10+ Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (điểm cao)
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.
- Dàn ý Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 1)
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 2)
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 3)
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 4)
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 5)
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 6)
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 7)
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 8)
- Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (mẫu 9)
10+ Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha (điểm cao)
Dàn ý Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha
1. Mở bài
+ Hóa thân thành nhân vật Thu, kể lại cuộc gặp cha.
Ví dụ:
+ Tôi sinh ra đã không biết mặt cha, sống cùng với mẹ.
+ Hai mẹ con chờ cha chiến đấu ở chiến trường, chỉ biết cha thông qua tấm ảnh cũ và câu chuyện của mẹ.
+ Tôi gặp lại cha vào …
2. Thân bài
+ Vào vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha:
Nỗi niềm của bé Thu
+ Tôi lớn lên với nỗi nhớ mong cha.
+ Mong ngóng gặp ba, nhưng đến khi ba về lại không gọi ba, nhìn nhận ba, gần gũi với ba.
+ Thấy ba có vết sẹo lớn trên mặt, tôi hoảng sợ bỏ chạy.
+ Không gọi ba, xa lánh, hắt hủi ba
+ Luôn lạnh nhạt với ba, không chấp nhận ba
=> Nguyên nhân chính là do vết sẹo trên mặt ba, khiến ba khác với trong ảnh. Hình ảnh ba hiện tại khác xa với trí tưởng tượng, khiến tôi không thể nào chấp nhận được.
Cao trào xảy ra khi bị ba đánh
+ Tôi hất văng trái trứng ba gắp cho tôi, bị ba đánh, tôi không khóc mà bỏ đi sang nhà ngoại.
+ Đêm ngủ với ngoại tôi mới biết vết sẹo đó là do tụi giặc gây ra
+ Tôi thấy hối hận, sáng sớm về gặp ba
+ Tiếng ba dồn nén đã lâu, vỡ òa. Tôi chạy nhanh tới ôm ba, giữ chặt ba
+ Tôi mong muốn lần tới ba về sẽ làm cho tôi chiếc lược => hy vọng sẽ được gặp lại ba.
=> Khi đã hiểu ra mọi thứ là lúc phải rời xa ba, tôi cảm thấy lưu luyến, cảm thấy có lỗi rất lớn vì đã đối xử lạnh nhạt với ba.
Khi nghe tin ba hy sinh:
+ Tôi đau đớn đến tột cùng khi nghe tin ba hy sinh=> mãi mãi không bao giờ gặp lại ba.
+ Nhìn chiếc lược ngà ba làm làm cho mình=> nhớ thương ba nhiều, trân trọng kỷ vật ba làm cho.
3. Kết bài
+ Cảm nghĩ về cuộc gặp cha.
+ Tôi hứa với ba sẽ sống có ích, chiến đấu và làm việc hết mình vì Tổ Quốc.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 1
Tôi là Thu, và câu chuyện của tôi bắt đầu từ thời kỳ chiến tranh chống Mỹ, một thời kỳ mà tôi chưa kịp chứng kiến trực tiếp nhưng đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến cuộc sống của gia đình tôi. Sinh ra và lớn lên trong thời điểm khó khăn đó, tôi không biết gì về cuộc chiến tranh ngoại trừ những câu chuyện mẹ kể. Tôi chỉ 1 tuổi khi ba tôi đã phải rời xa gia đình để tham gia vào chiến trường. Hình ảnh của ba chỉ tồn tại trong tấm hình mà mẹ đã đưa cho tôi. Đó là một bức tranh tĩnh lặng, nhưng nó khắc sâu trong tâm hồn tôi suốt 8 năm dài đằng đẵng mà ba ở xa.
Mẹ thường kể về cuộc chiến tranh và cuộc sống nơi chiến trường của ba. Những câu chuyện đó khiến tôi tự hào về người cha của mình và đồng thời, khao khát gặp ba nhiều hơn. Rồi, một ngày, khi tôi đã 8 tuổi, ba tôi được nghỉ phép về nhà một vài ngày. Tin tức này làm tôi vô cùng hồi hộp và mong ngóng. Tôi tự hỏi mình rằng liệu người đàn ông đó có phải là ba tôi không. Nhưng khi tôi gặp anh ấy, sự thật không giống với sự mong đợi của tôi. Anh ta có thể giống với ba tôi về ngoại hình, nhưng có một vết sẹo dài trên mặt khiến tôi bất ngờ và lo lắng.
Khi anh ta nói: "Ba đây con!", tôi bàng hoàng và không thể tin vào điều tôi thấy. Tôi quá yêu ba của mình và không muốn nhận nhầm người. Tôi cần thời gian để nhận diện cha thật của mình sau bao năm xa cách. Trong vài ngày đầu, tôi từ chối gọi anh ta là ba, và có lúc má đe dọa đánh tôi để bắt tôi gọi anh ta là ba, nhưng tôi vẫn kiên định. Tôi thậm chí từ chối mọi quan tâm và tình cảm từ anh ta. Nhớ lại, tôi còn nhớ đau đớn khi tôi vô tình hất văng một quả trứng cá và bị anh ta đánh một cái. Anh ta tức giận và tôi hiểu rằng tôi đã đẩy anh ta đến bờ vực.
Sau đó, bà ngoại tôi kể lại về những đau thương và tàn ác của chiến tranh, cũng như về vết sẹo trên gương mặt của ba. Tôi hiểu ra toàn bộ sự việc và cảm thấy hối hận vì những ngày đầu tiên không nhận ba của mình. Một ngày, khi ba tôi buồn bã nói: "Thôi, ba đi nghe con!", tôi thấy mình không thể nữa. Tôi gọi anh ta là "Ba!" trong một khoảnh khắc thiêng liêng và ôm chặt lấy anh ta. Đó là khoảnh khắc mà tình cảm cha con bùng cháy, và tôi cảm thấy hạnh phúc khi ba trở về gia đình sau bao năm xa cách.
Tôi muốn thời gian dừng lại để tận hưởng tình cha sau bao năm nhớ mong. Nhưng thời gian không bao giờ dừng lại, và ba phải quay trở lại chiến trường. Tôi hối hận vì không nhận ra ba sớm hơn, nhưng tôi biết rằng ba đã hi sinh cho mục tiêu cao cả là bảo vệ tổ quốc.
Bây giờ, tôi là một cô tiểu liên tham gia vào cuộc chiến đấu của dân tộc, mang theo chiếc lược ngà mà ba đã mua cho tôi. Tôi hứa sẽ tiếp bước ba mình, trở thành một người chiến sỹ giỏi để bảo vệ và phục vụ tổ quốc, để ba mình có thể yên nghỉ và hiện diện bên tôi từ một góc trời bình yên.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 2
Lòng tôi thật sự rối bời với tâm trạng đau đớn, ân hận lại trở nên vui mừng khôn xiết khi vừa gặp ba. Người mà tôi mong chờ bao nhiêu năm nhưng không nhận ra, ngày ba ra đi lòng tôi lại hụt hẫng vừa tự trách bản thân mình.
Ba tham gia chiến đấu từ khi tôi còn rất nhỏ. Tôi lớn lên cùng với mẹ với nỗi niềm mong mỏi được gặp ba. Mẹ tôi kể về ba người đàn ông điển trai, nụ cười hiền từ.
Một hôm khi tôi đang mải chơi thì bỗng nghe tiếng gọi lớn:
– Thu ! Con!
Tôi quay lại, người đàn ông vội tiến những bước dài về phía tôi. Người đàn ông vết thẹo dài bên má làm tôi hoảng sợ vội chạy vào nhà. Má tôi chạy ra báo rằng người đàn ông đó là ba tôi.
Tôi không tin đó là sự thật khi ba tôi người điển trai và nụ cười ấm áp, còn người đàn ông có khuôn mặt kinh dị không thể là ba tôi. Ông ấy ở trong nhà tôi, mặc cho má bảo tôi gọi Ba nhưng tôi nhất định không gọi.
Ông ấy càng gần gũi, quan tâm tôi càng thấy ghét. Tôi còn nói trổng khi mời ông vào ăn cơm:
– Vô ăn cơm. Cơm chín rồi.
Ông khổ tâm, mặt buồn rầu. Tôi ngồi im, ăn cho xong bữa. Tôi thắc mắc tự dưng ở đâu xuất hiện người lạ lùng, mặc thẹo vào ăn cơm cùng mình. Tôi nghĩ về ba ở phương trời nào đó với một nỗi buồn.
Tôi còn nói trổng khi nhờ ông chắt nước:
– Cơm sôi rồi, chắt nước giùm cái.
Ông vẫn làm theo nhưng có pha chút buồn rầu. Bữa cơm hôm đó, ông gắp một cái trứng cá to vàng để vào chén tôi. Tôi hất trứng cá ra, văng tung tóe.
Ông đứng dậy đánh và nói:
– Sao mày cứng đầu quá vậy, hả?
Tôi cúi mặt xuống, đứng dậy, bước ra khỏi mâm. Vội chạy sang nhà ngoại khóc… Ngoại tôi kể những tôi tôi chưa từng biết.
Ngoại kể ba tôi bị bom đạn Mỹ khiến ông bị thương, khuôn mặt không nguyên vẹn như xưa. Tôi như chột dạ và cảm thấy có lỗi. Ngày mai, ba tôi lại lên đường ra chiến trường, nghĩ đến nước mắt tôi trào ra. Tôi nghĩ về ông với sự ân hận, cố gần gũi, yêu thương nhưng tôi lại hắt hủi với ông.
Ba ơi! Con yêu ba nhiều lắm! Không phải do con không muốn mà là trong nhất thời con không nhận ra ba.
Tôi căm ghét chiến tranh, chiến tranh đã khiến gia đình ly tán và khiến ba tôi không còn được như ngày xưa. Với tôi tình cảm dành cho người ba luôn mãi không thay đổi, ông luôn là người tôi luôn tôn thờ và không ai có thể thay thế.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 3
Hạnh phúc, một khái niệm mà con người luôn tìm kiếm, thường được tưởng tượng ở một nơi xa xôi, trong tương lai hoặc sau những thử thách khó khăn. Nhưng có một chân lý giản đơn nhưng sâu sắc mà ít người hiểu rõ: hạnh phúc thường ở ngay trước mắt chúng ta. Câu chuyện của Bé Thu, với tình yêu và hối hận, là minh chứng sống động cho điều này. Bé Thu, từ thuở nhỏ, đã khao khát được gặp lại ba mình. Sự thiêng liêng của tình cha và tiếng gọi từ trái tim của con đã thúc đẩy cô tìm kiếm hạnh phúc trong việc tái hợp với người cha yêu quý. Khi ba trở về sau nhiều năm chiến đấu trong cuộc chiến tranh, tưởng chừng như một kỳ tích, Bé Thu lại cảm thấy xa lạ và lạc hướng trong sự xuất hiện của ba. Ba đã mang theo những vết thẹo của cuộc chiến, và tình cha của ông bắt đầu trở nên xa cách với Bé Thu.
Nhưng cuộc gặp gỡ đó cũng là dịp để Bé Thu hiểu rõ hơn về cuộc chiến tranh và tội ác mà nó gây ra. Tình yêu và thấu hiểu của Bé Thu đối với ba càng trở nên mạnh mẽ hơn, và cô đã tìm thấy niềm kiêng nhẫn và sự kiên trì trong việc gọi ba bằng tiếng “Ba.” Khi cô cuối cùng thốt lên tiếng đó, cả gia đình và người xung quanh đã cảm nhận được sự thiêng liêng của lúc đó.
Nhưng cuối cùng, sự đoàn tụ cũng đồng nghĩa với sự chia ly. Ba phải rời đi và không bao giờ quay trở lại. Bé Thu trưởng thành và đã học được nhiều từ cuộc sống, nhất là khả năng suy nghĩ và hiểu rõ hơn về tình yêu và sự hy sinh của người cha. Bây giờ, tôi là một người trưởng thành và kiên cường, không còn là một đứa trẻ bướng bỉnh. Tôi tôn thờ hình bóng của ba và dành tình yêu thương dạt dào của mình cho Tổ quốc.
Ba luôn là nguồn sáng soi đường tôi đi và ánh lửa sưởi ấm tâm hồn tôi trong những khoảnh khắc khó khăn. Bé Thu hiểu rằng hạnh phúc thường ẩn chứa trong những điều giản đơn, như tình thương gia đình và sự hiểu biết về những khó khăn mà người thân yêu đã phải trải qua. Cuộc họp gỡ cuối cùng với ba đã trở thành một bài học quý báu về cuộc sống, tình yêu, và sự hy sinh, và Bé Thu luôn giữ trong trái tim mình tình yêu và kính trọng đối với người cha dũng cảm của mình.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 4
Hôm vừa rồi tôi gặp lại bác Ba, đồng đội của ba tôi. Bác trao lại cho tôi kỷ vật là chiếc lược ngà như lời hứa trước lúc ba đi. Chiến tranh ác liệt khiến ba tôi không thể trở về lần nữa, tôi lại nhớ về kỉ niệm ngày trước khi được gặp ba. Tự trách mình sao lại hững hờ và vô tâm với ông như vậy.
Từ nhỏ tôi đã không biết mặt ba, chưa một lần gặp. Tôi chỉ nhìn bức ảnh ba chụp chung với mẹ để hình dung ra ông. Một hôm, mẹ nói ba được nghỉ phép về thăm nhà, tôi mừng lắm. Vào một hôm đang chơi trước sân nhà, người đàn ông vội vàng chạy tới trước mặt tôi lại vô cùng xa lạ. Ông ta gọi tôi: "Thu! Con". Khi ông ta khom người định ôm lấy tôi thì tôi vô cùng lo sợ, người đàn ông này có vết thẹo trên mặt. Tôi quá sợ hãi, chạy vào nhà gọi má.
Trong thâm tâm của tôi lúc đó, ông là một người xa lạ, không hề giống trong ảnh chụp với má, còn có vết sẹo dài nữa. Những ngày ba ở nhà tôi đã đối xử thậm tệ, nhất quyết ngăn cản không cho ông ngủ cùng với má con tôi. Tôi còn không làm theo lệnh của mẹ rằng cần trông nồi cơm, nếu không làm được thì hãy nhờ ba giúp. Hơn nữa tôi còn hay gọi trống không khi mời ba vào ăn cơm. Tôi nhất định không chịu gọi tiếng ba với một người xa lạ. Ông gắp đồ ăn cho tôi nhưng tôi không thích nên đã hất đi và thế là ông đánh tôi. Tức quá tôi chạy sang bà ngoại, vừa khóc vừa kể lại.
Đêm hôm đó bà ngoại mới giải thích cho tôi vết thẹo trên mặt của ba, bà còn kể với tôi do kẻ thù đã khiến khuôn mặt của ba tôi biến dạng, khiến nhiều gia đình lâm vào cảnh phân ly. Tôi chợt cảm thấy có lỗi với ba, quay trở về nhà nhưng không đủ can đảm để gọi. Đến khi nhận ra rằng ông sắp quay trở lại chiến trường, tôi chợt òa khóc và cất tiếng gọi. Tôi khóc, nũng nịu trong lòng ba, không cho ba đi nhưng nhiệm vụ ở chiến trường không thể ở lại. Ba hứa ngày về sẽ tặng cho tôi một chiếc lược ngà.
Ngày hôm nay cầm món quà của ba tặng tôi cảm thấy rất nhớ ông ấy, cảm thấy có lỗi vì những suy nghĩ non nớt trẻ thơ làm ba buồn. Dù ba đã không còn nhưng tình cảm thiêng liêng của ông dành cho tôi tất cả đã gói ghém trong món quà: chiếc lược ngà.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 5
Tôi là Thu, và tôi sinh ra, lớn lên tại vùng sông nước phía Nam của Việt Nam. Thời kỳ kháng chiến chống Mỹ là một giai đoạn đặc biệt quan trọng trong lịch sử đất nước, và cả miền Nam đã đồng lòng sống và chiến đấu anh dũng. Trong thời gian đó, tôi tham gia vào công tác giao liên, nhiệm vụ chuyên đưa đón cán bộ về nơi tập kết an toàn. Công việc này không chỉ giúp tôi kết nối với các đồng đội mà còn là cách để tôi cảm nhận sâu hơn về tình yêu và lòng dũng cảm của những người cha, người anh đã hy sinh cho đất nước.
Một ngày, trong một nhiệm vụ giao liên, tôi tình cờ gặp lại một người đồng đội của cha tôi, người được gọi là Bác Ba. Chưa kịp hỏi han tin tức về cha, tôi đã nhận được một món quà đặc biệt từ anh ấy – chiếc lược ngà. Đó là món quà ba tôi đã tự tay làm cho tôi. Nhìn chiếc lược ngà, những cảm xúc về cha tràn đầy trong tôi, và hình ảnh về lần gặp ba nhiều năm về trước lại hiện về trong ký ức.
Như nhiều đứa trẻ khác thời kỳ chiến tranh, tôi lớn lên dưới sự chăm sóc của mẹ. Các đàn ông trong gia đình, bao gồm cả cha tôi, đều tham gia trực tiếp vào cuộc chiến tranh chống Mỹ. Khi tôi còn bé 1 tuổi, cha tôi đã phải ra đi theo mệnh lệnh của Tổ quốc để tham gia vào cuộc chiến đấu. Tôi gần như không có hình ảnh nào về cha, chỉ biết về anh qua lời kể của mẹ.
Nhưng mẹ tôi luôn kể về cha, người được xem như một anh hùng, một chiến sĩ dũng cảm đang ở đầu trận. Trong tâm trí của tôi, cha luôn là một hình ảnh hiền lành, với nụ cười ấm áp và khuôn mặt hiền hậu. Nói cách khác, cha của tôi luôn được tưởng tượng với hình dáng hoàn hảo.
Năm tháng trôi đi, tôi càng lớn, lòng tự hào và nhớ mong cha càng lớn lên. Vào một ngày, khi đang chơi ngoài sân, tôi bất ngờ nghe một tiếng gọi:
“Thu, con!”
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy một người đàn ông da đen, vạm vỡ, nhưng khuôn mặt anh ta lại đầy vết sẹo đỏ dài. Tôi hoảng sợ và chạy về ôm mẹ, không dám nhìn về phía người đàn ông đó. Nhiều câu hỏi bắt đầu nảy ra trong đầu tôi: “Người này là ai? Tại sao lại gọi tôi là con? Liệu đây có phải là cha của tôi? Nhưng mà khuôn mặt cha tôi không giống như vậy chứ? Tại sao cha tôi lại có vết sẹo này?”
Mẹ tôi lại khá bất ngờ khi ôm chầm người đàn ông này và tỏ ra rất thân thiết. Người đàn ông đó ở lại nhà tôi vài ngày, cố gắng làm quen với tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy xa lạ và không muốn gọi anh ta là cha. Tôi từ chối mọi quan tâm và cảm xúc từ phía anh ta.
Có một bữa ăn, người đàn ông đó gắp cho tôi một miếng trứng cá to vàng và đặt vào chén của tôi. Tôi tỏ ra không hứng thú và dùng chiếc lược của cả xoi để đánh trứng ra khỏi chén. Trái trứng văng lên không khí và rơi xuống mặt đất. Lúc này, cơn nóng giận đã đẩy tôi đến bờ vực, và người đàn ông đó đã đánh tôi vào mông và hét lên:
“Sao mày cứng đầu quá vậy hả?”
Tôi đau đớn, nhưng tôi không khóc, cũng không phản ứng gì. Tôi đơn giản là gắp miếng trứng cá cho vào chén, đứng lên và ra khỏi bữa ăn. Tôi xuống sông, bơi đến nhà bà ngoại.
Trong đầu tôi, có một sự đau đớn và một câu hỏi không dứt: Tại sao người đàn ông này lại có vết sẹo trên mặt, trong khi cha tôi không có? Tôi sợ vết sẹo đó, và vì thế tôi đã từ chối cha mình. Nhưng khi mẹ tôi kể lại về sự tàn ác của cuộc chiến tranh và về vết sẹo đó, tôi hiểu ra sự thật và cảm thấy hối hận vô cùng về những ngày đầu tiên không nhận ra cha của mình.
Một ngày, khi ba tôi buồn bã nói: “Thôi, ba đi nghe con!”, tôi cảm thấy như thời gian đã dừng lại. Tôi gọi anh ta là “Ba!” trong một khoảnh khắc thiêng liêng và ôm chặt lấy anh ta. Đó là khoảnh khắc mà tình cảm cha con bùng cháy, và tôi cảm thấy hạnh phúc khi ba trở về gia đình sau bao nhiêu năm xa cách.
Tôi ước mong thời gian có thể ngừng lại để tận hưởng thêm những khoảnh khắc ấm áp bên cha sau bao năm nhớ mong. Nhưng thời gian không bao giờ dừng lại, và ba phải quay trở lại chiến trường. Tôi hối hận vì không nhận ra cha sớm hơn, nhưng tôi biết rằng ba đã hi sinh cho mục tiêu cao cả là bảo vệ tổ quốc. Bây giờ, tôi là một cô gái trẻ tham gia vào cuộc chiến đấu của dân tộc, mang theo chiếc lược ngà mà ba đã làm cho tôi. Tôi hứa sẽ tiếp tục con đường cha mình đã chọn, trở thành một người chiến sĩ mạnh mẽ để bảo vệ và phục vụ tổ quốc, để ba mình có thể yên nghỉ và hiện diện bên tôi từ một góc trời bình yên.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 6
Mỗi lần cầm trên tay chiếc lược ngà để chải tóc tôi lại nhớ về kỉ niệm với ba, đó là kỉ niệm duy nhất về ba của cả đời tôi, chiếc lược này chính là món quà đầu tiên cũng là cuối cùng mà ba dành cho tôi.
Tôi là Thu, sống ở gần vàm kinh nhỏ đổ ra sông Cửu Long, từ lúc tôi chưa đầy một tuổi ba tôi đã đi thoát li kháng chiến ở chiến trường miền Đông. Tôi cũng nhớ mong ba lắm nhưng mỗi lần má đi thăm chỉ đi một mình, sợ nguy hiểm nên không mang tôi đi theo. Năm tôi lên 8 tuổi, lúc đang chơi nhà chòi trước sân nhà thì bỗng thấy có chiếc xuồng chở hai người đàn ông đi tới. Khi ấy ba tôi nhảy xuống, vừa chạy vừa dang tay gọi tên tôi và gọi tôi là con, tuy nhiên lúc ấy tôi trông ba khác quá, chẳng nhận ra là ai, tôi ngơ ngác và sợ hãi thét lên gọi má. Sau đó hai người họ cùng vào nhà tôi ở, mẹ bắt tôi phải gọi ba bằng "ba" nhưng tôi nhất quyết không chịu, tôi lầm lì và ngang bướng, chỉ nói trống không với ba trong suốt mấy ngày đó.
Bữa cơm hôm đó ba gắp vào bát tôi miếng trứng cá to, tôi không muốn nhận liền lấy đũa hất ra ngoài, tôi bị ba đánh nhưng tôi không khóc, sau bữa cơm tôi bỏ nhà sang bà ngoại. Tối đó tôi kể cho bà nghe, người đó không phải ba, ba tôi không có chiếc sẹo to như thế trên mặt. Hóa ra tôi đã nhầm, ba vẫn chính là ba, vết sẹo chỉ là ba bị thương khi tham gia chiến đấu. Tôi ân hận vô cùng vì đã khiến ba buồn bã suốt mấy ngày qua, sáng hôm sau tôi liền trở về nhà nhưng muộn mất rồi, đã đến lúc ba rời đi.
Nhìn mọi người vây quanh ba tôi lấy làm thèm, đến khi ba quay sang nói với tôi thì tôi không còn kìm nén được lòng mình nữa, tôi cất tiếng gọi "ba" rồi lao đến ôm chầm lấy ba, hai tay tôi ôm chặt, hai chân tôi câu chặt không muốn cho ba đi. Tôi mếu máo nói với ba trong tiếng nấc "Ba về! Ba mua cho con một cây lược nghe ba!" thế rồi chào tạm ba. Ngày cuối năm 1958, tôi và má nhận tin ba hy sinh ở chiến trường, nén nỗi đau lại tôi quyết trở thành cô giao liên giúp đỡ cán bộ, chiến sĩ chiến đấu. Thế rồi tôi gặp lại người bạn về cùng nhà với ba năm xưa, bác ấy đưa tôi chiếc lược ngà mà ba đã tận tay làm cho tôi, nhìn chiếc lược nước mắt tôi lặng lẽ tuôn rơi.
Nhìn dòng chữ ba khắc trên lược "Yêu nhớ tặng Thu con của ba" tôi yêu và thương ba nhiều lắm, lúc nào tôi cũng mang và giữ chiếc lược bên mình để cảm giác như có ba bên cạnh che chở, vỗ về.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 7
Với tôi một đứa trẻ sinh ra trong thời chiến việc cảm nhận tình cảm gia đình khi đầy đủ các thành viên là điều không dễ dàng, tôi chỉ hình dung ra ba của mình qua những tấm hình chụp lúc xưa.
Má tôi kể khi tôi tròn 1 tuổi ba phải ra chiến trận, vì còn quá nhỏ nên không thể nhớ rõ ba. Suốt những năm tháng còn nhỏ tôi được sự che chở, nuôi dưỡng của má. Ngắm bức hình ba má rồi nghe những câu chuyện kể càng khiến tôi tự hào về ba của mình, một người chiến sĩ anh hùng.
Năm lên 8 ba tôi được đơn vị cho phép về thăm gia đình, khi nghe tin vui lòng tôi nôn nao, ngày nào cũng trông ngóng trông ba. Từ xa tôi thấy người đàn ông mặc áo lính đang đi về hướng tôi nhưng trên mặt ông ta lại có vết sẹo dài. Ông ta ôm chầm tôi mà nói “ba đây con”, quá bất ngờ tôi vội chạy về phía má nhưng má tôi lại vui sướng ôm người đàn ông đó và đối xử rất thân thiết. Người đàn ông đó ở trong nhà và luôn đối xử rất tốt với tôi nhưng ông ta đâu phải ba tôi, ba tôi không có vết sẹo dài trên mặt.
Có 1 hôm, tôi hất văng cái trứng cá vào mặt ông ta, lại đánh tôi một cái rồi quát: “Sao mày cứng đầu quá vậy hả?”. Bị đánh đau và uất ức tôi chạy khỏi bàn cơm, tôi chạy vội qua ngoại rồi kể lại chuyện ông ta đánh tôi, bà cười và kể lại cho tôi nghe về thời gian khốc liệt, tàn nhẫn của chiến tranh đã làm chia ly hạnh phúc nhiều gia đình, trong đó có nhà tôi. Tại chúng mà khuôn mặt của ba tôi có vết sẹo như vậy. Giờ đây tôi hiểu vì sao ba lại không giống như trong hình, trong lòng dâng lên sự hối hận vì đã đối xử không phải với ông.
Hôm sau tôi theo ngoại về nhà, nhưng nhìn ba chuẩn bị xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, tôi như bị bỏ rơi, lạc lõng, bơ vơ, cảm giác như bị ba giận, nhưng không, ông nhìn tôi bằng 1 đôi mắt trĩu nặng cất lên: “Thôi, ba đi nghe con!”. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thốt lên 1 tiếng: “Ba!” Tiếng gọi thiêng liêng bấy lâu nay tôi giấu nơi tim mình, cảm giác như thời gian ngừng lại, ai nấy dễ ngỡ ngàng, tôi chạy đến ôm ấp ba tôi không muốn rời, nhưng vì nhiệm vụ ba lại phải lên đường ra chiến trường.
Trước khi đi, ba hứa sau khi về sẽ làm cho tôi chiếc lược, tôi quệt nước mắt đồng ý và chào tạm biệt. Chiến tranh sinh ly tử biệt đâu ai biết rằng đó cũng là lần cuối tôi gặp ba. Trong một lần chiến đấu, ba bị bắn trọng thương và hi sinh. Bác Ba đồng đội của ba đã trao cho tôi kỉ vật chiếc lược ngà trên có khắc dòng chữ: “Yêu nhớ tặng Thu con của ba”. Những dòng chữ yêu thương mà ba đã khắc lại gửi đến người con gái yêu quý, lòng tôi đau đớn và bật khóc thành tiếng.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 8
Hôm vừa rồi tôi gặp lại bác Ba đồng chí của ba tôi trong chiến trường ác liệt. Bác đưa cho tôi kỷ vật là chiếc lược ngà như lời hứa của ba ngày trở về. Chiến tranh ác liệt khiến ba tôi không thể trở về, tôi lại nhớ về kỉ niệm ngày trước khi được gặp ba. Tự trách mình sao lại hững hờ và vô tâm với ông như vậy.
Từ nhỏ tôi đã không biết mặt ba, chưa một lần gặp. Tôi chỉ nhìn bức ảnh ba chụp chung với mẹ để hình dung ra ông. Một hôm, tôi đang vui chơi có một người đàn ông lạ mặt đến trước nhà và tự xưng là ba và còn gọi tên tôi. Tôi vô cùng bất ngờ và lo sợ, người đàn ông này có vết thẹo trên mặt. Tôi sợ hãi, chạy vào nhà gọi má.
Trong thâm tâm của tôi, ông là một người xa lạ. Trong những ngày ba ở nhà tôi đã đối xử thậm tệ, nhất quyết ngăn cản không cho ông ngủ cùng với má con tôi. Tôi còn không làm theo lệnh khi ông bắt trông nồi cơm hay gọi trống không khi mời ba vào ăn cơm. Tôi nhất định không thể dùng tiếng ba thân thương gọi với một người xa lạ. Ông gắp đồ ăn cho tôi nhưng tôi không thích nên đã hất đi và thế là ông đánh tôi. Tức quá tôi chạy sang bà ngoại,vừa khóc vừa kể lại.
Đêm hôm đó bà ngoại mới giải thích cho tôi vết thẹo trên mặt của ba, bà còn kể với tôi do kẻ thù đã khiến khuôn mặt của ba tôi biến dạng. Tôi chợt cảm thấy có lỗi với ba, quay trở về nhà nhưng không đủ can đảm để gọi. Đến khi ông sắp quay trở lại chiến trường, tôi chợt òa khóc và cất tiếng gọi. Tôi khóc, nũng nịu trong lòng ba, không cho ba đi nhưng nhiệm vụ ở chiến trường không thể ở lại. Ba hứa ngày về sẽ tặng cho tôi một chiếc lược ngà.
Ngày hôm nay cầm món quà của ba tặng tôi cảm thấy rất nhớ ông ấy, cảm thấy có lỗi vì những suy nghĩ non nớt trẻ thơ làm ba buồn. Dù ba đã không còn nhưng tình cảm thiêng liêng của ông dành cho tôi tất cả đã gói ghém trong món quà: chiếc lược ngà.
Đóng vai bé Thu kể lại cuộc gặp cha - mẫu 9
Hạnh phúc, một tình cảm mà ai cũng trái tim đều ao ước. Tôi là Thu, một đứa trẻ nhỏ với ước mơ lớn nhất trong cuộc đời - được gặp ba mình. Kể từ khi còn bé, tôi chỉ biết đến ba thông qua những câu chuyện mà má kể và qua một tấm hình trên bàn. Nhưng ẩn sau tấm hình đó là niềm mong muốn mãnh liệt, ước mơ duy nhất của tôi - được thấy ba, ôm chặt lấy ba, và cảm nhận tình cha đong đầy từ người mình gọi là ba.
Ngày ấy, tôi đang vui đùa trong sân nhà nhỏ, không một tia lo sợ, bất ngờ thấy một người đàn ông lạ mặt xuất hiện. Trên khuôn mặt ông ấy, có một vết sẹo dài làm tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn. Tôi bật dậy, bỏ lại trò chơi và chạy về trong tình trạng sợ hãi, gọi lớn "Má, Má!" Tôi không dám gọi người đó là ba. Tôi bướng bỉnh, không muốn nhận ra ông ấy là ba của mình. Nhưng sau một khoảnh khắc, khi nhận ra sự thật, tôi đã hối hận vì mình đã không chạy đến ôm ba lúc đó. Ba đã đợi bao lâu để được nhận tiếng gọi "Ba" từ đứa con của mình, và tôi đã không thể thực hiện điều đó.
Nhưng rồi, cuộc gặp gỡ đó đã xảy ra. Ba đã trở về, và tôi đã không còn bỏ lỡ cơ hội lần thứ hai. Khi ba chạy lại từ chiến trường, lòng tôi tràn đầy niềm hạnh phúc. Tôi vụt chạy đến, ôm lấy ba và gọi tên ba với tiếng gọi lớn và đầy tình cảm. Lúc đó, những năm tháng mong đợi và nhớ nhung đã trở thành hiện thực. Tôi nhớ rõ từng khoảnh khắc trong ngày đó, mỗi cảm xúc và nụ cười trên khuôn mặt của ba. Tôi đã thấy hạnh phúc như chưa bao giờ.
Ba đã mang theo hứa hẹn mua cho tôi một chiếc lược, một món đồ tưởng chừng bình thường nhưng đối với tôi, đó là một vật thiêng liêng và quý báu. Tôi biết rằng chiếc lược này sẽ là một liên kết vĩnh cửu giữa tôi và ba, là sự nhớ nhung về tình cha đong đầy. Nhưng sự trùng hợp đắng lòng là ba tôi đã phải hy sinh trong cuộc chiến tranh. Chiếc lược đó giờ đã trở thành một món đồ quý giá, một ký ức vĩnh viễn về tình cha mà ba để lại cho tôi.
Tôi hiểu rằng hạnh phúc thường ẩn chứa trong những điều giản đơn như tình thương gia đình và những lời hứa thật sự. Tôi vẫn mang theo tấm hình và chiếc lược đó, để nhắc nhở tôi về tình yêu và sự hy sinh của người cha. Tôi biết rằng dù ba đã ra đi, tình yêu và ký ức về ba vẫn luôn sống mãi trong trái tim tôi, và đó chính là hạnh phúc thực sự của cuộc đời tôi.
Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:
- Đóng vai Cám kể lại câu chuyện Tấm Cám
- Đóng vai Cô bé bán diêm
- Đóng vai cô kĩ sư kể lại cuộc gặp gỡ
- Đóng vai cô kĩ sư trong lặng lẽ Sa-pa
- Đóng vai Đăm Săn kể lại chiến thắng Mtao Mxây
Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.
Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.
- Giải Tiếng Anh 12 Global Success
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Smart World
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Friends Global
- Lớp 12 Kết nối tri thức
- Soạn văn 12 (hay nhất) - KNTT
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - KNTT
- Giải sgk Toán 12 - KNTT
- Giải sgk Vật Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Hóa học 12 - KNTT
- Giải sgk Sinh học 12 - KNTT
- Giải sgk Lịch Sử 12 - KNTT
- Giải sgk Địa Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - KNTT
- Giải sgk Tin học 12 - KNTT
- Giải sgk Công nghệ 12 - KNTT
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - KNTT
- Giải sgk Âm nhạc 12 - KNTT
- Giải sgk Mĩ thuật 12 - KNTT
- Lớp 12 Chân trời sáng tạo
- Soạn văn 12 (hay nhất) - CTST
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - CTST
- Giải sgk Toán 12 - CTST
- Giải sgk Vật Lí 12 - CTST
- Giải sgk Hóa học 12 - CTST
- Giải sgk Sinh học 12 - CTST
- Giải sgk Lịch Sử 12 - CTST
- Giải sgk Địa Lí 12 - CTST
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - CTST
- Giải sgk Tin học 12 - CTST
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - CTST
- Giải sgk Âm nhạc 12 - CTST
- Lớp 12 Cánh diều
- Soạn văn 12 Cánh diều (hay nhất)
- Soạn văn 12 Cánh diều (ngắn nhất)
- Giải sgk Toán 12 Cánh diều
- Giải sgk Vật Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hóa học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Sinh học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Lịch Sử 12 - Cánh diều
- Giải sgk Địa Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - Cánh diều
- Giải sgk Tin học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Công nghệ 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - Cánh diều
- Giải sgk Âm nhạc 12 - Cánh diều