cấp hai, nhưng chúng học khác lớp tôi). Vừa thấy tôi, chúng liền hỏi:

- Minh, đi chơi không? Tụi này bao cho!

Tôi ngỡ ngàng:

- Đi chơi ở đâu? Thôi, đi thì phải cúp học ở trường mất. Nghỉ học, tớ sợ lắm!

- Chơi điện tử chứ đâu! Lâu lâu cúp học một buổi có sao đâu nào!

Mấy đứa bạn xúm vào thuyết phục. Lúc này trong đầu tôi bao nhiêu suy nghĩ đối chọi nhau: “Thôi, lâu lâu đi có sao đâu!”, “Đi mà ba biết thế nào cũng no đòn cho xem!” Hai ý nghĩ ấy cứ cấu xé nhau làm đầu tôi như muốn vỡ tung ra. Nhưng rồi cuối cùng tôi cũng nghe theo lời thuyết phục hấp dẫn của mấy đứa bạn. Cả ngày hôm đó, tôi đi chơi rất vui vẻ. Hình ảnh của cô, của ba, của lớp học,… tất cả đều tan biến hết. Tôi không còn thời gian để nghĩ đến hậu quả của sự việc. Nhưng niềm vui không kéo dài được bao lâu. Ngày hôm sau, vừa vào lớp, cô đã gọi tôi lên để hỏi tại sao nghỉ học ngày hôm qua. Lúc đó tôi rất sợ hãi, tim đập thình thịch, tưởng chừng như muốn vỡ tung trong lồng ngực. Dù rất sợ, tôi vẫn cố bình thản trả lời cô là nhà có việc bận nên nghỉ. Lúc đó, đôi mắt nhỏ bé của tôi nhìn vào mắt cô, tôi có thể cảm nhận được điều gì đó rất lạ trong mắt cô. Linh cảm cho tôi biết là cô đã biết rằng tôi nói dối. Và rồi cả ngày hôm sau, tôi cứ bị ám ảnh mãi về những điều cô nói. Tôi tự hỏi mình trả lời cô thế có đúng không và có ổn không. Nhưng rồi tôi tặc lưỡi: “Mọi việc đã qua rồi, hãy cứ để nó qua đi, đằng nào cô cũng đâu có truy cứu.” Những ý nghĩ ấy đã giúp tôi cảm thấy bình tĩnh hơn. Rồi chuyện gì đến thì nó phải đến. Cuối giờ, cô yêu cầu tôi viết một bản tường trình về việc nghỉ học của mình và đưa cho phụ huynh ký. Tôi lạnh hết cả xương sống khi nghĩ đến trận đòn nhừ tử của ba mẹ nếu biết mình trốn học. Biết làm sao bây giờ? Một ý nghĩ đen tối và liều lĩnh lóe lên trong đầu tôi: “Phải giả chữ ký thôi, chỉ có giả chữ ký mới may ra thoát được nạn này.” Đâm lao thì phải theo lao! Nghĩ sao làm vậy, ngay tối hôm đó, tôi chẳng còn tâm trí đâu mà học. Gài thật chặt cửa phòng, tôi loay hoay ngồi tập chữ ký của ba. Cuối cùng thì tôi cũng thành công, nói đúng hơn là chỉ thành công dưới con mắt nhỏ bé của tôi. Điều đó được chứng minh khi tôi đưa bản tường trình cho cô. Lúc nhìn thấy bản tường trình, đôi mày cô cau lại, những vết hằng trên trán cũng sâu hơn. Cô từ từ đặt bản tường trình xuống và nhìn tôi:

- Minh, đây có phải là chữ ký của ba em không?

Câu hỏi của cô khiến hơi thở của tôi nóng lên, sống mũi của tôi cay cay, nước mắt tôi chỉ chực ùa ra. Tôi chỉ muốn nói thật to với cô rằng: “Cô ơi, em biết lỗi của em rồi!” Nhưng tôi đã kịp nén lại. Nếu tôi khóc tức là tôi đã nhận mình có lỗi. Tôi mà nhận lỗi với cô thì sau đó chắc chắn sẽ là một trận đòn của ba. Lấy hết can đảm, tôi từ từ ngước nhìn cô. Khuôn mặt của cô khi ấy ánh lên một niềm hy vọng nào đó, chắc là cô đang rất hy vọng tôi sẽ trả lời thành thật.

- Thưa cô, đây… đây chính là chữ ký của ba em!

Khuôn mặt đầy hy vọng, chờ đợi của cô như tan biến, nhường chỗ cho sự thất vọng đang lộ rõ trong đôi mắt cô. Càng nhìn đôi mắt ấy, tôi lại càng đau đớn, nhưng tôi vẫn không đủ can đảm để nói ra sự thật.

Cô nhẹ nhàng:

- Thôi được rồi, em về chỗ đi!

Vừa nghe câu đó, tôi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng sự yên tâm đó chẳng kéo dài được lâu. Chiều đó, cô nói tôi mời phụ huynh vào cho cô gặp. Bấy giờ, tôi mới “hồn lìa khỏi xác”. Chân tay tôi như rời ra từng mảnh, tôi không còn đủ sức lực để bước ra khỏi cánh cửa kia, để mời ba tôi vào. Nhưng tôi thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Ba và cô đã nói chuyện gần mười lăm phút rồi. Chỉ có gần mười lăm phút nhưng tôi cảm tưởng như đã vài tiếng trôi qua vậy. Tôi đứng ngồi không yên, thấp thỏm, sợ hãi đến khôn cùng. Cuối cùng, ba tôi cũng bước ra. Ba không nói gì cả, không la cũng chẳng mắng. Khuôn mặt ba trông rất buồn. Ba lặng đi, nhìn tôi một lát rồi nói:

 - Con hãy suy nghĩ về những việc làm của mình đi. Ba bất ngờ và buồn về con quá!

Suốt đêm hôm ấy, tôi không tài nào chợp mắt được. Việc tôi gây ra làm không khí cả nhà buồn bã, trầm lặng hẳn. Tôi cứ suy nghĩ, suy nghĩ mãi. Càng nghĩ tôi càng thấy ăn năn, hối hận. Ba ơi, giá mà ba đánh con thật đau! Cô ơi, giá mà cô mắng con thật nhiều! Nếu được như thế thì con không phải day dứt, ân hận thế này. Ba mẹ và cô đã tin con nhiều đến thế, vậy mà con lại… Ngày mai, ngày 20/11, tôi sẽ nói với cô rằng: “Cô ơi, em xin lỗi cô nhiều lắm!”

Rồi một đêm dài đầy mệt mỏi và dằn dặt cũng qua đi. Ánh bình minh đã ló dạng, tôi bước vào trường nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề vì chưa nói được lời xin lỗi cô. Thế rồi, tôi đâu có ngờ chính sáng hôm ấy, buổi sáng mà người học trò đầy mặc cảm tội lỗi như tôi mong chờ được gặp cô để nói lời xin lỗi bằng cả tấm lòng, thì một tin sét đánh đã xé nát lòng tôi. Đêm hôm qua, cô tôi đã ra đi. Một cơn đau tim đột ngột đã cướp đi mạng sống của cô tôi, khiến cô vĩnh viễn không bao giờ có thể nghe tôi nói lời xin lỗi được nữa.

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 9

Lứa tuổi học trò, thời kỳ mà tôi được cắp sách tới trường, là một giai đoạn tuyệt vời nhất trong cuộc đời. Đó là khoảng thời gian tôi được bao bọc trong tình yêu thương, sự chia sẻ từ các thầy cô giáo, bạn bè cùng trang lứa, và cả mái trường thân yêu này. Nếu nhắc đến những kỷ niệm với thầy cô, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu vì mỗi câu chuyện đều chứa đựng những kỉ niệm đẹp, ngọt ngào. Và trong số đó, có một kỷ niệm gần đây nhất, khi tôi còn ở lớp 8, mà tôi tin rằng suốt cuộc đời này tôi sẽ không bao giờ quên được.

Thời tiết mùa hạ thường mang đến cái nóng đổ mồ hôi, khó chịu và sau đó là sự lan truyền của các bệnh dịch. Vào một ngày nắng chang, tôi bị nhiễm virut và mắc căn bệnh từ loài muỗi gây ra. Gia đình tôi lúc đó khó khăn lắm, cha mẹ phải đi làm xa nhà, chỉ còn mình tôi ở với ông nội già yếu. Dù ông tôi đã ngoài 70 tuổi, tuổi già và thường xuyên bị ốm nhưng ông vẫn minh mẫn và chăm sóc tôi chu đáo. Biết gia đình tôi khó khăn, bạn bè trong lớp và đặc biệt là cô giáo chủ nhiệm - cô Thủy luôn quan tâm đặc biệt, hỗ trợ tôi và gia đình tôi nhiều trong học tập và cuộc sống. Cô Thủy luôn tận tình, luôn tạo điều kiện cho tôi học tập và phát triển. Và khi tôi bị ốm và gửi lá đơn xin nghỉ học, cô Thủy đã đến thăm tôi ngay sau giờ học. Tôi biết điều đó là trách nhiệm của cô nhưng hơn hết là tình yêu thương mà cô dành cho học trò.

Khi tôi bắt đầu cảm thấy co giật, cô Thủy đến và ôm tôi vào lòng, an ủi bằng những lời nói êm đềm và ấm áp. Trong cơn sốt và mê mải, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của cô là sự quan tâm và lo lắng không ngừng. Cô đã ở bên tôi suốt thời gian tôi ở viện, luôn túc trực và chăm sóc tôi như một người mẹ. Dù gia đình tôi không thể đến viện chăm sóc tôi, nhưng cô Thủy luôn ở bên cạnh tôi, nấu cháo và bón cho tôi từng thìa một. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của cô đều tràn đầy tình yêu thương như của một người mẹ dành cho đứa con yêu quý.

Tôi nhớ kỹ dáng vẻ cao ráo của cô Thủy, mái tóc đen dài và đôi mắt long lanh tràn đầy lòng nhân ái. Dù mắt cô thường xuyên thâm quầng vì thiếu ngủ nhưng trong ánh mắt đó luôn tỏa ra tình yêu thương và sự quan tâm. Cô đã dành cả tuần nghỉ dạy để ở bên cạnh tôi trong viện. Tôi luôn ấm ức và biết ơn vì tình cảm và sự chăm sóc của cô.

Khi tôi được xuất viện, dù vẫn chưa hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng cô Thủy vẫn đến thăm tôi mỗi buổi chiều sau giờ dạy. Cô luôn mang theo hoa quả và bánh trái mà tôi thích ăn, chúc tôi sớm bình phục. Tôi cảm thấy hạnh phúc và biết ơn vì có một người thầy như cô Thủy trong cuộc đời mình. Nhân dịp ngày 20/11, tôi muốn gửi lời tri ân đến cô - người mẹ thứ hai của cuộc đời tôi: "Con chúc mẹ và gia đình luôn hạnh phúc, bình an..."

Kể về kỉ niệm giữa em và thầy cô giáo cũ - mẫu 10

Trong suốt những năm tháng đi học, tôi đã tích lũy được vô số kỷ niệm, từ những niềm vui tươi sáng đến những nỗi buồn thầm kín dưới mái trường thân yêu. Tuy nhiên, trong tất cả những kỉ niệm đó, có một khoảnh khắc không bao giờ phai mờ, một kỷ niệm sâu sắc về thời điểm lớp 1, khi tôi bắt đầu tập viết và cô giáo đã ân cần hướng dẫn từng nét chữ của tôi.

Khi mới tròn 6 tuổi, tôi háo hức bước vào lớp một với mọi mong chờ. Tôi học đọc rất nhanh, chỉ cần nghe cô giáo đọc một lần, tôi đã có thể đọc theo như một cỗ máy. Nhưng việc viết với tôi là một thử thách khó khăn. Tôi thuận tay trái, nhưng từ nhỏ, mẹ đã rèn cho tôi việc cầm bút bằng tay phải. Tuy nhiên, mỗi khi không có ai nhìn thấy, tôi lại thường chuyển sang viết bằng tay trái. Cô giáo đầu tiên của tôi mang tên Ngọc. Đúng như cái tên, cô ấy xinh đẹp và rạng rỡ, lại luôn tràn đầy tình yêu thương và hiền lành. Cô biết rằng tôi thuận tay trái, nên thường xuyên đến gần để quan sát tôi viết. Khi chúng tôi bước vào học kì thứ hai, chúng tôi bắt đầu tập viết chữ nhỏ hơn, và các bài chính tả cũng trở nên dài hơn. Chữ viết của tôi dần trở nên lộn xộn. Trong một buổi học chính tả, cô giáo viết những dòng chữ mẫu lên bảng, và chúng tôi phải sao chép vào vở của mình. Khi thấy cô không để ý, tôi lại chuyển sang viết bằng tay trái.

Khi buổi học kết thúc, cô Ngọc trả lại vở chính tả cho chúng tôi và bắt đầu nhận xét. Đột nhiên, cô nhắc đến tôi: "Gia Bảo hôm nay đã có tiến bộ trong việc viết. Tuy nhiên, có vẻ như bạn đã quên một điều." Tôi ngạc nhiên và cúi đầu. Trong chiếc áo dài truyền thống, cô bước xuống bàn của tôi và tiếp tục: "Cả lớp hãy nhớ lời cô dặn khi viết, tay chúng ta cầm bút như thế nào?" Cả lớp đồng thanh nhắc lại. Cô tiếp tục: "Tuy vậy, Gia Bảo vẫn quên. Cô phê bình Gia Bảo trong buổi học ngày hôm nay." Rồi cô nhìn thẳng vào tôi và nói: "Cô hy vọng Gia Bảo sẽ nhớ lời dặn của cô." Một số bạn trong lớp cười nhạo. Nghe thấy như vậy, tôi cảm thấy đỏ mặt, nước mắt tuôn trào và tay run lên khi vừa viết xong. "Hôm nay chữ viết của con rất tròn và đều, đúng khoảng cách. Con viết đẹp hơn rất nhiều so với các bạn." - Cô nói nhẹ nhàng. Lớp im bặt. Việc được cô khen lại khiến tôi cảm thấy bình yên hơn, và tôi đã làm sạch bản viết với tâm trạng của một cậu bé người hiếu thắng.

Từ đó, tôi quyết tâm rèn luyện việc viết bằng tay phải. Khi lên lớp 2, tôi đã có thể viết ra những dòng chữ sạch sẽ và đẹp mắt. Dù hiện tại, tôi không còn được học cùng cô Ngọc nữa, nhưng những bài học thú vị và những lời dạy ân cần của cô vẫn còn hiện hữu trong ký ức của tôi.

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 9 hay khác:

Mục lục Văn mẫu | Văn hay 9 theo từng phần:

Săn shopee siêu SALE :

ĐỀ THI, GIÁO ÁN, SÁCH ĐỀ THI DÀNH CHO GIÁO VIÊN VÀ PHỤ HUYNH LỚP 9

Bộ giáo án, bài giảng powerpoint, đề thi dành cho giáo viên và sách dành cho phụ huynh tại https://tailieugiaovien.com.vn/ . Hỗ trợ zalo VietJack Official

Tổng đài hỗ trợ đăng ký : 084 283 45 85

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài Tuyển tập những bài văn hay | văn mẫu lớp 9 của chúng tôi được biên soạn một phần dựa trên cuốn sách: Văn mẫu lớp 9Những bài văn hay lớp 9 đạt điểm cao.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


viet-bai-tap-lam-van-so-3.jsp


Tài liệu giáo viên