10+ Kể về một kỉ niệm buồn (điểm cao)

Kể về một kỉ niệm buồn điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Kể về một kỉ niệm buồn (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Kể về một kỉ niệm buồn

a) Mở bài: Giới thiệu về kỉ niệm em muốn kể: chia tay một người bạn, hiểu lầm một người, một lần mắc lỗi...

b) Thân bài:

Kể về kỉ niệm của em/Diễn biến câu chuyện:

+ Chuyện bắt đầu như nào, xảy ra ở đâu? Khi nào?

+ Nhân vật có liên quan đến câu chuyện: người thân, thầy cô, bạn bè…

+ Hoàn cảnh xảy ra trải nghiệm: Một trải nghiệm đáng buồn của em.

+ Những sự kiện xảy ra trải nghiệm: Kể lần lượt những sự kiện diễn ra theo trình tự cụ thể.

+ Bài học rút ra được từ trải nghiệm: Nhận ra được bài học…

+ Suy nghĩ, cảm xúc sau trải nghiệm: Cảm thấy buồn bã, tiếc nuối…

c) Kết bài: Khẳng định lại giá trị của kỉ niệm đối với em.

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 1

Ai trong mỗi chúng ta cũng đều từng trải qua những phút giây buồn tủi. Sự buồn tủi ấy có thể xuất phát từ lý do khách quan, nhưng cũng có thể xuất phát từ chính sự chủ quan của bản thân chúng ta. Và tôi cũng vậy, tôi từng có một trải nghiệm buồn hồi học lớp 8, khi mà tôi đã quá chủ quan, không học bài để rồi nhận lấy điểm kém trong bài kiểm tra môn Toán của mình.

Quảng cáo

Ngay từ ngày còn học tiểu học, tôi đã là một học sinh chăm ngoan, học giỏi, đạt nhiều thành tích tốt, được thầy cô yêu quý, được bạn bè ngưỡng mộ. Khi lên cấp trung học cơ sở, tôi vẫn tiếp tục cố gắng học tập thật chăm chỉ, nhờ đó mà vị trí đầu của lớp chưa bao giờ vắng bóng tên tôi. Khả năng trong quá trình học môn Toán được nhiều thầy cô công nhận, chính vì vậy mà ngay từ năm lớp 6 tôi đã được tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường, của huyện và cũng đạt được thành tích cao trong các kỳ thi học sinh giỏi. Điểm bài kiểm tra môn Toán của tôi khi học ở trường luôn đạt ở mức xuất sắc. Cứ đến tiết Toán là các bạn trong lớp lại nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ, còn cô giáo thì luôn tỏ ra hài lòng. Mọi chuyện cứ mãi suôn sẻ như thế, cho đến năm lớp 8, vào một ngày đẹp trời, lớp tôi có buổi kiểm tra môn Toán.

Ngày hôm đó, tôi tung tăng đến trường. Mặc dù tôi biết hôm đó có bài kiểm tra Toán, nhưng trái ngược hẳn với sự lo lắng của các bạn khi luôn cố gắng lật giở từng trang sách, trang vở để ôn bài thì tôi lại khá ung dung. Bởi lẽ, với cái danh "học sinh đội tuyển học sinh giỏi môn Toán" hai năm liền, tôi đã lảm không biết bao nhiều bài tập khó nhằn trong đề thi học sinh giỏi, chẳng lẽ bài kiểm tra cơ bản ở lớp tôi lại không làm được hay sao? Với sự tự tin đó, tôi chẳng thèm giở vở ôn lại bài đến một lần.

Cô giáo dạy Toán bước vào lớp, trên tay cầm tập đề kiểm tra dày cộp và tiến hành phát đề cho chúng tôi làm bài. Khi cầm đề trên tay, tôi vẫn giữ thái độ tự tin bởi đây đều là những câu hỏi và dạng bài tập cơ bản mà không biết tôi đã làm qua bao nhiêu lần. Tôi làm liến thoắng, nhẹ nhàng "xử gọn" các câu hỏi, thậm chí tôi còn thừa hẳn 15 phút làm bài trong khi các bạn vẫn đang "nhăn mặt" giải bài. Cô giáo thấy vậy liền nhắc nhở tôi kiểm tra lại thật kỹ bài làm của mình trước khi nộp bài. Cậy rằng học sinh nằm trong đội tuyển học sinh giỏi Toán của trường hai năm liền, đạt rất nhiều những thành tích ấn tượng, tôi đã bỏ ngoài tai sự nhắc nhở của cô mà gục xuống bàn ngủ đợi đến khi hết giờ. Tôi thầm nghĩ: "Mấy bài này dễ ẹc, làm sao mà mình làm sai được cơ chứ, lần này của mình tiếp tục được 10 cho xem". Cứ như vậy, hết 45 phút làm bài, tôi tự tin nộp bài của mình mà không thèm kiểm tra lại lấy một lần.

Quảng cáo

Khoảng hai ngày sau, vào tiết Toán, cô giáo lại bước vào lớp với một tập giấy dày cộp. Không sai, hôm nay chính là ngày lớp tôi được trả kiểm tra toán lần trước. Cô giáo dạy Toán của tôi có thói quen trả bài từ điểm cao đến điểm thấp, và suốt 2 năm học ở trung học cơ sở, tên của tôi luôn được xướng lên đầu tiên cùng với điểm 10 tròn trĩnh và sự trầm trồ của các bạn. Nhưng lần này, cái tên đầu tiên mà cô gọi không phải tên tôi. Tôi bất ngờ. Tôi đợi 3 người, 5 người, rồi 10 người vẫn chưa thấy tên tôi được nhắc đến. Thật không tin nổi, điểm của tôi mà lại không trong top 10 ư? Các bạn bắt đầu bàn tán, thắc mắc tại sao tôi lại để vụt mất vị trí đứng đầu. Sau khi một nửa các thành viên trong lớp đã được xướng tên, tên của tôi mới bắt đầu xuất hiện. Tôi bước lên nhận bài. Ai mà ngờ được, bài kiểm tra của tôi lại chỉ được có 6 điểm. Tôi tủi hổ, không biết giấu mặt vào đâu, tay tôi liên tục vê vê mép giấy để che đi số điểm của mình.

Khi tôi vẫn đang chìm đắm trong sự tủi hổ và xen lẫn thắc mắc tại sao điểm bài kiểm tra của mình lại thấp như vậy, giọng cô giáo bỗng cất lên: "Lớp chúng ta có một bạn học rất tốt Toán nhưng điểm bài kiểm tra Toán lần này lại không cao là vì đã không kiểm tra kỹ càng bài làm của mình trước khi nộp bài. Bạn ấy tính sai phép tính đầu tiên của bài toán, dẫn đến các kết quả sau đó đều bị sai theo." Đúng vậy, vì sự chủ quan của bản thân, tôi đã không kiểm tra bài trước khi nộp mặc dù hôm đó đã được cô nhắc nhở. Để rồi hôm nay, tôi nhận về điểm 6 đỏ chót nằm chềnh ễnh trên bài kiểm tra. Điều này cũng khiến tôi mất đi vị trí đứng đầu lớp ở kỳ học đó.

Đến cuối năm học, mặc dù tôi vẫn đạt danh hiệu học sinh giỏi, vẫn giành lại được vị trí đứng đầu và được khen trước lớp, nhưng mỗi khi nhớ lại bài kiểm tra hôm đó, sự ân hận vì bản thân chủ quan lại ùa về. Chuyện xảy ra đã lâu nhưng tôi vẫn luôn ghi nhớ, rút kinh nghiệm tự kiểm điểm bản thân để không bao giờ mắc sai lầm như vậy nữa.

Quảng cáo

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 2

Trong cuộc sống, chúng ta đều từng trải qua những niềm vui và cả những nỗi buồn. Đó đều là những gia vị giúp cuộc sống của chúng ta thềm sinh động và cho ta những trải nghiệm đáng nhớ. Tuy nhiên, nếu như niềm vui khiến chúng ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái khi nhớ lại thì nỗi buồn lại khiến lòng ta nặng trĩu. Có những nỗi buồn, dù đã chục năm trôi qua, ta vẫn không thể quên đi được. Và tôi cũng đã trải qua một nỗi buồn như thế, khi mà chú cún thân yêu mà tôi nuôi từ nhỏ đã tạm biệt tôi để về với thiên đường.

Vào sinh nhật lần thứ 10 của tôi, ông tôi tặng cho tôi một bé cún. Ông đặt tên cho bé cún ấy là Tô và nói với tôi rằng Tô sẽ như một người bạn chơi cùng với tôi, còn dặn dò tôi hãy chăm sóc cho Tô nhé. Hồi đó, Tô mới chỉ là một chú cún hai tháng tuổi, lông đen nháy, Tô nhỏ bé và nằm gọn trong vòng tay tôi. Tôi thích lắm, bởi tôi vẫn luôn muốn được nuôi một chú cún làm bạn, và Tô chính là chú cún đầu tiên của tôi.

Tôi coi Tô như một người bạn của mình, và tôi cảm nhận được Tô cũng xem tôi như một người bạn của nó vậy. Tô là một chú cún năng động, đôi lúc hơi nghịch ngợm và lúc nào cũng quấn lấy chân tôi đòi tôi ôm ấp. Tôi nghe ông tôi kể lại rằng, những ngày tôi đi học Tô lúc nào cũng nằm dài ngoài cửa đợi tôi về. Chỉ cần nghe thấy bước chân tôi, Tô sẽ vẫy vẫy cái đuôi nhỏ của mình, sủa gâu gâu rồi chạy thẳng ra cổng đón tôi, chỉ chờ trực nhìn thấy tôi là nhảy bổ lên mừng rỡ. Buổi tối, khi tôi cần tập trung học bài, Tô thường ngày tinh nghịch là vậy nhưng lúc đó lại ngoan ngoãn lạ thường. Nó nằm sát dưới chân tôi, mắt lim dim ngủ, không hề làm phiền đến tôi một chút nào, chỉ khi nào tôi học xong nó mới ve vẩy cái đuôi ra hiệu muốn tôi chơi cùng nó.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, tôi đã quen với hình ảnh ngày nào cũng có Tô kề cạnh bên mình, ngày nào đi học về cũng sẽ thấy Tô chạy ra đón mình đầu tiên. Cả nhà tôi cũng coi Tô như một thành viên trong gia đình vậy. Nhưng vào một ngày, khi tôi đem thức ăn đến cho Tô, tôi lại thấy nó nằm im tỏ vẻ mệt mỏi. Hôm ấy Tô cũng không còn hào hứng muốn tôi dắt đi chơi như thường ngày, cũng không lẽo đẽo đi theo tôi nữa chỉ thấy Tô nằm im một chỗ ở góc nhà. Cả nhà tôi lo lắng lắm. Nhận thấy sức khỏe Tô có vẻ không ổn, tôi vội cùng bố đưa Tô đến bệnh viện thú ý gần nhà. Sau một hồi được bác sĩ thăm khám, bác sĩ nói rằng Tô gặp một căn bệnh hiếm gặp, có lẽ không sống được bao lâu nữa. Khi nghe câu nói ấy, tôi như chết lặng. Cả nhà tôi khi biết tin cũng trở nên bần thần, bởi Tô có một ý nghĩa tinh thần quan trọng với gia đình tôi biết bao.

Sau thời gian một tháng thăm khám tại bệnh viện thú y, bác sĩ cũng đã dốc hết sức cứu chữa nhưng Tô vẫn rời bỏ gia đình chúng tôi để đi đến một chân trời mới mang tên Thiên đường. Tôi nhớ ngày Tô đi tôi đã khóc nhiều lắm, tôi khóc đến mức không đi học được. Cảm giác vĩnh viễn mất đi người bạn bốn chân, một người bạn tuổi thơ đã trải qua cùng mình không biết bao trò nghịch ngợm nó thật khó diễn tả thành lời.

Khoảng hai tháng sau, gia đình vì thấy tôi quá buồn phiền vì Tô mất nên đã mua cho tôi một chú chó mới. Mẹ nói rằng chú cún mới này sẽ thay Tô ở bên cạnh tôi. Tôi cũng rất yêu thương chú cún mới này, nhưng mỗi khi nhớ lại những kỉ niệm giữa tôi và Tô, tôi vẫn cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Nhưng tôi biết rằng, chú cún Tô yêu dấu của tôi ở trên thiên đường chắc chắn vẫn sẽ là một chú chó ngoan, và chắc chắn Tô đang sống hạnh phúc ở nơi xa xôi đó.

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 3

Kỉ niệm để lại nhiều tiếc nuối trong em nhất là lần em được mẹ giao nhiệm vụ trông em gái nhỏ.

Lúc ấy, em lên lớp 4, được nghỉ hè nên em có nhiều thời gian rảnh chơi với lũ bạn hàng xóm. Một hôm mẹ nhờ em trông nhà và em gái mới 2 tuổi để mẹ đi có việc đột xuất, một tiếng sau mẹ quay lại. Em gái em ngoan lắm, ngủ khì trên giường chẳng quấy khóc. Bỗng bạn Tuấn nhà bên gọi em sang xem phim hoạt hình. Vì nghĩ em gái còn đang ngủ, em đã đóng cửa chạy sang nhà bạn chơi.

Ngồi xem phim một lúc, em giật nảy mình bởi tiếng khóc ré lên của trẻ con, em chạy nhanh về nhà thì nhìn thấy em gái với lấy phích nước nóng trên bếp nên phích bị đổ và bị bỏng một cánh tay đỏ au. Em vội bế em sang nhà Bác Thanh - bác sĩ hàng xóm. May mắn được cấp cứu kịp thời nhưng trên cánh tay của em gái vẫn còn vết sẹo bởi lần bỏng nặng đó.

Dù mẹ và em gái đã tha thứ cho em nhưng em không thể nào quên được kỉ niệm buồn ấy. Kỉ niệm ấy sẽ luôn là bài học đáng nhớ để em không bao giờ được mải chơi mà quên lời mẹ dặn, phải luôn chăm sóc và yêu thương em gái mình.

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 4

Em nhớ mãi tiết trả bài hôm ấy. Giờ phút ngỡ ngàng và đau khổ nhất đối với em từ khi bước vào lớp 6, bởi vì em đã bị một điểm 3 môn Làm văn.

Cô Thanh trả bài kiểm tra cho lớp. Cô đặt quyển vở của em xuống bàn, nét mặt có vẻ không vui. Linh tính như mách bảo điều gì, em vội vã lật giở từng trang. Những điểm 8, 9 đỏ chói lần lượt mỉm cười với em – cô học sinh giỏi Văn của lớp. Em lật tiếp. Chao ôi! Em không thể tin vào mắt mình: một điểm 3 to tướng! Choáng váng, em như lịm đi trước sự thật phũ phàng ấy.

Không, không thể như vậy được! Em cố định thần nhìn lại, nhưng còn nghi ngờ gì nữa? Con số 3 in rõ trong khung điểm. Em vội vàng gập vở lại, bần thần nhìn các bạn xung quanh. Hình như bạn nào cũng hớn hở với kết quả của mình, chẳng ai để ý đến nỗi đau khổ của em. Có lẽ các bạn nghĩ rằng em đang sung sướng với điểm khá giỏi như mọi lần vì em là cây Văn của lớp cơ mà! Càng nghĩ càng xấu hổ, em cúi gằm mặt xuống. Lần giở lại bài, dòng chữ cô phê hiện lên rõ ràng trước mắt: Lạc đề!

Em đọc lại đề bài và nhận ra đúng là mình sai thật. Đề bài yêu cầu tả một dòng sông (một cánh đồng hay một góc phố ...) gắn với kỉ niệm thời thơ ấu, vậy mà em lại đi kể về một kỉ niệm sâu sắc thời nhỏ. Đề bài đó đối với em không khó. Tại em quá chủ quan, chẳng chịu đọc kỹ. Nhớ lại giờ làm bài hôm ấy, em đã nộp bài đầu tiên trước bao cặp mắt thán phục của bạn bè mà quên mất lời cô nhắc nhở: Các em phải xem lại bài thật kỹ trước khi nộp. Có lẽ vì ỷ vào sức học của mình, và thỏa mãn trước lời khen của thầy cô và bè bạn nên em đã thành một cô bé kiêu căng, hợm hĩnh từ lúc nào chẳng biết.

Đúng lúc ấy, bạn Hà thì thào bên tai em, giọng mừng rỡ:

- Lan ơi, hôm nay tớ được 7 điểm nhé! Cố mãi rồi mình cũng đạt điểm khá rồi đây. Mẹ mình chắc mừng lắm. Ủa! Mà sao mặt cậu tái thế kia? Được mấy điểm? Cho tớ xem nào!

Nghe Hà nói, em lại càng buồn bã và xấu hổ. Hà đang sung sướng với điểm 7 đầu tiên của môn Làm văn. Còn em, kẻ vẫn coi điểm 7 là xoàng xĩnh, hôm nay lại bị điểm 3! Không thể nào diễn tả hết nỗi đau khổ của em lúc ấy. Em cảm thấy ánh mắt cô giáo vừa buồn rầu, vừa ngạc nhiên, thất vọng: Sao lại thế hả Lan? Cô rất buồn.

Trên đường về, em lo lắng và bối rối. Bố mẹ tin tưởng ở em nhiều lắm. Nếu biết em bị 3 điểm Làm văn thì bố mẹ em sẽ nghĩ gì đây? Bố thường động viên em học cho giỏi và ước mơ rằng em cũng sẽ trở thành luật sư như bố. Còn mẹ nữa, biết bao đêm mẹ ngồi đan len, cố chờ em học xong bài mới cùng đi ngủ. Mẹ cũng chỉ mong có một điều là con gái mẹ học giỏi. Không thể làm bố mẹ thất vọng, em sẽ giấu bài đi, sẽ nói rằng cô giáo không chấm vì cả lớp làm bài kém quá. Quanh quẩn với ý nghĩ dối trá ấy, em đã về đến nhà mà đầu óc vẫn mông lung.

Vừa vào đến cổng, mẹ dịu dàng bước xuống thềm đón em. Ánh mắt mẹ chợt hoảng hốt khi thấy em bơ phờ mệt mỏi. Em đã ôm chầm lấy mẹ, khóc tức tưởi. Không, em không thể lừa dối người mẹ yêu kính của mình.

Tối hôm ấy, em đã xem kĩ lại bài. Điểm 3 nhắc nhở em hãy nhìn lại mình. Em tự nhủ: Nhất định chỉ có một điểm 3 này mà thôi. Em sẽ tiếp tục giành được những điểm 9, điểm 10 và sẽ lại được cha mẹ, thầy cô, bè bạn tin yêu như trước.

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 5

Ngày hôm nay là chủ nhật, nên em dành thời gian dọn dẹp lại bàn học của mình. Chợt em tìm thấy trong góc phòng một chiếc hộp nhỏ, trong đó đựng một chú lật đật bị vỡ ở một bên thân. Nhìn chú, em lại nhớ về một lần nói dối khiến mẹ phải buồn xảy ra vào năm ngoái.

Lúc đó, em đang ngồi xem ti vi ở trong phòng khách, nhưng chẳng có chương trình gì thú vị cả. Vậy nên em đã chạy vào phòng bố mẹ để chơi. Trong lúc em loay hoay xem chiếc hộp nhạc, thì vô tình làm rơi chú lật đật xuống đất. Cú rơi không quá mạnh, nhưng làm một bên thân chú bị vỡ ra. Khi đó, em hoảng hốt vô cùng, bởi em biết đó là món quà của một người bạn ở xa tặng mẹ. Lâu nay vẫn được mẹ giữ gìn cẩn thận. Thế là, em đã lấy một miếng băng dính, dán lại mảnh vỡ đó, đặt chú lật đật vào vị trí cũ rồi chạy về phòng.

Tối hôm đó, em ăn cơm, học bài rồi đi ngủ trong sự thấp thỏm và lo âu, vì sợ bị phát hiện. Nhưng em cũng không đủ can đảm để nói ra sự thật. Ngày hôm sau lúc đi học về, nhìn thấy mẹ ngồi xem ti vi trong phòng khách, em có một thoáng ngập ngừng. Nhưng rồi em vẫn chào mẹ với giọng điệu như hằng ngày rồi ngay lập tức trở về phòng. Ngồi trên bàn, em liên tục tự trách bản thân mình: Sao mày lại hèn nhát vậy, mày quên hết những bài học mà cô giáo đã dạy rồi ư? Quên đi sự tin tưởng của bố mẹ dành cho mày ư? Em cứ ngồi dằn vặt bản thân như vậy mãi một lúc, rồi cuối cùng, em lấy hết can đảm để nhận lỗi với mẹ.

Khi em thú nhận sự thật với mẹ, đôi mắt cứ nhìn thẳng xuống đất, không dám nhìn mẹ. Nghe em trình bày xong, mẹ gọi em ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt mẹ, rồi nói: “Mẹ rất vui vì con đã dám nói cho mẹ sự thật. Ngay tối hôm qua, mẹ đã phát hiện ra mảnh vỡ của chú lật đật rồi. Và nhìn ánh mắt con là mẹ đã hiểu ra sự việc. Mẹ chỉ chờ con nói cho mẹ điều đã xảy ra mà thôi. Thực sự, suốt đêm qua đến nay mẹ đã rất buồn, vì nghĩ rằng con của mẹ không phải là người trung thực. Nhưng hành động này của con đã khiến mẹ vui lắm. Vì con của mẹ thật dũng cảm”. Nói rồi, mẹ cười dịu dàng vuốt lấy tóc em.

Sau sự kiện lần đó, mẹ định vất chú lật đật bị hỏng đi. Nhưng em đã xin lại, cất vào một chiếc hộp để giữ nó làm kỉ niệm. Để mãi không quên lần lỡ khiến mẹ phải buồn này. Em luôn tự nhủ, sẽ mãi luôn là một người con trung thực, ngoan ngoãn để mẹ luôn được vui vẻ.

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 6

Tôi luôn nhớ đến kỉ niệm buồn cuối năm lớp 5. Chúng tôi phải từ biệt nhau để đến một cấp học mới. Người bạn thân nhất của tôi chuyển đi nơi khác với bố mẹ của cô ấy.

Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi học, có rất nhiều kỉ niệm đẹp với nhau. Quỳnh đã từng nói với tôi sẽ cùng nhau thi vào một trường để tiếp tục cùng nhau đi học. Thế nhưng chúng tôi đã phải tạm biệt nhau. Ngày bạn ấy chuyển đi, tôi đã khóc rất nhiều vì không còn được thân thiết gần gũi với nhau.

Giờ đây, chúng tôi đã ít liên lạc. Khoảng cách địa lí quá xa khiến chúng tôi chẳng còn gặp mặt nhau. Tuy nhiên, tôi vẫn mong bạn sẽ học tập thật tốt và hy vọng là chúng tôi sẽ gặp lại trong một tương lai gần

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 7

Vào ngày đông giá rét năm ngoái, em đã mất đi chú mèo mun dễ thương của mình. Mỗi khi nhớ về kỉ niệm ấy, em lại cảm thấy cô đơn và xót xa.

 Nhà em có nuôi một con mèo mun chân ngắn. Mẹ đặt cho mèo tên Zem. Mèo có bộ lông màu đen mượt. Chân và thân nó tròn vo, mũm mĩm. Tai mèo vểnh lên để nghe ngóng âm thanh. Mắt Zem to và sáng. Tối đến, đôi mắt ấy sáng rực lên như vì sao xa. Mỗi khi ngửi thấy món ăn yêu thích, mũi và ria nó hơi rung rung trông thật ngộ nghĩnh. Vì chân ngắn nên mỗi khi di chuyển, Zem lắc lư từng bước thật chậm rãi. Hằng ngày, nó luôn thân thiết với mọi người, đặc biệt là em. Mỗi khi đi học về, mèo thường chạy tới nhảy lên chân đòi vuốt ve.

 Thế nhưng có một chuyện không may xảy ra khiến em vĩnh viễn mất đi chú mèo mà mình hằng yêu mến. Ngày hôm ấy, em dẫn Zem đi mua đồ ở cửa hàng tạp hóa. Trước khi vào, em buộc sợi dây xích quanh tay nắm cửa để mèo đợi bên ngoài. Nhưng đến khi thanh toán xong, em lại không thấy nó đâu. Em hốt hoảng tìm Zem khắp nơi. Thậm chí, em bắt chước cả tiếng kêu "meo meo" để gọi mà vẫn không thấy chú mèo dễ thương. Em vừa khóc vừa chạy về nhà báo với bố mẹ việc để lạc mất Zem. Sau khi hỏi han khắp nơi và dán giấy tìm mèo, gia đình em vẫn không có tin tức gì về nó. Lúc đó, em rất buồn và đau khổ, tự trách bản thân vì làm Zem bị lạc. Giá như hôm ấy em cẩn thận hơn thì mèo con vẫn còn ở bên em. Mặc dù được bố mẹ an ủi, động viên nhưng em vẫn rất ân hận về hành động của mình.

 Khoảng hai tháng sau, mẹ đã cho em mua một chú mèo mới. Tuy nhiên, kỉ niệm làm lạc mất mèo luôn khắc sâu trong em. Mong rằng, Zem vẫn an toàn và được một người nào đó nuôi dưỡng, chăm sóc.

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 8

Khi còn nhỏ, tôi là một đứa trẻ hiếu động. Bởi vậy, tôi đã khiến cho bố mẹ lo lắng rất nhiều. Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ mãi về một trải nghiệm đáng nhớ, bị lạc trong siêu thị.

Khi đó, tôi đang là học sinh lớp một. Buổi chiều thứ bảy, tôi có tiết học thêm ở trường. Bố đã đến đón tôi từ rất sớm. Trên đường về, bố nói rằng sẽ vào siêu thị để mua một vài món đồ cho mẹ. Tôi cảm thấy háo hức vô cùng. Trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn vặt ngon. Tôi sẽ thuyết phục bố mua cho tôi một vài món.

Bố gửi xe ở bên ngoài, rồi dắt tôi vào bên trong. Siêu thị lúc này khá đông người. Bố phải đẩy xe để đồ nên không thể dắt tay tôi. Chính vì vậy, bố yêu cầu tôi phải chú ý theo sát. Tôi gật đầu đồng ý, còn hứa sẽ luôn theo sát bố. Khi đi đến quầy bánh kẹo, tôi đã nói với bố mua cho tôi loại bánh và loại kẹo mà tôi thích. Bố đã vui vẻ đồng ý, bỏ chúng vào xe để đồ.

Rồi hai bố con đi qua một quầy đồ chơi. Rất nhiều bạn nhỏ đang đòi bố mẹ mua cho mình món đồ chơi yêu thích. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một con búp bê rất đẹp. Tôi mải ngắm nhìn con búp bê mà quên mất phải theo sát bố. Thế rồi, tôi đã bị lạc. Lúc này, tôi rất sợ hãi. Xung quanh rất nhiều người qua lại. Tôi liền chạy đi tìm bố. Mãi tôi vẫn không tìm thấy bố. Lúc này, tôi òa khóc nức nở. Một cô nhân viên tốt bụng đi qua, thấy tôi đang khóc thì hỏi chuyện. Tôi kể cho cô nghe, cô đề nghị sẽ đưa tôi tới chú bảo vệ. Sau đó, chú bảo vệ đã cầm loa thông báo để bố biết. Khoảng mười phút sau, bố đã đến đón tôi. Tôi chạy tới ôm chầm lấy bố, bật khóc. Còn bố thì chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao con, bố đây rồi!”. Sau đó, bố quay sang và cảm ơn chú bảo vệ và cô nhân viên.

Trải nghiệm khiến tôi nhớ mãi, dạy cho tôi bài học giá trị trong cuộc sống. Nó đã giúp tôi hiểu được tình yêu thương của người thân dành cho mình.

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 9

Gia đình có vai trò thật quan trọng, và đối với tôi cũng vậy. Trong gia đình, người mẹ tôi yêu thương nhất chính là mẹ.

Mẹ tôi là một người phụ nữ giản dị. Nhưng mẹ đã dành cho tôi những sự hyisinh thật phi thường. Bố mẹ chia tay khi tôi còn nhỏ. Tôi sống cùng với mẹ. Mẹ vừa phải làm mẹ, vừa phải làm bố. Nhờ có tình yêu thương vô bờ của mẹ đã lấp đầy khoảng trống tình cảm của bố.

Còn nhớ năm lớp tám, tôi đến nhà Hồng - cô bạn thân cùng lớp chơi. Do quá mải chơi nên khi về đến nhà thì trời đã tối. Tôi nghĩ thầm trong lòng rằng kiểu gì khi về đến nhà mẹ cũng mắng. Nhưng khi tôi về đến nơi, bước vào nhà lại thấy thật yên tĩnh, chỉ nhìn thấy trên bàn là cơm canh nóng hổi, mà không thấy mẹ đâu. Tôi ăn cơm xong mà lòng đầy lo âu. Tôi lén vào phòng của mẹ, thì nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường. Tôi khẽ gọi: “Mẹ ơi!” nhưng không thấy tiếng trả lời. Cảm thấy lo lắng, tôi chạy đến bên giường, khi chạm vào người mẹ thì thấy nóng bừng. Có lẽ mẹ đã bị sốt.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận. Tôi tự trách mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải làm việc vất vả, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cơm cho tôi. Tự trấn an bản thân, tôi nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ. Rồi còn nấu một ít cháo ăn liền và mua thuốc cho mẹ. Một lúc sau, có vẻ đã khá hơn, mẹ tỉnh dậy. Tôi thuyết phục mẹ ăn cháo và uống thuốc. Mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn mẹ, rồi ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở: “Con xin lỗi mẹ ạ!”. Mẹ chỉ ôm tôi vào lòng rồi nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu! Nín đi con!”.

Sáng hôm sau, mẹ đã khỏe hẳn và có thể đi làm bình thường. Nhưng nhờ có trải nghiệm hôm qua mà tôi mới biết mẹ đã vất vả vì tôi như thế nào. Tôi thầm nhắc nhở bản thân phải cố gắng học tập hơn, giúp đỡ mẹ nhiều hơn để mẹ khỏi lo lắng, vất vả.

Đối với tôi, mẹ chính là nguồn ánh sáng diệu kỳ. Tôi dường như thấu hiểu thêm công ơn của mẹ, cũng như hiểu được rằng:

“Con dù lớn vẫn là con của mẹ

Đi suốt đời, lòng mẹ vẫn theo con”

Kể về một kỉ niệm buồn - mẫu 10

Trong cuộc sống, mỗi người đều có những trải nghiệm đáng quý. Điều đó giúp chúng ta nhận ra nhiều bài học bổ ích cho chính mình. Và bản thân tôi cũng có được trải nghiệm như vậy.

Tôi đã thi đỗ vào một trường cấp 2 chuyên của huyện. Điều đó khiến mọi người trong gia đình rất tự hào. Tôi cũng cảm thấy vô cùng sung sướng khi nhận được những lời khen ngợi. Nhưng cũng chính vì vậy mà khi vào năm học tôi trở nên chủ quan, chểnh mảng trong việc học tập.

Trong lớp học mới, tôi quen được rất nhiều người bạn. Chúng tôi thường xuyên bày trò nghịch ngợm. Tất cả đều cho rằng mình cần được nghỉ ngơi sau những tháng ngày ôn thi vất vả và năm học đầu cấp kiến thức rất nhẹ nhàng. Tôi cũng cho rằng bản thân mình thông minh, đến cuối kì thi chỉ cần xem lại bài là có thể nắm được kiến thức. Một lần nọ, tôi đã bỏ học theo nhóm bạn đi chơi. Hôm đó, chúng tôi có tiết học của cô giáo chủ nhiệm. Chúng tôi đã đồng loạt viết giấy phép, ngụy tạo cả chữ ký phụ huynh để lên bàn cô rồi rủ nhau đi ra suối chơi. Nhưng cô giáo đã phát hiện ra. Cô nói rằng sẽ gọi điện trao đổi với phụ huynh.

Ngày hôm đó, tôi ngồi trong lớp học mà lòng đầy lo lắng. Tôi bắt đầu cảm thấy ân hận về hành động của mình. Những lời cô giáo nói với chúng tôi khiến tôi vẫn còn nhớ như in. Đến chiều về nhà, khi thấy tôi, mẹ không quát mắng mà chỉ hỏi han tôi. Điều đó khiến tôi rất ngạc nhiên. Sau bữa cơm tối, tôi lên phòng ngồi học bài. Bỗng nhiên, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Mẹ bước vào, trò chuyện với tôi. Mẹ nói rằng đã nhận được cuộc gọi từ cô giáo chủ nhiệm của tôi. Tôi lo lắng chờ nghe lời trách mắng. Nhưng mẹ lại nhẹ nhàng nói với tôi: “Mỗi đứa trẻ đều từng mắc phải sai lầm. Khi bằng tuổi con, mẹ cũng rất nghịch ngợm, khiến bà ngoại phải phiền lòng. Nhưng nhờ có sự bao dung của bà mà mẹ đã thay đổi…”.

Khi nghe mẹ nói xong, tôi cảm thấy vô cùng hối hận. Tôi nhận ra lỗi lầm của mình. Trải nghiệm đáng nhớ đối với tôi nhưng đã đem đến một bài học đáng giá. Kể từ đó, tôi cố gắng học tập chăm chỉ hơn.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học