Kể lại giấc mơ gặp nhân vật cổ tích (hay, ngắn gọn)



Kể lại giấc mơ gặp nhân vật cổ tích hay nhất, ngắn gọn với dàn ý chi tiết giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.

Kể lại giấc mơ gặp nhân vật cổ tích (hay, ngắn gọn)

Quảng cáo

Kể lại giấc mơ gặp nhân vật cổ tích - mẫu 1

Năm nay, để thưởng cho thành tích học tập của tôi bố mẹ cho tôi đi biển. Ra đến biển tôi lại nhớ lại một giấc mơ lạ kì của đêm hôm trước. Tôi bị lạc ra một đảo hoang…

Khi ấy, tôi cùng bố mẹ chèo thuyền ra biển ngắm cảnh. Bên quản lí cung cấp cho mỗi người một chiếc áo phao. Tôi thấy nhiều thuyền khác đã chuẩn bị xong và lên thuyền. Buổi sáng, thời tiết thật dễ chịu. Những cơn gió biển thổi mát tâm hồn tôi. Trời trong xanh, rộng lớn, thi thoảng có một vài cánh chim bay lượn tô điểm cho bầu trời. Xa xa, một vài hòn đảo xanh như đang vẫy chào chúng tôi. Bỗng dưng bố và mẹ tôi biến mất, tôi hoảng hốt nhìn xung quanh không thấy một ai, ngay cả những chiếc thuyền bên cạnh cũng không có. Thuyền của tôi tự động chèo, chèo mãi, chèo mãi. Không hiểu sao đến lúc này tôi lại mất đi cảm giác lo sợ, thay vào đó là sự tò mò, thích thú. Tôi như nửa tỉnh, nửa mê. Thuyền cập bến ở một hòn đảo nhỏ. Tôi thấy hòn đảo này có người, có cả những ngôi nhà lá. Tôi tự nhủ, họ sẽ giúp mình về nhà. Tôi bước chân lên đảo, hòn đảo yên bình đến lạ, cách biệt hoàn toàn với sự xô bồ trong đất liền. Đứng từ đây chỉ thấy biển trời mênh mông, sóng vỗ rì rào, không thể nhìn vào đất liền, xung quanh cũng không có hòn đảo nào bên cạnh. Tôi đi men theo bờ biển, hướng về phía mấy ngôi nhà. Càng đến gần tôi càng thấy nhiều dứa hấu. Những bãi đất bạt ngàn dưa, màu xanh của dưa phủ kín một vùng đất. Những quả dưa căng tròn, lăn lông lốc dưới đất. Mỗi quả nằm, ngồi một dáng vẻ.

- Ai đấy? Sao ăn mặc kì lạ thế này?

Tiếng nói làm tôi giật mình quay lại. Tôi nhìn thấy một người đàn ông mình trần, quần khố, đứng bên cạnh là một người đàn bà mặc váy đang dắt theo đứa con nhỏ. Chả nhẽ nào?... Tôi ngờ ngờ, trong đầu tôi thoáng hiện lên ý nghĩ chả nhẽ tôi lạc đến đảo dưa của Mai An Tiêm? Tôi lắp bắp: Cháu... cháu bị lạc, cháu không biết đây là đâu cả... Cứ thế tôi bật khóc mà không hiểu vì sao. Mấy người trên đảo trấn an tôi, cho tôi vào nhà của họ. Tôi hỏi ông là ai? Sao lại ở nơi xa xôi, cách biệt với thế giới bên ngoài thế này? Người đàn ông xưng mình là Mai An Tiêm và giới thiệu vợ, con họ cho tôi. Tôi rất vui mừng, ôi! tôi gặp được vua dưa hấu rồi. Tôi vẫn gọi ông như vậy khi ăn dưa. Tôi hỏi:

- Ông vẫn chưa được vua cha gọi về ạ?

- Chưa, sao cháu biết ta. Mà có thể câu chuyện của ta nổi tiếng quá. Từ ngày ta bị đày ra đảo hoang ta không còn nhận được tin tức gì ở đất liền. Nơi này xa quá. Không biết bây giờ vua cha như thế nào, có khỏe không. Có thể ông nghĩ ta đã chết rồi cũng nên. Ta không có cách nào để báo với vua cha ta vẫn còn sống và khỏe mạnh được.

- Vua vẫn khỏe ông ạ, cháu nghe nói vua rất nhờ thương ông.

- Vậy là tốt rồi, nào cháu ra đây thăm vườn quả của ta nào.

Ông dẫn tôi ra thăm vườn quả. Ông kể, hôm ông đến đây, có mấy con quạ ăn thứ quả này. Ông nghĩ quả chim ăn được thì người cũng ăn được. Ông nếm thử thấy vị ngọt, thanh mát. Vỏ ngoài quả xanh, bên trong ruột đỏ, có những chấm hạt đen. Ông liền lấy hạt gieo trồng. Lúc đầu, cây non lên bị chết do thiếu nước. Khi lại bị kiến, chuột ăn... Ông và vợ đã rất vất vả cây mới có thể lớn và cho quả ngọt như thế này. Ông lấy một quả dưa bổ ra cho tôi ăn. Tôi bảo ông nghĩ xem nên báo tin này cho vua cha, vì loại quả này rất ngon, hơn nữa đó là cách ông thể hiện tình yêu thương cảu mình dành cho vua. Ông An Tiêm cho đó là phải. Ông suy nghĩ một lát rồi ông chọn những quả dưa già nhất, to nhất, ngon nhất. Ông khắc tên mình lên đó rồi thả trôi xuống biển. Cả vườn dưa chả mất chốc ít quả hẳn. Tôi nhìn theo những quả dưa, cha mẹ tôi hẳn đang lo lắng tìm tôi khắp nơi. Tôi nói điều này với ông, ông cho phép tôi viết tên mình lên dưa để thả ra biển như ông. Tôi cảm ơn ông, đang hí hoáy khắc chữ thì tôi được mẹ gọi dậy.

- Dậy đi con gái, dậy ăn dưa rồi ra biển chơi đi con.

Tôi choàng tỉnh, hóa ra chỉ là giấc mơ, một giấc mơ đẹp.

Qua giấc mơ tôi hiểu hơn về sự khó khăn của lao động nông nghiệp. Tôi cũng biết thêm được tình cha con sâu nặng của ông An Tiêm với nhà vua. Tôi đọc truyện biết được rằng, sau đó ông An Tiêm được vua cha đón về. Ông còn mang giống dưa về đất liền để đời sau có loại quả ngon như vậy thưởng thức. Thực lòng ngưỡng mộ và biết ơn ông.

Dàn ý Kể lại giấc mơ gặp nhân vật cổ tích - mẫu 3

1. Mở Bài

Giới thiệu về hoàn cảnh của cuộc gặp gỡ:

- Từ khi còn nhỏ tôi đã rất thích được nghe mẹ kể những câu chuyện cổ, tích những truyền thuyết xa xưa

- Khi lớn lên, bắt đầu đi học tôi lại càng thêm ưa thích môn Văn, đặc biệt trong năm học lớp 6 được học lại những câu chuyện cổ tích thật hay, và đêm đó tôi đã nằm mộng thấy nhân vật ấy...

2. Thân Bài

a. Cảnh sắc trong giấc mơ.

* Cảnh gặp nhân vật cổ tích:

- Bản thân gặp nhân vật trong hoàn cảnh nào.

- Cảnh vật xung quanh ra sao.

- Trang phục nhân vật như thế nào

* Cảnh đối thoại với nhân vật:

- Hai người đã trò chuyện với nhau những gì.

- Nhân vật có mong muốn gì.

- Em rút cho mình bài học gì từ cuộc trò chuyện đó.

3. Kết Bài

- Tôi choàng tỉnh sau cơn mộng dài, cuộc gặp gỡ với Mị Châu vẫn còn nguyên ký ức, tôi mỉm cười, hóa ra là mộng, một giấc mộng thật ý nghĩa.

Kể lại giấc mơ gặp nhân vật cổ tích - mẫu 2

Sáng và ấm quá. Nắng đã lên rồi ư? Mở mắt ra nào!

Tôi đứng lên và ngước nhìn ngơ ngác. Đây là đâu? Tôi còn nhớ tôi đang rất mệt, nhắm mắt lại, tôi lang thang trong đêm tối và khi mở mắt ra tôi đã ở đây rồi. Tôi ngước nhìn. Bầu trời phía trên xanh ngọc với những đám mây trắng xốp như kẹo bông. Tất cả như ở rất gần như có thể với tay tới được. Nắng như một suối mật ong vàng chảy mãi tới chân trời, rất sáng nhưng không chói, ấm mà không nóng. Những dãy núi xa xa đón nắng pha sữa cho đứa bé Mặt Trời đang mơ màng thức giấc. Không gian tĩnh lặng mang hương đất mới...

Rồi bỗng đâu từ trên trời ai đánh rơi một dải lụa, dải lụa lấp lánh rồi chạy dài trên mặt đất thành một dòng sông. Một màn sương mờ bao phủ trên mặt sông rồi nhanh như cắt, đôi thiên thần nhỏ xíu kéo màn. Nhạc nổi lên. Tôi nhìn thấy những cô gái mặc váy kẻ ca-rô rộng đang nhảy múa bên những chàng trai ăn mặc sặc sỡ, những đứa bé xinh như búp bê cùng nắm tay nhau. Bánh kẹo, và thức ăn để trên mặt bàn Lễ hội ư?

Tôi định bước tới hỏi xem đây là đâu.

Ôi, lạnh quá! Tôi rụt vội chân lại, những vòng nước lăm tăm hờn dỗi. Tôi không thể bước lên mặt sông. Có lẽ tôi quên kể với ban điều này thì phải, lễ hội được tổ chức trên mặt sông và họ như những thiên thần.

Thế là tôi không biết tôi đang ở đâu? Không biết tôi sẽ đi về đâu? Không thể lại gần những người mà tôi thấy? Tôi cô đơn. Không gian quanh tôi như một tấm lưới ngọc trai dù rất đẹp, rất lung linh nhưng nó chỉ là một tấm lưới chụp lấy tôi.

- Sao em không tham gia lễ hội? Rất vui đấy!

Tôi ngước lên nhìn. Đó là một cô gái xinh đẹp với giọng nói trong như tiếng suối.

- Chị ơi, đây là đâu? Chị là ai?

- Chị là Li-dơ mà, chả phải em vẫn hay gọi tên chị lúc khóc nhè sao. Đây là thế giới của chị.

Thế giới của chị? Nghĩa là một bà tiên nào đấy đã tháo nút cho em vào thế giới cổ tích ư? Còn chị là Li-dơ? Trong trí tưởng tượng của em chị là một nàng công chúa với mái tóc dài màu vàng có những cái nơ và chiếc bờm lấp lánh, mặc một chiếc váy hồng đầy ngọc trai đứng bên cạnh nhà vua và mười một hoàng tử. Chị rất xinh và dễ thương.

- Em nghĩ gì vậy? Sao em không vào lễ hội? Đi nào - chị cầm lấy tay tôi.

Tôi rút mạnh lại bàn tay và không biết có làm chị đau không nữa.

- Em không đi đâu.

- Tại sao?

- Em không thích, thế thôi. Chị đi một mình đi.

- Dũng cảm lên chứ. Đi...

- Chị buông em ra. Mặc em. Sao chị cứ lải nhải thế nhỉ? Để tôi yên đi. Chị có biết chị đáng ghét lắm không?

Bạn có cho rằng tôi dở hơi không? Tự nhiên lại cáu. Tôi rất muốn đi nhưng tôi thừa biết tôi không thể.

Hai nàng tiên mặc chiếc áo xanh đưa Li-dơ đi. Chị ấy đến lễ hội mà. Ai thèm đứng đây với đứa cáu kỉnh như tôi.

Chị ấy đang nhảy múa xinh đẹp như một thiên thần. Những làn gió êm đềm cuốn lấy chị, nắng tết cho chị một chiếc vòng thật đẹp, chị càng trở nên lộng lẫy. Bỗng một tia mắt tinh nghịch nhìn về phía tôi khi tôi đang chăm chú nhìn chị. Chị ấy biết và cười đứa dở hơi như tôi đấy.

Chị nhẹ nhàng bước ra khỏi vũ hội, đi lại phía tôi. Tôi cúi mặt xuống và nhìn những cọng cỏ dưới chân, đôi tai đỏ ửng.

- Bắt quả tang nhé! - Chị nhoẻn cười đặt tay lên vai tôi.

Dù không muốn, tôi cựa người để cánh tay rơi xuống. Chị tiến lại rất gần ghé sát vào tai tôi: Này! Cô bé. Em có biết em rất đáng yêu không? - Tôi như bị điện giật. Tôi đáng yêu ư? Chẳng ai bảo thế cả. Bố thì bảo tôi vụng về, hậu đậu. Mẹ thì bảo tôi vô dụng, còn em tôi thì bị tôi chọc đến mức quát lên rằng chị xấu lắm!

- Thật... thật... là em đáng yêu không?

Tôi ngập ngừng hỏi.

Chị vuốt tóc tôi:

- Có chứ, em rất đáng yêu. Mọi người đều bảo thế. Họ bảo thế nào nhỉ? À họ bảo chị mời cô bé đáng yêu vào lễ hội.

Chị cúi xuống nhìn vào đôi má đỏ ửng của tôi. Tôi biết chứ, lễ hội này là dành cho chị. Chúc mừng chị, mừng lễ cưới của chị và nhà vua, mừng cho các anh chị trở lại thành người. Chị cầm tay tôi dắt đi.

Bạn tin được không? Phép màu đấy. Tôi đi lên mặt sông và hình tôi soi xuống dòng sông thật đẹp. Nhưng có lẽ là chị đã giúp tôi, tôi làm sao làm nên điều kì diệu ấy. Bỗng tôi chới với, tôi ngã xuống sông. Lạnh quá. Cứu, cứu với. Tôi muốn nói mà không tài nào nói được. Tại sao vậy?

Khi tôi lên bờ thì đã là một con vịt ướt lướt thướt (mặc dù vịt chẳng bao giờ bị chìm). Mọi người cười, chế giễu tôi. Thật nực cười. Nực cười quá, tại sao tôi lại nghĩ mình làm được? Tôi chỉ là một đứa bé xấu xí, vô dụng.

Tôi chạy vội vào thân cây, ôm mặt khóc.

- Chị đi đi, đừng theo em nữa.

- Tại sao em cứ khóc một mình vậy, cho chị khóc với.

Bất giác, tôi úp đầu vào vai chị nức nở. Ấm áp và thơm đến kì lạ. Tự nhiên tôi muốn nói:

- Chị tốt với em thế. Em hư lắm. Cả nhà ai cũng ghét em. Khi mẹ mắng em, bố chẳng bao giờ can cả. Mọi người bỏ mặc em. Bố mẹ chỉ thương thằng Tuấn thôi. Em ghét nó. Nó có gì hơn em chứ. Nó không làm việc nhà, nó đi chơi, bố mẹ cưng nó, cho nó kẹo. Em mắng nó là y rằng bị ăn bạt tai. Em ghét nhà em, em sẽ bỏ đi cho mà coi. Có ai cần em đâu...

- Em đừng nghĩ thế. Bố mẹ rất yêu em, họ đang tìm em đấy. Mẹ em đã khổ rất nhiều. Cả em em nữa. Họ không thể sống thiếu em.

- Chị nói dối. Chị đừng bịa nữa. Chị có biết em ghen tị với chị biết chừng nào không? Chị xinh đẹp, chị là một công chúa, chị được mọi người yêu quý, được bà tiên giúp đỡ, chị đã làm được, đã tìm được các anh trai, đã tìm được hạnh phúc cho mình.

- Em ghen với chị? Thế mà chị lại ghen với em đấy. Từ nhỏ chị đã ước ao có một gia đình hạnh phúc như em, công chúa thì sao? Chị vẫn phải lang thang tìm các anh mình. Hoàng tử thì sao? Họ cũng là những con thiên nga ao ước trở lại hình dạng con người. Tại sao em không quý trọng những gì em đang có. Chị chưa từng ghét các anh chị nhưng em biết không? Mất các anh, sống xa gia đình, cái cảm giác cô đơn thật là khó chịu. Chị đã rất cố gắng để tìm lại các anh. Tại sao em không cố tìm lại gia đình mình?

- Chị có bà tiên giúp đỡ. Chị ở trong thế giới cổ tích và chị biết mong muốn của mình sẽ trở thành hiện thực, đó là cổ tích.

- Không, chị đã rất cố gắng, chị cũng không biết chị có làm được không nhưng vì các anh, chị tin vào thành công. Chỉ cần niềm tin và cố gắng.

- Chị nói sao? Niềm tin ư?

Tôi chưa bao giờ tin? Tin tôi hay tin ai? Tôi từng cố làm một đứa bé ngoan một lần thôi, tôi rửa bát và đánh vỡ bát, bị mắng. Tôi đã bỏ cuộc vì tôi biết rằng cố gắng là vô ích.

Giờ đây, đứng bên chị tôi thấy mình nhỏ bé. Tôi có tư cách gì mà ghen với chị chứ? Tôi nhu nhược, nhút nhát. Tôi không thể kiên cường như chị, không dũng cảm và giàu lòng yêu thương như chị.

Chị yêu các anh chị. Còn tôi, tôi đã yêu gia đình của mình chưa? Tôi chỉ biết than khóc thôi. Tôi dựa hẳn vào chị. Chao ôi! Ai biết rằng con người nhỏ bé này lại dám một mình lang thang trong rừng, lại dám đêm đêm vào nghĩa địa hái cây tầm ma. Ai biết đôi bàn tay này đã bị sưng phồng vì gai đâm. Ai biết trái tim kia đã chịu đau khổ, vất vả và phải sống câm lặng trong những ngày dài. Sức mạnh gì vậy?

Tôi cảm thấy đang ở rất gần những bông hoa trong tim chị. Trái tim ấy đẹp và sáng như pha lê mà những con ếch xấu xí không thể lại gần.

- Em đã khóc hết chưa? Hết đau khổ, buồn bực chưa? Chúng ta vào lễ hội nào! Mọi người đang đợi đấy:

Tôi gật đầu. Dù chị không nói nhưng cả tôi và chị đều biết tôi sẽ làm được.

Đến lúc tôi phải về, chị đưa cho tôi những hạt giống.

- Em hãy gieo chúng xuống đất như gieo những ước mơ của mình. Ước mơ chỉ là ước mơ nhưng có ước mơ mới có dũng cảm thực hiện ước mơ.

Cảm ơn chị! Cảm ơn Li-dơ!

Chúc chị và mọi người hạnh phúc!

Xa xa, đàn thiên nga và nàng Li-dơ như đang tạm biệt tôi...

Tôi bừng tỉnh. Đó là một giấc mơ. Tôi đang ngủ gật bên vỉa hè. Nhưng bạn có tin không? Trong tay tôi vẫn còn những hạt giống...

Tôi đã về nhà. Bố mẹ tôi rất mừng, thằng em tôi thì nhảy nhót như con chim non. Gia đình yêu quý của tôi đây!

Giấc mơ ấy đến với tôi hồi tôi tám tuổi. Và bạn ơi, nó đã làm thay đổi cả cuộc đời tôi. Hàng đêm, tôi vẫn hay kể lại cho em tôi giấc mơ ấy và nó thiếp đi trong tay tôi, lim dim ngủ... Nó mơ những giấc mơ...

Xem thêm các bài văn mẫu lớp 9 hay khác:

Mục lục Văn mẫu | Văn hay 9 theo từng phần:

Săn shopee siêu SALE :

ĐỀ THI, GIÁO ÁN, SÁCH ĐỀ THI DÀNH CHO GIÁO VIÊN VÀ PHỤ HUYNH LỚP 9

Bộ giáo án, bài giảng powerpoint, đề thi dành cho giáo viên và sách dành cho phụ huynh tại https://tailieugiaovien.com.vn/ . Hỗ trợ zalo VietJack Official

Tổng đài hỗ trợ đăng ký : 084 283 45 85

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Loạt bài Tuyển tập những bài văn hay | văn mẫu lớp 9 của chúng tôi được biên soạn một phần dựa trên cuốn sách: Văn mẫu lớp 9Những bài văn hay lớp 9 đạt điểm cao.

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.




Tài liệu giáo viên