10+ Bài văn miêu tả người già (điểm cao)

Bài văn miêu tả người già điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Bài văn miêu tả người già (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Bài văn miêu tả người già

I. Mở bài:

- Giới thiệu về người già mà bạn sẽ miêu tả (có thể là ông bà, một người thân quen hoặc một người mà bạn gặp gỡ thường xuyên).

- Lí do tại sao bạn chọn miêu tả người già này (ví dụ: họ có những đặc điểm đặc biệt, ấn tượng đối với bạn).

II. Thân bài:

1. Miêu tả ngoại hình của người già:

a. Vóc dáng và hình thể:

- Người già thường có vóc dáng thấp bé, cơ thể hơi gầy hoặc có vẻ mệt mỏi, do tác động của tuổi tác.

- Có thể có dáng đi khập khiễng, yếu đuối hoặc đi chậm rãi.

- Nét mặt có thể có nếp nhăn, đặc biệt là ở trán, miệng và mắt.

b. Làn da và tóc:

- Làn da người già có thể nhăn nheo, khô và thường mất đi độ săn chắc, nhất là những vùng như tay và mặt.

- Mái tóc thường bạc trắng, thưa dần theo thời gian, có thể mỏng và không còn đen như trước.

- Dù vậy, đôi khi mái tóc vẫn giữ được sự mềm mại, nếu được chăm sóc cẩn thận.

Quảng cáo

c. Mắt và biểu cảm khuôn mặt:

- Mắt người già thường có chút mờ đục, có thể đeo kính hoặc đôi khi mắt nhìn không còn sắc nét như trước.

- Khuôn mặt người già toát lên vẻ hiền hậu, đôi khi có sự nghiêm khắc nhưng lại ẩn chứa tình cảm sâu lắng.

- Những vết nhăn trên mặt không chỉ là dấu hiệu của tuổi tác mà còn là dấu ấn của những năm tháng cuộc đời đã trải qua.

2. Miêu tả trang phục và phong cách sống:

- Người già thường mặc những trang phục đơn giản, dễ chịu nhưng cũng rất tươm tất và cẩn thận.

- Những bộ đồ có thể là những bộ áo bà ba, áo dài đơn giản hoặc những chiếc áo len ấm áp vào mùa đông.

- Người già luôn chú trọng đến sự thoải mái, dễ dàng trong việc di chuyển, vì vậy trang phục thường phù hợp với hoàn cảnh và thời tiết.

3. Điểm đặc biệt trong cử chỉ và hành động:

- Cử chỉ của người già thường chậm rãi, nhẹ nhàng, họ không còn sự nhanh nhẹn như lúc còn trẻ.

- Mỗi động tác, từ việc nhấc tay đến cúi người, đều chứa đựng sự cẩn thận, từ tốn.

Quảng cáo

- Đặc biệt là khi người già làm việc gì đó, dù là những việc nhỏ nhặt, cũng thường có sự tận tâm, kiên nhẫn. Họ ít khi làm việc vội vã.

4. Miêu tả về giọng nói:

- Giọng nói của người già có thể trở nên nhẹ nhàng, chậm rãi và không còn mạnh mẽ như xưa.

- Giọng nói ấy mang một cảm giác ấm áp, có thể có chút khàn, nhưng vẫn đầy tình cảm và ân cần.

5. Sự hiền từ và tình cảm người già:

- Người già thường rất hiền từ, dễ dàng tha thứ và luôn dành tình cảm lớn lao cho con cháu.

- Tình yêu thương của họ dành cho gia đình thể hiện qua từng hành động nhỏ như chăm sóc con cái, lo lắng cho cháu, hoặc những lời dạy bảo, khuyên nhủ đầy ân cần.

- Dù họ không nói nhiều, nhưng trong mắt họ luôn là sự dịu dàng, sự quan tâm hết mực.

III. Kết bài:

- Tóm tắt lại ấn tượng về ngoại hình và đặc điểm của người già.

Quảng cáo

- Nêu cảm xúc của bản thân khi nhìn thấy người già này (ví dụ: cảm thấy yêu quý, trân trọng những gì họ đã làm cho gia đình).

- Nhấn mạnh sự quan trọng của việc chăm sóc người già và học hỏi từ những kinh nghiệm sống quý giá mà họ có thể chia sẻ.

Bài văn miêu tả người già - mẫu 1

Mỗi chúng ta đều có một người lớn tuổi trong gia đình mà ta yêu thương và quý trọng. Đối với tôi, người già trong gia đình tôi mà tôi yêu mến nhất chính là ông nội. Ông là người tôi kính trọng nhất, không chỉ vì ông là người thân trong gia đình mà còn vì sự điềm tĩnh, uyên bác và tình yêu thương ông dành cho tất cả chúng tôi. Cái nhìn sâu sắc của ông về cuộc sống luôn để lại trong tôi nhiều bài học quý giá. Hôm nay, tôi xin miêu tả về ngoại hình của ông – một người già mà tôi luôn coi là tấm gương sáng trong cuộc sống.

Ông nội tôi có một vóc dáng không cao lớn, ông chỉ khoảng 1m60 nhưng lại có một sự vững chãi, mạnh mẽ của người đàn ông đã từng trải qua nhiều gian nan trong cuộc sống. Ngày trẻ, ông là một người lính dũng cảm, từng tham gia chiến đấu trong các chiến dịch lớn, nên cơ thể của ông rắn rỏi, khỏe mạnh. Tuy nhiên, theo thời gian, tuổi tác đã làm cho ông gầy yếu đi một chút. Hình dáng của ông giờ đây hơi khom, bước đi không còn nhanh nhẹn như trước mà chậm rãi hơn, thậm chí đôi lúc ông phải chống gậy khi di chuyển. Mặc dù vậy, sự vững vàng trong từng bước đi của ông vẫn khiến tôi cảm nhận được sự mạnh mẽ của một người đàn ông đã trải qua nhiều thử thách.

Mái tóc của ông đã bạc trắng từ lâu, những sợi tóc mỏng manh, bạc phơ như một dấu hiệu của thời gian. Cả đầu ông phủ một màu trắng tinh khôi, nhìn rất đặc biệt, như một bức tranh vẽ về sự già cỗi mà lại đầy thanh thoát. Mỗi khi tôi nhìn vào tóc ông, tôi luôn cảm thấy sự tôn trọng và kính yêu. Dù mái tóc đã bạc, nhưng mỗi lần ông mỉm cười, tôi lại thấy một sự ấm áp, một tình yêu thương vô bờ bến. Ông luôn chăm chút mái tóc của mình, dù đã già nhưng ông vẫn luôn gọn gàng và chỉn chu.

Khuôn mặt của ông rất hiền từ, với những đường nét sâu đậm mà thời gian đã để lại dấu ấn. Đôi mắt ông, tuy đã mờ đi theo năm tháng, nhưng vẫn sáng và hiền hòa. Những vết nhăn quanh mắt, khóe miệng làm cho khuôn mặt ông càng thêm sắc nét, nhưng cũng đầy ấm áp và yêu thương. Đôi mắt ấy, mặc dù không còn sáng như xưa, nhưng vẫn luôn nhìn tôi với ánh mắt trìu mến, ân cần. Ông rất ít khi nói nhưng ánh mắt của ông có thể làm tôi cảm nhận được tình cảm sâu lắng mà ông dành cho con cháu.

Một đặc điểm nữa trên khuôn mặt ông là chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng, luôn mím lại khi ông suy nghĩ. Khi ông cười, những nếp nhăn trên mặt ông tạo thành những vết chân chim nhỏ nhưng trông rất dễ mến. Nụ cười của ông luôn nhẹ nhàng và hiền hậu, mỗi khi ông mỉm cười, tôi cảm thấy như mọi lo lắng, căng thẳng đều tan biến hết. Ông có một sự bình thản lạ kỳ mà bất cứ ai cũng có thể học hỏi, đặc biệt là trong cách đối mặt với những khó khăn, thử thách trong cuộc sống.

Ông thường xuyên mặc những bộ quần áo giản dị, phù hợp với lứa tuổi. Mỗi khi tôi nhìn thấy ông trong những bộ quần áo nhàu nát hay chiếc áo sơ mi đã cũ, tôi lại nhớ đến những thời kỳ khó khăn mà ông đã trải qua. Dù ông không phải là người chăm chút vẻ bề ngoài, nhưng mỗi bộ trang phục ông mặc lại thể hiện sự giản dị, khiêm nhường của một người từng sống qua bao gian khổ. Những bộ đồ ông mặc thường rất đơn giản, một chiếc áo sơ mi đã bạc màu và chiếc quần kaki màu be, đôi dép lào đã mòn vẹt – tất cả đều giản dị và rất phù hợp với tuổi tác của ông. Tuy nhiên, điều đó không làm mất đi sự tôn trọng của tôi đối với ông, vì tôi hiểu rằng với ông, sự đơn giản và thanh bạch mới là điều quan trọng nhất.

Điều khiến tôi ấn tượng nhất về ông chính là đôi bàn tay của ông. Đôi tay của ông đã có nhiều vết chai sạn, nhăn nheo, nhưng lại rất mạnh mẽ và cứng cáp. Đôi tay ấy đã từng cầm súng, cầm cuốc, cầm cày và làm rất nhiều việc trong suốt cuộc đời. Bàn tay ấy không chỉ để lao động, mà còn để che chở cho gia đình, để truyền đạt những bài học quý giá cho con cháu. Dù đôi tay ấy đã không còn nhanh nhẹn như xưa, nhưng mỗi lần ông vỗ về tôi, tôi cảm thấy sự yêu thương ấm áp từ chính đôi bàn tay ấy.

Giọng nói của ông cũng rất đặc biệt. Mặc dù tuổi đã cao, giọng nói của ông vẫn rất trầm ấm và vững chãi. Khi ông kể những câu chuyện về chiến tranh hay những năm tháng gian khổ trước kia, tôi luôn cảm nhận được sự quả cảm và kiên cường qua từng lời nói của ông. Giọng ông không quá lớn, nhưng lại có sức mạnh lạ kỳ, khiến người nghe phải lắng nghe một cách cẩn thận, kính trọng. Những câu chuyện mà ông kể thường chứa đựng những bài học quý giá về cuộc sống, về lòng kiên nhẫn, về cách đối mặt với khó khăn. Đó là những lời dạy mà tôi luôn ghi nhớ trong lòng.

Ông nội tôi là một người già giản dị nhưng đầy uy nghiêm. Cả cuộc đời ông đã cống hiến cho đất nước và gia đình, vì vậy, mỗi lần nhìn thấy ông, tôi luôn cảm thấy sự kính trọng và yêu thương. Ngoại hình của ông không chỉ phản ánh tuổi tác mà còn là hình ảnh của một người đã sống đầy nghĩa tình, hết lòng vì gia đình và xã hội. Ông là người tôi luôn ngưỡng mộ và sẽ mãi trân trọng, vì những gì ông dạy tôi không chỉ là kiến thức mà còn là những bài học về cuộc sống.

Bài văn miêu tả người già - mẫu 2

Mỗi người trong chúng ta đều có những ký ức gắn liền với những người thân yêu trong gia đình, và đối với tôi, ông ngoại là người già đáng kính mà tôi luôn dành tình yêu và sự kính trọng đặc biệt. Ông ngoại không chỉ là một người ông hiền từ, ấm áp mà còn là một hình mẫu về sự kiên cường, mạnh mẽ và sự tỉ mỉ trong từng hành động. Từ những ngày thơ bé, tôi đã luôn ngưỡng mộ ông vì sự hiền hậu, sự sáng suốt trong những lời khuyên dạy, và hơn hết là sự kiên nhẫn mà ông luôn dành cho mọi việc trong cuộc sống. Hôm nay, tôi muốn miêu tả về ngoại hình của ông - một người già mà tôi yêu quý và kính trọng.

Ông ngoại tôi có vóc dáng không cao, chỉ khoảng 1m65, nhưng lại rất vững chãi, dẫu tuổi đã cao. Trái ngược với dáng vẻ yếu đuối của nhiều người già, ông luôn tỏ ra mạnh mẽ và vững vàng trong từng bước đi. Tuy không còn nhanh nhẹn như hồi còn trẻ, nhưng ông đi rất chậm rãi, mỗi bước chân đều chắc chắn, đầy sự kiên nhẫn và cẩn trọng. Những bước đi của ông không vội vàng, mà đều đặn như thể ông đang tận hưởng từng khoảnh khắc của cuộc sống. Chính vì thế mà mỗi khi nhìn thấy ông đi lại, tôi luôn cảm nhận được một sự thanh thản, nhẹ nhàng và cũng có chút gì đó của sự trải đời mà tôi rất ngưỡng mộ.

Tóc ông ngoại đã bạc trắng từ lâu. Ngày trước, ông có một mái tóc đen dày và óng mượt, nhưng theo thời gian, tóc ông dần chuyển sang màu bạc, không chỉ là dấu hiệu của tuổi tác mà còn là biểu tượng của sự trải nghiệm và những năm tháng sống lâu dài. Ông luôn giữ mái tóc gọn gàng, dù đã bạc nhưng vẫn rất khỏe khoắn, phần tóc ở hai bên mai đã rụng đi nhiều, chỉ còn lại một phần tóc trên đỉnh đầu. Dù tóc bạc trắng, nhưng mỗi khi ông cười, ánh mắt ấm áp ấy lại khiến tôi cảm thấy một sự bình yên lạ thường. Đó là sự an yên mà chỉ có những người đã đi qua bao thăng trầm của cuộc đời mới có thể mang lại.

Khuôn mặt của ông tôi nhớ rất rõ, với làn da đã hơi nhăn nheo, những nếp nhăn sâu chạy từ khóe mắt xuống miệng, tạo thành những đường nét đặc trưng mà chỉ có tuổi tác mới có thể tạo ra. Những vết nhăn ấy không chỉ là dấu hiệu của thời gian mà còn là minh chứng cho những năm tháng vất vả, làm việc hết mình vì gia đình, vì đất nước. Khuôn mặt của ông hiền hậu, với đôi mắt sáng ngời, mặc dù đã mờ đục đi nhiều so với thuở còn trai trẻ, nhưng mỗi khi nhìn tôi, ông luôn mỉm cười ấm áp. Những nếp nhăn trên mặt ông càng làm nổi bật lên sự chân thành, tình cảm mà ông dành cho gia đình và con cháu.

Đôi tay ông cũng là một đặc điểm khiến tôi luôn nhớ mãi. Đôi bàn tay của ông đã sần sùi, thô ráp với những vết chai, vết sẹo, là minh chứng cho một cuộc đời cần mẫn lao động. Khi tôi còn nhỏ, đôi tay ấy đã từng bế bồng, chăm sóc tôi, và mỗi lần ông vuốt tóc tôi, tôi cảm nhận được sự yêu thương vô bờ bến. Đôi tay ấy không chỉ dùng để lao động mà còn để dìu dắt, chỉ bảo cho tôi những bài học quý giá. Dù tuổi tác đã khiến đôi tay của ông không còn nhanh nhẹn, linh hoạt như trước, nhưng những cử chỉ nhẹ nhàng, ân cần của ông luôn để lại trong tôi những ấn tượng sâu sắc.

Bộ quần áo ông mặc luôn rất giản dị nhưng rất phù hợp với tuổi tác. Ông không thích những bộ đồ sang trọng, mà chỉ mặc những bộ áo sơ mi cũ màu xám bạc, những chiếc quần kaki đã sờn, và đôi dép lê đơn giản nhưng rất thoải mái. Mỗi lần nhìn thấy ông trong bộ quần áo ấy, tôi lại cảm nhận được sự thanh thoát và bình dị mà ông mang lại. Bộ đồ không phải để khoe khoang, mà chỉ để cho ông cảm thấy thoải mái khi di chuyển, làm việc, và sống cuộc sống giản dị nhưng đầy ý nghĩa. Mỗi khi tôi ngắm nhìn ông, tôi lại thấy sự kiên nhẫn và điềm tĩnh toát lên từ chính những bộ đồ ấy.

Giọng nói của ông cũng rất đặc biệt. Giọng ông không lớn nhưng trầm ấm, mỗi lời ông nói đều đầy sự ân cần và tình yêu thương. Dù đôi khi giọng ông có chút khàn khàn vì tuổi già, nhưng những câu chuyện mà ông kể về cuộc đời, về những thời khắc khó khăn mà ông đã trải qua, lại vô cùng cuốn hút. Mỗi lần nghe ông kể, tôi lại cảm thấy mình học hỏi được rất nhiều điều. Những câu chuyện của ông không chỉ là những kỷ niệm mà còn là những bài học về lòng kiên cường, sự hi sinh và sự biết ơn. Tôi luôn lắng nghe từng câu chuyện của ông với sự trân trọng, vì những lời nói ấy không chỉ là quá khứ mà còn là những bài học quý giá cho tương lai.

Ông ngoại là một người già giản dị nhưng đầy uy nghiêm. Dù là một người đã sống qua bao thăng trầm của cuộc đời, ông vẫn giữ được sự thanh thản, điềm đạm mà không dễ dàng có được. Sự hiền hậu và tấm lòng rộng lớn của ông đã luôn là ngọn đèn soi sáng trong gia đình, là nguồn động viên cho tất cả chúng tôi. Mỗi lần ngồi bên ông, tôi cảm nhận được sự bình yên lạ thường, như thể mọi lo âu trong cuộc sống đều biến mất. Đối với tôi, ông không chỉ là một người ông đơn giản, mà là một người thầy, một người bạn, và là người mà tôi luôn yêu quý và kính trọng. Những hình ảnh về ông sẽ mãi là ký ức đẹp trong trái tim tôi, và tôi sẽ luôn học hỏi từ những gì ông đã dạy tôi về cuộc sống.

Bài văn miêu tả người già - mẫu 3

Trong cuộc sống của tôi, bà ngoại là người phụ nữ mà tôi luôn kính trọng và yêu quý. Bà ngoại tôi năm nay đã hơn 80 tuổi, nhưng dù tuổi tác đã khiến bà trở nên yếu ớt, bà vẫn giữ được nét hiền hòa, tươi tắn và đặc biệt là sự kiên cường trong từng hành động của mình. Mỗi lần nhìn bà, tôi luôn cảm nhận được sự yêu thương, sự ấm áp và những bài học quý giá mà bà đã truyền lại cho tôi. Đặc biệt, với những dấu ấn mà thời gian để lại trên khuôn mặt, tôi càng thêm yêu quý và kính trọng bà.

Bà ngoại có vóc dáng nhỏ bé, gầy gò nhưng luôn giữ được sự thanh thoát trong dáng điệu. Khuôn mặt của bà đã có những nếp nhăn hằn rõ theo năm tháng, nhưng chính những nếp nhăn ấy lại khiến bà trở nên đặc biệt và đậm đà vẻ đẹp của sự hiền hòa. Mái tóc của bà đã bạc trắng, những sợi tóc như tơ, mềm mại, đôi khi bà buộc tóc lên gọn gàng bằng một chiếc khăn lụa, mặc dù vậy bà vẫn luôn giữ được vẻ đẹp giản dị, thanh thoát của một người phụ nữ tuổi già. Đôi mắt bà tuy không còn sáng như trước, nhưng mỗi lần bà nhìn tôi, tôi đều cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến. Những vết chân chim ở khóe mắt mỗi khi bà cười làm cho khuôn mặt bà càng thêm hiền hậu, làm tôi cảm nhận được sự ấm áp và vững vàng mà bà mang lại.

Làn da của bà đã không còn căng mịn như trước, những vết đồi mồi, những vết nhăn xuất hiện theo thời gian, nhưng tôi lại không bao giờ coi đó là điều đáng buồn. Trái lại, tôi cảm thấy đó là những dấu ấn của một cuộc đời đã trải qua bao thăng trầm. Những dấu vết ấy khiến tôi cảm thấy quý trọng bà hơn, bởi mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt bà là một câu chuyện, là những kỷ niệm không thể quên về một thời gian khó, một thời gian bà đã không ngừng cống hiến và hy sinh cho gia đình.

Bà ngoại tôi rất giản dị trong trang phục. Những chiếc áo bà thường mặc là những chiếc áo bà ba cổ tròn giản dị hay những chiếc váy xòe màu sắc nhẹ nhàng, tạo cảm giác thoải mái và thanh thoát. Thông thường, bà luôn chọn những bộ đồ đơn giản, thoải mái, phù hợp với lứa tuổi nhưng lại rất tinh tế, không màu mè hay cầu kỳ. Tôi luôn cảm thấy bà toát lên một vẻ đẹp rất riêng, không phải vẻ đẹp lộng lẫy hay xa hoa, mà là vẻ đẹp của sự dịu dàng, hiền hòa, mà có lẽ chỉ có những người phụ nữ tuổi tác mới có được.

Bà ngoại tôi không chỉ có một ngoại hình đặc biệt mà còn có một tâm hồn vô cùng phong phú và sâu sắc. Dù tuổi cao, bà vẫn rất minh mẫn, luôn theo dõi những câu chuyện của con cháu, dạy bảo chúng tôi những bài học quý giá trong cuộc sống. Bà là người luôn khuyên nhủ chúng tôi về những giá trị sống đích thực, về sự cần cù, chăm chỉ và yêu thương gia đình. Những bài học mà bà dạy không phải là những lý thuyết suông, mà là những kinh nghiệm thực tế mà bà đã trải qua suốt cuộc đời. Bà luôn nói với chúng tôi rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chỉ cần có tình yêu thương trong gia đình, chúng ta sẽ vượt qua được tất cả. Những lời bà nói luôn như những bài học không lời, bởi mỗi hành động, cử chỉ của bà đều thể hiện sự hy sinh và yêu thương vô bờ bến đối với gia đình.

Ngoài việc chăm lo cho gia đình, bà còn rất thích làm vườn. Mỗi sáng sớm, bà đều ra vườn chăm sóc những cây hoa, cây rau. Dù sức khỏe không còn như xưa, nhưng bà vẫn kiên trì từng chút một, từ việc tưới cây, nhổ cỏ cho đến việc chăm sóc những luống rau xanh tốt. Chỉ cần nhìn thấy những cây cối phát triển, bà lại vui mừng và cảm thấy hạnh phúc. Mỗi lần bà đứng giữa vườn, đôi mắt bà sáng lên, gương mặt bà tràn đầy niềm vui, như thể bà đã tìm thấy niềm vui trong những điều bình dị nhất của cuộc sống. Đó là điều khiến tôi cảm thấy kính trọng bà hơn bao giờ hết, bởi bà không chỉ dạy tôi cách sống cho gia đình mà còn dạy tôi cách tìm niềm vui trong những điều giản dị nhất.

Bà không bao giờ tỏ ra mệt mỏi hay kêu ca về bất kỳ công việc nào. Mặc dù công việc nhà là rất vất vả, nhưng bà luôn làm mọi thứ một cách nhẹ nhàng và đầy tâm huyết. Mỗi bữa cơm mà bà nấu không chỉ đầy đủ dinh dưỡng mà còn chứa đựng tình cảm của bà dành cho chúng tôi. Những món ăn bà nấu không cầu kỳ nhưng luôn đậm đà hương vị, thể hiện sự quan tâm, chăm sóc của bà đối với gia đình.

Mỗi lần tôi ở bên bà, tôi luôn cảm nhận được sự bình yên và an lành mà bà mang lại. Bà là người dạy tôi nhiều bài học quý giá về cuộc sống, về sự kiên trì, nhẫn nại và lòng yêu thương vô bờ bến. Nhìn bà, tôi hiểu rằng, trong cuộc sống, không có gì quý giá hơn tình yêu thương gia đình và sự hy sinh thầm lặng. Mặc dù bà không còn mạnh khỏe như trước, nhưng bà vẫn là một tấm gương sáng về tình yêu thương, sự kiên cường và lòng hy sinh đối với gia đình.

Tôi yêu quý và kính trọng bà vô cùng. Bà không chỉ là người bà thân yêu trong gia đình mà còn là người thầy dạy tôi những bài học quý giá trong cuộc sống. Mỗi khi nghĩ về bà, tôi cảm thấy ấm áp, yên bình và biết ơn vì đã có bà trong cuộc đời. Những giá trị mà bà đã truyền lại cho tôi sẽ mãi là hành trang quý báu trong suốt cuộc đời tôi.

Bài văn miêu tả người già - mẫu 4

Mỗi người trong chúng ta đều có những người thân yêu đã đi qua một phần của cuộc đời và đang dần bước vào tuổi già. Với tôi, bà ngoại là người đặc biệt nhất trong những người thân mà tôi kính trọng và yêu quý. Bà ngoại tôi đã ngoài 80 tuổi, nhưng bà vẫn giữ được nét hiền hòa, tươi tắn và đặc biệt là sự kiên cường trong từng hành động của mình. Bà là một hình mẫu về sức mạnh nội tâm, sự kiên nhẫn, tình yêu thương vô bờ bến dành cho gia đình. Mỗi khi nhìn bà, tôi cảm thấy như mình đang được sống trong một thế giới của sự bình yên, ấm áp và đầy yêu thương.

Bà ngoại có vóc dáng nhỏ nhắn, gầy gò, nhưng rất khỏe mạnh. Dù đã qua nhiều năm tháng của cuộc đời, những bước đi của bà vẫn vững vàng, chậm rãi nhưng chắc chắn. Mỗi lần bà đi lại trong nhà, tôi lại nhìn thấy một hình ảnh thật đẹp và đầm ấm. Khuôn mặt của bà đã xuất hiện những nếp nhăn, những dấu vết thời gian, nhưng đó là những dấu ấn của một cuộc đời đã trải qua bao thăng trầm. Những vết nhăn ấy như là những câu chuyện kể về những năm tháng khó khăn, về tình yêu thương mà bà dành cho gia đình. Mái tóc của bà đã bạc trắng, những sợi tóc như tơ, mềm mại, đôi khi bà buộc tóc lên gọn gàng bằng một chiếc khăn lụa nhẹ nhàng, giản dị, không cầu kỳ. Tuy tóc đã bạc nhưng những sợi tóc ấy vẫn thể hiện sự kiên cường, sự nhẫn nại và đầy tình thương mà bà mang trong mình.

Đôi mắt của bà vẫn luôn sáng và đầy tinh anh, mặc dù tuổi tác đã khiến mắt bà không còn được linh hoạt như trước nữa. Ánh mắt bà không chỉ sáng lên khi bà nhìn thấy con cháu, mà còn khi bà nghe chúng tôi kể những câu chuyện về cuộc sống, về những điều mới mẻ mà chúng tôi học được từ trường lớp hay từ những chuyến đi xa. Những vết chân chim quanh mắt bà khi bà cười càng làm tăng thêm vẻ đẹp hiền hậu và bao dung của bà. Nhìn vào đôi mắt ấy, tôi luôn cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến, sự bao dung, độ lượng mà bà dành cho con cháu. Mỗi lần bà nhìn tôi, tôi cảm thấy như được vỗ về, cảm giác bình yên và an lành trong lòng.

Làn da của bà đã không còn mịn màng như trước, những vết đồi mồi và những vết nhăn xuất hiện theo thời gian, nhưng tôi lại cảm thấy đó là những dấu vết của một cuộc đời đã trải qua bao khó khăn. Những dấu vết ấy không làm bà trở nên kém sắc mà ngược lại, chúng khiến bà trở nên đặc biệt, đầy sức sống và giàu kinh nghiệm. Mỗi lần tôi nhìn bà, tôi luôn cảm nhận được sự vững vàng, kiên cường mà bà đã có trong suốt quãng đời dài. Những vết nhăn, những dấu vết của thời gian là minh chứng cho một cuộc sống đã trải qua bao thăng trầm, sự hy sinh thầm lặng và những khó khăn mà bà đã kiên cường vượt qua. Những dấu vết ấy càng làm tôi thêm trân trọng bà và những gì bà đã làm cho gia đình.

Bà ngoại tôi rất giản dị trong trang phục. Những chiếc áo bà thường mặc là những chiếc áo bà ba cổ tròn giản dị, hay những chiếc váy xòe màu sắc nhẹ nhàng, tạo cảm giác thoải mái và thanh thoát. Thông thường, bà luôn chọn những bộ đồ đơn giản, thoải mái, phù hợp với lứa tuổi nhưng lại rất tinh tế, không cầu kỳ hay màu mè. Tôi luôn cảm thấy bà toát lên một vẻ đẹp rất riêng, không phải vẻ đẹp lộng lẫy hay xa hoa, mà là vẻ đẹp của sự dịu dàng, hiền hòa, mà có lẽ chỉ có những người phụ nữ tuổi tác mới có được. Bà không cần phải tô điểm quá nhiều để nổi bật, bởi chính sự hiền hòa, nét đẹp giản dị ấy đã làm cho bà trở thành người phụ nữ đẹp nhất trong mắt tôi.

Ngoài ngoại hình, bà ngoại tôi còn có một tâm hồn vô cùng phong phú và sâu sắc. Bà không chỉ là người chăm sóc gia đình mà còn là người dạy bảo con cháu về những bài học quý giá trong cuộc sống. Mặc dù tuổi tác đã khiến bà không thể làm việc vất vả như trước nữa, nhưng bà luôn là nguồn động viên tinh thần vô cùng lớn cho con cháu. Bà luôn dạy tôi những giá trị sống đích thực, từ sự kiên nhẫn, chăm chỉ đến việc trân trọng những điều nhỏ bé trong cuộc sống. Những lời bà nói luôn giản dị nhưng lại chứa đựng sự sâu sắc mà không phải ai cũng có thể nhận ra. Bà luôn khuyên chúng tôi rằng dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, nếu chúng ta sống có trách nhiệm và yêu thương người khác, thì chắc chắn sẽ có được niềm hạnh phúc thực sự.

Một trong những điều mà tôi yêu quý nhất ở bà là sự chăm sóc ân cần mà bà dành cho gia đình. Mỗi khi tôi có chuyện buồn, bà là người đầu tiên lắng nghe và an ủi tôi. Dù bà không thể đưa ra những lời khuyên sáng suốt như những người trẻ, nhưng những lời động viên của bà luôn nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy ấm áp. Bà không bao giờ làm tôi cảm thấy bị bỏ rơi hay cô đơn, bởi bà luôn ở bên tôi, chia sẻ niềm vui nỗi buồn. Mỗi lần bà gọi tôi đến bên cạnh và ôm tôi trong vòng tay của bà, tôi cảm nhận được sự an lành, sự bao bọc và tình thương vô bờ bến mà bà dành cho tôi. Cảm giác ấy thật tuyệt vời, khiến tôi thấy mình luôn được yêu thương và che chở.

Bà ngoại tôi còn rất yêu thích làm vườn. Mỗi sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống, bà lại ra vườn chăm sóc cây cối. Dù sức khỏe đã yếu, nhưng bà vẫn kiên trì chăm sóc từng cây rau, từng cây hoa trong vườn. Những lúc ấy, tôi luôn nhìn thấy sự vui mừng trong ánh mắt bà khi thấy những cây cối đâm chồi nảy lộc, những luống rau xanh tươi. Bà dạy tôi cách trồng cây, cách chăm sóc cây, và quan trọng nhất là dạy tôi cách tìm niềm vui trong những điều bình dị của cuộc sống. Những buổi sáng cùng bà ra vườn, tôi học được rất nhiều điều về cuộc sống, về sự kiên trì và lòng yêu thương.

Dù không còn mạnh khỏe như trước, nhưng bà vẫn luôn là người đầu tiên thức dậy vào mỗi sáng, chuẩn bị bữa sáng cho cả gia đình. Bà không nề hà công việc nấu ăn, dọn dẹp, mà luôn làm mọi thứ một cách chu đáo và cẩn thận. Mỗi bữa cơm do bà nấu không chỉ đầy đủ dinh dưỡng mà còn chứa đựng tình cảm sâu sắc mà bà dành cho gia đình. Những món ăn của bà tuy đơn giản nhưng luôn đậm đà hương vị, và mỗi món ăn đều chứa đựng sự quan tâm, chăm sóc của bà đối với con cháu.

Bà ngoại là người không chỉ dạy tôi về cách sống, mà còn dạy tôi về lòng biết ơn, sự kiên cường và sự hy sinh thầm lặng. Nhìn bà, tôi hiểu rằng tuổi tác không phải là lý do để dừng lại, mà là cơ hội để chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn, kiên nhẫn hơn và yêu thương hơn. Mỗi lần tôi nhìn bà, tôi cảm nhận được sự vững vàng, sự kiên trì và tình yêu thương vô điều kiện mà bà dành cho gia đình. Bà là người thầy tuyệt vời, người mẹ thứ hai, là tấm gương sáng cho tôi học hỏi và trân trọng từng khoảnh khắc trong cuộc sống.

Tôi yêu quý bà ngoại vô cùng. Bà không chỉ là người bà thân yêu trong gia đình mà còn là người thầy dạy tôi những bài học quý giá trong cuộc sống. Mỗi khi nghĩ về bà, tôi cảm thấy ấm áp, yên bình và biết ơn vì đã có bà trong cuộc đời. Những giá trị mà bà đã truyền lại cho tôi sẽ mãi là hành trang quý báu trong suốt cuộc đời tôi.

Bài văn miêu tả người già - mẫu 6

Mỗi lần nghĩ về bà ngoại, tôi lại cảm thấy trong lòng mình dâng lên một cảm giác ấm áp và bình yên lạ kỳ. Bà là người đã đưa tôi qua những tháng ngày tuổi thơ đầy ắp tình thương, là người luôn lặng lẽ ở phía sau dõi theo và chăm sóc từng bước đi của tôi. Dù đã ở tuổi xế chiều, bà vẫn giữ được vẻ đẹp thanh thoát của một người phụ nữ đã trải qua bao thăng trầm, với những câu chuyện cuộc đời khiến tôi vừa ngưỡng mộ, vừa cảm thấy khiêm nhường. Bà ngoại tôi, với những vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, với mái tóc bạc phơ và đôi tay gầy guộc, là minh chứng sống động cho tình yêu thương vô bờ bến mà bà dành cho gia đình. Nhưng với tôi, bà không chỉ là người bà đáng kính mà còn là một biểu tượng của sức sống và lòng kiên cường.

Bà ngoại tôi đã sống qua bao nhiêu mùa xuân, hè, thu, đông, nhưng bà vẫn giữ được nét dịu dàng và tần tảo. Khi bước vào căn nhà của bà, tôi như được chào đón bởi một không gian ấm cúng, yên bình. Căn nhà của bà tuy không lớn, nhưng mỗi vật dụng trong đó đều gắn liền với những kỷ niệm của gia đình. Bức tranh phong cảnh treo trên tường, chiếc bàn gỗ cũ kỹ mà bà vẫn thường ngồi vào mỗi buổi sáng để uống trà, chiếc tủ thủy tinh đựng những bộ chén cũ nhưng vô cùng quý giá... Tất cả những thứ ấy đều là minh chứng cho một cuộc đời giản dị mà đầy tình yêu thương của bà.

Bà ngoại tôi có mái tóc bạc trắng như cước, mỗi sợi tóc đều mang dấu vết của thời gian. Tuy tóc đã bạc, nhưng những sợi tóc ấy lại tỏa ra vẻ đẹp thuần khiết, bình dị. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, mỗi lần tôi trèo lên đùi bà, bà thường mỉm cười và vuốt tóc tôi. Những ngón tay bà thô ráp, sần sùi vì bao năm tháng làm lụng vất vả, nhưng luôn nhẹ nhàng và âu yếm. Tôi yêu những lúc ấy, khi bà kể cho tôi nghe về thời trẻ của bà, về những ngày gian khổ nhưng đầy ắp niềm vui và hy vọng. Đôi mắt bà, dù đã mờ đi theo thời gian, nhưng vẫn sáng lên mỗi khi bà nhắc đến những ký ức ngày xưa. Đó là những giọt nước mắt hạnh phúc của một người phụ nữ đã đi qua bao nhiêu khó khăn nhưng chưa bao giờ mất đi niềm tin vào cuộc sống.

Bà có một làn da nhăn nheo, từng nếp nhăn là dấu vết của những năm tháng dài lao động vất vả. Mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt bà là một câu chuyện, một kỷ niệm về sự hi sinh, sự chăm sóc tận tụy đối với gia đình. Đặc biệt, đôi bàn tay của bà khiến tôi vô cùng ấn tượng. Đôi tay bà đã làm ra bao nhiêu món ăn ngon lành, đã chăm sóc cho gia đình qua bao năm tháng. Những ngón tay tuy gầy guộc nhưng vẫn rất dẻo dai, khéo léo. Bà thường dùng đôi tay ấy để xoa dịu nỗi đau của tôi mỗi khi tôi bị ốm, hay lau đi những giọt nước mắt của tôi khi gặp phải những khó khăn trong cuộc sống. Đối với tôi, đôi bàn tay ấy giống như một biểu tượng của sự yêu thương vô bờ bến mà bà dành cho tôi và gia đình.

Mỗi ngày, bà đều thức dậy rất sớm. Dù đôi chân không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng bà vẫn luôn kiên trì dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cây cối trong vườn, và chuẩn bị bữa ăn cho cả gia đình. Những bữa ăn của bà luôn đầy đủ và ngon miệng, dù nguyên liệu có đơn giản đến đâu. Bà nấu ăn không chỉ bằng tay mà còn bằng cả trái tim. Mỗi món ăn bà làm đều mang trong đó sự chăm chút, cẩn thận và tình yêu thương vô điều kiện. Chỉ cần được ăn những món ăn mà bà làm, tôi đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Bà dạy tôi rằng, không phải món ăn nào cũng phải cầu kỳ, mà điều quan trọng là tình cảm và tâm huyết khi làm ra nó.

Bà ngoại tôi luôn khéo léo dạy tôi những bài học về cuộc sống. Những bài học của bà không phải là những lời dạy bảo to tát, mà là những bài học giản dị mà sâu sắc. Bà dạy tôi cách đối diện với khó khăn, với sự bất công, với những thất bại trong cuộc sống. Bà luôn nói rằng: “Cuộc sống có lúc thăng trầm, nhưng quan trọng là chúng ta đối diện với nó như thế nào.” Những lời bà nói đã theo tôi suốt cả cuộc đời, giúp tôi đứng vững trong những lúc gặp khó khăn. Bà dạy tôi cách yêu thương gia đình, cách chia sẻ và quan tâm đến những người xung quanh. Với bà, gia đình luôn là điều quan trọng nhất, và bà luôn là người giữ gìn tình cảm gia đình, là người kết nối mọi người lại với nhau.

Bà ngoại tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng vô cùng dịu dàng và đầy tình yêu thương. Bà không chỉ là người bà của tôi, mà còn là người thầy, người bạn thân thiết nhất của tôi. Bà đã cho tôi những bài học vô giá về cuộc sống, về tình yêu thương, về sự hy sinh và lòng kiên nhẫn. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi được làm cháu của bà, được sống trong vòng tay ấm áp và tình yêu thương vô bờ bến của bà.

Bà ngoại tôi không chỉ là người bà đáng kính mà còn là tấm gương sáng về sự hi sinh và tình yêu thương. Mỗi khi nhìn bà, tôi cảm nhận được sự ấm áp và yên bình mà bà mang lại. Dù thời gian có trôi qua, dù bà có già đi, nhưng trong lòng tôi, bà sẽ mãi là người phụ nữ đẹp nhất, người mà tôi sẽ luôn yêu quý và kính trọng. Bà là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi, và tôi sẽ mãi ghi nhớ những bài học quý giá mà bà đã dạy tôi, để có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, xứng đáng với tình yêu mà bà dành cho tôi.

Bài văn miêu tả người già - mẫu 6

Có những vần thơ, câu chuyện cổ tích ngọt ngào, ấm áp vẫn luôn theo ta vào giấc ngủ tuổi thơ. Nhưng với tôi, cả một kho tàng cổ tích ấy vẫn không thể nào so sánh được với những câu chuyện mà bà ngoại đã kể. Bà là người đã nâng niu, chăm sóc, dạy dỗ tôi từ thuở lọt lòng. Những kí ức tuổi thơ tươi đẹp của tôi đều có bóng hình của bà. Bà ngoại tôi là thế, người phụ nữ mà tôi yêu quý và kính trọng nhất

Bà ngoại tôi đã già đi cùng năm tháng, nhưng dù ở tuổi xế chiều, bà vẫn mang trong mình sự sống mãnh liệt, sự mạnh mẽ của một người phụ nữ từng trải qua những gian nan vất vả của cuộc sống. Bà có một mái tóc bạc trắng, xõa dài xuống vai, những sợi tóc như chứng tích của một cuộc đời dài đầy những kỷ niệm và dấu vết của thời gian. Tuy tóc bạc, nhưng bà vẫn giữ được một nét thanh thoát, đẹp đẽ không tả xiết. Những sợi tóc bạc phơ khi chạm vào tay tôi lại mang một cảm giác mát mẻ, dịu dàng, như thể mỗi sợi tóc ấy chứa đựng một phần tình yêu thương vô bờ mà bà dành cho gia đình. Mỗi khi tôi vuốt tóc bà, bà thường mỉm cười hiền hậu, đôi mắt bà sáng lên vẻ ấm áp và thân thuộc, khiến tôi cảm thấy yên bình như tìm lại được sự che chở trong những ngày tháng thơ bé.

Bà ngoại tôi có làn da không còn mịn màng như xưa, nhưng lại mang một vẻ đẹp rất riêng, vẻ đẹp của sự trải đời. Những vết nhăn trên khuôn mặt bà không phải là dấu vết của sự mệt mỏi hay khổ sở, mà là dấu ấn của những năm tháng tận tụy lao động, những khó khăn đã qua, những niềm vui đã từng trải qua. Mỗi vết nhăn trên khuôn mặt bà kể lại một câu chuyện khác nhau – có thể là những khó khăn trong những ngày chiến tranh, có thể là những năm tháng bà dành trọn cho gia đình, chăm lo cho những đứa con, dạy dỗ chúng khôn lớn. Những vết nhăn ấy làm tôi thêm yêu quý và kính trọng bà nhiều hơn, vì chính bà đã trải qua những gì mà thế hệ sau này không bao giờ cảm nhận được.

Đôi tay của bà tôi là điều khiến tôi ấn tượng nhất. Những ngón tay bà đã từng khéo léo làm bao món ăn ngon lành, chăm sóc tôi và các thành viên trong gia đình. Đôi tay ấy không còn mịn màng như thuở nào, thay vào đó là những nếp nhăn, những vết chai sạn của bao năm tháng lao động vất vả. Nhưng chính đôi tay ấy lại là biểu tượng của sự hi sinh, của tình yêu thương vô bờ bến mà bà dành cho gia đình. Tôi nhớ những buổi tối, bà ngồi bên bếp lửa, vừa quạt vừa nhắc tôi học bài, đôi tay khéo léo, thoăn thoắt làm từng món ăn để cả gia đình sum vầy bên nhau. Mỗi bữa ăn của bà đều rất đặc biệt, dù là món ăn giản dị, nhưng nhờ sự tỉ mỉ và yêu thương mà bà bỏ vào đó, tôi luôn cảm nhận được tình cảm chân thành mà bà dành cho tôi. Đôi tay ấy đã bao lần vuốt ve vết thương của tôi mỗi khi tôi bị ngã, an ủi tôi những lúc tôi buồn. Với tôi, đôi tay của bà là món quà vô giá mà bà đã trao tặng cho tôi suốt bao năm tháng.

Bà ngoại tôi là một người vô cùng dịu dàng, nhưng cũng rất mạnh mẽ và kiên cường. Dù tuổi đã cao, bà vẫn giữ thói quen dậy sớm mỗi ngày để chăm sóc nhà cửa, trồng rau, chăm sóc vườn tược. Bà luôn coi trọng những việc nhỏ nhặt trong gia đình, như quét dọn nhà cửa, tỉa tót những cành hoa trong vườn, làm những món ăn đạm bạc nhưng lại đầy đủ tình cảm. Dù đôi chân đã yếu, bà vẫn không bao giờ ngừng làm việc, vì bà luôn muốn chăm lo cho gia đình. Tôi vẫn nhớ hình ảnh bà sáng sáng cặm cụi trong vườn, nhặt lá, tỉa cành, dù mùa hè oi ả hay mùa đông lạnh giá. Chính sự kiên trì và lòng yêu thương vô bờ bến ấy đã tạo nên một hình ảnh bà ngoại trong lòng tôi mà không gì có thể thay thế được.

Mỗi khi ngồi bên bà, tôi luôn cảm thấy mình như được lắng nghe những câu chuyện về cuộc đời bà. Những câu chuyện mà bà kể lại không bao giờ nhàm chán, chúng là những bài học quý giá mà tôi luôn trân trọng. Bà đã kể cho tôi nghe về thời gian chiến tranh, về những gian khổ mà bà đã phải trải qua, về những hy sinh mà bà và gia đình đã phải chấp nhận để có được cuộc sống như hôm nay. Dù đã bước qua bao khó khăn, bà vẫn luôn giữ vững một tinh thần lạc quan và yêu đời. Chính bà là người dạy tôi rằng, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, chúng ta cũng phải giữ vững niềm tin và luôn trân trọng những điều giản dị trong cuộc sống.

Bà là một người rất hiền từ, nhưng cũng rất cương quyết. Bà luôn dạy tôi về lòng kiên nhẫn, về sự tôn trọng đối với những người xung quanh, về cách đối xử với những người lớn tuổi và những người yếu thế hơn. Bà nói với tôi rằng, mỗi người đều có một giá trị riêng, và chúng ta phải biết yêu thương, quan tâm đến những người xung quanh mình. Cái mà bà muốn truyền đạt cho tôi không phải là những lời dạy bảo khô khan, mà là những hành động cụ thể qua những việc làm hàng ngày. Bà dạy tôi cách sống giản dị nhưng đầy đủ yêu thương, cách đối diện với khó khăn mà không khuất phục.

Bà ngoại tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường và đầy tình yêu thương. Dù bà đã già đi theo năm tháng, nhưng trong lòng tôi, bà vẫn luôn là người phụ nữ đẹp nhất, người mà tôi luôn ngưỡng mộ và yêu quý. Tôi cảm thấy vô cùng may mắn khi có một người bà như vậy, và tôi sẽ mãi ghi nhớ những bài học mà bà đã dạy tôi, để có thể sống một cuộc đời tốt đẹp hơn, luôn yêu thương và quan tâm đến những người xung quanh. Bà là người truyền cảm hứng cho tôi, là hình mẫu mà tôi luôn phấn đấu để trở thành.

Bài văn miêu tả người già - mẫu 7

Có những người, dù không phải là cha mẹ, nhưng lại có một vai trò quan trọng trong cuộc đời mỗi chúng ta, đó chính là ông bà. Với tôi, ông ngoại là một người như vậy. Ông không chỉ là người thân yêu, mà còn là người thầy, người bạn, người đã dạy tôi những bài học quý giá về cuộc sống.

Ông ngoại tôi đã ngoài tám mươi tuổi, nhưng dáng vẻ của ông vẫn tràn đầy sức sống, khiến mọi người xung quanh luôn phải ngưỡng mộ. Những bước đi của ông chậm rãi, nhưng chắc chắn, như thể từng bước đi đó đều chứa đựng cả một thế giới bao la mà chỉ người trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc đời mới có thể cảm nhận được. Tuy tuổi tác đã làm ông trở nên yếu ớt hơn, nhưng những dấu vết của năm tháng ấy không hề làm giảm đi sự kiên cường, mạnh mẽ trong con người ông. Mái tóc của ông đã bạc trắng, những sợi tóc ấy không còn dày và mượt như xưa, nhưng lại gắn liền với những ký ức sâu sắc của một thời kỳ đầy gian khó. Những vệt bạc ấy không chỉ là dấu ấn của thời gian, mà còn là biểu tượng của sự kiên trì và nghị lực phi thường mà ông đã vượt qua trong suốt cuộc đời.

Dù tóc đã bạc phơ, đôi mắt của ông vẫn sáng ngời, chứa đựng một sự sắc bén và trí tuệ mà không ai có thể phủ nhận. Những ánh mắt ấy đôi khi đượm buồn, nhưng cũng tràn đầy yêu thương và hiểu biết. Mỗi lần tôi nhìn vào mắt ông, tôi cảm nhận được một sự bình an lạ kỳ, như thể ông có thể nhìn thấu mọi điều trong cuộc sống, từ đó đưa ra những lời khuyên vô cùng quý giá. Đôi mắt ấy như một cuốn sách sống, luôn mang đến những bài học sâu sắc về cuộc sống, về gia đình và về sự trưởng thành.

Khuôn mặt ông có những nếp nhăn sâu, là dấu hiệu của những năm tháng vất vả, nhưng cũng là minh chứng cho sự hy sinh và kiên cường mà ông đã trải qua. Những vết nhăn ấy không làm khuôn mặt ông trở nên già nua hay khô cứng, mà lại mang đến cho ông vẻ đẹp của sự từng trải, của một người đã sống trọn vẹn với những thử thách và gian nan trong cuộc đời. Mỗi lần tôi nhìn thấy khuôn mặt ấy, tôi luôn cảm nhận được sự ấm áp và tình yêu thương vô bờ bến mà ông dành cho gia đình.

Bàn tay của ông, dù đã sần sùi và chai cứng vì bao nhiêu năm tháng làm việc vất vả, nhưng mỗi lần tôi nắm lấy tay ông, tôi lại cảm nhận được một sức mạnh vô hình mà chỉ người cha, người ông có thể mang lại. Những ngón tay gầy guộc, dù không còn nhanh nhẹn như trước, nhưng lại thể hiện sự chăm sóc, yêu thương vô bờ bến mà ông dành cho từng thành viên trong gia đình. Những bàn tay ấy đã từng bế bồng tôi khi tôi còn nhỏ, vuốt ve khi tôi buồn, và luôn luôn ở bên tôi mỗi khi tôi cần.

Mặc dù tuổi tác đã khiến ông yếu đi, nhưng ông vẫn không ngừng lao động. Mỗi sáng, ông vẫn dậy sớm để chăm sóc khu vườn nhỏ của gia đình, nơi ông trồng đủ loại rau củ, cây ăn quả. Bà con hàng xóm vẫn thường khen ông có bàn tay làm vườn rất khéo, cây cối ông trồng lúc nào cũng xanh tươi, sum suê. Mỗi khi tôi nhìn ông chăm sóc từng chậu cây, tôi lại học được những bài học về sự kiên nhẫn và tình yêu đối với thiên nhiên. Dù bây giờ ông không thể lao động mạnh mẽ như trước, nhưng những công việc nhỏ nhặt ông làm lại chứa đựng bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu tâm huyết của ông dành cho gia đình.

Ông ngoại tôi không chỉ là một người cha, người ông vĩ đại trong gia đình, mà còn là người bạn lớn mà tôi luôn tìm đến khi cần một lời khuyên hay một cái nhìn từ kinh nghiệm sống. Những câu chuyện ông kể về thời thanh niên, những ngày tháng chiến tranh hay những câu chuyện về những chuyến đi xa vẫn luôn là những ký ức quý báu mà tôi luôn trân trọng. Mỗi lần ngồi bên ông nghe ông kể chuyện, tôi như được sống lại những năm tháng đầy gian khó của ông, và tôi cũng nhận ra rằng cuộc sống này có rất nhiều điều đáng trân trọng, đáng yêu thương.

Ông ngoại tôi là tấm gương sáng về tình yêu thương và sự hy sinh, là nguồn động viên mạnh mẽ cho tôi vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Mỗi lần nhớ về ông, tôi lại cảm thấy lòng mình ấm áp hơn bao giờ hết, vì tôi biết mình luôn có một người ông tuyệt vời, luôn sẵn sàng dõi theo và giúp đỡ tôi trên con đường trưởng thành.Top of Form

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học