10+ Kể chuyện Pa-xtơ và em bé (điểm cao)

Kể chuyện Pa-xtơ và em bé điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Kể chuyện Pa-xtơ và em bé (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Kể chuyện Pa-xtơ và em bé

1. Mở bài:

Giới thiệu về tình huống trong câu chuyện:

+ Ngày 6-7-1885, chú bé Giô-dép 9 tuổi bị chó dại cắn.

+ Mẹ của Giô-dép đưa cậu lên thủ đô Pa-ri nhờ sự giúp đỡ của Pa-xtơ để cứu chữa.

2. Thân bài:

+ Giới thiệu về tình trạng của Giô-dép:

- Cậu bé bị 14 vết cắn ở tay khi cố che mặt khi chó tấn công.

- Tính mạng của cậu bé rất nguy kịch, chỉ được tính bằng từng ngày.

- Sự lo lắng và đau đớn của mẹ Giô-dép.

+ Tâm trạng của Pa-xtơ và quyết định khó khăn:

- Pa-xtơ vô cùng lo lắng, không thể ngủ khi nghĩ đến tình trạng nguy hiểm của Giô-dép.

- Mặc dù đã tìm ra vắc-xin chữa bệnh dại, nhưng vắc-xin này mới chỉ thí nghiệm thành công trên loài vật, chưa thử trên người.

- Pa-xtơ không muốn lấy Giô-dép làm vật thí nghiệm vì lo ngại có thể gặp rủi ro.

Quảng cáo

+ Quyết định tiêm vắc-xin cho Giô-dép:

- Sáng hôm sau, Pa-xtơ quyết định thảo luận với đồng nghiệp và quyết định tiêm vắc-xin cho Giô-dép với hy vọng cứu sống cậu bé.

- Ngày 7-7-1885, Pa-xtơ bắt đầu tiêm vắc-xin cho Giô-dép và tiếp tục tiêm các liều vắc-xin tăng dần độc tính trong suốt 9 ngày.

+ Tình cảm và sự kiên trì của Pa-xtơ:

- Sau mỗi liều tiêm, Pa-xtơ luôn theo dõi sát sao tình trạng của Giô-dép.

- Pa-xtơ thức trắng đêm để quyết định phát tiêm quan trọng thứ mười, khi vắc-xin có độc tố mạnh nhất.

- Dù sức khỏe yếu, chân trái bị liệt, Pa-xtơ vẫn kiên trì đến thăm Giô-dép hàng ngày.

3. Kết bài:

+ Sau 7 ngày, Giô-dép khỏe lại, vượt qua cơn nguy hiểm, Pa-xtơ thành công trong việc chữa bệnh dại.

+ Thành công này đã giúp Pa-xtơ trở thành người sáng lập ra Viện Pa-xtơ, viện chống dại đầu tiên trên thế giới, cứu sống vô số người bị chó dại cắn sau này.

Quảng cáo

Kể chuyện Pa-xtơ và em bé - mẫu 1

Ngày 6 tháng 7 năm 1885, chú bé Giô-dép chín tuổi bị chó cắn trước đó hai ngày đã được mẹ đưa từ miền quê xa xôi đến thủ đô Pa-ri, nhờ bác sĩ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Cậu bé bị tới mười bốn vết cắn ở tay vì đã lấy tay che mặt. Cuộc sống của em chỉ tính từng ngày. Nếu không cứu chữa kịp thời, cậu bé sẽ bị chết như những người bị chó dại cắn từ trước tới nay.

Nhìn vẻ đau đớn của cậu bé và đôi mắt đỏ hoe của người mẹ, Pa-xtơ xúc động nghĩ đến lúc cậu bé lên cơn điên dại và nghẹt thở vì một cơn giật dữ dội, rồi chết! Ông tự nhủ phải cứu bằng được cậu bé đáng thương.

Đêm đã khuya, Pa-xtơ vẫn ngồi trước bàn làm việc, những vết nhăn hằn sâu trên vầng trán ưu tư. Câu hỏi: “Ta có thể làm gì cho cậu bé?” cứ trăn trở hoài trong óc ông. Vắc-xin chữa bệnh dại ông đã thí nghiệm có kết quả trên loài vật, nhưng chưa lần nào thử nghiệm trên người. Dù rất muốn chữa cho cậu bé khỏi bệnh nhưng ông vẫn ngại ngần, không dám lấy Giô-dép ra làm thí nghiệm vì sợ tai biến. Nghĩ đi nghĩ lại, ông thấy không còn cách nào khác. Bệnh dại đang đe doạ cướp đi tính mạng của cậu bé.

Quảng cáo

Ngày hôm sau, trao đổi với các cộng sự, Pa-xtơ quyết định phải tiêm vắc-xin mới có hi vọng cứu Giô-dép. Đến chiều, mấy giọt vắc-xin phòng dại đã được tiêm vào dưới da bụng cậu bé. Loại vắc-xin này không độc vì đã để trong không khí khô 14 ngày.

Các lần tiêm sau, độc tính trong vắc-xin dần dần tăng lên. Chín ngày trôi qua, Pa-xtơ có cảm giác như chín tháng trời đằng đẵng. Mũi tiêm thứ mười mới là mũi quyết định nhất nhưng vì nó có độc tính rất cao nên có thể gây ra những cơn co giật nguy hiểm. Có bắt buộc phải tiêm cho cậu bé mũi thứ mười không? Pa-xtơ bóp trán, đi đi lại lại trong phòng làm việc. Cuối cùng ông quyết định phải tiêm. Ông chăm chú nhìn người ta tiêm cho Giô-dép và an ủi cậu, dắt tay cậu lên giường.

Bảy ngày chờ đợi và lo lắng, Pa-xtơ không chợp mắt. Mặc dù bị liệt chân trái nhưng đêm nào ông cũng chống gậy, lần xuống cầu thang để thăm cậu bé. Ông chỉ sợ cậu lên cơn dại ghê gớm bất thường. Nhưng tai hoạ đã qua, cậu bé vẫn bình yên, khoẻ mạnh. Quá sung sướng, đêm ấy Pa-xtơ ngủ một giấc ngon lành.

Tiếng lành đồn xa, từ đó về sau, người ta đã liên tiếp gửi đến phòng thí nghiệm của ông những bệnh nhân bị chó dại cắn, nhờ ông cứu chữa. Phòng thí nghiệm của ông trở thành Viện Pa-xtơ - Viện chống bệnh dại đầu tiên trên thế giới.

Kể chuyện Pa-xtơ và em bé - mẫu 2

Ngày 6-7-1885, chú bé Giô-dép chín tuổi bị chó dại cắn đã hai ngày. Mẹ của Giô-dép đưa cậu từ vùng quê xa xôi lên thủ đô Pa-ri nhờ Pa-xtơ cứu chữa. Cậu bé bị mười bốn vết cắn ở tay vì che mặt khi chó xông đến. Tính mạng của cậu chỉ được tính bằng từng ngày. Nhìn vẻ mặt đau đớn của cậu bé và nỗi lòng của người mẹ, Pa- xtơ vô cùng đau khổ khi nghĩ đến một ngày kia cậu bé phát bệnh rồi đau đớn ra đi...

Đêm đã khuya, vậy mà Pa-xtơ không tài nào chợp mắt được. Vắc-xin chữa bệnh dại ông đã tìm ra nhưng chỉ mới thí nghiệm có kết quả trên loài vật. Còn trên cơ thể người thì chưa. Ông rất muốn cứu cho cậu bé nhưng không thể lấy em làm vật thí nghiệm. Bởi, nếu có tai biến gì thì sao?

Sáng hôm sau, ông thảo luận với đồng nghiệp và quyết định tiêm cho Giô-dép, hi vọng có thể cứu được em. Và thế rồi, ngay chiều hôm ấy 7-7-1885, ông đã tiêm vắc-xin cho Giô-dép. Những ngày sau, ông tiếp tục tiêm vắc-xin có độc tố tăng dần. Chín ngày trôi qua, đối với ông dằng dặc như chín tháng. Phát tiêm thứ mười với thứ vắc-xin có độc tính rất cao. Đây là phát tiêm quyết định tính mạng của Giô-dép. Bởi vậy mà suốt cả đêm Pa-xtơ đã thức trắng. Sáng ra, ông quyết định tiêm phát thứ mười.

Sau khi tiêm xong, Pa-xtơ tự tay dắt Giô-dép lên giường, an ủi em. Thêm bảy ngày nữa chờ đợi làm cho Pa-xtơ tóc càng bạc trắng hơn. Dù chân trái bị bại liệt, Pa-xtơ vẫn thường xuyên chống gậy đến thăm Giô-dép.

Qua được ngày thứ bảy, cậu bé vần mạnh khỏe, bình yên. Lúc này, ông mới thơ phào nhẹ nhõm. Như vậy ông đã thành công trong việc chữa bệnh dại.

Sau thành công vang dội ấy, người ta liên tiếp gửi đến phòng thí nghiệm của ông những người bị chó dại cắn. Phòng thí nghiệm của ông trở thành Viện Pa-xtơ - viện chống dại đầu tiên trên thế giới.

Kể chuyện Pa-xtơ và em bé - mẫu 3

Vào ngày 6 tháng 7 năm 1885, một cậu bé tên Giô-dép, chỉ mới chín tuổi, bị chó dại cắn đã hai ngày trời. Mẹ của cậu, đầy lo lắng, đã đưa cậu từ một vùng quê xa xôi đến thủ đô Paris để nhờ bác sĩ Paxtơ cứu chữa. Giô-dép bị mười bốn vết cắn ở tay do cậu đã che mặt khi con chó lao tới. Tình trạng của cậu bé rất nguy kịch, tính mạng cậu chỉ có thể tính bằng từng ngày. Thấy nỗi đau khổ của cậu và mẹ, Paxtơ không khỏi xót xa khi nghĩ đến viễn cảnh cậu bé có thể mắc bệnh và phải ra đi trong đau đớn.

Đêm đến, Paxtơ không thể nào ngủ được. Ông đã phát minh ra vắc-xin chữa bệnh dại, nhưng chỉ mới thử nghiệm thành công trên động vật. Còn việc áp dụng cho con người, ông chưa dám thử nghiệm. Ông rất muốn cứu cậu bé nhưng lại lo lắng về rủi ro, liệu có xảy ra điều gì không may không?

Sáng hôm sau, Paxtơ cùng các đồng nghiệp thảo luận và quyết định thử tiêm vắc-xin cho Giô-dép, hy vọng sẽ cứu được em. Ngay chiều 7 tháng 7 năm 1885, ông bắt đầu tiêm vắc-xin cho cậu bé. Trong những ngày tiếp theo, Paxtơ tiếp tục tiêm những mũi vắc-xin có độc tố ngày càng tăng. Chín ngày trôi qua như một năm đối với Paxtơ. Mũi tiêm thứ mười, với độc tố mạnh nhất, chính là mũi tiêm quyết định sự sống còn của Giô-dép. Thức trắng suốt đêm, Paxtơ suy nghĩ không ngừng. Sáng hôm sau, ông quyết định thực hiện mũi tiêm quan trọng ấy.

Sau khi tiêm, Paxtơ tự tay dắt Giô-dép lên giường và an ủi em. Những ngày chờ đợi tiếp theo khiến tóc ông bạc trắng dần. Dù bị bại liệt một chân, Paxtơ vẫn kiên trì dùng gậy đi thăm Giô-dép mỗi ngày. Và rồi, sau bảy ngày căng thẳng, cậu bé cuối cùng đã khỏe mạnh và bình phục. Paxtơ thở phào nhẹ nhõm, vì ông đã thành công trong việc chữa bệnh dại.

Kể từ sau thành công ấy, nhiều người bị chó dại cắn đã tìm đến phòng thí nghiệm của Paxtơ. Phòng thí nghiệm của ông dần trở thành Viện Paxtơ, viện chống dại đầu tiên trên thế giới.

Kể chuyện Pa-xtơ và em bé - mẫu 4

Vào ngày 6 tháng 7 năm 1885, một cậu bé chín tuổi tên Giô-dép bị chó dại tấn công. Mẹ của cậu, vô cùng lo lắng. Sau 2 ngày, bà đã đưa Giô-dép từ một vùng quê xa xôi đến thủ đô Paris để nhờ bác sĩ Louis Pasteur cứu chữa. Cậu bé bị mười bốn vết cắn ở tay, do khi chó lao tới, cậu đã cố gắng che mặt. Tình trạng của Giô-dép cực kỳ nguy hiểm, và tính mạng của cậu chỉ còn lại từng ngày. Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của cậu bé và sự khổ sở của người mẹ, Pasteur không khỏi đau lòng khi nghĩ đến viễn cảnh cậu bé sẽ mắc bệnh và qua đời trong đau đớn.

Suốt đêm, Pasteur không thể ngủ được. Dù đã phát minh ra vắc-xin chữa bệnh dại, nhưng chỉ thử nghiệm thành công trên động vật, còn đối với con người, ông chưa dám liều thử. Pasteur rất muốn cứu sống cậu bé, nhưng lại lo sợ về những rủi ro có thể xảy ra nếu thử nghiệm trên người.

Sáng hôm sau, sau khi bàn bạc với các đồng nghiệp, Pasteur quyết định sẽ thử tiêm vắc-xin cho Giô-dép, hy vọng có thể cứu được cậu bé. Ngay chiều 7 tháng 7 năm 1885, ông tiến hành tiêm vắc-xin cho Giô-dép. Trong những ngày tiếp theo, Pasteur tiếp tục tiêm cho cậu bé những mũi vắc-xin với mức độ độc tố dần tăng lên. Chín ngày trôi qua đối với Pasteur như chín tháng, và mũi tiêm thứ mười, với độc tố mạnh nhất, chính là mũi tiêm quyết định sinh mạng của Giô-dép. Đêm hôm đó, Pasteur không thể nào ngủ được, lo lắng và suy nghĩ về mọi khả năng có thể xảy ra. Sáng hôm sau, ông quyết định thực hiện mũi tiêm quan trọng đó.

Sau khi tiêm xong, Pasteur tự tay dìu Giô-dép lên giường và an ủi cậu bé. Những ngày chờ đợi tiếp theo khiến tóc ông bạc trắng dần. Dù bị bại liệt một chân, Pasteur vẫn kiên nhẫn dùng gậy đi thăm Giô-dép mỗi ngày. Cuối cùng, sau bảy ngày căng thẳng, Giô-dép đã hồi phục hoàn toàn và khỏe mạnh trở lại. Pasteur thở phào nhẹ nhõm, vì ông đã thành công trong việc cứu sống cậu bé.

Sau thành công vang dội này, phòng thí nghiệm của Pasteur trở thành nơi tiếp nhận những người bị chó dại cắn. Nơi đây dần trở thành Viện Pasteur, viện chống dại đầu tiên trên thế giới.

Kể chuyện Pa-xtơ và em bé - mẫu 5

Vào ngày 6 tháng 7 năm 1885, một cậu bé chín tuổi tên Giô-dép bị chó dại tấn công và cắn. Sau hai ngày lo lắng không yên, mẹ của cậu đã quyết định đưa Giô-dép từ vùng quê xa xôi đến thủ đô Paris, mong được bác sĩ Louis Pasteur cứu chữa. Cậu bé bị mười bốn vết cắn ở tay, vì khi chó lao tới, cậu đã cố gắng bảo vệ khuôn mặt. Tình trạng của Giô-dép rất nghiêm trọng, và tính mạng của cậu chỉ còn tính từng ngày. Nhìn thấy cơn đau của Giô-dép và sự lo lắng của người mẹ, Pasteur không khỏi đau lòng khi nghĩ đến khả năng cậu bé sẽ mắc bệnh và qua đời trong đau đớn.

Đêm đó, Pasteur không thể chợp mắt. Mặc dù ông đã phát minh ra vắc-xin chống bệnh dại và thử nghiệm thành công trên động vật, nhưng đối với con người, ông vẫn chưa dám thử nghiệm. Ông rất muốn cứu sống cậu bé, nhưng lại lo ngại về những rủi ro có thể xảy ra nếu thực hiện trên người.

Sáng hôm sau, sau cuộc thảo luận với các đồng nghiệp, Pasteur quyết định thử tiêm vắc-xin cho Giô-dép, hy vọng có thể cứu sống cậu bé. Chiều ngày 7 tháng 7 năm 1885, ông bắt đầu tiêm vắc-xin cho Giô-dép. Trong những ngày tiếp theo, Pasteur tiếp tục tiêm cho cậu những mũi vắc-xin có mức độ độc tố tăng dần. Chín ngày trôi qua dài như chín tháng đối với Pasteur. Mũi tiêm thứ mười, với độc tố mạnh nhất, là mũi tiêm quyết định sự sống còn của Giô-dép. Đêm đó, Pasteur không thể nào ngủ, lo lắng và suy nghĩ về mọi tình huống có thể xảy ra. Sáng hôm sau, ông quyết định tiêm mũi tiêm quan trọng ấy.

Sau khi tiêm xong, Pasteur tự tay dìu Giô-dép lên giường và an ủi cậu bé. Những ngày chờ đợi tiếp theo khiến tóc ông bạc trắng dần. Dù bị bại liệt một chân, Pasteur vẫn kiên trì dùng gậy đi thăm Giô-dép mỗi ngày. Cuối cùng, sau bảy ngày căng thẳng, Giô-dép đã hồi phục hoàn toàn và khỏe mạnh. Pasteur thở phào nhẹ nhõm vì ông đã thành công trong việc cứu sống cậu bé.

Sau thành công lớn này, phòng thí nghiệm của Pasteur trở thành nơi tiếp nhận những người bị chó dại cắn. Nó dần trở thành Viện Pasteur, viện chống dại đầu tiên trên thế giới.

Kể chuyện Pa-xtơ và em bé - mẫu 6

Một cậu bé chín tuổi tên Giô-dép bị chó dại tấn công và cắn. Sau hai ngày lo lắng không nguôi, vào ngày 6 tháng 7 năm 1885, mẹ cậu quyết định đưa Giô-dép từ một vùng quê xa xôi đến Paris, tìm sự cứu chữa từ bác sĩ Louis Pasteur.

Cậu bé bị mười bốn vết cắn ở tay, do khi chó lao tới, cậu đã cố gắng bảo vệ mặt. Tình trạng của Giô-dép rất nguy hiểm, và tính mạng của cậu chỉ còn lại từng ngày. Nhìn thấy nỗi đau của Giô-dép và sự lo lắng của người mẹ, Pasteur không khỏi đau lòng khi nghĩ đến khả năng cậu bé sẽ mắc bệnh và ra đi trong đau đớn.

Đêm ấy, Pasteur không thể ngủ. Mặc dù ông đã phát minh ra vắc-xin chống bệnh dại và thử nghiệm thành công trên động vật, nhưng đối với con người, ông vẫn chưa dám thử nghiệm. Ông rất muốn cứu sống Giô-dép, nhưng lại lo lắng về những rủi ro có thể xảy ra nếu thử nghiệm trên người.

Sáng hôm sau, sau cuộc thảo luận với các đồng nghiệp, Pasteur quyết định tiêm vắc-xin cho Giô-dép, hy vọng có thể cứu sống cậu bé. Chiều ngày 7 tháng 7 năm 1885, ông bắt đầu tiêm vắc-xin cho Giô-dép. Trong những ngày tiếp theo, Pasteur tiếp tục tiêm cho cậu những mũi vắc-xin với mức độ độc tố tăng dần. Chín ngày trôi qua dài như chín tháng đối với Pasteur. Mũi tiêm thứ mười, với độc tố mạnh nhất, là mũi tiêm quyết định sự sống của Giô-dép. Đêm hôm đó, Pasteur không thể ngủ, lo lắng và suy nghĩ về mọi tình huống có thể xảy ra. Sáng hôm sau, ông quyết định tiêm mũi tiêm quan trọng đó.

Sau khi tiêm xong, Pasteur tự tay dìu Giô-dép lên giường và an ủi cậu bé. Những ngày chờ đợi tiếp theo khiến tóc ông bạc trắng dần. Dù bị bại liệt một chân, Pasteur vẫn kiên trì dùng gậy đi thăm Giô-dép mỗi ngày. Cuối cùng, sau bảy ngày căng thẳng, Giô-dép đã hồi phục hoàn toàn và khỏe mạnh. Pasteur thở phào nhẹ nhõm, vì ông đã thành công trong việc cứu sống cậu bé.

Sau thành công lớn này, phòng thí nghiệm của Pasteur đã trở thành nơi tiếp nhận những người bị chó dại cắn. Phòng thí nghiệm của ông dần trở thành Viện Pasteur, viện nghiên cứu chống dại đầu tiên trên thế giới.

Kể chuyện Pa-xtơ và em bé - mẫu 7

Ngày 6 tháng 7 năm 1885, chú bé Giô-dép chín tuổi bị chó cắn trước đó hai ngày đã được mẹ đưa từ miền quê xa xôi đến thủ đô Pa-ri, nhờ bác sĩ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Cậu bé bị tới mười bốn vết cắn ở tay vì đã lấy tay che mặt. Cuộc sống của em chỉ tính từng ngày. Nếu không cứu chữa kịp thời, cậu bé sẽ bị chết như những người bị chó dại cắn từ trước tới nay.

Nhìn vẻ đau đớn của cậu bé và đôi mắt đỏ hoe của người mẹ, Pa-xtơ xúc động nghĩ đến lúc cậu bé lên cơn điên dại và nghẹt thở vì một cơn giật dữ dội, rồi chết! Ông tự nhủ phải cứu bằng được cậu bé đáng thương.

Đêm đã khuya, Pa-xtơ vẫn ngồi trước bàn làm việc, những vết nhăn hằn sâu trên vầng trán ưu tư. Câu hỏi: “Ta có thể làm gì cho cậu bé?” cứ trăn trở hoài trong óc ông. Vắc-xin chữa bệnh dại ông đã thí nghiệm có kết quả trên loài vật, nhưng chưa lần nào thử nghiệm trên người. Dù rất muốn chữa cho cậu bé khỏi bệnh nhưng ông vẫn ngại ngần, không dám lấy Giô-dép ra làm thí nghiệm vì sợ tai biến. Nghĩ đi nghĩ lại, ông thấy không còn cách nào khác. Bệnh dại đang đe doạ cướp đi tính mạng của cậu bé.

Ngày hôm sau, trao đổi với các cộng sự, Pa-xtơ quyết định phải tiêm vắc-xin mới có hi vọng cứu Giô-dép. Đến chiều, mấy giọt vắc-xin phòng dại đã được tiêm vào dưới da bụng cậu bé. Loại vắc-xin này không độc vì đã để trong không khí khô 14 ngày.

Các lần tiêm sau, độc tính trong vắc-xin dần dần tăng lên. Chín ngày trôi qua, Pa-xtơ có cảm giác như chín tháng trời đằng đẵng. Mũi tiêm thứ mười mới là mũi quyết định nhất nhưng vì nó có độc tính rất cao nên có thể gây ra những cơn co giật nguy hiểm. Có bắt buộc phải tiêm cho cậu bé mũi thứ mười không? Pa-xtơ bóp trán, đi đi lại lại trong phòng làm việc. Cuối cùng ông quyết định phải tiêm. Ông chăm chú nhìn người ta tiêm cho Giô-dép và an ủi cậu, dắt tay cậu lên giường.

Bảy ngày chờ đợi và lo lắng, Pa-xtơ không chợp mắt. Mặc dù bị liệt chân trái nhưng đêm nào ông cũng chống gậy, lần xuống cầu thang để thăm cậu bé. Ông chỉ sợ cậu lên cơn dại ghê gớm bất thường. Nhưng tai hoạ đã qua, cậu bé vẫn bình yên, khoẻ mạnh. Quá sung sướng, đêm ấy Pa-xtơ ngủ một giấc ngon lành.

Tiếng lành đồn xa, từ đó về sau, người ta đã liên tiếp gửi đến phòng thí nghiệm của ông những bệnh nhân bị chó dại cắn, nhờ ông cứu chữa. Phòng thí nghiệm của ông trở thành Viện Pa-xtơ - Viện chống bệnh dại đầu tiên trên thế giới.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học