10+ Câu chuyện về lòng trung thực (điểm cao)

Câu chuyện về lòng trung thực điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Câu chuyện về lòng trung thực (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Câu chuyện về lòng trung thực

1. Mở bài:

- Ở phần mở đầu, các em sẽ dẫn dắt tới câu chuyện “Kể về lòng trung thực” mà em định kể hoặc viết trong bài. Ví dụ: em nghe hoặc đọc nó từ đâu (nghe mẹ hoặc bà kể, nghe thầy cô kể lại, hay là mình tự đọc, tự chứng kiến, và tự mình làm,…)

2. Thân bài

- Ở phần nội dung thân bài, các em sẽ bắt đầu kể chi tiết câu chuyện. Diễn biến câu chuyện đó ra sao. Có phần nào quan trọng nhất, hoặc phần nào em tâm đắc nhất

- Các em nên kể theo từng đoạn nhỏ để người nghe hoặc người đọc dễ nắm bắt về tấm gương lòng trung thực. Và kết thúc của câu chuyện như thế nào.

3. Kết bài

- Trong phần cuối cùng của bài viết, các em sẽ nêu lên những suy nghĩ, tình cảm của mình về câu chuyện. Về những bài học, đức tính mà em học được qua câu chuyện đó.

- Em cũng cần bày tỏ cảm nghĩ của em về tính trung thực có ý nghĩa như thế nào và là tấm gương để mọi người noi theo.

Quảng cáo

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 1

Một tấm gương sáng về lòng trung thực, mà em luôn kính nể, chính là bác bảo vệ trường em.

Bác ấy có hoàn cảnh gia đình khá khó khăn và thiếu thốn. Vì vậy. ngoài làm bảo vệ, bác còn nhận thêm quét dọn sân trường vào buổi sáng, rồi chăm sóc vườn hoa của cả trường. Tuy vậy, bác ấy vẫn luôn sống tốt và có lòng trung thực. Bác ấy luôn là tấm gương sáng về phẩm chất tốt đẹp đó cho học sinh trong toàn trường.

Vì nhiều lí do, hôm nào cũng sẽ có những bạn học sinh và thầy cô giáo đánh rơi, để quên trên hành lang, sân thể dục, sân trường những vật dụng cá nhân. Từ áo khoác,  sách vở, đến ví, tiền, dây chuyền, túi xách, điện thoại… Là người bảo vệ của trường, bác bảo vệ luôn đi tuần tra khắp trường nên nhặt được rất nhiều món đồ như thế. Bác đã đem về, xếp lên bàn bảo vệ, và đọc loa để tìm người đánh rơi.

Hành động ấy của bác luôn duy trì trong suốt mấy năm nay. Nhờ vậy mà người rơi, mất đồ có thể đến nhận lại được. Em rất khâm phục và tự hào về sự trung thực của bác bảo vệ trường mình.

Quảng cáo

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 2

Tô Hiến Thành là một nhân vật lịch sử vô cùng nổi tiếng về lòng trung thực. Câu chuyện “Một người chính trực” chính là câu chuyện nói về phẩm chất cao quý ấy của của ông.

Theo chuyện kể, năm đó khi vua Lý Anh Tông qua đời đã để lại di chiếu yêu cầu Tô Hiến Thành phò tá Thái tử Long Càn lên ngôi vua. Tuy nhiên mẹ của hoàng tử Long Xưởng là Chiêu Linh thái hậu đã đem rất nhiều vàng bạc, châu báu đến hối lộ Tô Hiến Thành, nhằm mong muốn ông thay đổi khẩu dụ. Tuy nhiên, Tô Hiến Thành hoàn toàn không lung lay, vẫn nhất quyết làm theo lời vua dặn dò.

Bốn năm sau đó, Tô Hiến Thành lâm bệnh nặng. Hằng ngày có một viên quan là Vũ Tán Đường ngày ngày ra vào chăm sóc ông chu đáo. Còn Trần Trung Tá thì do bận việc triều chính nên ít đến thăm nom. Tuy nhiên dù như vậy, thì khi Đỗ thái hậu hỏi về người sẽ thay thế cho Tô Hiến Thành sau khi ông mất, thì ông lại tiến cử Trần Trung Tá. Bởi với ông, người tài giỏi hơn, có thể giúp nước giúp dân mới xứng đáng với vị trí đó. Chứ không phải là một người giỏi chăm sóc người bệnh.

Qua hai mẩu chuyện đó, em rất hiểu và khâm phục tấm gương trung thực, thẳng thắn của Tô Hiến Thành. Ông chính là tấm gương sáng cho con cháu đời sau học tập và noi gương.

Quảng cáo

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 3

“Báo mới, báo mới với những tin hot nhất đây!”. Đó là tiếng rao của một bạn bán báo chừng tuổi em, mà ngày nào đi học qua trung tâm thương mại thị xã em nghe rất quen thuộc.

Em không biết tên bạn ấy cũng như không biết nhà bạn ấy ở đâu. Nhưng tiếng rao của bạn ấy rất hay nên em và Hùng thường hay dừng lại vài phút để xem bạn ấy rao báo, và đưa từng tờ báo vào từng bạn café mời: “Ông bà, chú bác mua táo tiền phong, pháp luật, bóng đá, báo anh ninh thủ đô, báo an ninh thế giới với những tin tức nóng nhất ạ!”… Lời mời vừa nhẹ nhàng vừa tha thiết khiến nhiều khách hàng không có ý định mua báo cũng phải xiêu lòng mà mua cho một tờ báo.

Bỗng có tiếng gọi từ bán kế bên: “Này, cháu bán cho chú tờ an ninh thủ đô với tờ báo pháp luật”. Đó là một ông cụ ăn mặc rất đẹp, khuôn mặt phúc hậu với mái tác bạc trắng cùng làn da hồng. Cậu bé chạy lại liền rút hai tờ báo như ông cụ: “dạ, báo của ông đây ạ!”. Ông cụ cầm hai tờ báo rồi hỏi: “hết bao nhiêu tiền vậy cháu?”

Cậu bé nhanh nhẹn nói: “Của ông hết 20 nghìn đồng ạ!”.

Ông cụ rút tờ 20 nghìn đồng mới tinh đưa cho cậu bé rồi cầm báo bước đi về phía công viên.

Do lúc ông cụ cầm báo đi thì có người gọi tới để mua tờ báo thể thao nên cậu vội vàng đi sang bàn bên bán báo. Lúc bán xong tờ báo bóng đá, cậu bé mới nhìn số tiền ông cụ trả vẫn ở trên tay.

Cậu liều chạy theo và gọi ông cụ: “Ông ơi! Chờ cháu với! ông trả thừa tiền cho cháu tờ 20 nghìn ạ”

Ông cụ dừng lại, nhìn cậu bé với ánh mắt hiền hậu và nói:

Cảm ơn cháu! Cháu rất thật thà và trung thực. Ông cho cháu đấy!

Không, cháu không nhận đâu ạ. Ông mua giúp cháu là cháu cảm ơn rồi ạ.

Nghe vậy ông cụ lại bảo cậu bé bán cho ông thêm 2 tờ báo nữa rồi bước đi tiếp.

Qua câu chuyện, Cậu bé bán báo đã thể hiện tính thật thà trung trực của mình cho dù cuộc sống có khó khăn nghèo khổ đến đâu. Đó là một đức tình vô cùng đáng quý và đáng trân trọng mà chúng em và mọi người cần phải học tập từ bạn bán báo mới.

Em rất cảm phục những người như cậu bé bán báo!

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 4

Lúc còn nhỏ, bà nội đã kể cho em nghe câu chuyện “Những hạt thóc giống” để dạy em về sự trung thực. Đến nay, đã nhiều năm trôi qua nhưng em vẫn nhớ như in các chi tiết trong câu chuyện ấy.

Câu chuyện lấy bối cảnh đất nước ta từ rất lâu về trước. Năm đó, đất nước thái bình, nhà vua lại đã lớn tuổi mà chưa có con cái. Vì thế, ông quyết định tìm một người thật xứng đáng trong vương quốc để kế vị mình. Nhà vua triệu tập dân chúng đến, phát cho mỗi người một thúng thóc đầy. Sau đó ra lệnh rằng: mọi người sẽ dùng số thóc đó để gieo trồng, ai thu được nhiều thóc lúa nhất đem nộp lên sẽ trở thành người kế vị. Còn ai không làm theo, không nộp thóc lại cho nhà vua thì sẽ bị xử phạt. Từ hôm đó, khắp cả nước nhân dân ai ai cũng chăm chỉ gieo trồng, chăm sóc lúa. Đến mùa thu hoạch, người người chở đầy xe thóc đến nộp cho nhà vua. Duy chỉ có cậu bé Chôm - một đứa trẻ mồ côi là đến tay không. Vì cậu chẳng trồng được một cây lúa nào từ số thóc vua phát cả. Ngỡ sẽ bị phạt nặng, nhưng không ngờ rằng, Chôm đã được nhà vua gọi lại trò chuyện và vỗ vai an ủi. Sau đó, người mới công bố rằng, số thóc mình phát đều đã bị luộc chín nên không thể nào nảy mầm được. Do đó, những người mang thóc đến hôm nay đều đã nói dối. Chỉ có cậu bé Chôm là người dũng cảm và trung thực, dám nói ra sự thật sẽ được chọn làm người nối ngôi vua.

Tấm gương cậu bé Chôm với tấm lòng trung thực đó đã theo bước chân em suốt những năm qua. Lúc nào em cũng tự nhủ mình phải thật trung thực và thẳng thắn, không được gian dối dù trong tình huống nào.

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 5

Ngày xưa, có một người đàn ông nghèo sống trong một ngôi làng. Một hôm, ông ta đi ra khu rừng gần làng để chặt cây, kiếm củi. Trong lúc làm việc, ông vô tình làm rơi chiếc rìu của mình xuống dòng sông. Ông rất buồn và lo lắng vì chiếc rìu là tài sản duy nhất của ông, không có chiếc rìu, ông sẽ không thể kiếm sống.

Ngay lúc đó, một vị thần hiện ra từ dòng sông và hỏi ông có chuyện gì. Người đàn ông kể lại sự việc và bày tỏ nỗi lo lắng của mình. Vị thần liền nhảy xuống dòng sông và một lúc sau, mang lên một chiếc rìu bằng vàng. Vị thần hỏi người đàn ông: “Đây có phải là chiếc rìu của anh không?”

Người đàn ông nhìn chiếc rìu vàng lấp lánh và nhận ra ngay đó không phải là chiếc rìu của mình. Ông trả lời: “Không, chiếc rìu của tôi là chiếc rìu bằng sắt, không phải chiếc rìu vàng này.” Vị thần rất ngạc nhiên trước sự trung thực của người đàn ông, nhưng vẫn tiếp tục lặn xuống sông.

Một lát sau, vị thần lại trở lên, lần này mang theo một chiếc rìu bằng bạc. Vị thần lại hỏi: “Đây có phải là chiếc rìu của anh không?”

Người đàn ông nhìn chiếc rìu bạc, nhưng vẫn quả quyết: “Không, chiếc rìu của tôi là chiếc rìu bằng sắt, không phải chiếc rìu bạc này.” Vị thần càng thêm ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục lặn xuống sông lần nữa.

Cuối cùng, vị thần xuất hiện lần nữa và mang theo chiếc rìu sắt của người đàn ông. Vị thần hỏi: “Đây có phải là chiếc rìu của anh không?”

Lần này, người đàn ông vui mừng và nói: “Đúng rồi, đây chính là chiếc rìu của tôi!”

Vị thần mỉm cười và khen ngợi sự trung thực của người đàn ông. Nhờ lòng trung thực của mình, người đàn ông không chỉ nhận lại được chiếc rìu của mình mà còn được thưởng thêm chiếc rìu bằng vàng và chiếc rìu bằng bạc.

Bài học từ câu chuyện: Lòng trung thực sẽ mang lại phần thưởng xứng đáng. Dù trong hoàn cảnh khó khăn, nếu chúng ta giữ được phẩm hạnh và tấm lòng ngay thẳng, những điều tốt đẹp sẽ đến với chúng ta.

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 6

Có một nhà buôn nọ không bao lâu trở nên giàu có. Chẳng ai biết họ làm ăn thế nào, đành cho là người ta có hồng phúc. Thực ra là phường mua gian bán lận. Họ chế ra một cái cân, cán rỗng, trong đổ mấy giọt thủy ngân, hai đầu bít đồng, trông bề ngoài y như trăm nghìn cái cân khác.

Thành ra, họ muốn cân giả cũng được, muốn cân non cũng được; cân già thì nghiêng cán cân về đằng quả cân, mấy giọt thủy ngân chảy về phía ấy, cân non thì nghiêng cán cân về đằng đĩa cân, mấy giọt thủy ngân chảy về phía này. Cũng cái cân ấy, khi bán hàng thì khác mà khi mua hàng lại khác, bao giờ phần lợi cũng về họ. Ai kêu ca, họ nói trơn như nước chảy:

- Thì các ông, các bà cứ xem mặt cân! Nó có thiên vị ai đâu! Chúng tôi buôn ngay bán thật, chỉ lấy công làm lãi, chứ hay gì cái thói lừa đảo, buôn năm bán mười! Tội để cho ai! Giàu như thế có bền đâu!

Vợ chồng nhà ấy có hai đứa con trai, mặt mũi kháu khỉnh đáo để. Một hôm, chúng đau bụng rồi lăn đùng ra chết cả hai. Hai vợ chồng rầu rĩ than vắn thở dài, nghĩ bụng chắc mình ăn ở thất đức nên trời báo. Một hôm, họ cùng nằm mơ thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặt mũi phương phi, đến mắng:

- Chúng mày buôn bán lừa lọc, quen thói gian tham. Chúng mày che được mắt người trần, chứ không che được mắt Thần, Phật. Chúng mày sớm biết mà sám hối, ăn ở thật thà, lo làm điều hay điều tốt thì Trời sẽ ngoảnh mặt lại, cho chúng mày hai đứa con khác mà nối dõi.

Tỉnh dậy, hai vợ chồng ngồi bàn đi bàn lại, chần chừ hồi lâu rồi quyết bỏ cái cân tai ác ấy bằng cách đem chẻ cân. Khi chẻ ra, họ thấy trong cán cân có mấy giọt máu đỏ tươi.

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 7

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt là nhặt được của rơi, trả lại cho người đánh mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chầm chậm, vừa đưa mắt tìm kiếm chủ nhân của nó..

Một lúc lâu sau, vẫn không thấy ai. Em đoán người đánh rơi chiếc túi đã đi xa hoặc không biết là mình đánh rơi. Mà nếu biết, chắc giờ này họ đang loay hoay tìm trên những đoạn đường đã qua. Người ấy là ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi ấy đựng những gì? Thế nào lại chẳng có tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc? Bao câu hỏi cứ dồn dập hiện lên trong óc em. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Những người chạy xe máy hay xe đạp trên đường không một ai chú ý tới em đang ngơ ngác với chiếc cặp trên vai và chiếc túi lạ trên tay.

Em nghĩ ngợi, phân vân mãi: Trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua áo quần mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Bỗng dưng, tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động như văng vẳng đâu đây: “Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hồ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi...”.

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chỉ có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

- Có chuyện chi đó cháu ?

- Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

- Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu mình xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản nhé !

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai triệu tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu cầu em ghi tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách Đội tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ.

Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cảm ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua  sách vở hoặc đồ chơi nhưng em nhẹ nhàng từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 8

Bác Hồ đã từng dạy các cháu nhi đồng “Khiêm tốn, thật thà, dũng cảm”. Cậu bé đánh giày bên hè phố kia quả thực là cháu ngoan của Bác. Bởi cậu đã rất thật thà.

Hôm nay, cậu lại xách đồ nghề của mình đi làm. Cậu bé chừng sáu, bảy tuổi, chắc sống ngay khu này. Trời lạnh, nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo len đã sờn màu, mỏng dính. Đôi chân đi đôi dép lê màu đen, ố vàng những vết đất. Chắc cơn mưa phùn tối qua làm đường trơn bẩn nên đôi chân cậu cũng vấy bẩn theo. Cậu bước vào một sảnh của quán cà phê. Lần lượt tới từng bàn và hỏi những vị khách ngồi đó có đánh giày không. Một vài vị khách lắc đầu. Bước tới bàn ở góc, cậu bé bị vị khách quát lớn “Đi ra chỗ khác cho người ta làm việc”. Cậu cúi mặt bỏ đi. Rồi ngay sau đó, vị khách lại gọi cậu bé lại. Cởi đôi giày đen của mình cho cậu bé lau lau, chùi chùi.

Khi vị khách đi ra bãi đỗ xe, cậu bé kia chạy nhanh theo và hình như gọi gì đó. Nhưng vị khách đã lên xe và phóng đi. Tới ngã tư đèn đỏ, vị khách đỗ xe dừng đến ngay bên vệ đường. Nhìn qua gương, anh thấy cậu bé đang chạy đuổi theo. Anh liền tấp xe lên vỉa hè. Cậu bé chạy nhanh tới, thở hổn hển và nói:

- Chú ơi! Chú trả tiền nhầm ạ.

Vị khách ngạc nhiên nhìn cậu.

- Chú đánh giày hết hai mươi ngàn đồng, chú đưa nhầm cháu thành năm trăm ngàn đồng rồi ạ. – Vừa nói, cậu bé vừa xòe tờ tiền ra đưa lại cho vị khách.

Vị khách mỉm cười, nhìn xung quanh và nói: “Cháu có thích ăn bánh không?” Cậu nhìn vị khách với đôi mắt ngơ ngác khó hiểu. Vị khách tiếp lời: “Chú sẽ tặng cháu một chiếc bánh thật ngon.”

Cậu bé cầm chiếc bánh mừng rỡ. Có lẽ, đó là khuôn mặt hạnh phúc của một cậu bé nghèo khổ nhưng thật thà. Cậu lại tiếp tục đi quanh phố để chăm chỉ làm công việc của mình.

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 9

Hôm ấy, em đi chợ mua rau cho mẹ. Hàng cô Loan là hàng rau lớn nhất chợ Hạnh Thông Tây. Cô Loan bán rau củ cả giá bán lẻ và bán buôn nên rất đông khách hàng.

Em chào cô Loan rồi đưa tờ giấy ghi các món rau để cô lựa rau cho mẹ. Một vài món rau em biết chọn, em tự lựa và để vào túi ni-lông chờ cô tính tiền. Em mua không nhiều, chỉ độ hơn hai mươi ngàn tiền rau. Em đưa cô Loan tờ giấy bạc năm mươi nghìn. Cô Loan đếm tiền trả lại. Ơ hay, cô trả lại cho em những hai trăm mười tám ngàn đồng. Có lẽ tờ giấy bạc hai trăm nghìn có màu hơi giống tờ giấy bạc mười nghìn đồng nên cô Loan nhầm lẫn. Em lễ phép thưa:

- Thưa cô, cô trả lại tiền cho cháu nhầm rồi. Cháu chỉ đưa cho cô năm mươi nghìn mà!

Cô Loan cầm số tiền em đưa lại, rối rít:

- May quá, cô cảm ơn con nghen. Con thật thà đáng khen lắm!

Cô Loan trả lại đúng tiền cho em, em vui vẻ ra về.

Trên đường về nhà, lòng em lâng lâng vui lạ. Em vui sướng vì mình đã thật thà không tham lam số tiền cô Loan trả nhầm. Hôm đó, mẹ rất vui khi nghe em thuật lại chuyện.

Câu chuyện về lòng trung thực - mẫu 10

Hôm ấy là ngày kiểm tra học kì môn Toán. Em đọc đề bài và chỉ làm được một câu duy nhất.

Em cắn bút đọc đi, đọc lại đề bài, không có một tý kiến thức nào lóe lên trong đầu. Em không đổi được đơn vị, không biết toán giải làm mấy bước tính. Cả cái hình vẽ tam giác, tứ giác cũng rối mù, rối tinh lên. Em nhìn xung quanh: các bạn cắm cúi viết, đưa tay nhẩm tính. Chỉ có mình em ngơ ngác, dốt đặc. Em chưa biết tính sao thì một tờ giấy tròn vo lăn nhẹ dưới chân. Em nhặt viên giấy, mở ra xem. Đầu trang giấy là dòng chữ: “Bạn viết nhanh lên. Sắp hết giờ rồi!”, dưới đó là bài giải đề bài đang kiểm tra. Thế này là tốt hay tệ đây? Em tự hỏi mình rồi quyết định gấp tờ giấy vuông lại. Em không thể trả lại tờ giấy được vì thầy giáo xem thi sẽ phạt. Hồi lâu, chuông báo hết giờ vang lên. Em nộp bài làm chỉ có một câu của mình rồi thu xếp ra về. Đóng cặp lại, ngẩng đầu lên, em thấy Hùng đứng trước bàn mình. Hùng hỏi:

– Bạn chép kịp không?

Em chia tờ giấy gấp vuông đưa trả lại cho Hùng nói nhỏ:

– Cảm ơn bạn nhưng mình không chép một câu nào cả. Mình làm được câu tính cộng mà thôi!

Hùng tròn mắt:

– Bạn sẽ không đạt điểm tốt trong kì thi.

Em gật đầu:

– Mình sẽ tự học và phải học chăm chỉ. Còn đến ba kỳ thi nữa cơ mà.

Bài kiểm tra lần ấy em chỉ đạt một điểm và một dấu chấm hỏi. Anh trai em suýt cho em một trận đòn dữ. Em chỉ nói rất nhỏ:

– Em xin hứa sẽ tự học chăm chỉ.

Em bắt đầu học và làm bài tập từ tiết đầu của năm học. Chỗ nào không hiểu em hỏi anh trai em. Ba lần thi sau. Em đều đạt điểm mười.

Chuyện xảy ra từ hồi em học lớp ba. Cái điểm một lần thi ấy làm các bạn thắc mắc. có bạn cười nhạo em. Riêng em,em vui vì mình đã quyết định đúng theo lời cô giáo dạy: “Phải trung thực khi làm bài!”.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học