10+ Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa (điểm cao)

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa

I. Mở bài

- Giới thiệu tác phẩm và tác giả: Chữ người tử tù là một trong những tác phẩm xuất sắc của nhà văn Nguyễn Tuân, thể hiện rõ nét tài năng nghệ thuật và tư tưởng của tác giả. Nhân vật Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa, mang trong mình tài năng chữ nghĩa cùng tinh thần phản kháng đối với xã hội phong kiến.

- Giới thiệu nhân vật Huấn Cao: Huấn Cao là một nghệ sĩ tài ba, không chỉ nổi bật với tài viết chữ mà còn là hình mẫu của một người đàn ông trí thức đầy lý tưởng, mang trong mình vẻ đẹp của văn hóa truyền thống.

II. Thân bài

1. Huấn Cao sở hữu tài nghệ phi thường trong việc viết chữ

- Chữ viết đẹp: Huấn Cao là một nghệ sĩ chữ tài ba, chữ viết của ông được người đời ca ngợi, là hình mẫu lý tưởng của một người viết chữ đẹp trong nền văn hóa truyền thống.

Quảng cáo

- Chữ của Huấn Cao có giá trị nghệ thuật cao: Chữ của ông không chỉ là chữ bình thường, mà còn là một tác phẩm nghệ thuật, thể hiện cái tâm và tài của người viết. Khi Huấn Cao viết, đó không chỉ là chữ, mà là một bản nhạc, là một bức tranh sống động.

- Nghệ thuật của Huấn Cao mang tính độc đáo: Chữ của Huấn Cao không theo quy ước thông thường mà mang đậm dấu ấn riêng biệt, thể hiện sự sáng tạo và tinh thần độc lập trong việc thể hiện bản thân.

2. Tài năng của Huấn Cao được thể hiện qua hành động và tinh thần nghệ sĩ

- Tính kiên quyết và tôn trọng nghệ thuật: Mặc dù là tù nhân, Huấn Cao vẫn luôn bảo vệ tinh thần tự do và tôn trọng nghệ thuật, đặc biệt là chữ viết, là biểu hiện của tâm hồn cao đẹp.

- Không vì danh lợi mà đánh đổi: Huấn Cao từ chối lời mời của viên quản ngục, mặc dù ông có thể nhận được nhiều lợi ích nếu làm theo yêu cầu của viên quản ngục. Điều này cho thấy rằng, đối với Huấn Cao, nghệ thuật và danh dự là điều quan trọng hơn mọi tiền tài hay sự dễ dàng.

- Tư tưởng nghệ sĩ trong trái tim Huấn Cao: Huấn Cao thể hiện tinh thần nghệ sĩ không bị khuất phục trước bất kỳ sự ràng buộc nào của xã hội phong kiến. Ông sẵn sàng chấp nhận cái chết để bảo vệ nghệ thuật và danh dự của bản thân.

Quảng cáo

3. Tinh thần tự do và khát vọng phản kháng trong nghệ thuật của Huấn Cao

- Tinh thần kháng cự trong nghệ thuật: Huấn Cao là một người luôn mang trong mình tinh thần phản kháng đối với chế độ phong kiến thối nát, với cảnh tù đày, với chế độ bất công.

- Nghệ thuật như sự phản kháng: Trong mắt Huấn Cao, chữ viết là phương tiện phản kháng mạnh mẽ nhất, là biểu tượng của tự do và khát vọng vượt lên trên số phận. Chính vì vậy, ông không cho phép nghệ thuật của mình bị đo lường bằng tiền bạc hay bị vấy bẩn bởi sự khuất phục.

- Nghệ thuật là sự cứu rỗi: Việc Huấn Cao dùng chữ viết để cứu người tù, cũng là hành động phản kháng đối với một chế độ bất công, là hành động tự khẳng định bản thân và sự sáng tạo trong hoàn cảnh bế tắc.

4. Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ tài ba mà còn là một người có phẩm hạnh cao quý

- Khát vọng tự do và cái đẹp trong nghệ thuật: Huấn Cao không chỉ sống vì nghệ thuật mà còn là người mang trong mình tư tưởng thẩm mỹ cao đẹp. Chính vì vậy, ngay cả trong hoàn cảnh khổ đau, ông vẫn giữ được nội tâm thanh cao, không nhục nhã, không bị xã hội phong kiến hạ thấp.

- Nghệ thuật và nhân cách: Huấn Cao không thoả hiệp với quyền lực mà luôn giữ nghệ thuật là sự cống hiến cho cái đẹp, không vì tư lợi cá nhân mà làm tổn hại đến phẩm hạnh của chính mình. Chữ của ông mang sự trong sáng, không hề bị trói buộc hay gò bó.

Quảng cáo

III. Kết bài

- Khẳng định giá trị nghệ thuật của Huấn Cao: Huấn Cao là một nghệ sĩ tài ba, với tâm hồn trong sáng, tinh thần kiên định và tình yêu đối với nghệ thuật. Dù trong hoàn cảnh khó khăn, ông vẫn luôn giữ được lòng tự trọng, danh dự và cống hiến cho cái đẹp.

- Tầm ảnh hưởng của Huấn Cao trong tác phẩm: Nhân vật Huấn Cao không chỉ là biểu tượng nghệ thuật, mà còn là biểu tượng của sự kháng cự đối với xã hội phong kiến, là người chiến thắng trong cuộc đấu tranh bảo vệ cái đẹp và tinh thần tự do.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 1

Nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm "Chữ người tử tù" của Nguyễn Tuân là một hình mẫu đặc biệt, kết hợp giữa tài năng, phẩm hạnh và khí phách anh hùng. Mặc dù là một tử tù, nhưng Huấn Cao mang trong mình một vẻ đẹp tinh thần phi thường mà ít ai có thể sánh kịp. Nhìn vào cuộc đời và hành động của ông, ta không chỉ thấy được tài năng xuất sắc mà còn cảm nhận được sự kiên cường và nhân cách của một con người không bao giờ chịu khuất phục.

Huấn Cao là một người nổi tiếng trong giới cầm bút, với chữ viết đẹp, độc đáo và rất có hồn. Tài năng viết chữ của ông không chỉ là một kỹ năng, mà đã trở thành một thứ nghệ thuật, một phần không thể thiếu trong cuộc đời ông. Chữ viết của Huấn Cao được mô tả như "chữ rồng bay phượng múa", mang lại cho người nhìn một cảm giác như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị. Điều này thể hiện rằng ông không chỉ là một người tài năng, mà còn là một nghệ sĩ thực thụ, sống vì cái đẹp và nghệ thuật. Trong hoàn cảnh bị giam cầm trong nhà tù, Huấn Cao vẫn không đánh mất đi niềm đam mê với chữ, không quên cái đẹp mà ông theo đuổi suốt cả cuộc đời. Hành động của ông khi tặng chữ cho người quản ngục dù là người đang nắm quyền trong tay nhưng vẫn đầy sự tôn trọng và trân trọng cái đẹp của chữ viết, khiến chúng ta cảm nhận được một tấm lòng cao thượng và đức hạnh trong ông.

Bên cạnh tài năng, Huấn Cao còn là một người có phẩm hạnh rất cao. Dù bị giam cầm, dù phải đối diện với cái chết, nhưng Huấn Cao vẫn giữ được cho mình phẩm giá và sự tự trọng. Ông không bao giờ hạ mình, không cúi đầu trước những thế lực áp bức. Trong bức thư viết cho người quản ngục, ông khẳng định rằng dù có chết đi thì chữ viết của ông sẽ vẫn sống mãi. Đây là một cách nói đầy ẩn ý, thể hiện niềm tin vào cái đẹp, vào những giá trị tinh thần vượt lên trên mọi sự sống và cái chết. Huấn Cao không phải là người sống vì bản thân mình mà luôn nghĩ đến cái đẹp, đến nghệ thuật và tấm lòng bao dung đối với người khác.

Khí phách kiên cường và tinh thần bất khuất của Huấn Cao là những phẩm chất không thể không nhắc đến khi nói về nhân vật này. Trong suốt quá trình bị giam cầm và chờ ngày ra pháp trường, Huấn Cao không hề tỏ ra sợ hãi hay run sợ trước cái chết. Ông đối diện với cái chết một cách bình thản, không hề mất đi sự tự tin hay sự hiên ngang. Sự kiên cường của ông thể hiện rõ trong cách ông vẫn giữ vững phong độ, khí phách của một người anh hùng, bất chấp mọi nghịch cảnh. Đối diện với cái chết, Huấn Cao không tỏ ra yếu đuối, mà vẫn giữ vững tinh thần, không để sự sợ hãi chi phối.

Một trong những hành động đặc sắc của Huấn Cao là việc ông tặng chữ cho người quản ngục, dù biết rằng đó là một người có quyền lực trong tay. Trong hoàn cảnh của một người tử tù, Huấn Cao có thể dễ dàng từ chối, không cho chữ. Nhưng trái lại, ông đã quyết định dành tặng cho người quản ngục những chữ viết đẹp nhất của mình. Hành động này thể hiện sự cao thượng của Huấn Cao, một người không chỉ sống cho bản thân mà còn muốn để lại cái đẹp cho đời, cho người khác. Hơn thế nữa, trong hành động này, ông cũng gửi gắm niềm tin vào sự thay đổi của con người qua cái đẹp. Huấn Cao không chỉ đơn giản là một người tử tù, mà là một người đã sống đẹp và để lại một di sản tinh thần quý giá cho thế giới này.

Từ nhân vật Huấn Cao, ta không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của tài năng và nghệ thuật, mà còn thấy được phẩm hạnh và sự cao thượng của một con người không bao giờ khuất phục trước số phận. Trong cái nhìn của ông, dù có chết đi thì những giá trị tinh thần mà ông để lại vẫn sẽ sống mãi. Huấn Cao là hình mẫu của một con người có đức hạnh, khí phách anh hùng, sống vì cái đẹp và nghệ thuật. Câu chuyện về Huấn Cao chính là bài học về sự kiên cường, lòng nhân hậu và tình yêu cái đẹp, là tấm gương sáng cho tất cả chúng ta trong cuộc sống này.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 2

Nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân là một biểu tượng hoàn hảo của sự kết hợp giữa tài năng nghệ thuật và phẩm giá con người. Dù phải đối mặt với cái chết trong nhà tù, ông vẫn kiên cường giữ vững nhân cách, không khuất phục trước sức ép của hoàn cảnh, vẫn cất giữ trong lòng niềm tự hào và lòng tôn kính đối với nghệ thuật. Huấn Cao, với chữ viết của mình, không chỉ thể hiện tài năng xuất chúng mà còn gửi gắm những thông điệp về sự bất khuất, cao quý và phẩm hạnh của người nghệ sĩ.

Với tài năng xuất sắc trong nghệ thuật thư pháp, Huấn Cao không chỉ là một người viết chữ tài ba mà còn là một nghệ sĩ có trái tim nồng nàn với cái đẹp. Những chữ ông viết không chỉ thể hiện sự tài hoa mà còn là sự kết hợp hoàn hảo giữa sự thanh cao của tinh thần và vẻ đẹp nghệ thuật. Dù đang phải sống trong ngục tù, đối diện với án tử, Huấn Cao vẫn không bao giờ đánh mất niềm đam mê với nghề. Điều này không chỉ thể hiện niềm yêu thích sâu sắc đối với nghệ thuật mà còn là biểu hiện của lòng tự trọng, phẩm hạnh cao đẹp của một con người. Từng nét chữ của ông không đơn thuần là những con chữ đẹp mà là minh chứng cho một con người sống với lý tưởng, không chấp nhận sự thấp hèn, luôn kiên trì giữ vững lòng tự trọng trong bất cứ hoàn cảnh nào.

Tuy nhiên, Huấn Cao không phải là người dễ dàng trao chữ của mình cho bất kỳ ai. Ông chỉ dành chữ cho những ai thực sự hiểu và trân trọng nó. Khi người quản ngục đến xin chữ, Huấn Cao không đồng ý ngay, mà cần phải chứng minh lòng tôn trọng nghệ thuật của người quản ngục. Ông từ chối viết cho những kẻ không biết quý trọng cái đẹp, thể hiện phẩm hạnh và sự kiên cường không bị lung lay bởi bất cứ sức ép nào. Đây là một trong những đặc điểm nổi bật của nhân vật Huấn Cao: sự kiên định với lý tưởng, sự tôn trọng tuyệt đối đối với nghệ thuật và nhân cách.

Mặc dù thế, Huấn Cao không hề thiếu lòng nhân ái. Khi nhận thấy người quản ngục thực sự biết trân trọng chữ nghĩa và tôn trọng cái đẹp, ông đã quyết định viết tặng. Hành động này của Huấn Cao thể hiện một sự cao thượng, lòng nhân ái sâu sắc và không để những rào cản của hoàn cảnh xã hội làm giảm đi giá trị của con người. Chữ ông không chỉ là những con chữ đơn thuần mà là một thông điệp về sự trân trọng cái đẹp, về lòng nhân ái và tình cảm chân thành giữa người với người.

Khép lại tác phẩm, Huấn Cao để lại trong lòng người đọc một hình ảnh về một nghệ sĩ lớn, một con người không khuất phục trước cường quyền, một con người có sự kết hợp hoàn hảo giữa tài năng và nhân cách. Sự kiên cường của ông, sự tôn trọng nghệ thuật, cũng như lòng nhân ái và sự cao thượng trong hành động đều khiến Huấn Cao trở thành một biểu tượng đẹp đẽ trong nền văn học Việt Nam. Chính nhân vật này đã làm sáng lên một thông điệp quan trọng: dù trong hoàn cảnh nào, mỗi con người cũng phải giữ vững lòng tự trọng, không bao giờ để những khó khăn hay nghịch cảnh làm lu mờ phẩm giá và lý tưởng sống của bản thân.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 3

Nguyễn Tuân, bậc thầy ngôn ngữ trước Cách Mạng, là cây bút xuất sắc của nền văn học Lãng mạn giai đoạn 1930-1945. Ông thường khai thác quá khứ để phản ánh hiện tại, điều này được thể hiện rõ nét qua các tác phẩm của ông. Nhân vật Huấn Cao trong truyện ngắn "Chữ người tử tù" là minh chứng cho tài năng văn chương đỉnh cao của Nguyễn Tuân.

Dưới ngòi bút tài hoa, Huấn Cao hiện lên là một nghệ sĩ đa tài. Ông nổi tiếng với khả năng viết chữ Nho đẹp và nhanh, một kỹ năng được nâng tầm thành nghệ thuật. Tài năng này không chỉ làm nên danh tiếng của Huấn Cao mà còn khiến Quản Ngục, qua lời đồn đại, khao khát sở hữu chữ của ông. Huấn Cao xuất hiện như một huyền thoại, với chữ viết trở thành báu vật.

Không chỉ là nghệ sĩ, Huấn Cao còn là anh hùng. Ông bị bắt vì dẫn đầu cuộc nổi dậy chống lại triều đình thối nát. Trong tù, thái độ lạnh lùng, khinh bạc của ông trước lính canh cho thấy khí phách hiên ngang của một bậc trượng phu. Khi đối diện Quản Ngục, Huấn Cao vẫn giữ vững phong thái ung dung, không chút sợ hãi.

Trước ngày hành hình, khi mọi người lo lắng, Huấn Cao vẫn bình thản, mỉm cười. Thái độ điềm tĩnh ấy thể hiện rõ tinh thần kiên cường của một anh hùng. Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công hình tượng Huấn Cao qua ngôn ngữ trau chuốt và nghệ thuật tương phản.

Huấn Cao không chỉ là anh hùng, nghệ sĩ mà còn là người có thiên lương trong sáng. Ông từ chối viết chữ vì tiền bạc hay quyền lực, chỉ viết cho những người xứng đáng. Khi nhận ra tấm lòng của Quản Ngục, Huấn Cao đã cho chữ và khuyên Quản Ngục rời xa chốn ngục tù để giữ gìn nhân cách. Lời khuyên chân thành của ông như một bài học về đạo đức và sự trân trọng cái đẹp.

Nguyễn Tuân đã tạo nên một Huấn Cao độc đáo, kết hợp giữa tài năng, khí phách và nhân cách cao đẹp. Nhân vật này trở thành biểu tượng bất hủ trong văn học Việt Nam.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 4

Nguyễn Tuân (1910 – 1987) được xem là một trong những nhà văn tài hoa bậc nhất của nền văn học Việt Nam. Trước Cách mạng tháng Tám, các tác phẩm của ông thường hướng đến chủ nghĩa xê dịch và khám phá vẻ đẹp “vang bóng một thời” trong cuộc sống. Tác phẩm “Chữ người tử tù” là một minh chứng tiêu biểu, với nhân vật Huấn Cao – biểu tượng của tài năng, nhân cách cao đẹp và khí phách anh hùng.

Khi viết về cái đẹp, Nguyễn Tuân luôn khắc họa nhân vật của mình với những vẻ đẹp đa chiều và phong phú. Với Huấn Cao, trước hết, ông là hiện thân của một nghệ sĩ tài hoa. Khả năng viết chữ Hán của Huấn Cao – một loại văn tự giàu tính nghệ thuật – đã khiến ông trở nên nổi tiếng. Người xưa quan niệm rằng nét chữ thể hiện nết người, và viết chữ trở thành một nghệ thuật cao quý gọi là thư pháp. Những bức thư pháp đẹp thường được treo ở những nơi trang trọng như thư phòng, phòng khách, hay phòng thờ, như một thú chơi tao nhã của người xưa.

Huấn Cao không chỉ là một nhà Nho thông thường mà còn là một bậc thầy thư pháp. Tài năng viết chữ “nhanh và đẹp” của ông nổi tiếng khắp vùng Sơn Tây. Ngay cả viên quản ngục của một huyện nhỏ cũng biết đến danh tiếng của ông: “Chữ ông Huấn Cao đẹp lắm, vuông lắm”. Viên quản ngục khao khát có được chữ của Huấn Cao để treo trong nhà, coi đó như một báu vật. Tuy nhiên, để xin được chữ của Huấn Cao, viên quản ngục phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, thậm chí đánh đổi cả tính mạng, vì biệt đãi một tử tù như ông là việc làm cực kỳ rủi ro.

Tài năng viết chữ của Huấn Cao không chỉ là biểu tượng của nghệ thuật mà còn thể hiện sự trân trọng của tác giả đối với những giá trị văn hóa truyền thống đang dần mai một. Qua nhân vật Huấn Cao và ước nguyện của viên quản ngục, Nguyễn Tuân đã khéo léo thể hiện sự tiếc nuối trước sự biến mất của những giá trị xưa cũ.

Không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa, Huấn Cao còn là một người anh hùng với khí phách hiên ngang. Ông dám đứng lên tố cáo sự thối nát của triều đình phong kiến và không chấp nhận sự giam cầm của bọn quan lại tham lam. Huấn Cao từng nhiều lần vượt ngục, khiến bọn lính canh phải dè chừng và xem ông là kẻ “nguy hiểm nhất”. Trong mắt viên quản ngục, Huấn Cao là một người anh hùng “chọc trời quấy nước”, coi thường tiền bạc và quyền lực. Với những phẩm chất ấy, Huấn Cao trở thành biểu tượng của sự kiên cường và thanh cao giữa chốn ngục tù.

Dù là tử tù chờ ngày hành hình, Huấn Cao vẫn giữ vững khí phách, không hề tỏ ra sợ hãi hay khúm núm. Trước những roi vọt của bọn lính, ông vẫn thản nhiên, thậm chí còn đùa cợt về việc bị rệp cắn. Ông cũng không mảy may quan tâm đến sự biệt đãi của viên quản ngục, cho rằng đó chỉ là âm mưu để xin chữ. Sự ung dung và bất khuất của Huấn Cao khiến ông trở thành hình mẫu lý tưởng của một con người tài năng, nhân cách và uy vũ.

Huấn Cao không chỉ là một anh hùng mà còn là người có tâm hồn trong sáng và thiên lương cao đẹp. Ông không dễ dàng cho chữ, chỉ tặng chữ cho những ai thực sự biết trân trọng cái đẹp. Suốt đời, Huấn Cao chỉ viết hai bộ tứ bình và một bức trung đường cho ba người bạn thân. Khi biết được sở nguyện chân thành của viên quản ngục, Huấn Cao đã suýt nữa “phụ một tấm lòng trong thiên hạ”. Cảnh Huấn Cao cho chữ trở thành một cảnh tượng độc đáo, chưa từng có trong văn học.

Trong “Chữ người tử tù”, vẻ đẹp thiên lương không chỉ tồn tại ở Huấn Cao mà còn hiện diện ở viên quản ngục và thầy thơ lại. Họ là những người biết trân trọng và ngưỡng mộ tài năng của Huấn Cao, thể hiện sự đồng cảm với những giá trị cao đẹp.

Trong cảnh cho chữ cuối tác phẩm, Nguyễn Tuân đã khắc họa sự chiến thắng của cái đẹp, cái tâm và khí phách anh hùng trước bóng tối của ngục tù. Sự thống nhất giữa tài năng, nhân cách và khí phách đã làm nổi bật hình tượng Huấn Cao – một người anh hùng lý tưởng mà Nguyễn Tuân luôn tìm kiếm. Đây cũng là lý tưởng thẩm mỹ chi phối toàn bộ tác phẩm, tạo nên sự đảo ngược bất ngờ khi kẻ tử tù trở thành người ban phát cái đẹp, còn viên quản ngục lại khúm núm, sợ hãi.

Qua ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân, nhân vật Huấn Cao hiện lên với vẻ oai phong, đĩnh đạc, khiến người đọc không khỏi ngưỡng mộ. Để làm nổi bật vẻ đẹp của Huấn Cao, tác giả đã đặt nhân vật vào một tình huống độc đáo: cuộc gặp gỡ giữa tử tù và quản ngục, nhưng thực chất là cuộc hội ngộ của những tâm hồn tri kỷ.

Nguyễn Tuân đã sử dụng thủ pháp tương phản một cách hiệu quả để làm nổi bật sự chiến thắng của cái đẹp, cái tâm và khí phách ngang tàng. Đó là sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa cái cao cả và cái phàm tục, giữa hoàn cảnh ngục tù và hành động cho chữ. Ngôn ngữ miêu tả của Nguyễn Tuân giàu chất tạo hình, với nhiều từ Hán Việt và khẩu khí của bậc trượng phu xưa, làm tăng thêm vẻ đẹp “vang bóng một thời” của Huấn Cao.

Thành công của “Chữ người tử tù” nằm ở việc xây dựng nhân vật Huấn Cao – một con người tài năng, nhân cách trong sáng và khí phách hơn người. Sự chiến thắng của cái đẹp, cái tâm trước cái phàm tục, dơ bẩn đã thể hiện rõ lý tưởng thẩm mỹ và tư tưởng nhân sinh sâu sắc của Nguyễn Tuân.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 5

“Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân, nằm trong tập truyện “Vang bóng một thời”, là một tác phẩm xuất sắc cả về nội dung lẫn nghệ thuật. Ngoài bút pháp lãng mạn và thủ pháp đối lập, nghệ thuật xây dựng nhân vật cũng góp phần tạo nên sự thành công của truyện. Điều này được thể hiện rõ qua diễn biến tâm lý và thái độ của nhân vật Huấn Cao đối với viên quản ngục.

Huấn Cao hiện lên như một người anh hùng tài hoa, văn võ song toàn, với tấm lòng nhân ái bao la. Ông thương xót cho những người dân vô tội, nghèo khổ, bị áp bức bởi chế độ phong kiến tàn bạo, nên đã đứng lên khởi nghĩa. Tuy nhiên, cuộc khởi nghĩa thất bại, và ông bị bắt giam, chờ ngày hành hình. Trong chốn ngục tù, cuộc gặp gỡ giữa Huấn Cao và viên quản ngục đã tạo nên một tình huống đặc biệt, nơi hai thế lực đối lập nhau lại có sự đồng cảm về tình yêu cái đẹp.

Ban đầu, Huấn Cao tỏ ra khinh miệt và coi thường viên quản ngục, xem hắn là đại diện cho chế độ thối nát mà ông căm ghét. Tuy nhiên, khi hiểu được tấm lòng “biệt nhỡn liên tài” của viên quản ngục, Huấn Cao đã thay đổi thái độ. Ông không chỉ đồng ý cho chữ mà còn dành những lời khuyên chân thành, mong viên quản ngục giữ vững thiên lương và tránh xa chốn ngục tù ô uế.

Trong cảnh cho chữ, Nguyễn Tuân đã tạo nên một khung cảnh đầy xúc động. Giữa chốn ngục tù tăm tối, Huấn Cao, một người tử tù, đang viết những nét chữ cuối cùng của đời mình. Viên quản ngục, kẻ đại diện cho quyền lực, lại khúm núm, kính cẩn trước cái đẹp và tài năng của Huấn Cao. Cảnh tượng này không chỉ là sự chiến thắng của cái đẹp trước cái xấu, mà còn là lời khẳng định rằng cái đẹp và cái thiện không thể tồn tại cùng cái ác.

Qua diễn biến tâm lý và thái độ của Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã khắc họa thành công hình tượng một con người tài hoa, có nhân cách cao đẹp và khí phách hiên ngang. Huấn Cao không chỉ là một người anh hùng mà còn là biểu tượng của cái đẹp, cái thiện, có khả năng cảm hóa con người. Tác phẩm “Chữ người tử tù” đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả, khẳng định tài năng và phong cách nghệ thuật độc đáo của Nguyễn Tuân.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 6

Nguyễn Tuân là một nhà văn luôn đắm mình trong hành trình tìm kiếm cái đẹp. Trước Cách mạng tháng Tám, ông xem cái đẹp như một thứ tôn giáo riêng, tìm về những giá trị văn hóa “vang bóng một thời”. Trong số những thú vui tao nhã mà ông miêu tả, không thể không nhắc đến nghệ thuật thư pháp, được khắc họa sinh động qua nhân vật Huấn Cao trong tác phẩm “Chữ người tử tù”. Tác phẩm không chỉ là câu chuyện về thú chơi chữ mà còn là bức chân dung về một con người tài hoa, khí phách.

Huấn Cao là một nhà Nho, một chí sĩ yêu nước. Dù Nguyễn Tuân không trực tiếp đề cập đến học vấn của ông, nhưng qua tài năng viết chữ đẹp nổi tiếng khắp vùng tỉnh Sơn, người đọc có thể cảm nhận được tài năng văn chương kiệt xuất của ông. Chữ của Huấn Cao được coi là báu vật, và viên quản ngục cũng khao khát có được chữ của ông. Trong những ngày bị giam cầm, Huấn Cao đã nhận được sự đối đãi đặc biệt từ viên quản ngục, người luôn dành sự kính trọng và ngưỡng mộ đối với tài năng và nhân cách của ông.

Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa mà còn là một người anh hùng với khí phách kiên cường. Ông dám đứng lên chống lại triều đình thối nát, dù cuộc khởi nghĩa thất bại và ông bị bắt giam. Trong ngục tù, ông vẫn giữ vững tinh thần bất khuất, không hề sợ hãi trước uy quyền của viên quản ngục. Hành động dỗ gông mạnh mẽ của ông đã thể hiện rõ khí phách hiên ngang, không chịu khuất phục trước bất công.

Điều đáng quý ở Huấn Cao không chỉ là tài năng mà còn là thiên lương trong sáng. Ông không dễ dàng cho chữ, chỉ tặng chữ cho những ai thực sự biết trân trọng cái đẹp. Khi hiểu được tấm lòng chân thành của viên quản ngục, Huấn Cao đã đồng ý cho chữ, coi đó như một hành động tri âm. Ông còn khuyên viên quản ngục rời xa chốn ngục tù để giữ vững thiên lương, tránh bị vẩn đục bởi cái xấu.

Cảnh cho chữ trong tác phẩm là một cảnh tượng độc đáo, xưa nay chưa từng có. Giữa chốn ngục tù tăm tối, Huấn Cao, một người tử tù, đang viết những nét chữ cuối cùng của đời mình. Viên quản ngục, đại diện cho quyền lực, lại khúm núm, kính cẩn trước cái đẹp và tài năng của Huấn Cao. Cảnh tượng này không chỉ là sự chiến thắng của cái đẹp trước cái xấu, mà còn là lời khẳng định rằng cái đẹp và cái thiện không thể tồn tại cùng cái ác.

Qua nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã gửi gắm thông điệp sâu sắc về sự chiến thắng của cái đẹp và cái thiện trước cái xấu và cái ác. Tác phẩm “Chữ người tử tù” không chỉ là bức chân dung về một con người tài hoa, khí phách mà còn là lời ca ngợi những giá trị văn hóa truyền thống và tinh thần yêu nước. Với ngôn ngữ giàu chất tạo hình và nghệ thuật xây dựng nhân vật độc đáo, Nguyễn Tuân đã tạo nên một kiệt tác văn học, để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng độc giả.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 7

Nguyễn Tuân - một nghệ sĩ suốt đời đi tìm cái đẹp và cái thật. Tác phẩm “Vang bóng một thời” của ông, với 11 truyện ngắn, là lời ca ngợi những con người tài hoa, tài tử của một thời đã qua. Trong đó, nhân vật Huấn Cao trong “Chữ người tử tù” nổi bật với tài năng viết chữ đẹp, nhân cách trong sáng và khí phách anh hùng hiên ngang.

Huấn Cao là một người anh hùng có chí lớn, dù bị giam cầm nhưng vẫn giữ vững khí chất ngang tàng. Sự kết hợp giữa tài năng và tâm hồn, giữa cái đẹp và cái hùng, đã làm nên một Huấn Cao rực rỡ giữa chốn ngục tù.

Trước hết, Huấn Cao là một người anh hùng. Ông được xây dựng dựa trên nguyên mẫu Cao Bá Quát, một nhân vật lịch sử nổi tiếng với tài năng văn chương và tinh thần yêu nước. Huấn Cao đã dám đứng lên chống lại triều đình thối nát, dù cuối cùng bị bắt và chịu án tử hình. Khí phách của ông được thể hiện qua hành động dứt khoát, không sợ hãi trước uy quyền của viên quản ngục. Ông thản nhiên đón nhận cái chết, coi đó nhẹ tựa lông hồng.

Không chỉ là một người anh hùng, Huấn Cao còn là một nghệ sĩ tài hoa với tài viết chữ đẹp. Nghệ thuật thư pháp của ông được coi là báu vật, và viên quản ngục khao khát có được chữ của ông. Tài năng của Huấn Cao không chỉ nằm ở nét chữ đẹp mà còn ở tâm hồn cao quý, chỉ tặng chữ cho những ai biết trân trọng cái đẹp.

Huấn Cao còn là một người có thiên lương trong sáng. Ông không dễ dàng cho chữ, chỉ viết cho những người tri kỷ. Khi hiểu được tấm lòng chân thành của viên quản ngục, ông đã đồng ý cho chữ và khuyên viên quản ngục rời xa chốn ngục tù để giữ vững thiên lương. Cảnh cho chữ trong ngục tù là một cảnh tượng độc đáo, nơi cái đẹp và cái thiện chiến thắng cái xấu và cái ác.

Qua nhân vật Huấn Cao, Nguyễn Tuân đã gửi gắm thông điệp về sự chiến thắng của cái đẹp và cái thiện. Huấn Cao không chỉ là một người anh hùng, một nghệ sĩ tài hoa mà còn là biểu tượng của nhân cách cao đẹp, của tinh thần bất khuất và lòng yêu nước. Tác phẩm “Chữ người tử tù” đã để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng độc giả, khẳng định tài năng và tư tưởng nghệ thuật của Nguyễn Tuân.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 8

Trong tác phẩm Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân, nhân vật Huấn Cao được xây dựng như một hình mẫu nghệ sĩ tài ba, với tài năng viết chữ phi thường và tinh thần kháng cự mạnh mẽ đối với chế độ phong kiến. Dù là một tử tù bị giam giữ trong lao ngục, Huấn Cao vẫn không chấp nhận sự khuất phục mà kiên trì bảo vệ nghệ thuật chữ viết của mình, như một cách phản kháng vĩ đại đối với một xã hội tàn bạo, đầy bất công.

Huấn Cao là một nghệ sĩ với tài năng viết chữ vượt trội. Chữ của ông không chỉ là chữ bình thường, mà là nghệ thuật chữ nghĩa đẹp, có hồn và tâm. Viên quản ngục trong tác phẩm đã hết lòng ca ngợi chữ của Huấn Cao, cho thấy rõ sự tinh tế trong từng đường nét của chữ viết, cũng như sự tôn trọng đối với nghệ thuật chữ của Huấn Cao. Từng nét chữ của Huấn Cao không chỉ là một tác phẩm văn chương mà còn là biểu hiện của tâm hồn, là sự kết hợp giữa tài năng và tâm huyết. Với Huấn Cao, viết chữ là một nghệ thuật, là sự thăng hoa của con người trong thế giới đầy đau khổ, tăm tối của xã hội phong kiến.

Mặc dù bị giam giữ trong nhà tù, Huấn Cao vẫn luôn giữ vững tinh thần tự do của một nghệ sĩ. Việc Huấn Cao từ chối yêu cầu của viên quản ngục, từ chối việc viết chữ để đổi lấy sự ân huệ, chính là hành động khẳng định giá trị nghệ thuật của ông. Chữ của Huấn Cao không phải để cầu danh, không phải để đổi lấy lợi ích vật chất, mà là một sự tự do trong nghệ thuật, một sự tôn trọng cái đẹp tuyệt đối. Chính vì vậy, khi viên quản ngục cầu xin Huấn Cao viết chữ, Huấn Cao đã từ chối và yêu cầu lòng tự trọng, không vì sự cám dỗ của quyền lực mà làm hại đến danh dự và nghệ thuật của bản thân.

Tính kiên cường và quyết liệt của Huấn Cao không chỉ thể hiện qua tài năng viết chữ mà còn trong tinh thần bất khuất của ông. Dù phải đối mặt với cái chết cận kề, Huấn Cao vẫn không khuất phục trước quyền lực. Ông không từ bỏ nguyên tắc sống của mình, luôn bảo vệ nghệ thuật như một tài sản vô giá. Trong hoàn cảnh khốn cùng của nhà tù, khi mọi thứ xung quanh chỉ còn lại sự đọa đày, tâm hồn của Huấn Cao vẫn ngời sáng, ông không để cho bản thân bị lụi tàn mà vẫn giữ được ngọn lửa sáng tạo.

Từ chối cái lợi vật chất, Huấn Cao không chỉ thể hiện sự quyết tâm bảo vệ nghệ thuật mà còn là hình mẫu của một nghệ sĩ chân chính trong mọi hoàn cảnh. Sự kiên định của ông chính là biểu tượng của lòng tự trọng và niềm tin tuyệt đối vào cái đẹp trong nghệ thuật. Chính vì vậy, Huấn Cao không chỉ là người có tài, mà còn là người có tâm, có tinh thần chiến đấu mạnh mẽ để bảo vệ những giá trị cao quý mà ông theo đuổi suốt cuộc đời.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 9

Huấn Cao trong Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa với chữ viết tuyệt đẹp, mà còn là biểu tượng của một nghệ sĩ có lý tưởng cao cả, luôn hướng đến nghệ thuật với tâm hồn trong sáng và không bị ràng buộc bởi thế lực. Huấn Cao không chỉ là bậc thầy viết chữ mà ông còn mang trong mình lý tưởng về nghệ thuật, nơi cái đẹp không thể bị hoen ố, không thể bị đo lường bằng vật chất. Chính lý tưởng cao đẹp này đã làm nên vẻ đẹp nội tâm của Huấn Cao và khiến ông trở thành người nghệ sĩ vô cùng đặc biệt.

Khác với nhiều nghệ sĩ khác, Huấn Cao không sử dụng chữ viết của mình để kiếm lợi, mà luôn coi chữ là tài sản quý giá của bản thân, là sự thể hiện của tâm hồn và nhân cách. Chính vì vậy, Huấn Cao luôn giữ chữ viết của mình một cách rất nghiêm túc và luôn tôn trọng cái đẹp trong từng nét chữ. Mỗi chữ viết của ông là một tác phẩm nghệ thuật, không chỉ gợi mở những cảm xúc thẩm mỹ mà còn là lời nhắc nhở về giá trị của tự do, của lòng kiên định trong mỗi nghệ sĩ. Ông thể hiện mình là người nghệ sĩ chân chính, không bao giờ để cho nghệ thuật của mình bị lợi dụng bởi quyền lực hay sự bôi nhọ của xã hội phong kiến.

Sự kiên quyết bảo vệ nghệ thuật của Huấn Cao thể hiện qua hành động từ chối viên quản ngục khi yêu cầu ông viết chữ để đổi lấy sự ân huệ. Huấn Cao không vì lợi ích cá nhân mà hy sinh nghệ thuật và tinh thần của mình. Ông quyết tâm giữ vững phẩm giá dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Chính lòng tự trọng và sự tôn thờ nghệ thuật của Huấn Cao đã làm nổi bật lý tưởng nghệ thuật mà ông theo đuổi suốt đời. Dù có bị giam giữ, dù có chết dưới tay quan lại nhưng ông vẫn giữ được tâm hồn thanh cao và không bị tha hóa bởi quyền lực.

Với Huấn Cao, chữ viết không phải chỉ là nghệ thuật để kiếm sống, mà là nghệ thuật để bảo vệ tự do, để bảo vệ nhân cách của mình trong hoàn cảnh tăm tối của nhà tù. Đó chính là sự trong sáng, cao quý của một người nghệ sĩ, người sống và chết vì nghệ thuật, người không bao giờ từ bỏ lý tưởng của mình.

Phân tích Huấn Cao là một nghệ sĩ tài hoa - mẫu 10

Trong tác phẩm Chữ người tử tù của Nguyễn Tuân, nhân vật Huấn Cao không chỉ là một nghệ sĩ tài hoa mà còn là biểu tượng của một người bảo vệ nghệ thuật, một người kiên định không từ bỏ nghệ thuật chân chính dù trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Huấn Cao sở hữu tài năng viết chữ phi thường, nhưng chính những hành động bảo vệ nghệ thuật của ông mới làm cho hình ảnh của một nghệ sĩ chân chính trở nên rõ nét hơn bao giờ hết. Ông không chỉ là người có tài, mà còn là người nghệ sĩ kiên quyết bảo vệ phẩm giá của nghệ thuật.

Trong xã hội phong kiến, nơi tất cả các giá trị tinh thần và nghệ thuật có thể bị chế ngự bởi quyền lực và sự tham lam, Huấn Cao đứng lên như một tấm gương sáng, bảo vệ nghệ thuật của mình với tất cả tình yêu, đam mê và niềm tự hào. Chữ của ông không phải là công cụ để kiếm sống hay lợi ích cá nhân, mà là sự thể hiện cao nhất của nghệ thuật. Vì thế, Huấn Cao đã từ chối lời đề nghị của viên quản ngục khi ông yêu cầu Huấn Cao viết chữ để nhận ân huệ. Đây là một hành động kiên quyết bảo vệ phẩm giá nghệ sĩ, là hành động khẳng định sự tự do và độc lập của nghệ thuật trong xã hội phong kiến, nơi mà mọi thứ đều phải phụ thuộc vào quyền lực.

Việc Huấn Cao từ chối viên quản ngục không phải là sự phản kháng vô lý, mà là hành động thể hiện lý tưởng của một nghệ sĩ chân chính. Ông biết rằng chữ của mình không phải để phục vụ quyền lực mà là để tôn vinh cái đẹp và bảo vệ tự do, chính vì vậy ông không thể vì lợi ích của mình mà đánh đổi nghệ thuật. Đối với Huấn Cao, chữ không chỉ là một công cụ kiếm sống, mà là một phần không thể thiếu trong đời sống tinh thần, là tài sản vô giá cần phải bảo vệ. Cái đẹp trong nghệ thuật phải được tự do sáng tạo, không thể đo lường bằng bất kỳ sự đền đáp vật chất nào.

Ngoài ra, Huấn Cao còn thể hiện tinh thần tự do và phẩm giá nghệ sĩ qua việc ông kiên quyết giữ nguyên tắc sống của mình trong mọi tình huống. Viên quản ngục, dù có cố gắng thuyết phục và cầu xin, vẫn không thể làm thay đổi quyết định của Huấn Cao, vì ông hiểu rằng nghệ thuật không thể bị tha hóa, không thể chấp nhận sự thương mại hóa. Huấn Cao không muốn chữ của mình bị nhuốm bẩn bởi quyền lực. Ông có trách nhiệm với nghệ thuật của mình và luôn giữ cho nghệ thuật của mình sạch sẽ, thuần khiết, không để nó trở thành công cụ phục vụ cho lợi ích cá nhân hay quyền lực. Đây là sự bảo vệ tuyệt đối đối với cái đẹp, là sự tôn trọng tuyệt đối đối với nghệ thuật.

Bên cạnh đó, Huấn Cao còn thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ với xã hội phong kiến, nơi mà chế độ bất công và sự áp bức tồn tại. Khi ông từ chối viết chữ cho viên quản ngục, không chỉ là từ chối một yêu cầu thông thường mà là một cuộc phản kháng vĩ đại đối với một xã hội đầy rẫy sự tham nhũng và bất công. Trong xã hội ấy, người nghệ sĩ không được tự do sáng tạo, mà phải sống dưới sự kiểm soát của quyền lực, nhưng Huấn Cao vẫn vững vàng bảo vệ quyền tự do của mình, dù phải đối diện với cái chết. Hành động này không chỉ là từ chối sự khuất phục mà còn là lời khẳng định tinh thần của nghệ sĩ chân chính, không sợ hãi, không bị lung lay bởi bất kỳ điều gì.

Ngoài tài năng và phẩm hạnh, Huấn Cao còn là hình mẫu lý tưởng của một nghệ sĩ tự do trong xã hội phong kiến. Trong cái chết cận kề, ông vẫn tự hào giữ vững được nghệ thuật của mình. Sự kiên quyết bảo vệ nghệ thuật của ông đã làm cho nghệ thuật trở thành một giá trị cao cả, không có gì có thể thay thế được, và từ đó Huấn Cao trở thành hình mẫu lý tưởng của những người nghệ sĩ chân chính, những người không bao giờ chấp nhận đánh đổi những giá trị tinh thần của mình để đổi lấy cái lợi vật chất.

Cuối cùng, việc Huấn Cao đồng ý viết chữ cho viên quản ngục trước khi ông bị xử tử có thể coi là hành động kết tinh sự cao thượng của một người nghệ sĩ. Mặc dù bị giam giữ, ông vẫn không từ bỏ nghệ thuật, mà dành những lời chữ đẹp nhất cho người có thể thấu hiểu nghệ thuật của mình. Huấn Cao không phải chỉ viết chữ, mà còn là viết di sản của một nghệ sĩ tài ba, một người kiên định bảo vệ cái đẹp trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Hành động này như một lời tuyên ngôn về việc nghệ thuật sẽ mãi tồn tại, vượt qua mọi ràng buộc để luôn sáng ngời.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học