10+ Bài văn phân tích Viếng lăng Bác (điểm cao)

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Bài văn phân tích Viếng lăng Bác (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Bài văn phân tích Viếng lăng Bác

I. Mở bài:

- Giới thiệu tác giả:

+ Viễn Phương là nhà thơ gắn bó với cuộc sống chiến đấu của bà con miền Nam trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ xâm lược.

+ Ông là một trong những cây bút tiêu biểu trong nền văn học cách mạng Việt Nam.

- Giới thiệu tác phẩm:

+ “Viếng lăng Bác” là bài thơ được Viễn Phương sáng tác sau khi ông vào lăng viếng Bác Hồ ở Hà Nội.

+ Bài thơ thể hiện lòng kính yêu, sự biết ơn và nỗi xúc động sâu sắc của tác giả khi đứng trước lăng Bác.

+ Giọng thơ trang trọng, tha thiết, thể hiện niềm tự hào, sự kính trọng đối với vị lãnh tụ vĩ đại.

II. Thân bài:

1. Cảm xúc khi đứng trước lăng Bác:

Quảng cáo

- “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác” thể hiện nỗi xúc động của người con miền Nam khi lần đầu tiên ra viếng lăng Bác.

- Từ “con” thể hiện tình cảm thân thiết, gần gũi, như là người con đi thăm cha sau nhiều năm xa cách.

- Hình ảnh “hàng tre” là hình ảnh ẩn dụ, tượng trưng cho khí chất, sức mạnh của dân tộc Việt Nam, mang đậm vẻ đẹp văn hóa, nhân văn của đất nước.

- Cảm xúc trước dòng người vào lăng:

+ Dòng người vào lăng mang đậm ý nghĩa tượng trưng, thể hiện tình cảm của nhân dân Việt Nam đối với Bác Hồ.

+ Hình ảnh dòng người vào lăng như “kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” vừa thể hiện sự thành kính, vừa là hình ảnh ẩn dụ của sự kính trọng đối với cuộc đời Bác.

+ “Bảy mươi chín mùa xuân” là hình ảnh hoán dụ chỉ tuổi thọ của Bác, tượng trưng cho cuộc đời tận hiến vì dân tộc.

2. Cảm xúc khi vào trong lăng:

- Khi vào trong lăng, tác giả cảm nhận được sự thanh thản, bình yên trong không gian của lăng Bác: “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”.

Quảng cáo

- Hình ảnh “vầng trăng sáng dịu hiền” gợi lên sự hòa quyện giữa sự vĩ đại, thanh cao của Bác với sự giản dị, gần gũi của một người con dân tộc.

- Dù Bác đã ra đi nhưng trong lòng tác giả vẫn không thể quên nỗi đau mất mát: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim”, diễn tả nỗi xúc động nghẹn ngào, sự tiếc thương không thể vơi.

3. Cảm xúc khi chuẩn bị từ biệt:

- Khi chuẩn bị chia tay, tác giả thể hiện nỗi lưu luyến, bịn rịn và nỗi đau khi phải rời xa nơi Bác an nghỉ.

- “Mai về miền Nam thương trào nước mắt” là lời giã từ đầy xúc động, thể hiện tình cảm yêu thương, kính trọng Bác.

- Hình ảnh “chim”, “cây tre”, “đóa hoa” là ước nguyện của tác giả muốn hóa thân thành những vật gần gũi, thân thiết với Bác, thể hiện lòng trung hiếu, sự hy sinh vì lý tưởng của Người.

III. Kết bài:

- Tóm tắt nội dung:

+ “Viếng lăng Bác” là bài thơ thể hiện tình cảm sâu sắc của Viễn Phương đối với Bác Hồ, với đất nước.

+ Thể hiện sự kính trọng, biết ơn và tình cảm vô hạn của nhân dân đối với Bác, người cha của dân tộc Việt Nam.

Quảng cáo

- Đánh giá tác phẩm:

+ Bài thơ là một tác phẩm giàu tính nhân văn, thể hiện lòng thành kính và sự cảm phục sâu sắc đối với Bác.

+ Giọng điệu trang trọng, tha thiết, kết hợp với hình ảnh ẩn dụ sâu sắc, đã tạo nên một tác phẩm đầy xúc động, khiến người đọc cảm nhận được tấm lòng kính yêu đối với vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 1

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương được viết sau chuyến đi của tác giả vào viếng lăng Bác Hồ tại Hà Nội, nơi lưu giữ thi hài của vị lãnh tụ kính yêu của dân tộc. Bài thơ thể hiện niềm kính trọng, tình yêu thương và sự xúc động sâu sắc của tác giả khi đối diện với hình ảnh Bác Hồ – người cha của dân tộc. Qua những vần thơ giản dị nhưng đầy cảm xúc, Viễn Phương đã chuyển tải một bức tranh cảm động về tình cảm của nhân dân miền Nam đối với Bác.

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, tác giả đã thể hiện sự xúc động, lòng kính yêu của mình khi ra viếng lăng Bác. “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác / Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát” – đây là câu thơ mở đầu đầy xúc cảm, thể hiện sự gần gũi và thân thiết với Bác. Đại từ “con” gợi lên một tình cảm gia đình, như một đứa con đang về thăm cha sau nhiều năm xa cách. Từ “thăm” không chỉ là một chuyến đi thăm lăng mà còn là một cách nói nhẹ nhàng để giảm bớt nỗi đau mất mát. Viễn Phương cũng dùng hình ảnh “hàng tre bát ngát” để diễn tả tình cảm của dân tộc Việt Nam đối với Bác. Hàng tre không chỉ là một biểu tượng của quê hương, mà còn là hình ảnh gắn liền với sức mạnh, sự kiên cường và khí phách của dân tộc Việt Nam, tượng trưng cho phẩm chất bất khuất của Bác.

Hình ảnh hàng tre xuất hiện trong thơ Viễn Phương không chỉ mang tính chất biểu tượng mà còn thể hiện sự gần gũi, gắn bó với hình ảnh làng quê Việt Nam, là dấu hiệu của một đất nước thẳng thắn và kiên cường trước những thử thách. “Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam” – từ “Ôi” thể hiện niềm xúc động và tự hào về phẩm chất của dân tộc. Màu xanh của tre còn gợi lên sự tươi mới, sức sống mãnh liệt của quê hương và dân tộc dưới sự lãnh đạo của Bác.

Trong khổ thơ thứ hai, cảm xúc của tác giả càng trở nên sâu sắc hơn khi ông nhìn thấy dòng người vào lăng viếng Bác. “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ” – ở đây, Viễn Phương đã sử dụng hình ảnh mặt trời để ẩn dụ cho ánh sáng và niềm tin mà Bác đem lại cho dân tộc. Mặt trời là hình ảnh quen thuộc, nhưng khi được sử dụng để nói về Bác, nó trở nên thiêng liêng và cao quý hơn bao giờ hết. Bác là ánh sáng soi đường, là nguồn sức sống cho dân tộc, dù Bác đã đi xa, nhưng tình cảm và công lao của Người vẫn mãi mãi tồn tại trong lòng mỗi người dân Việt Nam.

Hình ảnh “dòng người đi trong thương nhớ / Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” càng làm nổi bật tình cảm sâu sắc của nhân dân dành cho Bác. Dòng người ấy không chỉ là những con người thực tế, mà còn là những tượng trưng cho sự tiếp nối của những mùa xuân, của những năm tháng đầy gian khó và hi sinh mà Bác đã cống hiến cho đất nước. “Bảy mươi chín mùa xuân” chính là tuổi đời của Bác, là hành trình vĩ đại mà Bác đã dành trọn cho sự nghiệp cách mạng, cho độc lập tự do của dân tộc.

Khi bước vào trong lăng, tác giả lại càng thêm xúc động. “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền” – hình ảnh “giấc ngủ bình yên” của Bác gợi lên sự thanh thản và vĩ đại trong sự ra đi của Người. Trong giấc ngủ ấy, Bác không còn đau khổ, không còn những nỗi lo toan của cuộc sống, mà chỉ còn lại sự bình yên. Hình ảnh “vầng trăng sáng dịu hiền” không chỉ là ánh sáng thiên nhiên, mà còn là biểu tượng của sự thanh cao, giản dị của Bác.

Với câu thơ “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim”, tác giả đã thể hiện nỗi đau, sự mất mát không thể nào bù đắp được. Dù biết rằng Bác đã sống mãi trong lòng dân tộc, nhưng tác giả vẫn không thể ngừng cảm thấy nhói đau, như thể một phần của trái tim đã ra đi cùng Bác.

Cuối cùng, khi chuẩn bị từ biệt, cảm xúc của tác giả càng trở nên dạt dào. “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác” – đây là những lời nói đầy xúc động, thể hiện lòng kính yêu sâu sắc của tác giả đối với Bác. Viễn Phương đã mượn những hình ảnh như “chim”, “hoa”, “cây tre” để bày tỏ ước nguyện muốn hóa thân thành những vật thân thiết với Bác, để luôn được ở gần Bác, gần với sự lãnh đạo, sự hy sinh của Người.

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một tác phẩm xúc động, đầy tình cảm, thể hiện lòng kính trọng và biết ơn sâu sắc của tác giả đối với Bác Hồ. Qua những vần thơ giản dị mà sâu lắng, tác giả đã đưa người đọc trở lại với những cảm xúc chân thành, để từ đó thấy được hình ảnh của Bác trong trái tim mỗi người dân Việt Nam. Bài thơ không chỉ là lời tri ân đối với vị lãnh tụ vĩ đại, mà còn là tiếng nói của tình yêu đất nước, của lòng trung thành và nguyện ước giữ gìn những giá trị mà Bác đã trao lại cho dân tộc.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 2

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một trong những tác phẩm tiêu biểu của văn học hiện đại Việt Nam. Bài thơ thể hiện lòng kính yêu và niềm xúc động sâu sắc của tác giả khi đứng trước thi hài của Bác Hồ tại lăng. Qua bài thơ, Viễn Phương không chỉ bày tỏ tình cảm riêng của mình mà còn là tiếng nói của bao người dân Việt Nam, đặc biệt là những người con miền Nam trong thời kỳ đất nước còn chia cắt. Với ngôn ngữ giản dị nhưng đầy cảm xúc, bài thơ đã khắc họa hình ảnh vĩ đại của Bác và sự biết ơn vô hạn của nhân dân đối với Người.

Ngay từ những câu thơ đầu tiên, tác giả đã bày tỏ niềm xúc động, sự kính trọng đối với Bác. “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác / Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát” – hình ảnh “hàng tre bát ngát” xuất hiện ngay từ câu thơ đầu tiên, gợi lên hình ảnh quen thuộc của quê hương Việt Nam. Tre là hình ảnh rất gần gũi với người dân Việt Nam, nó tượng trưng cho sự kiên cường, bền bỉ, luôn đứng vững trước giông bão. Viễn Phương đã chọn hình ảnh này để thể hiện tình yêu và lòng kính trọng sâu sắc của mình đối với Bác Hồ – người luôn là biểu tượng của sự kiên trung, bất khuất, và sự bảo vệ dân tộc trước mọi hiểm nguy.

Tác giả tiếp tục bày tỏ sự xúc động khi nhìn thấy dòng người vào viếng Bác: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.” Hình ảnh “mặt trời” trong lăng là một phép ẩn dụ sâu sắc, ám chỉ Bác Hồ – một người như mặt trời sáng soi cho dân tộc. Dù Bác đã ra đi, nhưng ánh sáng của Người vẫn mãi sáng rực trong lòng nhân dân Việt Nam, như một nguồn sức sống và niềm tin vững chắc. Viễn Phương sử dụng hình ảnh mặt trời “rất đỏ” để nhấn mạnh sự vĩ đại của Bác, người đã dành cả đời mình cho sự nghiệp giải phóng dân tộc.

Tiếp theo, trong phần thơ thứ hai, cảm xúc của tác giả khi đứng trước Bác trong lăng được thể hiện rõ rệt. “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền.” Ở đây, Bác được miêu tả trong giấc ngủ bình yên, như thể Người đã trút bỏ mọi nỗi lo toan, hy sinh, và giờ đây chỉ còn lại sự thanh thản, an nghỉ. Cụm từ “vầng trăng sáng dịu hiền” mang tính chất biểu tượng, khắc họa vẻ đẹp tâm hồn thanh cao của Bác, đồng thời cũng thể hiện sự gắn kết giữa hình ảnh của Bác với thiên nhiên, với sự trong sáng, dịu dàng mà Người đã luôn mang lại cho dân tộc Việt Nam.

Tuy nhiên, dù biết rằng Bác đã đi vào cõi vĩnh hằng, nhưng trong trái tim của người dân Việt Nam, Bác vẫn sống mãi. Viễn Phương đã viết: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim.” Dù trời xanh, đất rộng, sự sống vĩnh hằng, nhưng khi đứng trước thi hài của Bác, tác giả vẫn cảm thấy một nỗi đau thắt lòng. Câu thơ này thể hiện sự mất mát vô cùng lớn lao, một nỗi đau không thể khỏa lấp. Đây là nỗi đau chung của cả dân tộc, khi người lãnh tụ vĩ đại đã không còn bên cạnh nhưng những di sản và ánh sáng mà Bác để lại sẽ mãi mãi sống trong trái tim người dân.

Cuối bài thơ, Viễn Phương bày tỏ cảm xúc của mình khi sắp phải rời lăng: “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác.” Những câu thơ này thể hiện sự lưu luyến và tình cảm sâu sắc của tác giả khi phải xa Bác. Mong muốn “làm con chim hót quanh lăng Bác” thể hiện lòng mong muốn được ở gần Bác mãi, thể hiện tình yêu thương vô bờ bến và sự kính trọng sâu sắc đối với Người. Hình ảnh “cây tre trung hiếu” cuối bài thơ là một hình ảnh biểu tượng của sự trung thành, kiên cường, giống như những phẩm chất mà Bác đã thể hiện suốt cuộc đời mình.

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một bản tình ca đầy xúc động về lòng kính yêu và biết ơn Bác Hồ. Qua những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc, tác giả đã thể hiện sự tôn vinh và ghi nhớ đối với Người – người đã dành cả cuộc đời để xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Bài thơ không chỉ là một lời tri ân, mà còn là tiếng lòng của bao người dân Việt Nam, bày tỏ niềm tin và tình yêu đất nước, tình yêu đối với Bác – người cha của dân tộc.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 3

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương được viết khi tác giả vào lăng viếng Bác Hồ, thể hiện một tình cảm sâu sắc và sự kính yêu vô hạn mà ông dành cho người lãnh tụ vĩ đại của dân tộc. Bài thơ không chỉ là lời tri ân của tác giả mà còn là tiếng nói của cả một thế hệ người dân Việt Nam, những người mang trong mình tình yêu và lòng biết ơn vô cùng lớn đối với Bác. Với ngôn ngữ giản dị, chân thành nhưng lại đầy cảm xúc, Viễn Phương đã khắc họa hình ảnh Bác Hồ và thể hiện sự xúc động sâu sắc của mình khi đứng trước thi hài của Người.

Ngay từ câu thơ đầu tiên, tác giả đã thể hiện được niềm xúc động khi đứng trước lăng Bác: “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác / Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát.” Việc sử dụng đại từ “con” trong câu thơ đầu tiên thể hiện sự gần gũi, thân thiết giữa tác giả và Bác, như một người con của dân tộc đối với người cha vĩ đại của mình. Hình ảnh “hàng tre bát ngát” là hình ảnh rất gần gũi và thân thuộc với người dân Việt Nam, gợi lên sự bền bỉ, kiên cường của dân tộc. Tre không chỉ là biểu tượng của sự kiên nhẫn mà còn là biểu tượng của tình yêu quê hương, đất nước. Viễn Phương đã sử dụng hình ảnh này để thể hiện sự kính trọng và niềm tự hào về Bác, một người đã dành cả cuộc đời để bảo vệ và xây dựng đất nước.

Tiếp theo, tác giả tiếp tục miêu tả cảm xúc của mình khi nhìn thấy dòng người vào viếng Bác. “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ.” Câu thơ “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng” không chỉ miêu tả cảnh vật mà còn ẩn chứa một ý nghĩa sâu sắc. Mặt trời là hình ảnh quen thuộc, tượng trưng cho ánh sáng và sự sống. Tác giả muốn ví Bác Hồ như mặt trời, người đã mang lại ánh sáng, niềm tin và hy vọng cho dân tộc. Dù Bác đã ra đi, nhưng ánh sáng của Người vẫn mãi tỏa sáng, vẫn mãi là nguồn động lực lớn lao cho mỗi người dân Việt Nam.

Khi miêu tả cảm xúc của mình khi vào trong lăng, Viễn Phương đã thể hiện sự xúc động mãnh liệt: “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền.” Hình ảnh “giấc ngủ bình yên” thể hiện sự thanh thản, an nghỉ của Bác sau một cuộc đời hy sinh vô bờ bến cho sự nghiệp cách mạng. “Vầng trăng sáng dịu hiền” không chỉ là một hình ảnh thơ mộng mà còn là sự liên tưởng tới tâm hồn thanh cao, dịu dàng của Bác, luôn gắn bó với nhân dân và đất nước. Tác giả đã khéo léo sử dụng hình ảnh này để thể hiện lòng tôn kính và sự ngưỡng mộ của mình đối với Bác Hồ.

Trong những dòng thơ tiếp theo, Viễn Phương đã bày tỏ sự đau buồn khi phải đối diện với sự ra đi của Bác: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim.” Câu thơ này thể hiện một sự thật đau lòng: dù trời xanh, đất rộng, vũ trụ bao la, nhưng sự ra đi của Bác là một nỗi mất mát không thể bù đắp. Dù Người đã đi xa, nhưng sự đau đớn trong trái tim tác giả là không thể nguôi ngoai. Tác giả sử dụng từ “nhói” để diễn tả nỗi đau sâu sắc trong lòng, như thể một phần của trái tim mình đã vỡ vụn khi mất đi Bác. Đây là nỗi đau chung của toàn thể dân tộc, khi người lãnh tụ vĩ đại đã không còn bên cạnh, nhưng hình ảnh và sự nghiệp của Người vẫn sống mãi trong lòng mỗi người con Việt Nam.

Cuối bài thơ, Viễn Phương thể hiện cảm xúc lưu luyến và sự kính trọng sâu sắc khi chuẩn bị rời xa lăng: “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác.” Câu thơ này diễn tả tình cảm đau xót khi phải chia tay Bác. Mong muốn “làm con chim hót quanh lăng Bác” là ước nguyện muốn ở gần Bác mãi, không muốn rời xa. Cảm xúc “thương trào nước mắt” thể hiện sự lưu luyến, lòng yêu mến và sự tiếc thương vô bờ. Hình ảnh “cây tre trung hiếu” ở cuối bài thơ như một lời khẳng định về phẩm chất kiên cường, trung thành và bất khuất của dân tộc Việt Nam. Tre là hình ảnh biểu trưng cho sự kiên trì, vững vàng, và là một lời hứa về trách nhiệm với sự nghiệp cách mạng mà Bác đã xây dựng.

Tổng kết lại, bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một tác phẩm đầy cảm xúc, thể hiện lòng kính yêu vô hạn và sự tri ân đối với Bác Hồ. Qua những hình ảnh giản dị nhưng sâu sắc, tác giả đã khắc họa được sự vĩ đại và thanh cao của Bác, đồng thời thể hiện sự tiếc thương và niềm hy vọng của người dân Việt Nam về một đất nước hòa bình, tự do, hạnh phúc như Bác hằng mong ước. Bài thơ không chỉ là một tác phẩm nghệ thuật mà còn là tiếng lòng của bao người con đất Việt, bày tỏ tình yêu thương và sự biết ơn vô bờ bến đối với Bác Hồ.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 4

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một trong những tác phẩm xúc động và sâu sắc nhất, thể hiện lòng kính yêu, sự tri ân và sự tiếc thương vô hạn của tác giả đối với Bác Hồ. Viễn Phương, qua bài thơ này, đã truyền tải những cảm xúc chân thành, sâu sắc của một người con miền Nam khi lần đầu tiên được ra thăm lăng Bác. Cảm xúc của tác giả không chỉ là nỗi đau mất mát khi đứng trước lăng Bác mà còn là sự tự hào về một con người vĩ đại đã hy sinh cả cuộc đời cho sự nghiệp đấu tranh giải phóng dân tộc.

Bài thơ mở đầu bằng câu “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác”, ngay lập tức gây ấn tượng mạnh với người đọc. Việc sử dụng đại từ “con” thể hiện sự gần gũi, thân thiết giữa tác giả và Bác, như một người con đối với cha. Điều này thể hiện sự kính trọng, yêu mến và lòng biết ơn sâu sắc mà Viễn Phương dành cho Bác Hồ. “Con ở miền Nam” cũng cho thấy sự đối lập giữa miền Nam và miền Bắc, giữa chiến tranh và hòa bình, nhưng dù có bao nhiêu trở ngại, tình yêu thương của người dân miền Nam đối với Bác vẫn luôn vẹn nguyên. Câu thơ này không chỉ đơn giản là giới thiệu nơi xuất phát mà còn gợi lên niềm mong mỏi, hy vọng của tác giả khi được ra thăm lăng Bác, một điều mà suốt bao năm chiến tranh, họ vẫn chưa thể thực hiện được.

Hình ảnh “hàng tre bát ngát” tiếp tục tạo nên ấn tượng mạnh mẽ trong lòng người đọc. Tre là hình ảnh quen thuộc trong văn hóa dân tộc Việt Nam, gắn bó mật thiết với cuộc sống người dân. Tre tượng trưng cho phẩm chất kiên cường, vững vàng của người dân Việt Nam. Viễn Phương đã sử dụng hình ảnh này để thể hiện sự bền bỉ, kiên cường và sức mạnh vô biên của dân tộc dưới sự dẫn dắt của Bác Hồ. Hàng tre bát ngát không chỉ là hình ảnh của quê hương, đất nước mà còn là hình ảnh biểu trưng cho sự bảo vệ, che chở, cho sự nghiệp cách mạng mà Bác đã và đang thực hiện.

Khi miêu tả cảm xúc của mình khi vào lăng viếng Bác, Viễn Phương đã sử dụng hình ảnh “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”. Câu thơ “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên” thể hiện sự thanh thản của Bác sau một cuộc đời dài hy sinh cho cách mạng. “Vầng trăng sáng dịu hiền” là hình ảnh vừa thơ mộng, vừa thanh cao, như một lời ca ngợi tâm hồn cao đẹp, thanh khiết của Bác. Ánh sáng dịu hiền của vầng trăng không chỉ soi sáng lăng mà còn soi sáng tấm lòng người dân Việt Nam, tạo ra một không gian trang nghiêm, tôn kính.

Khi đứng trước di hài của Bác, Viễn Phương bày tỏ nỗi đau đớn và tiếc thương: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim.” Dù biết rằng trời xanh, đất rộng, vũ trụ là mãi mãi, nhưng sự ra đi của Bác vẫn là nỗi đau khôn nguôi trong lòng tác giả và cả dân tộc. Câu thơ này thể hiện cảm giác mất mát sâu sắc, là nỗi đau của một người con mất đi người cha vĩ đại của dân tộc. “Nhói ở trong tim” là cách diễn tả chân thành và sâu sắc về nỗi đau mà tác giả phải gánh chịu khi đối diện với sự ra đi của Bác.

Trong đoạn cuối bài thơ, Viễn Phương thể hiện sự lưu luyến, không muốn rời xa Bác: “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác.” Hình ảnh “con chim hót quanh lăng Bác” thể hiện mong muốn của tác giả được ở gần Bác mãi mãi, không muốn chia xa. Cảm xúc “thương trào nước mắt” là một biểu hiện của sự tiếc thương, đau đớn vì không thể ở bên Bác lâu dài. Viễn Phương còn ước ao trở thành “cây tre trung hiếu” để có thể luôn gần Bác, luôn thể hiện được lòng trung thành và hiếu thảo đối với Người.

Cuối bài thơ, hình ảnh “cây tre trung hiếu” như một lời kết đầy ý nghĩa. Cây tre không chỉ tượng trưng cho phẩm chất kiên cường, bất khuất của dân tộc mà còn thể hiện lòng trung thành, trách nhiệm với sự nghiệp cách mạng mà Bác đã dành cả cuộc đời để xây dựng. Hình ảnh này không chỉ là biểu tượng của tình yêu quê hương đất nước mà còn là lời hứa, sự cam kết của người dân Việt Nam với sự nghiệp mà Bác để lại.

Tóm lại, bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một tác phẩm xúc động, thể hiện lòng biết ơn, sự kính yêu và tiếc thương vô hạn đối với Bác Hồ. Từ những hình ảnh giản dị, gần gũi nhưng lại đầy ý nghĩa, Viễn Phương đã khắc họa một cách sinh động và chân thực tình cảm của người dân Việt Nam đối với Bác. Bài thơ không chỉ là một tác phẩm văn học, mà còn là tiếng lòng của toàn thể dân tộc, bày tỏ lòng kính trọng và sự tri ân đối với Bác Hồ, người cha vĩ đại của dân tộc.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 5

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một trong những tác phẩm vô cùng xúc động, thể hiện sự kính yêu, sự biết ơn và niềm tiếc thương sâu sắc của tác giả đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh. Qua bài thơ, Viễn Phương không chỉ thể hiện tình cảm cá nhân mà còn phản ánh tình cảm chung của toàn thể dân tộc Việt Nam đối với Bác. Đây là một bài thơ đầy ắp cảm xúc, được thể hiện qua những hình ảnh giản dị nhưng vô cùng sâu sắc, chạm đến trái tim người đọc.

Mở đầu bài thơ, Viễn Phương viết: “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác”. Câu thơ này ngay lập tức đã làm cho người đọc cảm nhận được sự gần gũi và thân thiết giữa tác giả và Bác Hồ. Đại từ “con” thể hiện tình cảm gia đình, như người con đi thăm cha. Điều này cũng cho thấy Viễn Phương xuất phát từ miền Nam, nơi có sự xa cách, đấu tranh trong suốt nhiều năm qua. Cảm xúc “thăm” lăng Bác không phải chỉ là sự thăm viếng thông thường mà còn là một sự mong mỏi, sự hồi hộp, và một nỗi buồn da diết vì không thể gặp lại Bác trong đời. Việc sử dụng từ “thăm” như là một cách nói giảm nhẹ nỗi đau mất mát và cũng thể hiện sự kính trọng.

Hình ảnh “hàng tre bát ngát” là một hình ảnh đặc biệt trong bài thơ. Tre là biểu tượng của người Việt Nam, thể hiện sự kiên cường, vững vàng và bất khuất. Hình ảnh hàng tre bát ngát không chỉ đơn thuần là miêu tả cảnh vật, mà nó còn gợi lên một sức sống mạnh mẽ, vững chãi như những con người Việt Nam, dưới sự lãnh đạo của Bác. Tre cũng là hình ảnh biểu tượng cho sự đoàn kết, sự vươn lên mạnh mẽ của dân tộc Việt Nam trong cuộc đấu tranh giành độc lập, tự do.

Trong khổ thơ thứ hai, Viễn Phương miêu tả cảnh tượng dòng người vào lăng thăm Bác. “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Viễn Phương đã sử dụng hình ảnh ẩn dụ để miêu tả Bác Hồ. Mặt trời trong lăng rất đỏ chính là hình ảnh của Bác, người đã mang ánh sáng cách mạng và dẫn dắt dân tộc Việt Nam từ chiến tranh đến hòa bình. Ánh sáng đỏ không chỉ là màu sắc của sự sống, mà còn là biểu tượng của sức mạnh, niềm tin, và lý tưởng mà Bác để lại cho dân tộc.

Hình ảnh dòng người đi vào lăng với “tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” là một hình ảnh rất đẹp và đầy ý nghĩa. “Tràng hoa” là biểu tượng của lòng kính trọng và sự biết ơn đối với Bác. “Bảy mươi chín mùa xuân” là sự hoán dụ để nói về cuộc đời Bác, một cuộc đời đã hy sinh trọn vẹn cho sự nghiệp giải phóng dân tộc. Bác không chỉ là một người lãnh tụ mà còn là biểu tượng của tình yêu nước, sự cống hiến vô điều kiện cho dân tộc.

Khi vào lăng, Viễn Phương cảm nhận rõ ràng sự bình yên, thanh thản của Bác: “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”. Hình ảnh “vầng trăng sáng dịu hiền” không chỉ mang ý nghĩa của ánh sáng trong lăng mà còn là biểu tượng của sự thanh thoát, tâm hồn trong sáng của Bác. Trăng gắn bó với Bác từ những vần thơ của Người, và trong bài thơ này, ánh sáng của trăng càng làm tăng thêm sự tôn nghiêm, sự thanh khiết của Bác.

Đến câu thơ “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim”, Viễn Phương đã bày tỏ cảm giác đau đớn khi đối diện với sự ra đi của Bác. Cảm giác “nhói ở trong tim” không chỉ là nỗi đau riêng của tác giả mà còn là nỗi đau chung của tất cả người dân Việt Nam, một nỗi đau khôn nguôi khi phải chia tay người lãnh tụ vĩ đại đã dành trọn cuộc đời để phục vụ đất nước.

Cuối cùng, Viễn Phương thể hiện tình cảm lưu luyến và không muốn xa rời Bác với những câu thơ “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác”. Mong muốn được ở lại bên Bác mãi mãi, được hót quanh lăng Bác, thể hiện sự gắn bó sâu sắc, tình cảm không thể tách rời. Hình ảnh “cây tre trung hiếu” ở cuối bài thơ là một lời hứa của tác giả, một sự cam kết sẽ sống theo những phẩm chất mà Bác đã để lại, như cây tre luôn vững vàng, kiên cường và trung thành.

Bài thơ “Viếng lăng Bác” là một bài thơ chứa đựng nhiều tình cảm và ý nghĩa sâu sắc. Qua những hình ảnh giản dị nhưng đầy biểu tượng, Viễn Phương đã thể hiện tình yêu, lòng biết ơn và sự tiếc thương vô hạn đối với Bác Hồ. Bài thơ không chỉ là lời tưởng nhớ đối với một con người vĩ đại mà còn là lời nhắc nhở về trách nhiệm của thế hệ trẻ trong việc tiếp nối sự nghiệp cách mạng mà Bác đã dày công xây dựng.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 6

“Viếng lăng Bác” là bài thơ thể hiện tình cảm sâu sắc của nhà thơ Viễn Phương đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh khi ông vào viếng lăng Bác. Bài thơ không chỉ là lời tưởng nhớ một người lãnh tụ vĩ đại mà còn là một sự thể hiện lòng kính yêu, sự tiếc thương và sự biết ơn vô cùng của nhân dân đối với Bác Hồ. Những cảm xúc của Viễn Phương đã được thể hiện qua những hình ảnh bình dị, gần gũi nhưng đầy ắp tình cảm, để lại cho người đọc những suy ngẫm sâu sắc về tình yêu quê hương đất nước và lý tưởng cách mạng của Bác.

Mở đầu bài thơ, Viễn Phương viết: “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác”. Câu thơ này gợi lên hình ảnh một người con từ miền Nam xa xôi, mang theo niềm khao khát, mong mỏi được đến thăm Bác. Từ “con” là đại từ xưng hô thân mật, gần gũi, gợi lên sự ấm áp, tình cảm như người con đi thăm cha. Điều này thể hiện sự kính trọng, tôn thờ Bác như một người cha của dân tộc. Việc Viễn Phương đến thăm lăng Bác không phải chỉ là hành động đơn thuần, mà là sự thể hiện tình cảm đặc biệt của tác giả dành cho người lãnh tụ kính yêu. Cảm giác “thăm lăng Bác” cũng đồng thời là sự chia sẻ nỗi buồn, sự tiếc nuối, vì không thể gặp lại Bác, người mà cả dân tộc kính yêu.

Tiếp theo, Viễn Phương miêu tả cảnh tượng hàng tre trước lăng Bác: “Đã thấy trong sương hàng tre bát ngát / Ôi! Hàng tre xanh xanh Việt Nam”. Hình ảnh hàng tre bát ngát hiện lên trong sương mờ, vừa thực vừa ẩn dụ. Tre là hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam, biểu tượng cho sự kiên cường, vững vàng và bền bỉ, cũng như phẩm chất của con người Việt Nam. Hàng tre còn là hình ảnh tượng trưng cho dân tộc Việt Nam, luôn đứng vững dù trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào. Trong câu thơ này, tác giả đã sử dụng từ “Ôi!” để bày tỏ sự xúc động trước vẻ đẹp của tre, cũng như sự tự hào về sức mạnh và sự kiên cường của dân tộc Việt Nam dưới sự dẫn dắt của Bác Hồ.

Khổ thơ tiếp theo thể hiện cảm xúc của tác giả khi nhìn thấy dòng người vào lăng Bác: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Mặt trời ở đây không chỉ là hình ảnh của thiên nhiên mà còn là hình ảnh ẩn dụ của Bác. Bác là ánh sáng dẫn đường, là người mang lại sự sống, niềm tin và hy vọng cho dân tộc. “Mặt trời trong lăng rất đỏ” là hình ảnh miêu tả sự vĩ đại và tỏa sáng của Bác, đồng thời thể hiện niềm tự hào và sự biết ơn vô cùng của người dân đối với Người.

Viễn Phương còn sử dụng hình ảnh “dòng người đi trong thương nhớ / Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” để diễn tả sự kính trọng của nhân dân đối với Bác. “Dòng người đi trong thương nhớ” không chỉ là sự miêu tả thực tế mà còn là sự thể hiện tình cảm dạt dào của người dân khi vào lăng viếng Bác. Hình ảnh “kết tràng hoa” chính là sự dâng tặng lòng kính yêu của mọi người đối với Bác. “Bảy mươi chín mùa xuân” là hình ảnh hoán dụ chỉ tuổi thọ của Bác, nói về một cuộc đời trọn vẹn cống hiến cho đất nước và dân tộc. Những “mùa xuân” này cũng tượng trưng cho những năm tháng đẹp đẽ mà Bác đã dành cho sự nghiệp giải phóng dân tộc.

Khi bước vào lăng, Viễn Phương cảm nhận được sự bình yên và thanh thản của Bác: “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”. Hình ảnh “vầng trăng sáng dịu hiền” không chỉ là ánh sáng trong lăng mà còn là biểu tượng của sự thanh cao, tâm hồn trong sáng của Bác. Trăng gắn liền với Bác trong những vần thơ của Người, là hình ảnh thể hiện sự dịu dàng, bình yên của Bác trong lòng dân tộc. Đây là một sự liên tưởng tuyệt vời về hình ảnh Bác Hồ, một người lãnh tụ vĩ đại nhưng cũng vô cùng gần gũi, giản dị.

Những câu thơ tiếp theo thể hiện nỗi lòng của tác giả khi đối diện với sự ra đi của Bác: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim”. Dù biết rằng trời xanh là vĩnh cửu, nhưng sự ra đi của Bác vẫn làm cho trái tim của Viễn Phương đau nhói. Điều này cho thấy sự tiếc thương sâu sắc, sự mất mát lớn lao khi không còn thấy Bác ở bên. Tuy Bác đã ra đi, nhưng tình cảm và sự ngưỡng mộ của nhân dân đối với Bác mãi mãi không phai nhạt.

Cuối cùng, Viễn Phương thể hiện sự lưu luyến và muốn ở lại bên Bác qua những câu thơ: “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác”. Tác giả muốn được hóa thân thành con chim, đoá hoa hay cây tre để luôn ở bên Bác, thể hiện sự gắn bó và niềm khao khát được cống hiến cho quê hương, đất nước theo lý tưởng mà Bác đã dạy bảo.

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một tác phẩm đầy xúc động, với những hình ảnh giản dị nhưng vô cùng sâu sắc, thể hiện sự kính yêu và tiếc thương vô bờ của tác giả đối với Bác Hồ. Từ những hình ảnh quen thuộc như cây tre, mặt trời, trăng, dòng người, đến những câu thơ giàu cảm xúc, Viễn Phương đã khắc họa một Bác Hồ gần gũi, thanh cao và vĩ đại, người đã dành trọn cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng của dân tộc. Bài thơ không chỉ là lời tưởng niệm mà còn là lời cam kết của mỗi người dân Việt Nam sẽ tiếp tục phấn đấu theo lý tưởng và con đường mà Bác đã vạch ra.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 7

“Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một bài thơ nổi bật trong nền thơ ca Việt Nam hiện đại. Bài thơ ra đời trong bối cảnh đất nước vừa giành được độc lập, thống nhất, và tác giả đã có dịp vào lăng viếng Bác Hồ, người lãnh tụ kính yêu của dân tộc. Qua những câu thơ chân thành, giản dị nhưng đầy xúc cảm, Viễn Phương đã thể hiện niềm kính yêu, lòng biết ơn sâu sắc đối với Bác Hồ, đồng thời thể hiện những cảm xúc mãnh liệt của nhân dân đối với vị lãnh tụ vĩ đại đã hi sinh cả cuộc đời cho sự nghiệp cách mạng và độc lập dân tộc.

Mở đầu bài thơ, Viễn Phương sử dụng đại từ “con” để thể hiện sự gần gũi, thân mật, bày tỏ sự kính trọng của tác giả với Bác: “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác”. Việc xưng hô là “con” không chỉ là một cách thể hiện tình cảm yêu thương mà còn gợi lên hình ảnh của người con trở về với cha, thể hiện sự kính ngưỡng và yêu thương vô hạn đối với Bác Hồ. Cảm giác ấy được nhấn mạnh bởi cụm từ “thăm lăng Bác”, một hành động tuy giản dị nhưng ẩn chứa trong đó là sự bày tỏ lòng kính trọng vô cùng.

Cảnh vật xung quanh lăng Bác được tác giả miêu tả qua hình ảnh “hàng tre bát ngát”. Hình ảnh cây tre không chỉ gắn liền với làng quê Việt Nam mà còn là hình ảnh biểu trưng cho sức mạnh, sự kiên cường và bất khuất của dân tộc Việt Nam. Việc miêu tả “hàng tre xanh xanh” thể hiện một cách tinh tế tình yêu quê hương đất nước, đồng thời nhắc nhở về sức sống mãnh liệt của dân tộc Việt Nam dù trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào. “Bão táp mưa sa đứng thẳng hàng” là hình ảnh thể hiện sức mạnh bất khuất của người dân Việt Nam, giống như cây tre kiên cường đứng vững trước những khó khăn, gian khổ.

Tiếp theo, Viễn Phương miêu tả dòng người vào thăm lăng Bác trong sự kính cẩn, tiếc thương: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Ở đây, mặt trời được dùng như một hình ảnh ẩn dụ cho Bác Hồ, người đã mang ánh sáng và niềm tin cho dân tộc Việt Nam. Hình ảnh mặt trời trong lăng rất đỏ cũng thể hiện sự vĩ đại của Bác, ánh sáng mà Bác mang đến không chỉ là ánh sáng vật lý mà còn là ánh sáng tinh thần cho dân tộc, là niềm tin vào tương lai độc lập, tự do.

Dòng người vào lăng cũng được Viễn Phương miêu tả trong niềm thương nhớ, sự xúc động: “Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ / Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”. Hình ảnh dòng người trong thương nhớ không chỉ là miêu tả thực tế mà còn là sự ẩn dụ về lòng kính trọng, sự biết ơn của nhân dân đối với Bác. “Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” không chỉ là sự kính trọng mà còn là sự tôn vinh những cống hiến của Bác, cuộc đời của Bác là một chuỗi những mùa xuân tràn đầy hy vọng và niềm tin cho đất nước.

Khi vào trong lăng, Viễn Phương đã có những cảm xúc xúc động mạnh mẽ khi đối diện với Bác: “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”. Bác Hồ đã ra đi, nhưng hình ảnh Bác vẫn sống mãi trong lòng nhân dân Việt Nam. “Vầng trăng sáng dịu hiền” là hình ảnh rất quen thuộc với những người yêu mến Bác, như một sự liên tưởng về tâm hồn thanh cao, giản dị của Người. Dù Bác đã ra đi, nhưng hình ảnh của Bác luôn tỏa sáng trong trái tim mỗi người con đất Việt.

Những câu thơ tiếp theo là nỗi lòng tiếc thương của tác giả khi Bác không còn bên cạnh: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim”. Dù biết rằng thiên nhiên là mãi mãi, nhưng sự ra đi của Bác vẫn để lại nỗi đau khôn xiết trong lòng nhân dân. Câu thơ này bày tỏ sự tiếc nuối, đau xót vô bờ, khi không còn thấy Bác hiện diện trong cuộc sống nữa.

Cuối cùng, Viễn Phương thể hiện lòng biết ơn và sự yêu thương vô hạn đối với Bác qua những ước nguyện: “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác”. Tác giả muốn hóa thân thành những vật quanh lăng Bác, thể hiện sự gắn bó, lưu luyến và khát khao được ở bên Bác mãi mãi. Hình ảnh “con chim hót quanh lăng Bác” thể hiện mong muốn được luôn là một phần của di sản mà Bác để lại, đồng thời cũng thể hiện sự biết ơn sâu sắc và lòng trung thành của tác giả đối với Bác Hồ.

Bài thơ “Viếng lăng Bác” là một tác phẩm giàu tình cảm và xúc động. Viễn Phương đã khắc họa Bác Hồ qua những hình ảnh bình dị nhưng sâu sắc, qua đó thể hiện lòng kính yêu và sự tiếc thương vô hạn của nhân dân đối với Người. Qua bài thơ, Viễn Phương không chỉ tôn vinh một lãnh tụ vĩ đại mà còn thể hiện niềm tự hào và khát khao tiếp tục con đường cách mạng mà Bác đã vạch ra. Bài thơ là một khúc ca về sự trung thành, lòng yêu nước và niềm tin vào lý tưởng mà Bác đã để lại cho thế hệ mai sau.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 8

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một tác phẩm mang đậm tính chất xúc động và trang trọng, thể hiện sự kính trọng và biết ơn sâu sắc của tác giả đối với Bác Hồ, vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam. Bài thơ không chỉ là những dòng thơ tưởng niệm mà còn là sự khắc họa tình yêu đất nước, niềm tự hào dân tộc, và lòng trung thành với sự nghiệp cách mạng mà Bác đã để lại cho nhân dân Việt Nam. Qua những câu thơ giản dị, sâu lắng, Viễn Phương đã tái hiện lại khoảnh khắc thiêng liêng khi vào lăng viếng Bác, từ đó bày tỏ những cảm xúc chân thành và sâu sắc của mình.

Mở đầu bài thơ, Viễn Phương dùng đại từ “con” để thể hiện sự gần gũi, thân thiết, thể hiện tình cảm yêu thương của tác giả đối với Bác: “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác”. Việc dùng “con” trong câu thơ không chỉ đơn giản là một cách xưng hô mà còn là biểu hiện của sự kính trọng và tình yêu thương sâu sắc của tác giả đối với Bác Hồ. “Con” như là một đứa con của dân tộc, ra thăm vị lãnh tụ mà dân tộc đã kính yêu. Thực tế, câu thơ này còn gợi lên một cảm giác rất gần gũi, thân thương, tựa như một người con đi thăm cha mình, nhấn mạnh sự thiêng liêng trong khoảnh khắc ấy.

Cảnh vật xung quanh lăng Bác được miêu tả rất đặc biệt qua hình ảnh “hàng tre bát ngát”. Hình ảnh này không chỉ gợi lên vẻ đẹp của thiên nhiên Việt Nam mà còn mang trong đó biểu tượng của sự kiên cường, bất khuất, gắn liền với tính cách của người dân Việt Nam. Cây tre vốn là hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam, tượng trưng cho sự bền bỉ, kiên cường và trung thực. Việc đưa hình ảnh cây tre vào thơ không chỉ là sự liên tưởng về thiên nhiên mà còn mang ý nghĩa sâu sắc về khí phách và phẩm chất của dân tộc Việt Nam. Hình ảnh “bão táp mưa sa đứng thẳng hàng” như một ẩn dụ về sự kiên cường, bất khuất của người dân Việt Nam trong những năm tháng chiến tranh gian khổ.

Tác giả tiếp tục thể hiện cảm xúc mãnh liệt khi miêu tả cảnh dòng người vào lăng viếng Bác: “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Cảnh vật được mô tả mang đậm tính chất hình ảnh ẩn dụ, khi mặt trời ngoài trời là biểu tượng của sự sống, của niềm tin và hy vọng, thì mặt trời trong lăng lại là sự liên tưởng đến Bác Hồ, người đã mang lại ánh sáng và hạnh phúc cho dân tộc Việt Nam. Sự so sánh này không chỉ thể hiện sự kính trọng mà còn tôn vinh sự vĩ đại của Bác.

Hình ảnh dòng người đi trong thương nhớ như một tràng hoa “dâng bảy mươi chín mùa xuân” là một sự miêu tả rất tinh tế về lòng kính trọng, sự tiếc thương và lòng biết ơn của nhân dân đối với Bác. Mỗi người dân vào thăm lăng Bác là một đóa hoa dâng lên Bác, thể hiện sự hi sinh, cống hiến của Bác trong suốt cuộc đời cách mạng. “Bảy mươi chín mùa xuân” là một hình ảnh ẩn dụ cho cuộc đời của Bác, tượng trưng cho những cống hiến vô giá của Bác cho đất nước, cho dân tộc.

Khi vào trong lăng, tác giả đã cảm nhận được sự bình yên và thiêng liêng của không gian xung quanh: “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”. Đọc những câu thơ này, người đọc cảm nhận được sự thanh thản, giản dị mà vô cùng cao quý của Bác, như là sự hòa quyện giữa sự vĩ đại và sự thanh cao. Hình ảnh “vầng trăng sáng dịu hiền” khiến ta liên tưởng đến một hình ảnh vĩnh cửu của Bác, người đã luôn mang lại ánh sáng cho dân tộc, cho những người con của đất nước.

Tuy nhiên, sự ra đi của Bác đã để lại một nỗi đau trong lòng tác giả: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim”. Dù Bác đã ra đi, nhưng sự đau đớn, tiếc thương vẫn cứ quặn thắt trong lòng người dân. Việc so sánh với “trời xanh là mãi mãi” như là sự bất tử của thiên nhiên nhưng nỗi đau mất Bác lại vẫn âm ỉ trong tim. Đây là câu thơ thể hiện sự đau xót của tác giả trước sự ra đi của một người vĩ đại mà cũng rất gần gũi, giản dị.

Cuối cùng, tác giả bày tỏ lòng tiếc thương và ước nguyện muốn được gần gũi với Bác mãi mãi qua những ước mơ hóa thân thành những vật quanh lăng: “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác”. Câu thơ này thể hiện niềm yêu thương và lòng trung thành sâu sắc với Bác, đồng thời cũng cho thấy mong muốn được hóa thân thành một phần của thiên nhiên, của cuộc sống quanh Bác để luôn được ở bên Người.

Bài thơ “Viếng lăng Bác” là một tác phẩm đặc sắc của Viễn Phương, thể hiện lòng yêu nước, sự kính trọng và niềm thương nhớ đối với Bác Hồ. Qua những câu thơ giản dị, sâu lắng, bài thơ đã tái hiện lại khoảnh khắc thiêng liêng khi vào viếng Bác, đồng thời thể hiện niềm kính trọng, lòng biết ơn vô bờ bến đối với Người, người đã dành cả cuộc đời mình để đấu tranh vì độc lập tự do cho dân tộc. Bài thơ là một minh chứng cho sự trung thành, tình yêu thương và lòng biết ơn của nhân dân Việt Nam đối với vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 9

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một tác phẩm đầy xúc động, thể hiện sự tôn kính, lòng biết ơn và nỗi thương nhớ vô hạn của nhân dân đối với Bác Hồ, người lãnh tụ vĩ đại của dân tộc. Qua từng câu thơ giản dị mà sâu sắc, Viễn Phương đã tái hiện lại khoảnh khắc thiêng liêng khi vào lăng viếng Bác, đồng thời bày tỏ cảm xúc và lòng kính trọng đối với Người. Bài thơ không chỉ là một bài tưởng niệm mà còn là biểu hiện của tình yêu quê hương đất nước, niềm tự hào dân tộc, và sự trung thành với sự nghiệp mà Bác đã để lại cho nhân dân Việt Nam.

Mở đầu bài thơ, Viễn Phương đã dùng đại từ “con” để xưng hô, thể hiện sự gần gũi, thân thiết và lòng kính trọng của tác giả đối với Bác: “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác”. Từ “con” không chỉ đơn giản là đại từ xưng hô mà còn gợi lên tình cảm yêu thương của tác giả đối với Bác, như một đứa con đi thăm cha mình sau nhiều năm xa cách. Đây cũng là cách tác giả thể hiện lòng kính trọng sâu sắc của mình đối với Bác Hồ, như thể Bác là một người cha vĩ đại của dân tộc Việt Nam.

Hình ảnh “hàng tre bát ngát” trong câu thơ tiếp theo là một hình ảnh rất đặc biệt, mang nhiều tầng nghĩa. Cây tre là biểu tượng của dân tộc Việt Nam, đại diện cho sự kiên cường, bất khuất, chịu đựng trong mọi hoàn cảnh. Cây tre còn là hình ảnh của sự vươn lên, của khí phách mạnh mẽ, luôn thẳng đứng trước mọi thử thách. Hình ảnh này không chỉ gợi lên vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn mang ý nghĩa sâu sắc về phẩm chất của con người Việt Nam, thể hiện qua việc “bão táp mưa sa đứng thẳng hàng”. Câu thơ này thể hiện sự kiên cường, bất khuất, một phẩm chất đáng tự hào của dân tộc Việt Nam trong mọi hoàn cảnh, giống như cây tre không bao giờ khuất phục trước giông tố.

Sau khi miêu tả cảnh vật xung quanh lăng Bác, Viễn Phương chuyển sang mô tả dòng người vào lăng viếng Bác. Cảnh vật được miêu tả rất đặc biệt qua hình ảnh “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Hình ảnh “mặt trời ngoài lăng” không chỉ là một cách mô tả thiên nhiên mà còn mang ý nghĩa tượng trưng cho sự sống, hy vọng và niềm tin. Mặt trời trong lăng lại là hình ảnh của Bác Hồ, người đã mang ánh sáng của cách mạng, niềm tin và hy vọng cho dân tộc Việt Nam. Qua đó, Viễn Phương đã khéo léo sử dụng hình ảnh ẩn dụ để tôn vinh Bác Hồ, thể hiện sự vĩ đại và tầm ảnh hưởng của Người đối với dân tộc Việt Nam.

Viễn Phương tiếp tục thể hiện cảm xúc xúc động khi miêu tả dòng người vào lăng trong sự thương nhớ, kính cẩn: “Ngày ngày dòng người đi trong thương nhớ / Kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân”. Hình ảnh “dòng người đi trong thương nhớ” là một hình ảnh rất thực, thể hiện nỗi tiếc thương, kính cẩn của nhân dân đối với Bác. Đồng thời, hình ảnh “kết tràng hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân” lại mang ý nghĩa ẩn dụ sâu sắc, khi “bảy mươi chín mùa xuân” là một phép hoán dụ chỉ số tuổi của Bác. Đây là biểu tượng của cuộc đời đầy hy sinh và cống hiến của Bác cho sự nghiệp cách mạng, cho dân tộc, một cuộc đời được dân tộc tôn vinh, tưởng nhớ.

Khi vào trong lăng, tác giả bày tỏ sự xúc động và lòng biết ơn sâu sắc đối với Bác: “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”. Cảnh vật trong lăng được miêu tả bằng những hình ảnh rất nhẹ nhàng và thanh thản, như “vầng trăng sáng dịu hiền”. Hình ảnh này gợi lên một không gian bình yên, thanh tịnh, nơi Bác đang nằm trong giấc ngủ vĩnh hằng. Vầng trăng là hình ảnh biểu tượng cho sự thanh cao, giản dị của Bác, một sự hòa quyện giữa sự vĩ đại và giản dị trong con người của Bác.

Tuy nhiên, dù Bác đã ra đi, sự đau xót vẫn đọng lại trong lòng người dân. Viễn Phương viết: “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim”. Đây là một câu thơ thể hiện nỗi đau xót và tiếc thương khôn nguôi. Dù biết rằng Bác đã ra đi mãi mãi, nhưng sự mất mát ấy vẫn khiến lòng người không thể nguôi ngoai. Cảm giác “nghe nhói ở trong tim” là nỗi đau thực sự khi nghĩ đến sự ra đi của một con người vĩ đại, người đã dành cả cuộc đời mình cho sự nghiệp của dân tộc.

Cuối cùng, tác giả bày tỏ lòng tiếc thương và ước nguyện muốn được gần gũi với Bác mãi mãi qua những ước mơ hóa thân thành những vật quanh lăng: “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác”. Câu thơ này thể hiện niềm yêu thương vô hạn và sự kính trọng sâu sắc của tác giả đối với Bác. Viễn Phương muốn được ở bên Bác mãi mãi, muốn trở thành một phần của thiên nhiên, của cuộc sống quanh Bác để luôn được gần gũi với Người.

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một tác phẩm đặc sắc, chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu sắc. Qua từng câu thơ, tác giả đã bày tỏ lòng kính trọng, lòng biết ơn và nỗi thương nhớ vô hạn đối với Bác Hồ. Bài thơ không chỉ là một lời tưởng niệm mà còn là sự tri ân sâu sắc đối với một vị lãnh tụ vĩ đại đã hy sinh cả cuộc đời mình cho sự nghiệp cách mạng, cho dân tộc Việt Nam. Bài thơ đã để lại trong lòng người đọc một ấn tượng sâu sắc về tình yêu nước, lòng kính trọng và niềm tự hào dân tộc.

Bài văn phân tích Viếng lăng Bác - mẫu 10

Bài thơ “Viếng lăng Bác” của Viễn Phương là một trong những tác phẩm tiêu biểu thể hiện lòng kính trọng sâu sắc, niềm tiếc thương vô hạn và tình yêu thương của nhân dân Việt Nam đối với Chủ tịch Hồ Chí Minh. Qua từng câu thơ chân thành, giản dị nhưng đầy xúc động, Viễn Phương đã khắc họa được vẻ đẹp của Bác Hồ, đồng thời thể hiện cảm xúc mạnh mẽ của một con người khi đứng trước di hài của vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc.

Mở đầu bài thơ, Viễn Phương dùng hình ảnh “Con ở miền Nam ra thăm lăng Bác” để thể hiện mối quan hệ thân thiết giữa tác giả với Bác. Đại từ “con” được sử dụng không chỉ đơn giản là cách xưng hô mà còn mang một ý nghĩa sâu sắc, thể hiện tình cảm gần gũi, thân thương của tác giả đối với Bác, như thể Bác là người cha vĩ đại của dân tộc. “Con” trong câu thơ cũng gợi lên hình ảnh một đứa con xa quê từ miền Nam ra thăm cha sau nhiều năm xa cách, thể hiện sự mong đợi, xúc động khi gặp lại Bác.

Hình ảnh “hàng tre bát ngát” mà Viễn Phương miêu tả tiếp theo là một biểu tượng rất đỗi quen thuộc với người dân Việt Nam. Cây tre đã trở thành hình ảnh tượng trưng cho sự kiên cường, thẳng thắn, bất khuất của con người Việt Nam qua bao thăng trầm của lịch sử. Hình ảnh “hàng tre xanh xanh Việt Nam” được tác giả nhắc đến như một ẩn dụ cho chính phẩm chất của dân tộc Việt Nam, luôn vững vàng, kiên cường trước mọi khó khăn, thử thách. Câu thơ này không chỉ thể hiện tình yêu quê hương đất nước mà còn thể hiện lòng tự hào dân tộc sâu sắc.

Ở phần tiếp theo của bài thơ, Viễn Phương đã mô tả hình ảnh dòng người vào thăm lăng Bác trong một không gian trang trọng, đầy xúc động. “Ngày ngày mặt trời đi qua trên lăng / Thấy một mặt trời trong lăng rất đỏ”. Hình ảnh “mặt trời ngoài lăng” tượng trưng cho ánh sáng của cách mạng, cho sự sống, hy vọng và niềm tin mà Bác mang đến cho dân tộc Việt Nam. “Mặt trời trong lăng” lại là hình ảnh của Bác Hồ, một biểu tượng của sự vĩ đại, của niềm tin và hy vọng, như một ngọn lửa sáng soi đường cho dân tộc vượt qua bao nhiêu khó khăn. Viễn Phương đã khéo léo sử dụng hình ảnh mặt trời để thể hiện sự vĩ đại, tầm ảnh hưởng của Bác đối với đất nước.

Trong khi dòng người vào viếng Bác, Viễn Phương đã miêu tả cảm xúc của mình khi nhìn thấy “Bác nằm trong giấc ngủ bình yên / Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền”. Cảnh vật trong lăng Bác được tác giả mô tả bằng những hình ảnh thanh thản, nhẹ nhàng. “Vầng trăng sáng dịu hiền” không chỉ là một hình ảnh của thiên nhiên mà còn là biểu tượng của sự thanh cao, giản dị của Bác Hồ. Viễn Phương đã dùng hình ảnh này để khắc họa một Bác Hồ vừa vĩ đại, vừa gần gũi, giản dị như vầng trăng dịu mát chiếu sáng tâm hồn mọi người.

Tiếp theo, Viễn Phương bày tỏ sự xúc động sâu sắc khi nhìn thấy Bác, mặc dù “trời xanh là mãi mãi”, nhưng nỗi đau khi nghĩ về sự ra đi của Bác vẫn khiến lòng người không thể nguôi ngoai. Câu thơ “Vẫn biết trời xanh là mãi mãi / Mà sao nghe nhói ở trong tim” diễn tả sự thương tiếc, đau xót và sự mất mát vô cùng lớn mà nhân dân cảm nhận khi Bác đã ra đi. Dù Bác đã đi vào cõi vĩnh hằng, nhưng niềm tiếc thương và sự đau đớn vẫn cứ hiện hữu trong trái tim mỗi người dân Việt Nam.

Cuối bài thơ, Viễn Phương đã thể hiện tình cảm lưu luyến và lòng khao khát được ở gần Bác qua ước nguyện hóa thân thành những hình ảnh gần gũi với Bác: “Mai về miền Nam, thương trào nước mắt / Muốn làm con chim hót quanh lăng Bác”. Tình cảm này thể hiện niềm yêu thương vô hạn và sự kính trọng sâu sắc của tác giả đối với Bác. Câu thơ “Muốn làm cây tre trung hiếu chốn này...” là một hình ảnh đẹp, thể hiện lòng trung thành, hiếu thảo của con người Việt Nam đối với Bác. Cây tre không chỉ là hình ảnh của sự kiên cường, bất khuất mà còn là hình ảnh của sự trung thành và lòng biết ơn đối với Bác.

Bài thơ “Viếng lăng Bác” không chỉ là lời tưởng niệm đối với Bác mà còn là sự bày tỏ tình yêu và lòng kính trọng đối với vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc. Viễn Phương đã khéo léo sử dụng hình ảnh thiên nhiên, hình ảnh giản dị nhưng lại chứa đựng ý nghĩa sâu sắc để bày tỏ tình cảm của mình. Bài thơ không chỉ là một lời tưởng nhớ mà còn là lời hứa trung thành với sự nghiệp cách mạng mà Bác đã để lại cho dân tộc. Qua từng câu thơ, bài thơ “Viếng lăng Bác” đã khắc sâu trong lòng người đọc niềm tự hào dân tộc, sự kính trọng và lòng biết ơn đối với Bác Hồ.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

ĐỀ THI, GIÁO ÁN, GÓI THI ONLINE DÀNH CHO GIÁO VIÊN VÀ PHỤ HUYNH LỚP 12

Bộ giáo án, đề thi, bài giảng powerpoint, khóa học dành cho các thầy cô và học sinh lớp 12, đẩy đủ các bộ sách cánh diều, kết nối tri thức, chân trời sáng tạo tại https://tailieugiaovien.com.vn/ . Hỗ trợ zalo VietJack Official


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học
Tài liệu giáo viên