10+ Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ (điểm cao)

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ

1. Mở bài

+ Giới thiệu tổng quan về bản thân và công việc hàng ngày.

+ Giới thiệu về cuộc gặp gỡ

2. Thân bài

* Tường thuật về trải nghiệm gặp đoàn khách từ Hà Nội đến Sa Pa

+ Một chiếc xe dừng lại gần nhà tôi

+ Đó là đoàn khách từ Hà Nội

+ Tôi vui vẻ chạy từ đồi xuống nơi xe đậu

* Kể lại cuộc trò chuyện với một bác họa sĩ và một cô kỹ sư

+ Nói về công việc của tôi: làm việc tại trạm khí tượng, đo gió, nắng, mưa, động đất, dự báo thời tiết hàng ngày

+ Giới thiệu về các loại máy móc sử dụng trong công việc khí tượng

+ Giới thiệu về cuộc sống hàng ngày, quê hương, gia đình

* Kể lại lúc phải chia tay

+ Bất ngờ vì thời gian trôi đi quá nhanh, tiếc nuối

Quảng cáo

+ Chia tay mọi người rồi nhanh chóng quay trở lại công việc của mình.

3. Kết bài

+ Đánh giá về cuộc gặp gỡ với một bác họa sĩ và một cô kỹ sư.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 1

Một buổi sáng đẹp trời, tôi đang làm việc trên đỉnh núi cao, nơi tôi đã quen thuộc với từng ngọn cây, từng viên đá. Bỗng nhiên, tôi thấy một chiếc xe jeep leo lên con đường mòn. Từ xa, tôi đã nhận ra đó là ông họa sĩ già và cô kỹ sư trẻ.

Ông họa sĩ, với mái tóc bạc phơ và đôi mắt sáng ngời, bước xuống xe trước. Ông nhìn quanh với vẻ tò mò và thích thú. Cô kỹ sư, với dáng vẻ nhanh nhẹn và đôi mắt đầy nhiệt huyết, theo sau ông. Họ tiến về phía tôi, và tôi chào họ bằng một nụ cười thân thiện.

Ông họa sĩ bắt đầu trò chuyện với tôi về công việc và cuộc sống trên núi. Ông hỏi tôi về những bức tranh tôi đã vẽ và những câu chuyện tôi đã kể. Cô kỹ sư lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng gật đầu và mỉm cười.

Chúng tôi ngồi xuống bên một tảng đá lớn, nơi có thể nhìn ra toàn cảnh thung lũng. Ông họa sĩ kể về những chuyến đi của ông, về những bức tranh ông đã vẽ và những con người ông đã gặp. Cô kỹ sư chia sẻ về công việc của mình, về những dự án cô đang thực hiện và những ước mơ của cô.

Quảng cáo

Cuộc trò chuyện kéo dài suốt buổi sáng, và tôi cảm thấy như thời gian trôi qua thật nhanh. Khi mặt trời lên cao, ông họa sĩ và cô kỹ sư phải rời đi. Họ cảm ơn tôi vì đã chia sẻ câu chuyện và hứa sẽ quay lại thăm tôi.

Nhìn theo chiếc xe jeep khuất dần, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp. Cuộc gặp gỡ với ông họa sĩ và cô kỹ sư đã để lại trong tôi nhiều kỷ niệm đẹp và những suy nghĩ sâu sắc về cuộc sống.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 2

Nhanh thật! Thời gian thấm thoắt thoi đưa như bóng chim câu vụt qua cửa sổ. Mới đó mà đã bốn năm tôi sống và gắn bó với công việc trên đỉnh Yên Sơn bốn bề mây phủ này. Bốn năm, một thời gian không dài nhưng đã cho tôi biết bao kỉ niệm với những bài học đáng quý của cuộc đời. Và có lẽ cuộc gặp gỡ tình cờ với ông họa sĩ và cô kĩ sư hôm trước cũng sẽ là một trong những kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời của tôi...

Danh ngôn có câu: “Kí ức là những viên ngọc quý trong kho tàng thời gian của chúng ta”. Thật vậy! Kí ức lưu giữ những kỉ niệm đẹp trong cuộc đời con người mà khi nhớ lại, ta chợt có thêm động lực để bước tiếp về phía trước. Và đối với tôi, cuộc gặp gỡ tình cờ với ông họa sĩ và cô kĩ sư vào một ngày nắng đẹp là một kí ức khó phai mờ. Cuộc gặp gỡ ấy giúp tôi biết thêm những con người có lối sống đẹp đáng ngưỡng mộ. II. Thân bài:

Quảng cáo

Tôi sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Lào Cai đầy nắng gió nơi địa đầu Tổ quốc. Người ta thường nói “Đất Lào Cai dính người phải biết”. Quả vậy! Sau khi tốt nghiệp khoa Vật lí, tôi cùng bố viết đơn xin đi lính ra mặt trận nhưng chỉ có bố được nhận còn tôi thì không. Cuối cùng, tôi đành gửi gắm nhiệm vụ cứu nước cho bố và xung phong lên đỉnh Yên Sơn này làm công tác khí tượng phục vụ đất nước. Cứ thế, tôi trải qua bốn năm cùng công việc cho đến ngày bác lái xe tạo ra cuộc gặp gỡ tình cờ thú vị ấy.

Còn nhớ hôm đó là một ngày hè trời rất đẹp (miêu tả: ánh nắng chói chang nhưng không khí mát mẻ, gió thổi vù vù qua người, mây tụ từng đám dưới chân núi cuộn tròn trắng xóa như những cục bông...). Tôi đang làm gì (tưới cây...) thì bỗng nghe tiếng còi của bác lái xe – biết bác đã tới, tôi lấy củ tam thất đã bọc kĩ chạy nhanh xuống – sau khi nhận sách và tặng củ tam thất thì bác giới thiệu hai người khách mới cho tôi làm quen. Bác bảo tôi dẫn khách về thăm nhà và khoe cái món chè thơm như nước hoa của Yên Sơn nhà tôi. Tôi vui và tự hào lắm nên xin phép về trước để chuẩn bị tiếp đón chu đáo hơn.

Khi tôi đang cắt hoa tặng thì hai người lên tới. Họ khá ngạc nhiên khi thấy tôi đang hái hoa. Có khi nào họ nghĩ tôi về dọn dẹp không nhỉ? Trong lúc ông họa sĩ còn đang ngắm nhìn khắp nơi thì cô kĩ sư đã chạy đến bên tôi để nhận bó hoa to tướng. Vẻ mặt cô ấy rất vui, có lẽ vì người con gái nào cũng thích hoa nhỉ?

Bác lái xe chỉ cho ba mươi phút nên tôi xin phép tranh thủ nói qua công việc của mình năm phút. Thời gian còn lại tôi sẽ mời họ vào nhà uống chè và mong họ kể cho tôi nghe những câu chuyện dưới xuôi. Nghe tôi nói, ông họa sĩ bảo mười ngày nữa ông sẽ trở lại để kể tôi nghe chuyện dưới xuôi vì ông cũng thích thú cái cảnh sống chon von trên đỉnh núi cao bốn bề mây phủ này. Còn giờ, ông muốn nghe tôi kể về mình, rằng vì sao bác lái xe lại bảo tôi “thèm người” lắm. Tôi bật cười khi nghe câu nói đó. Hai chữ “thèm người” gợi tôi nhớ đến sự việc bốn năm trước, lúc tôi mới lên nhận việc. Vì chưa quen, tôi đã ngả cây chắn ngang đường để gặp mọi người và trò chuyện. Bốn năm trôi qua, tôi đã không còn như thế nữa. Tôi thấy cuộc sống lúc này vô cùng tốt. Ngay cả ca ốp lúc một giờ sáng bắt buộc tôi phải đối đầu với gió tuyết và lặng im lúc nửa đêm trên đỉnh núi cao vẫn không làm tôi cảm thấy khó khăn. Không biết từ lúc nào, công việc đã trở thành một người bạn thân thiết đối với tôi và tôi chắc chắn sẽ rất buồn nếu không còn được làm việc nữa. Chưa kể công việc gắn liền với công việc của bao người và ảnh hưởng đến cả đất nước, nếu tôi bê trễ, hậu quả sẽ ra sao? Vậy nên dù chỉ có một mình, tôi vẫn luôn cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất. Và thành quả cho thái độ làm việc nghiêm túc đó chính là việc tôi đã phát hiện được một đám mây khô giúp không quân ta hạ được hạm đội Mỹ trên cầu Hàm Rồng. Khi nghe được tin ấy tôi cảm thấy vô cùng bất ngờ và hạnh phúc vì dù không thể ra chiến trường, tôi vẫn có thể góp một phần vào cuộc chiến đấu của dân tộc.

Tôi nói đến đây thì chợt phát hiện ông họa sĩ đang phác họa chân dung tôi vào cuốn sổ nhỏ. Tôi ngăn lại: “Ấy, bác đang vẽ cháu ạ? Bác đừng vẽ cháu.” Nhưng bác ấy vẫn mỉm cười nhìn tôi và tiếp tục. Tôi rất ngại nhưng vì phép lịch sự, tôi vẫn phải ngồi yên. Thấy ông vẫn say mê với công việc của mình, tôi lại nói: “Để cháu giới thiệu với bác những người khác đáng cho bác vẽ hơn.” Sau đó tôi kể họ nghe về hai trong số những người kĩ sư ở Sa Pa mà tôi rất ngưỡng mộ. Một là ông kĩ sư vườn rau với thái độ làm việc chăm chỉ từ ngày này sang ngày khác chỉ mong có được những củ su hào to ngọt cho nhân dân miền Bắc nước ta. Một là ông kĩ sư nghiên cứu bản đồ sét đã hi sinh cả tuổi thanh xuân của mình vì đất nước với mong muốn hoàn thành cái bản đồ sét riêng cho nước ta. Hai người họ thật sự đã cho tôi thấy cuộc đời thật đẹp bởi thái độ sống cống hiến chân thành nhất. Có ai đó từng nói: “Một cánh én không làm nên mùa xuân nhưng tiếng hót của nó có thể gọi bao nhiêu chim én bay về và mùa xuân sẽ đến”. Thật vậy. Đóng góp của một người sẽ không thể làm nên một đất nước phát triển. Nhưng nếu đất nước có càng nhiều những người sống cống hiến chắc chắn sẽ ngày càng lớn mạnh hơn. Sống sẽ là gì nếu không phải là cống hiến và cho đi? Đất nước sẽ về đâu nếu ai cũng chỉ nghĩ cho mình? Vậy nên tôi sẽ cố gắng hơn nữa trong công việc của mình để cống hiến được nhiều hơn cho đất nước.

Mới đó mà đã ba mươi phút qua, tôi phải chia tay hai người để họ kịp ra xe tiếp tục cuộc hành trình. Trước khi chia tay, tôi tặng một làn trứng cho cả ba người ăn trưa và xin không tiễn họ vì không muốn cả hai bên đều lưu luyến. Cuộc gặp gỡ này chỉ nên dừng ở đây thôi.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 3

Thế là rồi! Trong lòng tôi reo hạnh phúc vì một lần nữa, một chiếc xe khách đã dừng lại, chính là đoàn khách từ dưới Hà Nội, đã hành trình hơn 400 cây số lên đây. Sự mong đợi, nhớ nhung khi được trò chuyện với người khác khiến tôi không thể nào kiềm chế được mình, tôi đã chạy ngay tới chỗ xe.

Tôi vội vàng trao cho tài xế một túi củ hành tây mới hái để biếu người đó, tài xế giới thiệu tôi với những người bạn mới của anh ấy, trong đó có một họa sĩ và một kỹ sư. Tôi rất vui mừng vì đây là lần thứ hai có đoàn khách đến thăm nhà từ Tết trước, và cô kỹ sư cũng là người phụ nữ đầu tiên đến nhà tôi trong bốn năm qua.

Tôi mời họ vào nhà, nhặt những đóa hoa tươi sặc sỡ từ vườn tặng cho cô gái. Trồng hoa không chỉ để thưởng thức mà còn là cách tôi tìm kiếm niềm vui. Tôi không tiếc thời gian để chia sẻ về công việc của mình cũng như những thiết bị giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ. Mọi người có thể không sử dụng chúng nhưng họ sẽ biết tôi làm điều gì với chúng và tại sao. Tôi luôn trung thực và mở lòng để chia sẻ cảm xúc, sự cô đơn mà tôi đã trải qua. Sau đó, tôi mời bác lái xe, bác họa sĩ và cô kỹ sư trẻ vào nhà uống nước chè và trò chuyện. Bác họa sĩ hứa sẽ quay lại sau mười ngày, và tôi cũng rất mong đợi điều đó.

Tôi chia sẻ với họ về những khó khăn khi mới bắt đầu công việc, nhưng cuối cùng, công việc đã trở thành niềm đam mê và nguồn sống của tôi. Tôi kể lại những kỷ niệm ở quê nhà, và mọi người lắng nghe rất say sưa. Bác họa sĩ thậm chí còn vẽ một bức tranh của tôi, dù tôi cảm thấy ngượng ngùng. Tôi gợi ý ông kỹ sư vườn rau là một đề tài thú vị để bác họa sĩ vẽ. Thật tiếc là thời gian trôi đi nhanh quá, và nhanh chóng đã đến lúc chia tay. Tôi chỉ kịp gửi một vài quả trứng cho mọi người mang đi, rồi đứng đợi họ ra xe.

Trở về cuộc sống cô đơn, tôi lại tiếp tục công việc hàng ngày với các thiết bị đo gió và đo mưa. Tôi hy vọng sẽ có một ngày gần kề được gặp thêm đoàn khách, có thể sẽ là bác họa sĩ đã hứa quay lại.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 4

Tôi là một thanh niên sống và làm việc tại đỉnh Yên Sơn, nơi có độ cao hai nghìn sáu trăm mét. Chắc chắn nhiều người sẽ tò mò về công việc của tôi ở nơi có độ cao như thế này. Tôi làm công việc về khí tượng và địa cầu. Sống một mình ở Sa Pa này thật buồn chán, và tôi thường cảm thấy cô đơn, mong chờ mỗi lần có đoàn khách đi qua. Một trong những lần đó, tôi đã quen biết được bác tài xế, ông họa sĩ và cô kỹ sư, những người để lại ấn tượng mạnh mẽ trong tâm trí tôi.

Khi mới bắt đầu công tác, tôi muốn gặp gỡ mọi người nên đã sáng tạo cách đặt một khúc gỗ giữa đường để chờ đón họ. Thật may mắn khi có chiếc xe đi ngang và tôi đã nhờ mọi người xuống đẩy khúc gỗ. Sau sự việc, tôi đã quen với bác tài xế và hứa hẹn gặp lại mỗi khi có cơ hội. Đó là khoảnh khắc vui vẻ và tôi mong thời gian trôi nhanh để được gặp họ lại.

Trong những ngày làm việc, để giải tỏa sự chán chường, tôi tìm kiếm niềm vui bằng cách trồng hoa, trồng cây và đọc sách. Điều này đã tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với ông họa sĩ và cô kỹ sư.

Bác tài xế đã giới thiệu tôi cho hai người kia và chúng tôi đã dành thời gian thăm nhau. Tôi hái hoa để tặng cô kỹ sư và cô ấy rất hài lòng. Sau đó, tôi giới thiệu về công việc của mình cho họ và chúng tôi đã có những cuộc trò chuyện thú vị. Một khoảnh khắc đáng nhớ trong cuộc sống ở 'lặng lẽ Sa Pa'.

- Quê anh ở đâu vậy?

- Cháu quê ở Lào Cai!

Dường như, mỗi lần trò chuyện, ông họa sĩ lại cảm thấy thích tôi hơn. Cuối cùng, ông quyết định vẽ chân dung tôi. Tôi ngượng ngùng từ chối, cảm thấy không xứng đáng để được vẽ khi có nhiều người giỏi hơn. Ông kỹ sư vườn rau và đồng chí nghiên cứu khoa học cũng là những tài năng xứng đáng để được vẽ. Nhưng ông đã bắt đầu phác thảo khuôn mặt của tôi và gần như hoàn thành chân dung của tôi chỉ trong vài nét vẽ.

Tôi nhìn vào đồng hồ và kêu lên:

- Chỉ còn năm phút thôi!

Tôi vội vã chạy ra phía sau nhà, sau đó quay lại ngay lập tức, tay cầm một cái lược. Nhà của ông họa sĩ nhộn nhịp lên, cô gái đứng dậy và sắp xếp lại ghế ngồi, điều chỉnh tất cả mọi thứ.

- Ôi! Cô đã quên chiếc lược này rồi đấy!

Tôi kêu lên và anh chàng vội vã lấy chiếc khăn tay để trả lại cho cô gái, tránh cho cô phải quay lại bàn. Cô kỹ sư mặt đỏ bừng, nhận lại chiếc khăn và nhanh chóng quay đi.

Chúng tôi tạm biệt nhau, ông họa sĩ già hứa sẽ ghé thăm tôi một lần nữa.

Đến lượt cô kỹ sư, cô chìa tay ra mời anh nắm, cẩn thận và tự tin, như một sự chia sẻ tự nhiên. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:

- Chào anh.

Tôi đưa cho cô quyển sách và chiếc khăn mùi soa. Khi nắm tay cô, cả hai chúng tôi như cảm nhận được tình cảm đặc biệt giữa chúng ta.

- Đây là bữa trưa dành cho bác, cô và bác lái xe.

Tôi chia tay họ, tự hỏi khi nào mới có thể gặp lại hai người. Đặc biệt là cô gái. Dường như tôi và cô ấy đều cảm thấy có điều gì đó đặc biệt. Và tại 'lặng lẽ Sapa' này, tình yêu dường như đã nảy nở giữa tôi và cô kỹ sư.

Dù cuộc gặp gỡ giữa chúng tôi ngắn ngủi nhưng để lại trong lòng mỗi người những cảm xúc khó quên. Tại 'lặng lẽ Sapa' này, tình người cao cả như bầu trời và tình yêu cũng dần nở rộ. Chúng tôi gọi đó là 'lặng lẽ Sapa'.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 5

Tôi - người thường được mọi người gọi là người sống cô đơn nhất thế giới. Gọi như vậy cũng có lẽ là đúng vì đã mấy năm rồi tôi sống một mình làm công việc dự báo thời tiết trên đỉnh Yên Sơn cao hai nghìn sáu trăm mét; suốt năm chịu đựng cùng với mây và gió lạnh buốt. Tôi mong chờ được một hơi ấm của con người giữa vùng đất bao la này. Và rồi, trời đã ban cho tôi một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, đầy những cảm xúc sâu sắc.

Khi nhớ lại cuộc gặp gỡ đặc biệt đó, tôi không thể không biết ơn ông lái xe già vì đã giới thiệu tôi với mọi người. Ghi nhớ về ông lái xe già, tôi cảm thấy rất may mắn khi gặp ông trong một lần va phải xe của ông. Tôi cảm thấy ngại ngùng và hối hận vì đã làm chắn đường ông đi chỉ để mong muốn gặp người đặc biệt. Nhưng ông lại không trách mắng, mà còn thông cảm và hiểu cho tôi. Từ đó về sau, ông thường đến thăm tôi, mang theo sách hoặc những thứ tôi cần.

Như thường lệ, khi thấy chiếc xe của ông từ xa, tôi vui mừng chạy ra chào và trao cho ông một củ tam thất nhỏ tôi mới hái được, để ông đem về ngâm rượu cho bác gái vừa mới bình phục. Tôi tự hào kể cho ông nghe mà không để ý rằng ông còn dẫn theo hai người khách. Ông giới thiệu với tôi rằng họ là một ông họa sĩ lớn tuổi và một cô kỹ sư nông nghiệp. Theo lời khuyên của ông, tôi mời họ lên thăm nhà tôi, nơi cũng là nơi tôi làm việc.

Ở đây, cuộc sống cô đơn của tôi được bổ sung thêm màu sắc bởi những loài hoa: hoa dơn, hoa thược dược, hoa hồng phấn… Sắc màu xanh, đỏ, tím tạo nên bức tranh rực rỡ. Không nhiều nhưng cũng đủ để làm cho khách từ xa cảm thấy ấm áp. Cô kỹ sư xinh đẹp cũng không phải là ngoại lệ, cô ấy vui sướng nhấn mạnh một cách rõ ràng. Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên từ Hà Nội tới thăm nhà tôi, và không có lý do gì mà tôi không tặng cho cô ấy một bó hoa to lớn.

Ông tài xế lão chỉ dành cho tôi thời gian gặp “người” là ba mươi phút để ông không lỡ chuyến đi của mình. Vì thế, tôi phải tận dụng từng khoảnh khắc quý giá của cuộc đời. Tôi xin ông và cô năm phút để kể về câu chuyện của mình và hai mươi phút để được nghe về những chuyện mới mẻ. Tôi thực sự muốn biết bây giờ tình hình kinh tế, con người như thế nào, có gì đổi mới.

Tôi bắt đầu kể về công việc của mình. Công việc của tôi gắn liền với những chiếc máy nằm ngoài kia. Nhiệm vụ của tôi là đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, tính chấn động, dự báo thời tiết hàng ngày phục vụ cho bà con sản xuất và chiến đấu. Trong lúc kể, tôi cũng giới thiệu cho ông về từng loại máy: máy đo mưa; sau cơn mưa, đổ nước vào cốc rồi đo; máy ghi nhật quang, dùng để đo mức độ nắng bằng cách thiêu đốt giấy rồi máy đo gió; máy đo mây... Tôi giới thiệu về những thiết bị làm việc hàng ngày của mình; tôi sử dụng chúng để thu thập dữ liệu rồi báo cáo qua bộ đàm vào các thời điểm cố định: bốn giờ sáng, mười một giờ trưa, bảy giờ tối và mười một giờ đêm. Kiến thức khoa học đã được nắm vững; công việc nói chung không phức tạp. Chỉ lo lắng vào những ngày thời tiết khắc nghiệt; gió tuyết lạnh buốt khi phải ra ngoài vào một giờ sáng, cảm giác thật khó tả. Sự yên lặng; tiếng gào thét lạnh lẽo của gió như vật vã, làm cho con người nhỏ bé này bị cuốn vào. Sau khi hoàn thành công việc, quay lại giường cảm thấy mệt mỏi, không thể nào tiếp tục giấc ngủ.

Khi nói đến đây, giọng tôi bỗng trở nên nghẹn ngào, cảm thấy như có cái gì đó nặng nề, nghẹn ngào đến không tả nổi. Tôi nhìn lên và thấy cô gái đang lắng nghe một cách tập trung, ông họa sĩ già nhấn mạnh:

- Hãy tiếp tục kể đi.

Tôi lo sợ rằng nếu kể tiếp, tôi sẽ không kiềm chế được cảm xúc nên tôi thay đổi chủ đề, tôi nở nụ cười:

- Mời ông, bà vào nhà nhé. Chè đã ngấm rồi ạ.

Nhà tôi không phô trương: chỉ có chiếc giường nhỏ, một bàn học và một kệ sách. Sống một mình thế này cũng đủ rồi. Tôi rót nước mời ông, mời bà nhưng cô gái trẻ lại đang mê mải với cuốn sách, vì vậy tôi chỉ im lặng đặt trước mặt. Uống chè do tôi pha, ông họa sĩ rất hứng thú và tiếp tục:

- Chúng ta đồng ý như thế này. Chuyện dưới xuôi, mười ngày nữa, tôi sẽ quay lại đây và kể cho anh nghe. Tôi hứa sẽ trở lại, không vi phạm. Tôi cũng muốn biết cảm giác yên bình vào một giờ sáng ở đỉnh núi cao. Bây giờ chúng ta cùng có mặt, anh hãy kể câu chuyện của mình đi. Tại sao mọi người nói anh là người cô đơn nhất thế gian? Rằng anh 'thèm' người lắm?

Nghe đến đây, tôi bất ngờ, nhận ra rằng câu chuyện được kể bởi bác lái xe, tôi nhanh chóng giải thích:

- Không, không phải đâu. Một mình ở trạm khí tượng trên đỉnh Fansipan cao ba nghìn một trăm bốn mươi hai mét mới là cô đơn hơn cháu. Làm việc về khí tượng, sống ở độ cao như vậy mới là mơ ước đó.

Nói đùa thôi, nhưng đôi khi tôi đã từng nghĩ mình cô đơn. Nhưng suy nghĩ lại, tôi không hề cô đơn. Tôi có công việc và có anh em đồng nghiệp dưới quê hương. Còn về việc 'thèm' người, tôi không phủ nhận. Mỗi khi như vậy, tôi tự nhắc bản thân rằng: Mình sống để làm gì và có trách nhiệm gì. Phải sống trọn vẹn và cống hiến. Không chỉ mình tôi 'thèm' người, bác tài xế cũng thế. Những khi bác gọi còi nhưng tôi không chịu xuống, bác lại đến tận đây để hỏi han.

Chuyển sang cô kỹ sư, tôi nói:

- Còn cô thì sao, tôi có sách làm bạn đấy.

Ông họa sĩ tò mò hỏi tôi:

- Anh quê ở đâu vậy?

Tôi không ngần ngại chia sẻ:

- Quê tôi ở Lào Cai và có một ông bố tuyệt vời.

Tôi kể về câu chuyện của cha và tôi cùng viết đơn xin nhập ngũ. Kết quả: cha thắng tôi một điểm - không. Một lần Tết, có một nhóm phi công đến thăm cơ quan tôi ở Sa Pa. Nhưng tôi không có mặt. Họ gửi một người lên đây. Người đó nói rằng nhờ tôi phát hiện ra một đám mây khô mà ngày đó, tháng đó, không quân ta đã tiêu diệt được nhiều máy bay Mỹ trên cầu Hàm Rồng. Lúc đó, tôi rất xúc động, hạnh phúc vì mình cũng có phần vào chiến công đó. Người phi công nhắc đến cha tôi và ôm tôi nói 'Một điểm rồi nhé!'. Tuy nhiên, thực tế là tôi vẫn thua cha nhiều lắm.

Bất giác quay sang, tôi thấy ông họa sĩ đang vẽ trên cuốn sổ trên gối. Bác vẽ tôi, nhưng tôi cảm thấy mình chưa xứng đáng. Mặc dù không muốn vô lễ, nhưng tôi vẫn ngồi yên để bác vẽ. Các nét vẽ nhanh nhưng đầy tâm huyết và tình cảm. Tôi cảm nhận được điều đó.

Tôi biết có rất nhiều người xứng đáng hơn. Tôi nhanh chóng nói:

- Giới thiệu với bác ông kĩ sư ở vườn rau dưới Sa Pa! Ngày này qua ngày khác ông ngồi yên trong vườn su hào, quan sát cách ong lấy phấn, thụ phấn cho hoa su hào. Rồi, tự ông cầm một chiếc que, mỗi ngày vào lúc chín mười giờ sáng, khi hoa tung cánh, đi từng cây su hào thay cho ong. Hàng vạn cây như vậy. Để củ su hào trên khắp miền Bắc nước ta to và ngon hơn. Ông kĩ sư làm tôi thấy cuộc đời đẹp quá. Bác về Sa Pa vẽ ông ta đi, bác. Hoặc là, đồng chí nghiên cứu khoa học ở cơ quan tôi ở dưới kia. Có thể nói đồng chí ấy luôn sẵn sàng suốt ngày chờ sét. Nửa đêm mưa gió lạnh buốt, mặc, chỉ cần nghe sét là đồng chí chạy ra. Như vậy mười một năm. Mười một năm không một ngày xa cơ quan. Không đi đâu để tìm vợ. Đồng chí cứ lo sợ nhỡ có sét lại vắng mặt. Đồng chí đang làm một bản đồ sét riêng cho nước ta. Có cái bản đồ đó thì lắm của lắm bác ạ. Của chìm nông, của chìm sâu trong lòng đất đều có thể biết, quý giá lắm. Trán đồng chí ngày càng hói đi. Nhưng cái bản đồ sét sắp xong rồi.

Đó là những người hi sinh lặng lẽ, những người dốc hết mình giữa hoang vu, lạnh lẽo để xây dựng quê hương. Nói đến đây tôi cảm thấy một chút buồn bã, suy tư trên khuôn mặt của ông họa sĩ.

Còn về cô kĩ sư nông nghiệp. Tôi không thể đoán được suy nghĩ của con gái. Tôi không biết cô đang nghĩ gì? Về câu chuyện tôi kể hay về cảm xúc tình yêu trong cuốn sách? Hay có phải là những quyết định đã qua? Tôi không thể biết được, nhưng tôi chắc rằng cô đang dày công suy nghĩ về điều gì đó rất đáng giá. Và như muốn để lại một dấu vết nào đó ở đây, cô cố ý kẹp một chiếc khăn vào giữa cuốn sách và trả lại cho tôi.

Nhưng vì lịch sự, và vì những suy nghĩ trong chốc lát, tôi không thể nhịn được mà gào lên:

- Ôi, cô đã quên khăn mùi soa này!

Cuối cùng, tôi gói tròn và trả lại cho cô. Cô gái nhận và ngượng ngùng quay đi.

Tôi đã thực sự vô tâm, vô tâm đến mức không thể hiểu được tâm trạng của người con gái đó; tình cảm của cô ấy. Giờ mới nhận ra, nhưng đã quá muộn, chỉ còn là quá khứ.

Thời gian đã đến, tôi phải tiễn hai khách đặc biệt ra về. Ông họa sĩ ôm chặt vai tôi và lắc mạnh, hứa hẹn:

- Chắc chắn, tôi sẽ trở lại. Anh có thể ở với tôi một thời gian không?

Còn cô gái nắm lấy tay tôi và nhẹ nhàng nói:

- Xin chào anh.

Một cảm xúc nghẹn ngào như là một dòng sông cuồn cuộn, cảm xúc dâng trào không ngừng trong lòng tôi và có lẽ cũng trong lòng cô gái ấy.

Tôi nhanh chóng lấy túi trứng và đưa cho ông họa sĩ:

- Đây là để bác, cô và bác lái xe ăn trưa. Cháu có nhiều trứng lắm, ăn không hết đâu. Cháu không thể tiễn bác và cô ra xe được, vì gần tới giờ 'ốp' rồi. Chào bác, chào cô. Bác nhớ trở lại nhé.”

Thực tế mà nói, chưa đến giờ tôi trực, nhưng tôi sợ cái cảm giác phải chia ly, sợ phải nói lời tạm biệt, sợ phải xa cái gọi là “hơi ấm của người”. Tôi lao vào trong nhà và nhìn mãi cho đến khi bóng xe khuất phía xa.

Đó là câu chuyện của tôi, một câu chuyện về cuộc gặp gỡ đặc biệt giữa những ngọn núi rừng lạnh lẽo. Trong ánh mắt của ông họa sĩ già, của cô kỹ sư và của những người khác, có lẽ đôi khi họ sẽ tự hỏi tại sao tôi lại hy sinh mình đến như vậy? Tại sao tôi lại lãng phí tuổi trẻ như vậy? Tuổi trẻ để bay bổng, tại sao tôi lại chọn cuộc sống đơn độc? Tôi không buồn, ngược lại tôi lại cảm thấy hạnh phúc, vì đã đóng góp một phần nhỏ của mình cho quê hương, đất nước; đã cống hiến tuổi trẻ này cho non sông, núi rừng, để quốc gia ngày càng phát triển và giàu đẹp. Hy vọng rằng thế hệ sau này sẽ có những con người như tôi, như ông kỹ sư hay đồng chí nghiên cứu sét - Những con người Lặng lẽ Sa Pa.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 6

Là một thanh niên, tôi luôn nghĩ rằng phải đóng góp sức mình cho đất nước. Sau khi tốt nghiệp, tôi lên công tác ở đỉnh Yên Sơn, Sa Pa.

Công việc của tôi là đo lường khí tượng thủy văn và địa chất. Mặc dù công việc không quá vất vả nhưng phải luôn chuẩn bị báo cáo về thời tiết mỗi 4 giờ. Công việc gian khổ nhất là việc ghi nhận thời tiết lúc một giờ sáng. Thời tiết lạnh và có mưa tuyết ở đây. Tôi thường không thể ngủ lại sau khi hoàn thành công việc.

Ban đầu, tôi cảm thấy buồn khi phải xa nhà và sống trên đỉnh núi. Tôi thường cảm thấy cô đơn và thèm những cuộc trò chuyện. Nhưng từ lúc quen biết với bác lái xe, tôi đã có thêm niềm vui trong cuộc sống.

Một lần, tôi nhận ra rằng có một bác lái xe đưa một ông họa sĩ già và một cô kỹ sư đến thăm tôi. Tôi từ trên đỉnh núi chạy về để đón họ.

Bận rộn trước đó, bác lái xe nói cô gái ốm, vì vậy tôi đã chuẩn bị một gói tam thất để tặng cô ấy và một số sách mà tôi đã đặt mua. Sau đó, tôi dẫn họ thăm nhà và nơi làm việc của tôi. Tôi nấu ấm trà và mọi người cùng thưởng thức nó.

Khi đến nơi, cô gái rất ngạc nhiên và hạnh phúc khi thấy hoa. Tôi đã trao một bó hoa cho cô và cô rất vui vẻ.

Đó là cô gái đầu tiên từ Hà Nội đến thăm tôi trong bốn năm qua. Tôi đã rất vui khi gặp cô ấy và tặng cô một số hoa.

Tôi đã kể về công việc của mình cho ông họa sĩ và bác lái xe. Mọi người đều lắng nghe và thưởng thức nước chè cùng nhau.

Sau đó, tôi nhớ lại những ngày đầu bước vào nghề. Dưới bầu trời đêm tối, tôi nhìn thấy một ngôi sao xa xăm và nghĩ rằng nó cũng phải cảm thấy cô đơn. Nhưng bây giờ, tôi nhận ra rằng khi làm việc, ta không bao giờ đơn độc. Công việc của tôi liên quan chặt chẽ đến công việc của những người khác.

Miền Nam đang chiến đấu vì hòa bình, và tôi không thể chọn cuộc sống thoải mái trong thời điểm này. Cần sự hy sinh và nỗ lực để xây dựng đất nước và tương lai cho dân tộc.

Khi tôi kể chuyện, ông họa sĩ vẫn mải mê vẽ. Tôi cảm thấy ngượng ngùng khi biết ông đang vẽ tôi, nhưng tôi vẫn để ông làm. Tôi giới thiệu ông kỹ sư và những người khác đã cống hiến tuổi trẻ của họ cho công việc và đất nước.

Sau khi họa sĩ vẽ xong, tôi rất hạnh phúc. Trước khi họ ra đi, tôi tặng họ trứng gà và nhắc nhở cô gái về khăn mùi xoa.

Dù ở nơi vắng vẻ nhưng tôi vẫn tự hào về công việc và đất nước. Dù có một mình nhưng tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc vì luôn gắn kết với mọi người.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 7

Tôi là một anh chàng thanh niên, đã 27 tuổi, làm công tác khí tượng và vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn. Sống một mình ở đây quá buồn, nên tôi phải 'tạo chuyện' bằng cách đặt khúc gỗ ngang đường để làm các xe phải dừng lại. Hôm nay, bác lái xe quen thuộc của tôi đang chở một đoàn khách từ Hà Nội lên Sa Pa, và tôi đã có cơ hội trò chuyện với họ.

Khi thấy xe dừng, tôi nhanh chóng chạy đến mang theo gói củ tam thất mới đào, để biếu bác lái xe gửi cho bác gái vừa ốm phục hồi sức khỏe. Bác lái xe cũng trao lại cho tôi một quyển sách tôi đã nhờ mua trước đó, tôi rất vui sướng và ngay lập tức nhìn lên xe thì thấy mọi người đã xuống hết. Bác lái xe giới thiệu với tôi một họa sĩ và một kỹ sư nông nghiệp, tôi vừa mừng vừa ngượng mời họ lên nhà tôi chơi. Tôi chỉ chỉ lối cho họ lên nhà rồi chạy ra vườn hái mấy bông hoa, trong vườn của tôi nhiều hoa lắm, có hoa dơn, hoa thược dược và nhiều màu sắc khác nhau.

Tôi hái một bó hoa tặng cho cô kỹ sư như một món quà chào đón, và tôi nói với cô ấy cắt một bó to theo ý thích của mình. Có thể nói họ là đoàn khách thứ hai đến thăm nhà tôi từ Tết, và cô kỹ sư cũng là cô gái đầu tiên từ Hà Nội đến nhà tôi từ bốn năm trước. Tôi chia sẻ suy nghĩ của mình và sau đó lau vội mồ hôi, chỉ có ba mươi phút cho cuộc gặp gỡ này, tôi không muốn lãng phí dù chỉ nửa giây. Tôi kể về công việc của mình, cũng như hy vọng được nghe họ chia sẻ. Tôi giới thiệu về nhiệm vụ của mình, đo gió, mưa, và tính mây để dự báo thời tiết hàng ngày. Tôi cũng chia sẻ về những khó khăn tôi gặp phải ở đây, như mưa tuyết và cái lạnh khi phải thức dậy lúc một giờ sáng để đi làm. Sau đó, tôi cảm thấy mình nói quá nhiều về bản thân, nên tôi kết thúc và mời họ vào nhà uống trà.

Tôi rót nước chè mời bác lái xe và bác họa sĩ, mang cả chén nước ra mời cô kỹ sư đang ngắm nhìn những quyển sách trên giá ở bàn học. Bác họa sĩ hứa sẽ quay lại đây sau mười ngày, điều đó khiến tôi rất vui. Bác cũng thắc mắc về việc họ gọi tôi là người cô đơn nhất thế gian, nhưng cũng không ai cô đơn bằng anh bạn làm việc trên đỉnh Phan-xi-păng. Sau đó, tôi chia sẻ về niềm đam mê với công việc của mình, và tôi tự hào về nó. Bác họa sĩ muốn vẽ tôi nhưng thực sự tôi cảm thấy xấu hổ vì không xứng để được bác vẽ, vì vậy tôi giới thiệu cho bác vẽ ông kỹ sư ở vườn sau dưới Sa Pa. Khi thấy chỉ còn năm phút, tôi tiếc nuối vì thời gian trôi quá nhanh, vì vậy tôi chạy ra đằng sau nhà lấy một số quả trứng mang đi cho mọi người ăn trưa. Không kịp để tiễn đưa mọi người ra xe, tôi chỉ có thể đứng từ xa chào họ rồi quay đi.

Cần phải đợi bao lâu nữa mới có người để tôi gặp, có câu chuyện để tôi nghe. Tôi đặt niềm tin vào lời hứa của bác họa sĩ, chắc chắn chỉ cần mươi ngày nữa là tôi sẽ được gặp bác.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 8

Trong câu chuyện “Lặng lẽ Sa Pa”, tôi được coi là người cô đơn nhất trên thế giới. Đúng là vậy, vì vài năm nay tôi chỉ sống quanh quẩn trên đỉnh núi Yên Sơn. Công việc của tôi là làm việc về khí tượng. Đỉnh núi này cao 2600 mét. Quanh năm, tôi chỉ có mây và tiết trời lạnh lẽo làm bạn. Tôi thèm khát hơi ấm của con người giữa vùng đất hoang sơ này. May mắn thay, ông trời đã ban cho tôi một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ, để lại trong lòng nhiều cảm xúc khó quên.

Để có cuộc gặp này, một phần cũng nhờ bác lái xe. Ông đã giới thiệu tôi cho mọi người. Tôi gặp bác lái xe khi đẩy cây chắn ngang xe của ông. Nghĩ lại, tôi cảm thấy xấu hổ. Chỉ vì muốn gặp người của mình mà đã làm trở ngại cho ông. Nhưng ông luôn thông cảm và không trách mắng tôi. Từ đó, ông thường đến thăm tôi và mua sách hoặc những thứ tôi cần.

Nhìn thấy xe của ông từ xa, tôi luôn vui vẻ và chạy tới. Tặng ông một củ tam thất mới đào lên để ông mang về ngâm rượu cho bác gái. Ông giới thiệu tôi với ông họa sĩ và cô kỹ sư trẻ. Ông gợi ý tôi dẫn họ lên thăm nhà, nơi tôi làm việc.

Sống một mình, tôi thường trồng hoa như hoa dơn, hoa thược dược, hoặc hoa hồng phấn... Mỗi loại hoa có sắc màu riêng rất đẹp. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng đủ làm hài lòng khách xa khi đến đây. Cô kỹ sư trẻ từ Hà Nội là một trong số đó. Khi thấy vườn hoa tôi trồng, cô ấy rất thích. Chính vì thế, tôi không thể không tặng cô ấy một bó hoa tươi.

Để không lỡ cuộc hẹn của mình, tôi chỉ có 30 phút để gặp gỡ họ. Vì vậy, tôi cần tận dụng mỗi phút giây. Tôi xin hai người 5 phút để kể về mình. Còn 20 phút còn lại, tôi muốn họ kể về câu chuyện dưới xuôi. Tôi muốn biết về tình hình kinh tế và thay đổi về con người dưới đó.

Tôi bắt đầu kể về công việc của mình. Công việc gắn liền với chiếc máy ở ngoài vườn. Hàng ngày, tôi đo gió, đo mưa, đo nắng và tính mây tính chấn động. Dự báo thời tiết hàng ngày để phục vụ bà con lao động. Tôi giới thiệu từng loại máy cho bác. Có máy đo mưa, máy nhật quang kí để đo nắng mưa, và các loại máy đo gió, mây... Tôi sử dụng chúng để lấy số liệu và báo cáo hàng ngày.

Công việc không quá phức tạp, chỉ cần nắm vững kiến thức khoa học. Trong những ngày thời tiết khắc nghiệt, gió lạnh thấu xương. Phải ra vườn lúc một giờ sáng thật là khó khăn. Khi quay trở lại giường, không thể ngủ được nữa.

Khi tôi nói đến đây, giọng tôi nghẹn lại. Cảm giác đè nén khó tả. Cô kỹ sư trẻ vẫn chăm chú nghe tôi. Ông họa sĩ dặn: “Kể tiếp đi.” Tôi không kể nữa, chuyển sang chuyện khác. Tôi mời họ vào trong nhà. Ông họa sĩ thỏa thuận trở lại sau mười ngày để tôi kể. Rồi hỏi tôi về lý do người ta nói tôi cô độc nhất thế gian.

Nghe ông nói, tôi sững sờ. Tôi đoán bác tài xế đã nói với họ. Tôi thanh minh: “Không, không đúng đâu. Một mình thì anh bạn trên đỉnh Phan-xi-păng mới cô đơn hơn. Làm khí tượng, ở cao thế mới là lí tưởng chứ.”

Cũng đôi khi tôi nghĩ mình cô đơn. Nhưng lại thấy không. Công việc của tôi gắn liền với nhiều anh em dưới kia. Thường thèm người nhưng phải có trách nhiệm và cống hiến. Bác lái xe cũng thế, những lúc bác ấn còi inh ỏi, tôi không xuống bác lại đến tận đây.”

Công việc không quá khó khăn. Nhưng trong những ngày thời tiết khắc nghiệt, phải ra vườn lúc một giờ sáng thật là khó khăn. Khi trở lại giường, không thể ngủ được nữa.

Tôi nói với cô kỹ sư: “Nhìn đấy, tôi còn có sách làm bạn nữa kìa.” Bỗng ông họa sĩ hỏi: “Quê anh ở đâu?” Tôi kể về quê Lào Cai và người cha tuyệt vời của mình. Hồi tết, có đoàn lái máy bay đến thăm cơ quan tôi. Họ nói về việc tôi giúp phát hiện đám mây nhỏ giúp không quân hạ phản lực Mĩ. Tôi cảm thấy hạnh phúc với những kỷ niệm đó.

Tôi nhìn thấy ông họa sĩ đang vẽ tôi. Dù cảm thấy không xứng đáng nhưng tôi vẫn ngồi yên để bác hoàn thành bức tranh.

Tôi giới thiệu ông kỹ sư ở vườn rau dưới Sa Pa và những người cống hiến cho quê hương. Tôi nhìn thấy sự đầy cảm xúc trên khuôn mặt của ông họa sĩ già.

Tôi không hiểu ý của người con gái. Nhưng khi nhận ra thì đã quá muộn. Tôi tiễn hai vị khách này và rơi vào suy tư về sự chia ly.

Tôi lo lắng khi phải nói lời tạm biệt. Tôi chạy vào nhà và nhìn mãi hình bóng cái xe cho đến khi khuất hẳn.

Đây là câu chuyện về cuộc gặp gỡ đặc biệt giữa những người sống giữa núi rừng giá lạnh. Tôi nghĩ rằng trong tâm trí của mọi người, họ sẽ tự hỏi về lý do tại sao tôi chọn sống ở đây, dù có khó khăn như thế nào. Tôi không cảm thấy buồn, ngược lại, tôi rất vui vì đã góp phần nhỏ của mình vào sự phát triển của đất nước.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 9

Tôi là một chàng trai sống và làm việc trên đỉnh núi Yên Sơn, cao 2600m. Năm nay, tôi đã bước sang tuổi 27. Tôi thực hiện công việc về dự báo thời tiết và nghiên cứu về địa cầu.

Dù sống một mình trên đỉnh núi, nhưng tôi luôn giữ cho ngôi nhà của mình sạch sẽ và gọn gàng. Ngoài công việc, trong thời gian rảnh rỗi, tôi thường đọc sách, trồng hoa và chăm sóc gà. Tuy nhiên, đôi khi tôi cảm thấy khá cô đơn và rất mong muốn được trò chuyện với con người. Đó là lý do tôi thường mong chờ những chiếc xe đi ngang qua đây dừng lại, để có cơ hội trò chuyện với mọi người trên xe.

Một lần nọ, bác lái xe - người bạn thân, đã giới thiệu tôi gặp bác họa sĩ và cô kỹ sư. Tôi mời họ lên thăm nhà, sau đó xin phép rời đi trước. Khi họ đến, tôi chạy ra và trao bó hoa đã cắt cho cô kỹ sư. Tôi nói với cô:

- Tôi cắt thêm mấy cành nữa. Rồi cô muốn lấy bao nhiêu, tùy ý. Cứ cắt một bó to vào. Có thể cắt hết, nếu cô muốn. Tôi không biết làm thế nào để làm cho ngày hôm nay trở nên trọng đại. Bác và cô là đoàn khách thứ hai đến nhà tôi kể từ Tết. Và cô là cô gái đầu tiên từ Hà Nội đến nhà tôi trong vòng bốn năm qua.

Tôi nhìn cô, mỉm cười và hỏi:

- Cô cũng là đoàn viên à?

Cô kỹ sư nhẹ nhàng trả lời:

- Dạ vâng!

Tôi quyết định kết thúc phần hái hoa, sau đó tôi kể với bác họa sĩ về công việc của mình:

Công việc của tôi thường xuyên gắn liền với những chiếc máy ngoài khu vườn này. Những thiết bị đo trạm khí tượng khắp nơi. Dãy núi này có tác động quan trọng đến hướng gió mùa đông bắc của miền Bắc nước ta. Nhiệm vụ của tôi là đo gió, đo mưa, đo nắng, đánh giá mây, đo chấn động địa chất, từ đó dự báo thời tiết hàng ngày, phục vụ cho sản xuất và quân đội. Đây là những thiết bị của tôi. Thùng đo mưa này, bất cứ nơi nào bạn cũng có thể thấy, sau mỗi cơn mưa, tôi đo lượng nước rơi vào cốc đo. Đây là thiết bị ghi nhật quang, ánh sáng mặt trời đi qua kính, đốt những tờ giấy này, dựa vào mức độ và hình dạng của vết cháy để đo lượng nắng. Đây là thiết bị vịn, dựa vào khoảng cách giữa các răng cưa để đo gió. Ban đêm nếu không thể nhìn thấy mây, tôi sẽ nhìn gió lay lá, hoặc nhìn trời, xem sao nào bị che khuất, sao nào sáng, từ đó đánh giá mây, đoán gió. Thiết bị nằm sâu trong đó là máy đo chấn động vỏ địa. Tôi ghi lại số liệu, mỗi ngày thông báo về “nhà” qua bộ đàm: lúc bốn giờ, mười một giờ, bảy giờ tối, và một giờ sáng. Bản báo cáo này trong nghề gọi là “ốp”. Công việc nói chung không quá khó khăn, chỉ cần chính xác. Phần khó khăn nhất là khi phải ghi chép và báo cáo lúc một giờ sáng. Rất lạnh, bác ạ. Ở đây thậm chí còn có tuyết. Nửa đêm, khi tôi đang nằm trong chăn, nghe chuông đồng hồ, chỉ muốn bật tắt. Rút khỏi chăn, đèn bão không đủ sáng. Mang đèn ra ngoài vườn, gió tuyết tới gần như một cơn bão. Lúc đó, sự yên lặng mới thực sự khiến người ta sợ hãi: nó dường như bị chia thành từng phần, trong khi gió như những cơn quét muốn xóa sạch tất cả, thổi tung tóe… Những khoảnh khắc im lặng đó lạnh lẽo nhưng cũng đầy ánh sáng. Xong việc, quay vào trong, không thể nào ngủ được.

Tôi nhìn bác họa sĩ và cô kỹ sư, họ đang chăm chú lắng nghe tôi nói. Bác họa sĩ giục tôi:

- Anh nói tiếp đi!

Tôi trả lời nhanh:

- Báo cáo xong. Còn hai mươi phút, mời bác và cô vào nhà uống trà.

Bác họa sĩ và cô kỹ sư theo tôi vào nhà. Bác họa sĩ uống trà và nói:

- Chuyện dưới xuôi, khoảng mười ngày nữa tôi sẽ trở lại kể cho anh nghe. Bây giờ hãy kể tại sao mọi người gọi anh là “người cô đơn nhất thế gian”?

Nghe vậy, tôi bật cười lịch sự:

- Không đúng với thực tế, thưa bác. Từ đó chỉ là của bác lái xe. Người bạn ở trạm đỉnh Phan-xi-păng cao ba nghìn một trăm bốn mươi hai mét mới thực sự cô đơn hơn tôi.

Bác họa sĩ tiếp tục hỏi tôi:

- Quê anh là ở đâu vậy?

Tôi ngay lập tức đáp:

- Quê tôi là Lào Cai. Năm trước, tưởng được ra xa lắm, nhưng lại không. Ông bố tôi là người tuyệt vời. Hai cha con cùng viết đơn xin nhập ngũ, nhưng kết quả là ông thắng tôi một - không. Nhân dịp Tết, một đoàn chú lái máy bay đến thăm cơ quan của tôi ở Sa Pa…

Khi tôi kể, tôi thấy bác họa sĩ đang tập trung vào việc vẽ trong cuốn sổ nằm trên đầu gối. Để tránh làm phiền, tôi vẫn ngồi yên để bác tiếp tục, nhưng tôi nói:

- Bác đừng tốn công vẽ tôi. Tôi sẽ giới thiệu cho bác những người xứng đáng hơn. Có thể là ông kỹ sư ở vườn rau hoặc đồng chí nghiên cứu khoa học ở cơ quan tôi.

Tôi nhìn vào đồng hồ và hét lên:

- Chao ôi, chỉ còn năm phút nữa.

Tôi lao ra phía sau nhà, sau đó quay lại với một tấm lá. Nhà họa sĩ đứng dậy. Cô kỹ sư cũng vậy, đặt ghế vào vị trí cũ và đi đến gần bác già.

- Cô đã bỏ quên chai nước hoa này.

Tôi gọi lên để đưa cho cô gái một chiếc khăn mùi thơm. Cô kỹ sư nhìn tôi, thấy cô ấy đỏ mặt, nhận lại chiếc khăn và vội vàng quay đi.

Tôi đặt giỏ trứng vào tay ông họa sĩ rồi nói:

- Món này để ăn trưa cho ông, cho cô và ông lái xe. Cháu không thể tiễn ông và cô được, vì gần tới giờ 'ốp' rồi. Thôi chào ông, chào cô ạ!

Nhìn theo bóng ông họa sĩ và cô kỹ sư khuất xa mà lòng tôi cảm thấy xốn xang lạ thường.

Đóng vai anh thanh niên kể lại cuộc gặp gỡ - mẫu 10

Tôi là một chàng trai hai mươi bảy tuổi, làm công tác khí tượng kiêm vật lý địa cầu trên đỉnh Yên Sơn cao 2600m. Khi mới lên nhận việc, chưa quen với không khí toàn rừng và cây cối ở đây, tôi "thèm người" đến mức phải chắn ngang khúc gỗ trên đường để kiếm cớ có người nói chuyện.

Một ngày nọ, tôi có cuộc gặp gỡ tình cờ với bác họa sĩ và cô kỹ sư. Tôi mời họ lên thăm nhà mình, rồi xin phép về trước để chuẩn bị. Khi họ đến nơi, tôi chạy ra và trao cho cô kỹ sư bó hoa đã cắt sẵn. Tôi nói với cô:

- Tôi cắt thêm mấy cành nữa. Cô muốn lấy bao nhiêu cũng được. Cô cứ cắt một bó thật to vào. Có thể cắt hết nếu cô thích. Tôi không biết kỷ niệm thế nào cho thật long trọng ngày hôm nay. Bác và cô là đoàn khách thứ hai đến thăm nhà tôi từ Tết. Và cô là cô gái đầu tiên từ Hà Nội lên tới nhà tôi trong bốn năm nay.

Tôi nói to những điều mà người ta thường chỉ nghĩ trong đầu. Cô gái ôm bó hoa vào ngực, nhìn thẳng vào mặt tôi. Tôi thấy cái nhìn đó, phủi vội giọt mồ hôi trên sống mũi, mỉm cười và hạ giọng hỏi:

- Cũng đoàn viên, phải không?

- Vâng!

Nghe xong, tôi liền nói:

- Thôi, chấm dứt tiết mục hái hoa. Bác lái xe chỉ cho ba mươi phút thôi. Hết năm phút rồi. Cháu sẽ nói qua công việc của cháu trong năm phút. Còn hai mươi phút, mời bác và cô vào nhà uống chè, cho cháu nghe chuyện. Cháu thèm nghe chuyện dưới xuôi lắm.

Tôi bắt đầu kể về công việc của mình: đo gió, đo mưa, đo nắng, tính mây, đo chấn động địa cầu để dự báo thời tiết. Tôi cũng kể về những khó khăn, trở ngại: những đêm mưa bão, bão tuyết, trời nắng, mưa.

Cô kỹ sư vẫn đứng đó, ôm bó hoa và lắng nghe. Tôi nhìn cô rồi bỗng dừng lại:

- Trời! Mười phút sao mà trôi nhanh quá!

Bác họa sĩ giục tôi:

- Anh nói nữa đi!

Tôi vụt trở lại giọng vui vẻ:

- Báo cáo hết! Còn hai mươi phút nữa thôi. Bác và cô vào nhà. Chè đã ngấm rồi đấy.

Bác họa sĩ hứa sẽ quay trở lại và kể cho tôi nghe chuyện dưới xuôi. Bác vừa nhâm nhi chén chè và nghe tôi giải thích cụm từ "cô độc nhất thế gian". Tôi nói rằng đó chỉ là cách nói của bác lái xe thôi, còn anh bạn trên trạm đỉnh Fansipan cao 3142 mét kia còn cô đơn hơn tôi nhiều.

Bác họa sĩ đề nghị vẽ tôi, nhưng tôi từ chối và giới thiệu người khác: ông kỹ sư vườn rau dưới Sa Pa, hay anh cán bộ nghiên cứu sét.

Chỉ còn năm phút nữa. Bác họa sĩ tặc lưỡi đứng dậy. Cô kỹ sư cũng đứng lên đi ra chỗ bác. Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy chiếc khăn mùi soa trên bàn, vội kêu lên:

- Ô! Cô quên chiếc mùi soa đây này!

Tôi lấy chiếc khăn tay vo tròn cặp giữa cuốn sách để trả cho cô gái. Cô cúi đầu rồi đưa tay nhận lại chiếc khăn.

Bác họa sĩ hẹn tôi ngày gặp lại. Tôi khẽ nắm lấy tay cô kỹ sư, cẩn trọng như người ta trao nhau cái gì quý giá chứ không phải cái bắt tay. Cô nhìn tôi, cái nhìn như mãi mãi không bao giờ gặp lại, rồi cất tiếng chào:

- Chào anh.

Tôi nhìn theo bóng hai người khuất dần mà lòng đầy xao xuyến.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học