10+ Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng (điểm cao)

Tổng hợp các bài văn mẫu Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng

I. Mở bài: Giới thiệu tác phẩm:

Bằng tâm hồn nhạy cảm, nữ tính Xuân Quỳnh đã mang đến hơi thở đầy mới mẻ cho thơ tình Việt Nam, đặc sắc nhất trong những sáng tác của bà có thể kể đến bài thơ “Sóng”. Dấn dắt đến hai khổ thơ đầu.

II. Thân bài:

• Thơ Xuân Quỳnh là tiếng nói đằm thắm, nữ tính của tâm hồn người phụ nữ đầy nhạy cảm, tinh tế.

• Mượn hình ảnh con sóng ngoài tự nhiên, Xuân Quỳnh đã gợi ra biểu tượng tuyệt đẹp của tình yêu, những trạng thái của sóng đã trở thành những ẩn dụ về cảm xúc, tâm trạng và những khát khao của người con gái trong tình yêu.

• Trong hai khổ thơ đầu, tác giả Xuân Quỳnh không chỉ thể hiện được những trạng thái đối lập của cảm xúc trong tình yêu mà còn là những khát khao vươn tới những điều vĩ đại, cao cả.

• Nữ sĩ sử dụng liên từ “và” để thể hiện quan hệ cộng hưởng, nối tiếp của những trạng thái đối lập trong tình yêu để tạo nên chỉnh thể thống nhất về cảm xúc.

Quảng cáo

• Khi yêu, người phụ nữ không chỉ có những giây phút nồng nhiệt, sôi nổi mà còn có những lúc bình lặng, lắng sâu.

• Trong tình yêu, trái tim của chủ thể trữ tình thường có xu hướng tìm đến thế giới rộng lớn, nơi tình yêu có thể bộc lộ trọn vẹn những nồng nhiệt cũng như lắng sâu mà không chịu bó hẹp trong phạm vi nhỏ hẹp, tù túng.

• “Hiểu nổi mình” là khát vọng muôn đời của con người, để hiểu được mình thì cần đặt bản thân trong phạm vi rộng lớn của cuộc đời

• Tác giả khẳng định sự tồn tại bất biến của tình yêu trong cuộc đời

• Tác giả đã khái quát về quy luật của tình cảm, tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng, cháy bỏng, là nỗi khát vọng muôn đời trong trái tim những con người trẻ tuổi, trẻ lòng.

III. Kết bài: Bằng hình tượng sóng đầy đặc sắc, Xuân Quỳnh đã mang đến hơi thở đầy mới mẻ cho thơ tình Việt Nam, tình cảm nhẹ nhàng đầy nữ tính trong sóng cũng như bông hoa dọc chiến hào có thể làm dịu đi cái khốc liệt của chiến tranh, làm đắm say độc giả bao thế hệ.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 1

Tình yêu là một trong những cung bậc cảm xúc khó diễn tả trong lòng con người. Hỉ, nộ, ái, ố ở đời luôn rõ rệt trong tình yêu. Sóng của Xuân Quỳnh đã phản ánh tiếng lòng của tình yêu, đặc biệt là ở hai khổ thơ đầu.

Quảng cáo

Bài thơ mang tên Sóng, nhưng ý nghĩa của nó vượt xa. Con sóng xuất hiện liên tục, ẩn chứa cái tôi trữ tình của tác giả. Sóng và người phụ nữ kết nghĩa, tách rời nhưng lại hòa mình vào nhau. Sự quấn quýt, hòa quyện tạo nên những rung động mạnh mẽ của tình yêu, tô điểm cho tâm hồn người phụ nữ.

Câu thơ đầu tiên đã tạo ra sự tương đồng giữa sóng và người phụ nữ:

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ”

Những từ này thể hiện sự đối lập của tình yêu, thường xuyên thay đổi giữa mạnh mẽ và ồn ào, nhẹ nhàng và dịu dàng. Sự đa dạng này tạo nên nhịp điệu của những con sóng vỗ liên tục, không ngừng vào bờ. Liên kết bằng từ “và” thể hiện sự tồn tại của những trạng thái đối lập này trong một thể thống nhất, không mâu thuẫn, phản ánh sự chuyển động liên tục. Trạng thái đối lập của sóng cũng là biến động đặc biệt, đa dạng trong tâm trạng của người phụ nữ.

Hình ảnh “sóng” nhân hóa, tìm đến bể, khơi gợi liên tưởng về hành trình tìm kiếm đến với cái rộng lớn bao la của sóng:

“Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể”

Quảng cáo

Dòng sông hẹp chật không chứa đựng được sự xoay trở của sóng. Sóng từ bỏ không gian chật hẹp đó để tìm đến bể lớn, tự tin, quyết tâm. Động từ “tìm” và giới từ “tận bể” thể hiện sự cố gắng, quyết tâm và khát vọng vươn lên của sóng. Khát vọng này cũng là khát vọng của người phụ nữ, muốn vượt qua giới hạn cá nhân, không chấp nhận tình yêu tầm thường, mà tìm kiếm một tình yêu lớn, đẹp và bao dung.

Đến bể, con sóng trải qua những biến động đối nghịch mãnh liệt như thường lệ:

“Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ”

Trước mặt biển, người ta cảm thấy như đã trải qua hàng nghìn năm. Biển vẫn không đổi, còn con sóng mãi mãi chạy vào bờ, tan vào bờ bãi. Sự bất diệt, tồn tại của biển giống như sự bất diệt của khát vọng tình yêu. Khát vọng này làm cho con người trẻ mãi, tái sinh như con sóng biển. Đối diện với sự bền vững, tồn tại của biển, nhà thơ liên tưởng đến một sự bền vững khác, đó là khát vọng tình yêu. Tình yêu khiến con người trẻ mãi, sống mãi như con sóng luôn nổi lên và tan ra, hòa mình vào biển cả.

Đoạn thơ giúp hiểu về tình cảm và tâm hồn của Xuân Quỳnh. Dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, tiếng thơ của Xuân Quỳnh vẫn tươi tắn, hồn nhiên với những khát vọng hạnh phúc, đẹp đẽ và lãng mạn.

Trên hết, đoạn thơ khắc họa một hình ảnh của phụ nữ hiện đại, mạnh mẽ, dũng cảm và đầy cá tính. Người phụ nữ không ngần ngại đối mặt với thách thức, vượt qua khó khăn để tìm kiếm hạnh phúc. Cô ấy là người phụ nữ mạnh mẽ và độc lập, luôn theo đuổi đam mê và ước mơ của mình.

Trong tình yêu, người phụ nữ là như con sóng mạnh mẽ và đầy bản lĩnh. Đó là hình ảnh độc đáo và quyến rũ, là biểu tượng của sự mạnh mẽ và tình yêu thủy chung.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 2

Trong thơ ca và nhạc họa, tình yêu là chủ đề vĩnh cửu. Trước tình yêu, con người luôn tìm kiếm và giải thích. Điều đó đã chuyển hóa thành những tác phẩm tình ca xuất sắc trong văn học. Một trong những câu chuyện tình đẹp nhất trong thơ ca Việt Nam là cuộc tình nồng thắm nhưng đầy bi kịch của Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh. Với trái tim nồng nàn của tình yêu, Xuân Quỳnh đã mô tả những đặc điểm của người phụ nữ khi yêu - táo bạo và dịu dàng. Điều này rõ ràng qua bài thơ Sóng, đặc biệt là hai khổ đầu, nơi mô tả rõ nét hình ảnh người phụ nữ trong tình yêu.

Thơ của Xuân Quỳnh là lời trái tim của người phụ nữ, luôn chứa đựng niềm đam mê trong tình yêu và khát khao hạnh phúc. Sóng, sáng tác năm 1967 trong chuyến đi vùng biển Diêm Điền, là một bức tranh xuất sắc về tình yêu, đặc biệt là phong cách thơ của Xuân Quỳnh trong tập “Hoa dọc chiến hào”. Hình ảnh “Sóng” trong bài thơ phản ánh hai khía cạnh của người phụ nữ - mạnh mẽ và nồng thắm. Đặc biệt, hai hình ảnh “sóng” và “em” hòa quyện như hai nhân vật tình yêu, cùng mô tả các tâm trạng và khát khao của tác giả. Điều này là cái nhìn độc đáo của Xuân Quỳnh: người phụ nữ tự tin thể hiện khát vọng tình yêu của mình một cách tự nhiên và táo bạo.

Khổ thơ đầu tiên miêu tả tâm trạng của người phụ nữ khi yêu:

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ”

Xuân Quỳnh sử dụng sự đối lập và cách ngắt nhịp 2/1/2 để diễn đạt nhịp điệu của con sóng khi trào lên và lúc lặng xuống. Thơ thể hiện sự đối lập giữa sức mạnh và nhẹ nhàng của tình yêu. Tác giả phát hiện ra những đặc tính đối cực của sóng trong biển rộng với nhiều trạng thái mâu thuẫn. Nhưng cũng là sự đối cực trong tâm hồn người phụ nữ đang yêu - từ sôi nổi đến yên bình, từ dữ dội đến dịu dàng. Xuân Quỳnh làm nổi bật những khía cạnh độc đáo và mâu thuẫn trong tâm hồn người con gái đang yêu.

Khổ thơ thứ hai phát hiện ra quy luật của sóng cũng là quy luật của tình yêu con người:

“Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ”

Tác giả thể hiện niềm sung sướng khi phát hiện quy luật của sóng là quy luật của sự vĩnh hằng. Tình yêu bất diệt và khát vọng tình yêu luôn bồi hồi trong trái tim trẻ trung. Xuân Quỳnh chứng minh rằng tình yêu không bao giờ lạc hậu, và niềm khao khát tình yêu mãnh liệt nhất là ở tuổi trẻ. Nữ sĩ mô tả một trái tim đang rạo rực vì tình yêu, đầy đam mê và khát khao. Cô đặt sóng làm biểu tượng cho sự thăng trầm của tình yêu và tâm hồn con người.

Phân tích 2 khổ thơ đầu bài Sóng của Xuân Quỳnh, ta thấy nhà thơ đã sáng tạo một góc nhìn mới về tình yêu của người phụ nữ. Tình yêu không chỉ là một trạng thái tinh thần mà còn là hành trình, quy luật và vĩnh cửu như sóng biển. Đây là bức tranh đẹp về sự thuần khiết, thủy chung và mạnh mẽ của tình yêu trong tâm hồn người phụ nữ Việt Nam.

Trong tình yêu, như sóng không ngừng vỗ vào bờ, niềm khao khát tình yêu trong trái tim người phụ nữ cũng không ngừng bồi hồi. Mối tình đẹp như một bức tranh biển rộng, không giới hạn, chứa đựng những khát khao mãnh liệt và sâu sắc. Bằng cách này, Xuân Quỳnh đã khắc họa tình yêu như một hành trình mãi mãi, không thể tách rời từ con người và tâm hồn của họ.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 3

Tình yêu - một chủ đề từng làm đảo lộn trái tim của vô số người và trở thành nguồn cảm hứng cho những bài thơ tuyệt vời của nhân loại. Mỗi nhà thơ đều khám phá cách biểu hiện riêng: tình yêu mang yếu tố triết lý trong thơ Tago, tình yêu nồng thắm đắm say trong thơ Puskin, tình yêu rực rỡ tràn đầy cảm xúc trong thơ Xuân Diệu và trong bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh, chúng ta bắt gặp một cảm xúc tình yêu đầy trăn trở, khát khao của tâm hồn người phụ nữ trong hành trình tìm kiếm hạnh phúc đời thường. Dưới đây là một đoạn thơ tiêu biểu:

Hùng dữ và êm dịu

...

Nổi loạn trong tim trẻ

Thơ của Xuân Quỳnh là giọng nói của tâm hồn phụ nữ đầy ẩn dụ, vừa chân thành và sâu sắc, vừa mãnh liệt và tràn đầy khao khát về hạnh phúc bình dị trong cuộc sống hàng ngày. Bài thơ 'Sóng' được sáng tác năm 1967 trong chuyến đi thực tế của nhà thơ đến vùng biển Diêm Điền, tỉnh Thái Bình. Lúc này, chính nhà thơ cũng vừa trải qua một thất bại trong tình yêu. Bài thơ xuất hiện trong tập 'Hoa dọc chiến hào' năm 1968. Tình yêu là một điều bí ẩn, luôn thu hút con người qua hàng nghìn năm, và trong thơ của Xuân Quỳnh, tình yêu là những bông hoa nở giữa chiến trận, làm dịu đi sự khốc liệt của cuộc chiến tranh.

Trong bài thơ 'Sóng', nhà thơ sử dụng thể thơ năm chữ, một thể loại thơ nhanh, mạnh mẽ và đầy sức sống. Loại thơ này thường được sử dụng để diễn đạt những cảm xúc mạnh mẽ, hối hả và mãnh liệt. Bài thơ áp dụng kỹ thuật ghép vần giãn cách và ghép vần chân ở những từ cuối cùng của các câu thơ chẵn. Ngoài ra, bài thơ còn thay đổi về thanh điệu ở các từ cuối của các câu thơ, tạo ra âm hưởng nhịp nhàng, lôi cuốn cho toàn bộ bài thơ. Âm hưởng của bài thơ giống như âm hưởng dịu dàng của những con sóng, mỗi câu thơ như một con sóng, chúng ôm lấy nhau, trôi đi đều đặn, trôi đi đến hết bài thơ. Những con sóng này không chỉ là biểu tượng của sóng biển mà còn là biểu tượng của sóng tình. Đây chính là hai hình tượng nghệ thuật mà tác giả đặt nặng trong bài thơ. Sóng biển và sóng tình đôi khi tồn tại song song để soi chiếu, tôn vinh lẫn nhau, và đôi khi hòa quyện thành một, trong sóng biển có sóng tình, trong sóng tình ta lại cảm nhận nhịp dào dạt của sóng biển. Cuối cùng, sóng biển và sóng tình là hai hình ảnh nghệ thuật để thể hiện cái tôi trữ tình của nhà thơ. Thông qua hai khổ thơ đầu tiên, nhà thơ đã làm cho chúng ta trải nghiệm đặc điểm của sóng biển và sóng tình yêu, hai yếu tố luôn chứa đựng những trạng thái tương phản và luôn có khát khao hướng tới sự vĩ đại và bao la. Mở đầu, nhà thơ viết:

Hùng dữ và êm dịu

...

Trong hai câu thơ này, nhà thơ sử dụng cặp từ trái ngược để mô tả đặc điểm của sóng biển: 'hùng dữ - êm dịu', 'ồn ào - lặng lẽ'. Thường thì giữa các cặp từ ngược nhau sẽ có mối quan hệ tương phản như 'nhưng', nhưng ở đây nhà thơ Xuân Quỳnh lại sử dụng mối quan hệ từ 'và', biểu thị mối quan hệ hòa quyện, liên kết và chồng chéo. Điều này tạo ra sự đồng nhất giữa những đặc điểm có vẻ đối lập, tất cả tồn tại trong một thể chất duy nhất là sóng. Trạng thái đối lập của sóng cũng chính là trạng thái đối lập trong tâm hồn của người phụ nữ khi yêu. Trong tình yêu, tâm hồn của người phụ nữ không bao giờ yên bình, luôn biến đổi: có khi nồng nàn, cuồng nhiệt, cũng có khi nhẹ nhàng, kín đáo, có khi đậm sâu, có khi giận dữ… Tác giả tiếp tục sử dụng kỹ thuật nhân hóa trong hai câu thơ tiếp theo, biến sóng thành nhân vật với động từ 'tìm' trong hành trình từ sông ra biển:

Sông không tự hiểu mình

Sóng tìm ra đến biển

Nhà thơ đã khéo léo sử dụng động từ 'tìm' để nhân hóa sóng, cho chúng ta thấy sự chủ động của sóng, sóng chủ động từ bỏ những hạn chế của 'sông' để mở rộng đến những kích thước lớn mạnh của 'biển'. Do đó, trong bốn câu thơ đầu tiên, nhà thơ đã làm cho chúng ta hiểu rõ hai đặc điểm tự nhiên, cơ bản của sóng. Sóng biển đã gọi đến sóng tình hay sóng biển chính là nguồn cảm hứng mạnh mẽ trong tâm hồn của nhà thơ.

Vì sao sóng biển có thể kết nối với sóng tình, lại có khả năng kích thích cảm xúc mạnh mẽ như vậy? Có lẽ giữa sóng biển và sóng tình có những tương đồng, nếu sóng biển chứa đựng những trạng thái đối lập, thì tâm trạng của người con gái khi yêu cũng có những lúc giận dữ, ghen tuông, những lúc yêu thương nhẹ nhàng và đậm sâu:

“Em bảo anh đi đi

Tại sao anh không dừng lại?

Em bảo anh đừng chờ đợi

Sao anh lại vội vàng về?”

Con gái khi yêu luôn như vậy, luôn phản đối, có những lúc nói và hành động tương phản. Nếu muốn yêu một người con gái mà không biết đối diện trực tiếp với cô ấy, thì đó chắc chắn là một chàng trai sẽ khó hiểu và yêu thương đúng cách. Hành trình của sóng chính là hành trình của tình yêu. Nếu con sóng luôn chủ động bỏ qua những giới hạn chật chội để đến với những thế giới rộng lớn, thì người con gái đang yêu cũng luôn khao khát như vậy. Họ dám bỏ qua những thứ nhỏ bé, ích kỷ để theo đuổi tình yêu lớn lao. Việt Nam từng trải qua một lịch sử phong kiến dài ngàn năm, và tư tưởng phong kiến đã tác động mạnh mẽ đến tư tưởng về người phụ nữ Việt. Trong thời kỳ những năm 1967, tư tưởng phong kiến vẫn còn tồn tại, và thậm chí nó còn ảnh hưởng đến một số thế hệ trẻ ngày nay, nhưng trong tác phẩm của Xuân Quỳnh, chúng ta gặp một con người hiện đại, thông minh và tinh tế, luôn khao khát hướng tới một tình yêu vĩ đại.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 4

Xuân Quỳnh dệt nên từng chữ thơ, hòa quyện cùng linh hồn để khám phá, đồng cảm với đọc giả qua thời gian. Sóng, âm thanh thơ mộng nhất, là lời tâm sự cuối cùng trước khi rời bỏ, là giọng thơ đậm chất tâm hồn, với hai dòng thơ đầu tiên như ngọn lửa khao khát, tràn đầy tự nhiên từ tâm hồn nữ sĩ, truyền đạt mong ước khám phá bản thể, và tiết lộ chân lý về vẻ bất tử của tình yêu, của tâm hồn trẻ trung.

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể”.

Đoạn thơ mở đầu với sự đối lập, giữa dữ dội và dịu êm, giữa ồn ào và lặng lẽ. Đó là vẻ đẹp đối chiếu của con sóng biển, có thể là hình ảnh của tâm hồn phụ nữ, vừa dịu dàng vừa đầy khao khát mãnh liệt. Điều đặc biệt là dù ở hai đầu cực khác nhau, cuối cùng mỗi câu thơ đều chấm dứt bằng điều gì đó nhẹ nhàng, sâu sắc. Có lẽ đó là niềm hy vọng của sóng khi tới bờ, luôn mong muốn tìm kiếm sự an toàn, và điều đó chính là lúc chúng ta nhận ra vẻ đẹp nữ tính trong thơ Xuân Quỳnh - niềm hy vọng bình yên, hạnh phúc ấm áp mà bất cứ phụ nữ nào cũng muốn tạo dựng.

Nhưng người con gái kia không chỉ vì khát khao hạnh phúc, mà còn sẵn sàng đánh đổi, không đợi chờ, Sóng tự tìm đường đến tận cùng. Không chờ đợi ai đó dẫn dắt, quyết định, Sóng tự do để khám phá, chinh phục và đặc biệt là để hiểu rõ, để khám phá bản thân sâu sắc. Từ đó, độc giả nhận ra tình yêu không chỉ cần cảm giác an toàn của một nơi trú ẩn, mà còn cần sự hiểu biết sâu sắc từ cả hai bên, mới có thể đạt được tình yêu chân chính, vĩnh cửu.

“Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ”

Sử dụng hình tượng vĩnh hằng, bất biến của sóng biển để nói về niềm khao khát mãnh liệt về tình yêu trong tâm hồn trẻ, một cách diễn đạt giàu cảm xúc và sâu sắc. Trái tim trẻ vẫn giữ cho mình một tình yêu, một ước mơ không ngừng cho hạnh phúc, như Xuân Diệu đã diễn đạt, tuổi trẻ là mùa xuân của cuộc đời, và tình yêu làm cho mùa xuân ấy trở nên tươi sáng, phong cách. Có thể thấy trong tác phẩm của Xuân Quỳnh, cô đào như một cuộc gặp gỡ, hòa mình với những gì Xuân Diệu đã gợi ý, nhưng với hình tượng sóng, cách diễn đạt trở nên mới lạ, đầy thơ mộng, và mang đậm dấu ấn thơ Xuân Quỳnh.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 5

Xuân Quỳnh đi sâu vào từng câu thơ, kết hợp tâm hồn để chia sẻ, đồng lòng với độc giả qua thời gian. Sóng, bản nhạc thơ êm đềm nhất, là lời tâm sự cuối cùng trước khi rời bỏ, là giọng thơ đậm chất tâm hồn, với hai dòng thơ đầu tiên như ánh lửa khao khát, tràn ngập tự nhiên từ tâm hồn nữ sĩ, truyền đạt mong muốn khám phá bản thể, và tiết lộ chân lý về vẻ bất tử của tình yêu, của tâm hồn trẻ trung.

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể”.

Đoạn thơ mở đầu với sự đối lập, giữa dữ dội và dịu êm, giữa ồn ào và lặng lẽ. Đó là vẻ đẹp đối chiếu của con sóng biển, có thể là hình ảnh của tâm hồn phụ nữ, vừa dịu dàng vừa đầy khao khát mãnh liệt. Điều đặc biệt là dù ở hai đầu cực khác nhau, cuối cùng mỗi câu thơ đều chấm dứt bằng điều gì đó nhẹ nhàng, sâu sắc. Có lẽ đó là niềm hy vọng của sóng khi tới bờ, luôn mong muốn tìm kiếm sự an toàn, và điều đó chính là lúc chúng ta nhận ra vẻ đẹp nữ tính trong thơ Xuân Quỳnh - niềm hy vọng bình yên, hạnh phúc ấm áp mà bất cứ phụ nữ nào cũng muốn tạo dựng.

Nhưng người con gái kia không chỉ vì khát khao hạnh phúc, mà còn sẵn sàng đánh đổi, không đợi chờ, Sóng tự tìm đường đến tận cùng. Không chờ đợi ai đó dẫn dắt, quyết định, Sóng tự do để khám phá, chinh phục và đặc biệt là để hiểu rõ, để khám phá bản thân sâu sắc. Từ đó, độc giả nhận ra tình yêu không chỉ cần cảm giác an toàn của một nơi trú ẩn, mà còn cần sự hiểu biết sâu sắc từ cả hai bên, mới có thể đạt được tình yêu chân chính, vĩnh cửu.

“Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ”

Sử dụng hình tượng vĩnh hằng, bất biến của sóng biển để nói về niềm khao khát mãnh liệt về tình yêu trong tâm hồn trẻ, một cách diễn đạt giàu cảm xúc và sâu sắc. Trái tim trẻ vẫn giữ cho mình một tình yêu, một ước mơ không ngừng cho hạnh phúc, như Xuân Diệu đã diễn đạt, tuổi trẻ là mùa xuân của cuộc đời, và tình yêu làm cho mùa xuân ấy trở nên tươi sáng, phong cách. Có thể thấy trong tác phẩm của Xuân Quỳnh, cô đào như một cuộc gặp gỡ, hòa mình với những gì Xuân Diệu đã gợi ý, nhưng với hình tượng sóng, cách diễn đạt trở nên mới lạ, đầy thơ mộng, và mang đậm dấu ấn thơ Xuân Quỳnh.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 6

Trong thế giới thơ ca Việt Nam, nếu người ta thường nhắc đến Xuân Diệu như là ông hoàng thơ tình, thì Xuân Quỳnh chính là bà hoàng thơ tình. Trong tác phẩm của mình, Xuân Quỳnh luôn mang đến cho độc giả những góc nhìn sâu sắc về tình yêu. Nhà thơ thổn thức với những lời thơ chân thành, có chút hồn nhiên, da diết của một trái tim khao khát yêu đương. Bài thơ Sóng không chỉ thành công trong cách diễn đạt ngôn ngữ mà còn ở việc nhà thơ tạo nên nhịp điệu riêng để thơ đi vào lòng người đọc một cách thú vị. Như một người phụ nữ luôn tràn đầy yêu thương và được yêu, nhà thơ mượn hình tượng của sóng cùng nhịp điệu để miêu tả tiếng lòng mình. Vì thế, toàn bộ bài thơ được bao trùm bởi hình ảnh ẩn dụ độc đáo “Sóng”:

“Dữ dội và dịu êm

Sóng tìm ra tận bể”

Nhà thơ đã nhìn thấy chính lòng mình hiện tại trước đại dương bao la với những con sóng có lúc nổi lúc lại lặng yên. Đã bao lần chúng ta tìm về biển xanh để nói hết nỗi niềm, suy nghĩ trong bản thân, để khi đứng trước sự mênh mông, lớn lao kia, đợt sóng lần lượt va vào nhau dội lại mới thấy được trong nhà thơ những rung cảm đến thế. Biển mang khúc ca hát lên câu chuyện về con người, cuộc đời trong suy nghĩ của nhà thơ qua trái tim đa sầu đa cảm của thi sĩ. Với từ ngữ ngắn gọn ở khổ thơ đầu tiên nhưng lại khá lạ, tạo nên nét đặc biệt cho thơ Xuân Quỳnh. Nghệ thuật đối lập sử dụng linh hoạt ở các cặp từ: “Dữ dội – dịu êm”, “Ồn ào – lặng lẽ” đấy chính là những trạng thái trái ngược của con sóng biển hay chính là con sóng lòng. Đại dương, biển cả sẽ có lúc này lúc kia, khi hiền hòa thì ta sẽ thấy những đợt sóng nhẹ nhàng, thướt tha từng đợt nhưng một khi bão đến, biến động biển cả thì con sóng ấy bỗng nổi cơn hùng vĩ, va đập vào nhau. Nhìn thấy trạng thái của sóng như thế nhà thơ thấy lòng mình trước tình yêu cũng có những lúc đối cực như vậy. Trái tim có lúc reo vui, bình yên nhưng không tránh khỏi những ngày buồn bã, rạo rực, đấu tranh bão tố. Trong tình yêu không phải lúc nào cũng êm ả niềm vui, hạnh phúc, tiếng cười mà sẽ có lúc dỗi hờn, giận dữ, trách móc, buồn phiền… và chính con sóng lúc êm đềm và dữ dội nói thay những cảm xúc đa dạng của người phụ nữ trong tình yêu. Bởi “Vì tình yêu muôn thuở/ Có bao giờ đứng yên”.

Hình ảnh của dòng sông, bể chúng ta có thể mường tượng là biển và đại dương. Dù chảy thể nào, trôi về đâu thì đích cuối cùng suối sẽ trở về sông, trăm sông lại tìm đến biển lớn, đặc biệt con sóng kia không chịu những ràng buột, giới hạn nhỏ bé nên nó tìm về nơi thuộc về đó là biển lớn, đại dương. Nối liền mạch thơ ở đây chính là trái tim của người con gái khi yêu luôn mong muốn có được một điểm tựa vững chắc, hứa hẹn sẽ làm , đích đến đúng nghĩa chứ không phải những lời hoa mỹ tầm thường rồi để đó. Xuân Quỳnh cho thấy nét hiện đại trong suy nghĩ và viết thơ của mình, một quan điểm táo bạo, hướng ngoại mới mẻ về người phụ nữ hiện đại luôn mãnh liệt chủ động, sống hết mình, vượt qua tất cả để có được tình yêu cho mình.

Khổ thơ thứ hai không dừng lại trong khuôn khổ về trạng thái của sóng nữa, lúc này nhà thơ đặt cả lòng mình nương nhờ con sóng nói lên tất cả mọi điều:

“Ôi con sóng…

...trong ngực trẻ”

Trong con sóng ngoài kia tình yêu chứa đựng là những khát khao yêu và được yêu, cảm giác trong tình yêu của lứa đôi. Thán từ “ôi” ở ngay câu đầu của đoạn thơ đủ cho ta thấy được xúc cảm dâng trào nổi trội trong lòng nhà thơ. Rồi tiếp đến cặp từ “ngày xưa” – “ngày sau” tiếp tục đưa lối người đọc khám phá trạng thái đối lập để khẳng định thời gian muôn đời của con sóng từ quá khứ đến tương lai và dù thế nào thì sóng vẫn vận hành theo quy luật của chính nó. Trạng từ “vẫn thế” theo cùng để một lần nữa khẳng định chắc nịch hơn chân lí đó mãi không đổi thay. Ở những dòng thơ trên nhà thơ muốn diễn tả những đặc điểm tự nhiên của con sóng chỉ để đến đây nhằm nói đến con sóng tâm hồn chứ không chỉ là sóng biển, sóng lòng nữa. Trái tim khát khao tình yêu nơi tác giả lúc này trào dâng đến đỉnh điểm, nó luôn thường trực, chất chứa trong trái tim tuổi trẻ.

Câu chuyện tình yêu sẽ không là của riêng một ai, trong trái tim chúng ta đều tồn tại một tình yêu có lúc bình lặng rồi sẽ có lúc trào dâng mạnh mẽ, luôn muốn yêu và được yêu. Hai khổ thơ đầu bài Sóng cho thấy rõ hơn về phong cách thơ của Xuân Quỳnh và nét hiện đại của thi sĩ trước tình yêu nồng nàn, sôi nổi, chủ động.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 7

Có bao nhiêu nhà thơ đã chọn sóng làm biểu tượng chính trong tác phẩm của mình, bởi vì sóng là hình tượng động, giống như: “Tình yêu muôn thuở/Có bao giờ đứng yên.” Nếu Xuân Diệu, ông hoàng thơ tình Việt Nam, lựa chọn sóng để diễn đạt tình yêu của anh dành cho em, một tình yêu nồng nàn, mãnh liệt, muốn ôm trọn em vào lòng, muốn hôn lấy em, thì Xuân Quỳnh lại chọn sóng để kể về tình yêu của trái tim người phụ nữ.

Với những khát khao trong tình yêu, với những cung bậc cảm xúc thay đổi, hai hình tượng “sóng và em” đồng hành, tách biệt, hòa nhập để em nhìn thấy những tình cảm riêng của mình. Xuân Quỳnh khởi đầu bài thơ một cách tinh tế:

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể”

Tôi đã nhìn thấy những con sóng ngoài đại dương rồi! Tôi cũng đã từng tìm về biển với những mong mỏi được trải lòng và tôi cũng hiểu tại sao, khi đứng trước đại dương bao la, trước muôn trùng con sóng vỗ bạc đầu, người nghệ sĩ lại có trong mình nhiều rung cảm đến vậy, để cho tới tận bây giờ, biển vẫn hát khúc ca của đại dương, và chúng tôi, độc giả của những năm tháng này, vẫn ru hoài giấc mơ qua những thi phẩm khởi nguồn từ con sóng.

Trong khổ thơ đầu tiên, nghệ thuật đối lập được sử dụng rất tinh tế. Những cặp từ đối lập: “Dữ dội – dịu êm”, “Ồn ào – lặng lẽ” là biểu hiện rõ nhất cho những trạng thái đối cực của con sóng ngoài đại dương. Khi đại dương hiền hòa, sóng nhẹ nhàng, êm dịu, khi có bão biển động sóng mạnh mang theo bão tố, phong ba. Những trạng thái đối cực của sóng cũng chính là những trạng thái đối cực của tình yêu, có những khi rất bình yên, nhưng cũng có những ngày bão tố. Ta cũng có thể hiểu 2 câu thơ này theo một trường nghĩa khác, với trạng thái đối cực của trái tim người phụ nữ khi yêu, một người phụ nữ khao khát tình yêu. Khi vui, khi buồn, khi giận hờn, khi trách móc, khi hạnh phúc, khi tổn thương những cung bậc cảm xúc của tình yêu quả thật rất diệu kỳ bởi một lẽ:

“Vì tình yêu muôn thuở

Có bao giờ đứng yên”

Chuyển đến hai câu thơ tiếp theo, ta nhìn thấy sự mới lạ trong tứ thơ của Xuân Quỳnh:

“Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể”

Những hình ảnh xuất hiện liên tiếp, hình ảnh của dòng sông, của con sóng và của “bể”, ở đây có thể hiểu là biển, là đại dương. Trăm suối đổ về một sông, trăm sông đổ về biển lớn, sóng không chấp nhận giới hạn nhỏ bé tầm thường, sóng chuyển mình ra biển lớn, tìm về đại dương, tìm đến nơi thuộc về. Ở hai câu thơ này, mạch sóng như bứt phá ra khỏi một không gian chật hẹp để tìm đến những điều lớn lao.

Cũng giống như trái tim tình yêu của những người phụ nữ, vượt qua những giới hạn nhỏ bé tầm thường, để tìm đến với tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Có thể thấy rằng, đây cũng chính là một trong những nét hiện đại trong thơ Xuân Quỳnh, cũng là góc nhìn, một quan niệm mới mẻ về người phụ nữ hiện đại, dám đấu tranh vì tình yêu, vượt qua những thứ lễ giáo phong kiến để đến với hạnh phúc đích thực của cuộc đời mình. Ở khổ thơ đầu của mình, Xuân Quỳnh đã rất tinh tế khi gửi gắm tới bạn đọc một thông điệp mới mẻ trong thời đại lúc bấy giờ: “Người phụ nữ chủ động tìm đến với tình yêu để được sống với chính mình”.

Xuân Quỳnh viết “Sóng”, chị đang hát những khúc hát về tình yêu để đến bây giờ, biết bao nhiêu thập kỷ trôi qua rồi, những độc giả vẫn dành biết bao nhiêu tình yêu của mình cho một mảnh “tình thơ” đã cũ. Và tình yêu trong “Sóng” – mãi mãi là khát vọng của tuổi trẻ, của lứa đôi:

“Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ”

Thán từ “ôi” được sử dụng, bộc lộ mạnh mẽ những trạng thái cảm xúc đang trào lên trong lòng. Cặp từ đối “ngày xưa” – “ngày sau” khiến cho người đọc có biết bao nhiêu liên tưởng khi đọc đoạn thơ này. Trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, từ khi đại dương xuất hiện, những con sóng cũng ra đời.

Và dẫu cho thời gian mãi là một dòng tuyến tính không bao giờ quay trở lại thì sóng vẫn cứ mãi hát khúc ca của đại dương bất diệt, vẫn cứ là mình, vẫn “dữ dội, dịu êm, ồn ào, lặng lẽ”. Cũng giống như tình yêu, những khát khao về tình yêu luôn luôn là những hoài bão đang đập nhanh trong trái tim của những người trẻ. Câu chuyện tình yêu là câu chuyện của tôi, của bạn, của chúng ta, của quá khứ, hiện tại và muôn đời sau sẽ còn nhắc mãi, nhắc hoài. Còn đại dương là còn sóng, còn những trái tim đang đập trong lồng ngực là còn tình yêu.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 8

Triết gia lớn Mác-két đã một lần nói về tình yêu: “Như con bướm phải trải qua 180 triệu năm mới có thể bật cánh lên. Con người cũng phải trải qua cùng một khoảng thời gian mới hiểu được nghệ thuật khóc, cười và hy sinh vì tình yêu”. Tình yêu là một món quà quý giá mà tạo hóa đã ban tặng cho loài người. Đồng thời, đó cũng là nguồn cảm hứng bất tận đối với các nghệ sĩ. Trong thơ tình Việt Nam hiện đại, không thể không nhắc đến nữ hoàng tình yêu Xuân Quỳnh – người đã mang đến làng thơ Việt Nam một tình yêu nồng nàn, táo bạo nhưng thiết tha, dịu dàng, hồn nhiên và giàu cảm xúc mà thấu hiểu sâu sắc những trải nghiệm suy tư. “Sóng” chính là một trong những tác phẩm thơ tình tuyệt vời nhất của Xuân Quỳnh.

Với cấu trúc đặc biệt của bài thơ, sóng và em tồn tại song song, hòa quyện vào nhau. Mỗi đoạn thơ là một cuộc phiêu lưu thú vị vào thế giới của sóng, đồng thời là một khám phá mới về tình yêu của Xuân Quỳnh. Sóng là tiếng trái tim yêu thương nồng nàn vươn lên từ đáy lòng đại dương trong trái tim yêu. Hồn nhiên, giản dị nhưng đầy duyên dáng tạo nên vẻ đẹp độc đáo thu hút của thơ Xuân Quỳnh. Những câu thơ mở đầu cũng không nằm ngoài vẻ đẹp ấy:

Mạnh mẽ và nhẹ nhàng

Náo nhiệt và yên bình

Giữa lòng đại dương, sóng không bao giờ yên bình mà luôn tồn tại ở những trạng thái đối lập. Khi biển đang gió bão, sóng phun trắng xóa, mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Đó là lúc sóng sống một cuộc sống náo loạn, hỗn loạn của riêng mình. Khi trời quang đãng biển lặng, sóng êm đềm hát ca bên bờ biển xanh thẳm. Lúc đó, sóng chìm vào trong thế giới yên bình, tĩnh lặng. Nhưng như sóng, tâm hồn của người phụ nữ khi yêu luôn đầy biến động. Lúc nhẹ nhàng, thấu thiết; lúc mạnh mẽ, quyết liệt. Khi dịu dàng, yêu thương; khi tức giận, tức tối. Bề ngoài mềm mại nhưng bên trong là sự kiên trì. Tức giận và cuồng nhiệt nhưng sẵn lòng dung túng, tha thứ, hy sinh và hi sinh toàn bộ cuộc đời cho người mình yêu. Sự đối lập tuyệt vời của trái tim phụ nữ khi yêu. Trong “Thuyền và biển”, Xuân Quỳnh một lần nữa chia sẻ:

Những đêm trăng hiền thảo

Biển như một cô gái nhỏ

Thì thầm chia sẻ tâm tư

Quanh mạn thuyền sóng vỗ

Đôi khi không nguyên nhân

Biển bất ngờ đánh bại thuyền

Bởi tình yêu vĩnh viễn

Không bao giờ ngừng lại

Trái tim của người phụ nữ đang yêu, ngoài vẻ ngoài nhẹ nhàng và tĩnh lặng là sự mãnh liệt và ồn ào. Và sự mãnh liệt, ồn ào được thể hiện rõ trong những khao khát của tình yêu.

Sông không hiểu chính mình

Sóng tìm ra biển bao la

Xuân Quỳnh đã sử dụng một cách tinh tế nghệ thuật giấu diếm để từ những luật lệ của dòng sông chảy ra biển và làm tươi sáng hành trình tìm kiếm tình yêu chân thực của trái tim phụ nữ. Vì sông không hiểu được sóng, nên sóng quyết định từ bỏ sông để tìm thấy biển rộng lớn để hiểu, để được che chở. Người phụ nữ khi yêu cũng như vậy, luôn đốt cháy những khao khát mạnh mẽ: khao khát sự đồng thuận, sự hiểu biết; khao khát một tình yêu lớn lao, tất cả mà không bao giờ chấp nhận điều nhỏ bé, ích kỉ. Thời gian dài, xã hội thường nhìn nhận phụ nữ là người chịu đựng trong tình yêu. Dù yêu thương, mãnh liệt nhưng họ không dám thổ lộ, mãi mãi giữ tình yêu trong lòng. Nhưng ngày nay, người phụ nữ trong bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh đã dũng cảm, vượt lên trên quan điểm cũ kỹ, lạc lõng, khung cứng và tự chủ mô tả một cách chân thực những khao khát đang nồng cháy trong trái tim họ. Họ không chấp nhận chìm đắm trong dòng sông lạnh lẽo, không chịu đựng, không nhẫn nại mọi đắng cay, tủi nhục theo kiểu: Một duyên làm hai nợ không đánh bại số phận , Con rắn nát dù tay kẻ nặn hay: Nàng như cái chổi đầu mùa hè – Dọn dẹp khi mưa nắng về chùi chân. Người phụ nữ trong thơ Xuân Quỳnh là người đầy tinh nghịch, kiên quyết hướng đến biển tình yêu bao la, hạnh phúc viên mãn. Đúng là nhờ có Xuân Quỳnh, thơ Việt Nam mới có giọng nói bày tỏ những khao khát yêu thương vừa ngây thơ chân thành, vừa mãnh liệt sôi nổi của trái tim phụ nữ. Giọng điệu ấy mạnh mẽ, táo bạo, mới lạ và hiện đại.

Đứng trước biển, nhà thơ Xuân Quỳnh không chỉ nhận thức được sự tương đồng giữa sóng và em, mà còn phát hiện ra sự giống nhau giữa biển cả và tình yêu:

Ôi những con sóng ngày xưa

Và cả những ngày sau vẫn như vậy

Khao khát của tình yêu

Rung động trong trái tim trẻ

Từ ngàn năm trước đến hàng ngàn năm sau, từ khi con người chưa xuất hiện trên trái đất cho đến khi con người tan biến vĩnh viễn vào cõi vô hình, những con sóng vẫn không ngừng xô vào bờ cát, vẫn hát lên bản tình ca ngọt ngào và đầy tình cảm. Từ ngàn năm qua, sóng đã cuồn cuộn, hùng vĩ như vậy và hàng ngàn năm sau, sóng vẫn còn dâng trào, mãi mãi. Có gì khác biệt, sóng biển mãi mãi xô bờ, tình yêu là khao khát muôn đời của loài người. Hàng ngàn năm qua, con người đã yêu, và hàng vạn năm sau.

Yêu là chết trong lòng một ít

Vì mấy khi yêu mà chẳng được yêu

Tình yêu luôn là những cung bậc cảm xúc rất khó định hình, khó diễn tả. Tình yêu cho người ta cảm nhận rõ nhất những hỉ, nộ, ái, ố ở đời. Yêu là vui vẻ, đắm say, yêu là cả buồn đau, tủi hờn. Tiếng lòng tình yêu đã được nữ thi sĩ Xuân Quỳnh khắc họa rõ nét qua bài thơ Sóng, đặc biệt là trong hai khổ thơ đầu của bài thơ.

Đặt tên cho tác phẩm bài thơ là Sóng. Tuy đơn giản về mặt chữ nghĩa nhưng lại có ý nghĩa vô cùng lớn. Xuyên suốt bài thơ là hình tượng con sóng, đây là hình ảnh ẩn dụ cho cái tôi trữ tình và thi nhân của Xuân Quỳnh. Sóng và em tuy hai mà một, khi tách rời khi lại hòa nhập cộng hưởng trầm bổng tạo ra những rung động mãnh liệt trong tình yêu. Sóng và em luôn quấn quýt đan hòa tô vẽ nên tâm hồn người phụ nữ trong tình yêu.

Mở đầu bài thơ tác giả soi mình vào sóng để thấy được những nét tương đồng:

Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Xuân quỳnh đã rất tinh tế khi quan sát các tính chất của thực thể sóng: dữ dội; dịu êm; ồn ào; lặng lẽ. Hai cặp tính từ mang sắc thái tương phản được đặt liền kề cho thấy trong bản thân thực thể luôn tồn tại nhiều đối cực khác nhau; khi hiền hòa dịu êm, khi lại mạnh mẽ, ồn ào. Mượn hình ảnh sóng nhà thơ muốn nói lên nỗi niềm, tính khí thất thường của người phụ nữ trong tình yêu: khi nhiệt huyết đắm say khi lại giận hờn, thầm lặng. Tình yêu là thế, luôn chứa đựng biết bao cung bậc những xúc cảm thật khó lí giải. Tình yêu khiến cho bản tính con người vì thế cũng có sự giao hòa đan xen khác lạ.

Để rồi khi đến những câu thơ thứ hai, không kìm nén được cảm xúc người phụ nữ đã xé tan mọi rào cản để vươn mình đến với cánh cửa của tình yêu đích thực:

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể

Ở đây ta thấy xuất hiện hai phạm trù không gian là sông và bể. Bể chính là thế giới rộng lớn, khoáng đạt, là khát vọng lớn lao, chân trời mơ ước của biết trăm ngàn con sóng; chỉ có bể mới có thể chứa đựng được tính khí thất thường của sóng. Còn sông, trong tương quan với bể, sông ở vị trí nhỏ hẹp hơn, sông có giới hạn, chật chội. Sông không thể hiểu hết tâm tư tình cảm không thể đồng cảm, chứa đựng với tính khí thất thường của sóng nên sóng phải buộc lòng tìm ra bể để được an ủi, sẻ chia, để được đắm say. Sóng là em, tình yêu của sóng cũng chính là tình yêu của em. Sóng tìm ra bể chính là hiện thân cho khát khao của em, khát khao được vươn ra biển lớn, kiếm tìm một bến bờ tình yêu chân thành, thấu hiểu. Từ “tận” mang sắc thái biểu trưng cho xa xôi, khó khăn. Soi chiếu đối sánh với sóng ta thấy được hành trình gian nan, xa xôi, trắc trở của người phụ nữ khi kiếm tìm tình yêu đích thực của cuộc đời mình. Thế nhưng câu thơ mang sắc thái mạnh mẽ thể hiện được sự kì công, quyết liệt của người phụ nữ trong tình yêu. Dám khát khao, dám mơ ước và dám hành động để đi tìm hạnh phúc cho cuộc đời mình. Con sóng trong thơ Xuân quỳnh thật phi thường có bản lĩnh và đầy cá tính. Đây là nét độc đáo của người phụ nữ hiện đại, vô cùng chủ động, táo bạo và đầy dũng cảm. Lúc này trong tâm hồn và trái tim người phụ nữ đang chan chứa biết bao hạnh phúc, bao ước niệm tươi đẹp về tình yêu.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 9

Xuân Quỳnh là biểu tượng nhà thơ nữ tiêu biểu trong thời kỳ kháng chiến chống Mĩ cứu nước. Với tâm hồn nhạy cảm và nữ tính, Xuân Quỳnh đã mang đến hơi thở mới mẻ cho thơ tình Việt Nam, đặc biệt là bài thơ “Sóng”.

Thơ của Xuân Quỳnh là giọng nói đằm thắm, phản ánh tâm hồn phụ nữ nhạy cảm và tinh tế. Mặc cho những nỗi buồn cuộc đời, thơ của Xuân Quỳnh không chứa đựng cay đắng, mà luôn thể hiện tình yêu chân thành, đằm thắm, mãnh liệt và da diết.

Melody cổ điển của con sóng trong thiên nhiên đã trở thành biểu tượng đẹp của tình yêu. Trạng thái của sóng đã trở thành những ẩn dụ về cảm xúc, tâm trạng và khát khao của phụ nữ trong tình yêu. Đặc biệt, trong hai khổ đầu, Xuân Quỳnh không chỉ mô tả trạng thái đối lập của cảm xúc mà còn là những khát khao vươn lên những điều vĩ đại, cao cả:

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ

Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể”

Trong khổ đầu tiên, Xuân Quỳnh sử dụng hai cặp từ đối lập để mô tả đặc điểm của con sóng, cũng chính là những trạng thái đối lập tồn tại trong tâm hồn người phụ nữ yêu. Bằng liên từ “và”, bà thể hiện sự thống nhất của những trạng thái đối lập trong tình yêu, tạo nên sự đồng nhất về cảm xúc. Khi yêu, phụ nữ không chỉ trải qua những khoảnh khắc nồng nhiệt, sôi động mà còn có những thời điểm yên bình, sâu lắng.

Trong tình yêu, trái tim của phụ nữ thường tìm đến thế giới rộng lớn, nơi tình yêu có thể thể hiện đầy đủ những cảm xúc mà không bị hạn chế trong không gian hẹp:

“Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể”

“Hiểu nổi mình” là khát vọng của con người, cần phải đặt bản thân trong không gian lớn của cuộc sống, nơi có những bí ẩn, kích thích sự tò mò, khám phá và tìm hiểu. Trong câu thơ này, tác giả khéo léo sử dụng từ “tìm” để thể hiện sự chủ động của con sóng, nỗ lực vượt qua không gian chật chội của sông để hướng tới không gian rộng lớn của bể.

Qua bốn câu thơ đầu, Xuân Quỳnh chỉ ra đặc điểm của tự nhiên là con sóng, cũng là những trạng thái tự nhiên của tình yêu. Bằng những từ ngữ như “Ôi con sóng ngày xưa”, “Và ngày sau vẫn thế”, tác giả khẳng định sự không biến đổi của tình cảm qua thời gian. Từ “vẫn thế” thể hiện chân lý không thay đổi của tình yêu.

“Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ”

Ngoài con sóng tự nhiên, câu thơ này mô tả hình ảnh của con sóng tâm hồn. Tác giả tóm tắt quy luật của tình yêu, nơi tình cảm thiêng liêng, cháy bỏng, là nỗi khát vọng không ngừng trong trái tim người trẻ, trái tim trẻ. Hành trình của sóng đến bờ cũng chính là hành trình của cảm xúc để đến với bờ của tình yêu. Nếu con sóng có thể chủ động vượt qua chật hẹp để đến không gian rộng lớn của đại dương, thì “em” cũng luôn khao khát một tình yêu lớn, mong muốn một tình yêu đẹp đẽ, không có những nhỏ nhen, toan tính.

Bằng hình tượng đặc sắc của con sóng, Xuân Quỳnh mang đến làn gió mới cho thơ tình Việt Nam, sự nhẹ nhàng, nữ tính trong sóng cũng như bông hoa bên chiến trận có thể làm dịu đi sự khốc liệt của chiến tranh, làm đắm chìm độc giả qua nhiều thế hệ.

Cảm nhận 2 khổ thơ đầu bài Sóng - mẫu 10

Văn học Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống Pháp, chống Mĩ để lại nhiều tác phẩm sử thi và cảm hứng lãng mạn về đề tài đất nước. Dù trên chiến trường, vẫn có những vần thơ tươi mới, những đóa hoa nở giữa chiến hào hát về tình yêu đôi lứa. Bài thơ “Sóng” của Xuân Quỳnh mở ra thế giới tình yêu, cảm nhận những nét đặc sắc trong thơ tình của bà. Hai khổ đầu thơ chứa đựng cảm nhận tinh tế sâu sắc về tình yêu.

Khởi đầu bài thơ, Xuân Quỳnh quan sát và mô tả những đặc tính đối lập của sóng:

“Dữ dội và dịu êm

Ồn ào và lặng lẽ”

Tác giả sử dụng cặp từ tiểu đối “dữ dội – dịu êm”, “ồn ào – lặng lẽ” để miêu tả những trạng thái đa dạng, bất thường của sóng. Cấu trúc câu thơ nhịp nhàng, đều đặn tạo ra âm điệu của sóng gối lên nhau vô hạn, vô hồi, vỗ vào bờ. Bằng việc sử dụng liên từ “và”, bà thể hiện sự thống nhất, không mâu thuẫn của những trạng thái đối lập trong tình yêu. Những biến động đối nghịch của sóng cũng chính là những biến động không ngừng của cảm xúc trong trái tim người phụ nữ.

Hình ảnh nhân hóa “sóng” tìm đến bể mở ra liên tưởng về hành trình tìm kiếm không gian bao la của sóng:

“Sông không hiểu nổi mình

Sóng tìm ra tận bể”

Dòng sông hẹp chật không chứa đựng sự xoay trở của sóng. Sóng tự tin, chủ động từ bỏ không gian hẹp để đến với khoảng lớn của biển cả. Động từ “tìm” và giới hạn “tận bể” thể hiện sự quyết tâm, kì công và khao khát bứt phá của sóng. Khát vọng bứt phá này cũng là khát vọng tìm kiếm hạnh phúc tình yêu của trái tim người con gái đang yêu. Người phụ nữ đang yêu luôn nhận thức những biến động lạ thường trong lòng mình, muốn vượt qua cái tôi hạn hẹp, không chấp nhận một tình yêu ích kỉ và tầm thường, mà mong muốn một tình yêu lớn đẹp đẽ, rộng lớn.

Khi đến bờ, con sóng trải qua những dao động trái ngược là vĩnh cửu, với thời gian:

“Ôi con sóng ngày xưa

Và ngày sau vẫn thế

Nỗi khát vọng tình yêu

Bồi hồi trong ngực trẻ”

Trước biển, con người có cảm giác như nghìn năm trước khi mình chưa tồn tại, biển vẫn còn nguyên như vậy, và nghìn năm sau khi mình tan biến, biển vẫn tiếp tục như vậy. Hình ảnh những con sóng từ xa chạy vào bờ và tan hòa vào bờ bãi thể hiện sự bất diệt, sự trường tồn của biển cả. Đồng thời, nhà thơ liên tưởng tới sự bất diệt khác, đó là khát vọng tình yêu. Khát vọng tình yêu là điều vĩnh cửu, tồn tại qua hàng nghìn thế kỉ. Tình yêu khiến con người trẻ mãi, tái sinh như con sóng biển trào lên rồi lại tan hòa vào biển cả.

Đoạn thơ này giúp chúng ta hiểu về tình cảm và tâm hồn của Xuân Quỳnh. Dù sống trong bất kỳ điều kiện nào, tiếng thơ của Xuân Quỳnh vẫn tươi mới với những khát vọng hạnh phúc đời thường. Như bà viết:

“Chỉ có điều sống cùng nhau

Niềm vui sướng với em là có thật

Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực

Giây phút nào tim chẳng đập vì anh”

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học