10+ Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng (điểm cao)

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng

1. Mở bài

- Giới thiệu tác giả, tác phẩm và nhân vật Nguyệt.

2. Thân bài

* vẻ đẹp ngoại hình của Nguyệt

- Tạo hình ngoại hình bởi Nguyễn Minh Châu vô cùng tinh tế và cuốn hút: đôi chân hồng hồng tinh khôi, đôi dép cao su sáng bóng, chiếc quần lụa đen nhấn nhá mắt cá.

* Vẻ đẹp trong tính cách, cử chỉ, hành động

- Giao tiếp lịch lãm, tôn trọng, và phong thái trẻ trung, thông minh:

+ Hỏi về chiếc đèn “quả dưa” hoặc “quả táo”.

+ Chân thành kể về các cô Nguyệt trong đoàn công nhân.

+ Rối bời giải thích về những con đường mà tổ đội cô sửa chữa.

=> Tâm hồn thuần khiết, chân thành của cô gái trẻ, thêm vào vẻ đẹp như hòa nhạc làm cho chiến sĩ lái xe cảm thấy “già đời trong nghề lái xe” và nhìn nhầm trăng thành bông pháo sáng.

- Tính cách mộc mạc, giữ kỷ niệm của một cô gái độc thân, cô tự ý ngồi gần cửa, chiếc lán ôm bọc trong lòng, tạo khoảng trống lớn giữa Lãm và mình, đồng thời đôi mắt rụt rè và tò mò nhìn trong buồng xe.

Quảng cáo

* Dáng vẻ hùng hồn giữa đấu trường

- Tinh tế, thông minh và trình độ chiến đấu tài năng:

+ Nhìn thấy kẻ địch tiến lại, Nguyệt khôn khéo “tự nhảy lọt vào sông” và hướng dẫn Lãm tắt đèn xe.

+ Trở nên kiên định, mạnh mẽ và quyết đoán hơn bao giờ hết. Cô nhanh nhẹn vượt sông, giúp Lãm buộc dây tời xe, chiến đấu ngầm với máy bay địch. Nguyệt lanh lẹ và mạnh mẽ đẩy Lãm vào một vật cứng và sâu, bảo vệ anh khỏi bị kẻ thù xác định đối tác.

- Sự tự tin, kiên trì và can đảm:

+ Đương đầu với nguy hiểm, bảo vệ người lái xe và hàng tấn đồ quân sự bằng lòng hy sinh cá nhân.

+ Nguyệt bình tĩnh, vượt qua những cú sốc, chạy theo Lãm lên xe. Bất chấp việc bị bom làm đau đớn, Lãm lái xe và Nguyệt hướng dẫn như một người đếm bên tai: “Anh rẽ trái... Trước mặt anh có hố bom đấy... Chuẩn bị lên một cái dốc có cua”. Đoạn đường khó đi và đêm tối, cô nhảy xuống để dò đường cho Lãm theo sau.

+ Nguyệt bị thương vai, máu chảy ướt bên tay áo, nhưng cô gái ấy vẫn mỉm cười an ủi: “Anh hãy yên tâm, vết thương chỉ là trầy da thôi. Từ giờ đến sáng, chúng ta có thể vượt qua tất cả”.

* Dáng vẻ trong tình yêu, niềm tin vào cuộc sống

Quảng cáo

- Tình cảm trung thành của Nguyệt dành cho chàng trai chưa từng gặp mặt, là một cô gái xinh đẹp, được nhiều anh lính tán tỉnh, nhưng nàng chỉ chờ đợi Lãm, với một trái tim nguyên vẹn hy vọng suốt nhiều năm.

- Có thể thấy sự kiên trì, trung thành của Nguyệt là biểu tượng cho sức mạnh sống mạnh mẽ, niềm tin vào tình yêu mãnh liệt, cũng như niềm tin vào một ngày mai tự do, đất nước hòa bình.

3. Kết bài

- Đưa ra nhận định tổng quan.

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng - mẫu 1

Thật thú vị, đọc truyện ngắn “Mảnh trăng cuối rừng” (in trong tập truyện Những vùng trời khác nhau” – 1970) của Nguyễn Minh Châu, ta lại được sống trong những phút giây hạnh phúc của sự kiếm tìm đó – kiếm tìm vẻ đẹp nhân vật Nguyệt qua sự cảm nhận của Lãm – nhân vật người kể chuyện trong hành trình Nguyễn Minh Châu đi tìm hạt ngọc ẩn sâu trong tâm hồn con người.

Quảng cáo

Chiến tranh không chỉ có bom đạn, không chỉ có chiến công mà còn có tình yêu – những tình yêu làm con người ta lớn cao hơn, đẹp đẽ hơn. “Mảnh trăng cuối rừng” là câu chuyện lãng mạn về một tình yêu chân thành trong chiến tranh, ở đó có những con người đi tìm nhau, ngồi cạnh nhau mà không hề hay biết… Viết truyện ngắn này, Nguyễn Minh Châu muốn khẳng định sức mạnh bất diệt của tình yêu trong bom đạn khốc liệt của kẻ thù và ca ngợi những tâm hồn ngọc. Tác giả đã gửi gắm ý tưởng đó qua nhân vật Nguyệt. Có lẽ không phải ngẫu nhiên, Nguyễn Minh Châu để vẻ đẹp của Nguyệt cứ hiện dần lên qua cái nhìn của Lãm cũng như không phải ngẫu nhiên ông lại đặt tên nhân vật như thế (Lãm cũng là ngắm nhìn).

Lãm là một chàng lính lái xe nghiêm túc, đầy trách nhiệm với công việc. Lúc đầu, biết có một cô gái đi nhờ xe, anh không chút thiện cảm và có ý nghĩa coi thường cô khi hình dung ra cảnh xin nhờ xe quen thuộc: “một bên là cái vẻ nũng nịu của một nàng ôm cái nón trắng đứng sát cửa xe, một bên là những câu hỏi ỡm ờ của anh tài phụ”… Nhưng nghe những câu trả lời với giọng bình tĩnh, cứng cỏi, tiếng nói trong lắm, khiến anh thầy trong bụng phát hoảng lên vì cái cách con gái ăn nói đối đáp bạo dạn nhường ấy. Tiếng nói ấy để lại ấn tượng về một cô gái đầy nữ tính sống cũng đầy bản lĩnh. Dịu dàng, sáng trong như mảnh trăng non đầu tháng, Nguyệt bộc lộ vẻ đẹp của mình khiến cảm giác khó chịu của Lãm mất dần trên từng chặng đường.

Trước hết là vẻ đẹp của ngoại hình – từ “đôi gót chân trắng hồng”, từ “vẻ đẹp giản dị và mát mẻ như sương núi tỏa ra từ nét mặt lời nói và tấm thân mảnh dẻ: qua ánh đèn tù mù của đoàn xe xích đến vẻ đẹp rạng rỡ “ngời lên dưới ánh trăng. Trên lớp sương bồng bềnh lòng chàng lái xe như họa lòng thi sĩ trong linh cảm người con gái mình cần tìm gặp đang ngồi cạnh mình. Rất tự nhiên, vẻ đẹp của Nguyệt càng hiện lên lung linh huyền diệu, như thực mà như hư, hòa lẫn với trăng: “… Từng sợi tóc của Nguyệt đều sáng lên. Mái tóc thơm ngát, dày và trẻ trung làm sao!”. Lòng lâng lâng, Lãm tưởng như vừa trông vào ảo ảnh… Người đọc thoáng mỉm cười trìu mến trong tâm tư rất thật của chàng lính trẻ. Không, chàng lái xe ơi, Nguyệt không phải là một Hằng Nga hay một nàng tiên xa lạ trong cổ tích, Nguyệt là Cô gái mở đường đang ngồi cạnh anh – trong đêm trăng, Nguyệt vốn đẹp, cô lại càng đẹp hơn trong ánh nhìn dâng đầy trìu mến của chàng trai.

Từ trìu mến đến cảm phục, Nguyệt đã chinh phục trái tim Lãm trong khung cảnh đạn bom dữ dội với tất cả lòng dũng cảm, thông minh lòng vị tha quên mình vì người khác… Nguyễn Minh Châu đã gửi gắm niềm yêu mến của mình bằng cách soi sáng vẻ đẹp của Nguyệt từ nhiều góc nhìn khiến,vẻ đẹp ấy “lung linh kì ảo như được nhìn qua một ống kính vạn hoa”. Đẹp biết bao hình ảnh một người con gái mảnh mai nhường ấy mà thản nhiên như không trước đoạn trường bom đạn. Điều duy nhất cô áy náy thanh minh là “Chúng nó ném bom luôn, chúng em đã phải rải bao nhiêu đá mà đường sá còn ra thế. Một câu nói đơn sơ nhưng là cả ý thức trách nhiệm với công việc. Có lẽ cũng bởi vậy mà cô thông thuộc giang sơn của mình ở từng hố bom, từng cái dốc có cua… Nhỏ nhắn mảnh dẻ nhưng cũng thật cứng cỏi, dày dạn kinh nghiệm, Nguyệt bình tĩnh, thông minh giúp Lãm lái xe qua ngầm bảo vệ xe.

Khi “đứng bám bên cánh cửa” hướng dẫn Lãm “đi đúng giữa hai hàng cọc tiêu”, khi “để cả quần áo thế, nhanh nhẹn lội phăng sang bên kia bỏ giúp Lãm “cột dây tời vào gốc cây”, khi nói “rành rọt như người bên cạnh” Anh ngoặt sang trái… trước mặt có hố bom đấy… Trên đầu địch cứ quây tròn như xay lúa, Lãm cứ chạy, Nguyệt cứ hướng dẫn dường như lúc này trong suy nghĩ của họ không còn có một suy nghĩ nào cho riêng mình. Tiếng nói rành rọt trong trẻo của người con gái mở đường ấy có lẽ không chỉ có ý nghĩa với Lãm lúc ấy, mà sẽ còn vang vọng mãi qua bom đạn, qua thời gian… Tiếng nói trong trẻo vút lên trên nền trầm đục của chiến tranh. Và tình yêu cũng vút lên từ đây, trước khi yêu nhau họ đã sống với nhau trong tình đồng chí. Trước khi biết mặt nhau Nguyệt đã cảm mến Lâm qua câu chuyện Làm trốn nhà đi bộ đội. Đến lượt mình trước khi Lãm biết xác thực về mình, cô đã vô tình “dậy lên trong Lãm” một tình yêu gần như mê muội lẫn cảm phục trước sự hi sinh cao cả, nghĩa tình biết nhận phần khó khăn về mình để bảo vệ anh lái xe, bảo vệ xe. Nguyệt đã không xuống xe chỗ cô cần xuống mà đưa Lãm đi tiếp sang bên kia sông bởi Không thể bỏ Lãm lúc khó khăn. Khi máy bay ném bom, Nguyệt nhanh nhẹn đẩy Lãm ngã giúi vào một cái khe an toàn, không chịu vào khe, bởi một lý do rất đơn giản:

Anh bi thương thì xe cũng mất, anh cứ nấp đó! Người ta chỉ có thể hi sinh vì nhau khi là những người gắn bó máu thịt với nhau. Nguyệt mới chỉ quen Lãm trên một chặng đường, chưa biết tên, chỉ biết Lãm là một anh lái xe. Thế mà cô sẵn sàng hi sinh vì Lãm, để bảo vệ xe. Lý do đơn giản từ tâm hơn chân thành, từ ước nguyện dũng cảm hết mình vì Tổ quốc. Nhiều người hôm nay nhìn lại có lẽ sẽ không thể tin vào chuyện đó – chuyện sống chết chứ có phải thường đâu. Chỉ có trong hoàn cảnh chiến tranh mới có những sự hi sinh như thế. Nguyệt bị thương, “máu chảy xuống đỏ cả cánh tay áo xanh. Chết thật cô ta bị thương rồi! Không biết Nguyệt bị thương từ loạt bom đầu tiên hay khi cô cùng chạy theo tôi trở về xe?”. Dường như trong lời kể lại của Lãm vẫn còn rạo rực một niềm xúc động bâng khuâng, một tình yêu gần như mê muội lẫn cảm phục.

Nguyệt vốn đẹp, nhưng dường như lúc này càng đẹp hơn khi cô nhìn vết thương cười. Khuôn mặt hơi tái nhưng vẫn tươi tỉnh và xinh đẹp. Vâng, đúng như một nhà văn đã nói “Trong chiến tranh hạnh phúc phải định nghĩa bằng hi sinh tranh đấu, nhiều khi phải viết bằng máu và nước mắt; Nguyệt bị thương nhưng với cô, “vết thương chỉ sướt da thôi”. Nụ cười tươi tỉnh, Nguyệt trấn tĩnh Lãm để Lãm khỏi lo cho mình hay vui vì đã đưa được xe qua ngầm, anh lái xe vẫn an toàn, trong thực tế đã có biết bao cô thanh niên xung phong như Nguyệt? Nụ cười trên khuôn mặt hơi tái của cô cứ như một bông hoa mãi nở tươi trong lòng người đọc – một bông hoa trong đạn bom. Chiến tranh không thể tàn phá mỗi con người, không thể dập tắt đi nụ cười tuổi thơ, không thể dập tắt tình yêu đằm thắm thủy chung. Ngược lại, “cái sợi chỉ xanh óng ánh ấy không những không đứt, không thể nào tàn phá mà như càng óng ánh hơn trong lòng người. Hiện thực thật khốc liệt – Nguyễn Minh Châu đã thừa nhận điều đó, đã để hiện thực đó biểu hiện trên con đường đầy bom đạn trong vết thương dẫu mới chỉ rất nhẹ của Nguyệt nhưng đó không phải là mục đích chính của tác giả. Hiện thực khốc liệt chỉ là cái nền để từ đó vứt bay lên một tình yêu đầy lãng mạn – tình yêu của những con người chân chính.

Nguyệt đẹp bởi vẻ đẹp ngoại hình, bởi vẻ đẹp của sự dũng cảm, hy sinh. Nhưng nếu chỉ dừng ở đó, Nguyệt sẽ lẫn lộn trong vô vàn cô nữ thanh niên xung phong khác. Ấn tượng để lại sâu sắc nhất, khiến người đọc mãi trân trọng mà hướng tới nhớ về – đó là sợi chỉ xanh óng ánh cô gìn giữ qua bom đạn, trong đáy sâu tâm hồn thủy chung, trong sáng – đó là tình yêu là niềm tin mãnh liệt vào một tình yêu chân chính. Cô yêu Lãm qua lời kể của chị Tính dẫu chưa hề biết mặt Lãm nhưng cô vẫn nguyện chung thủy với anh, “chỉ chờ được gặp anh”. Dẫu có lúc Lãm đã quên lời hẹn ước. Nhưng với Nguyệt, Nguyệt không hề quên và bom đạn thời gian không bao giờ và không thể nào tàn phá nổi tình yêu trong tâm hồn người con gái ấy. Là người trong cuộc, chính Lãm phải hai lần ngạc nhiên trước tình yêu, trước sự chờ đợi mãnh liệt của Nguyệt, khi anh chưa gặp Nguyệt cũng như khi đã gặp, đã nghe kể nhiều về Nguyệt anh vẫn chưa hết ngạc nhiên. “Thật kỳ lạ! qua bấy nhiêu năm sống giữa bom đạn và thời gian, cái sợi chỉ xanh nhỏ và óng ánh ấy vẫn không hề phai nhạt, không hề đứt ư. Đọc lại truyện, không hiểu sao tôi cứ liên tưởng đến sự chờ đợi của cô bé Axôn trong truyện cổ tích “Cánh buồm đỏ thắm”.

Câu nói đùa của một ông lão vô tình trở thành nỗi chờ đợi, nỗi khao khát rất thật của Axôn trong suốt những năm tháng tuổi thơ. Nguyệt không hề biết mặt Lâm nhưng vẫn nguyện thủy chung chờ đợi. Nếu sự chờ đợi của miền cổ tích thì với Nguyệt, đó là sự chờ đợi của thời chiến tranh, đạn bom? Sự chờ đợi ấy làm không ít người ngạc nhiên. Chính Nguyễn Minh Châu cũng ngạc nhiên, ông đã gửi gắm điều đó qua nhân vật Lãm – người trong cuộc. Nguyễn chủ trương đi tìm hạt ngọc ẩn sâu trong tâm hồn con người nhưng có ai dám tự nhận mình đã hiểu hết, đã đi hết được hồn người? Và bởi vậy, mãi mãi nhà văn được hành trình vào tâm hồn nhân vật, được đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, để trong lòng dâng lên niềm cảm phục tin yêu đối với con người, đối với cuộc đời.

Nguyệt, người ngoài cuộc có thể còn mãi ngạc nhiên. Nhưng với Nguyệt, điều ấy thật đơn giản. Hình ảnh Nguyệt đứng cheo leo giữa lưng núi, trên vai vác một cái máy khoan đôi mắt ngây thơ nhìn ra xa? không chỉ đẹp với riêng Lãm mà đẹp mãi với mọi người. Đôi mắt ngây thơ chan chứa, lấp lánh, sáng trong như tâm hồn Nguyệt. Sự liên tưởng của Lãm thật có ý nghĩa, nó nói với người đọc bao điều: “Nhìn bức ảnh ấy, tôi không khỏi nhớ tới những ngày rộn ràng xây dựng những chiếc cầu… chiếc cầu làm trong gần hai năm mới xong, xanh biếc và đẹp như một giấc mộng nhưng vừa khánh thành mấy tháng thì máy bay Mĩ đã đem bom tới phá sập. Vâng, sự tàn ác của kẻ thù có thể tàn phá được thành quả lao động của con người nhưng không thể tiêu diệt niềm tin, tiêu diệt được sức sống bất diệt trong tâm hồn con người". Thêm một lần, cùng với niềm xúc động dạt dào của Lãm, trong ta tươi thắm một niềm tin vào sức mạnh tình yêu: tình yêu có thể chiến thắng tất cả; có thể giúp con người vượt qua tất cả. Tấm ảnh Nguyệt sống mãi trong lòng người đọc, trong tình yêu dâng trào mãnh liệt hơn bao giờ của Lãm. Nguyệt đó hay chính là hiện thân vẻ đẹp của con người, của tình yêu chân chính, vẻ đẹp ấy rất lãng mạn, nhưng cũng rất thực bởi trước hết, nó được xây dựng bằng niềm tin yêu con người của chính tác giả.

Nếu như sự chờ đợi của Nguyệt mang lại xúc động cho người đọc thì vẻ đẹp lung linh, huyền ảo cao vời của cô lại có sức hấp dẫn khác như một mảnh trăng cuối rừng, gần gũi mà xa xôi, thoáng ẩn hiện mà luôn ngoài tầm tay với. Nguyệt dường như đẹp hơn dưới ánh trăng. Trồng lồng đầy phía khung cửa xe cô gái ngồi. Cô gái hay chính mảnh trăng kín đáo, êm dịu? vẻ đẹp ánh sáng của trăng như nhập vào người con gái tên trăng, thú vị ở chỗ, cảm giác về trăng cứ hòa điệu với cảm giác của Lãm về Nguyệt. Trong nỗi phân vân của Lãm: “Hai người con gái, một trẻ trung xinh đẹp ngồi bên cạnh và một người đã chết anh dũng, ai là người đã từng mang canh cánh trong trái tim tuổi trẻ mối tình đầu đội với tôi trong suốt mấy năm…” Trăng trước anh như “một ngọn đèn pháo xanh lét run rẩy lòe nhòe ở trên đầu”, trăng chập chờn trong một trò ú tim giữa một thứ ánh sáng tái ngắt giữa những đám mây và khoảng tối mịt mù của rừng già.

Khi Lãm có một niềm tin vô cớ nhưng chắc chắn từ không gian mà tới rằng người con gái đang ngồi cạnh anh chính là Nguyệt… thì trăng đẹp một vẻ đẹp thật sang trọng: “mảnh trăng khuyết đứng yên ở cuối trời, sáng trong như một mảnh bạc, Lãm chỉ cần hỏi Nguyệt có biết chị Tính không, mọi sự sẽ rõ ràng. Họ sẽ nhận ra nhau, nhưng Lãm không hỏi thế, với một lý do rất chính đáng anh không muốn nói chuyện riêng tư trong khi làm nhiệm vụ — để rồi, hai người yêu ngồi cạnh nhau mà không hay biết… Đến khi Lâm biết đích xác đó là Nguyệt thì Nguyệt đã về dưới rồi, để lọi trong Lãm nỗi ước ao về ngày gặp lại. Có người đọc tiếp cho Lãm, nhưng đồng thời lại thấy câu chuyện tình yêu của họ thật hấp dẫn – như một trò chơi ú tim, họ mãi kiếm tìm nhau không mỏi.

Nguyệt vừa đẹp vẻ đẹp rất thực của sự dũng cảm, gan dạ, vừa lung linh huyền ảo để Lãm mãi mãi kiếm tìm. Có lẽ đó cũng là một ý vị riêng của tình yêu. Hãy cứ tìm nhau – tìm hoài tìm mãi để thấy ẩn số của nhau, càng tìm càng thấy đẹp. “Bí ẩn rất đơn sơ, bí ẩn rất nồng nàn”. Nguyễn Minh Châu dắt người đọc cùng Lãm đi tìm vẻ đẹp của Nguyệt. Và bằng một cảm hứng lãng mạn, đã diễn tả thật hóm hỉnh, sinh động, hấp dẫn đến ám ảnh một sự thật: Tình yêu là cái đẹp kì lạ ở trên đời. Có khi nó ở ngay bên cạnh ta mà ta hề biết, đến khi gặp nó ta không khỏi bàng hoàng sửng sốt tưởng chừng như sống giữa chiêm bao.

Nó lung linh huyền ảo, chập chờn ấn hiện như Mảnh trăng cuối rừng (Nguyễn Đăng Mạnh). Nguyệt là ánh sáng diệu huyền, là tình yêu trong Lãm, là tình yêu của tác giả và trở thành tình yêu của chính người đọc. Ta cứ để ánh sáng ấy lung linh trong tâm hồn và càng thấy Nguyệt đẹp hơn, mảnh trăng cuối rừng thơ mộng hơn, huyền ảo hơn. Nguyệt làm trăng đẹp hơn hay trăng làm Nguyệt đẹp hơn, ta không biết rõ, trong lòng ta cứ thấy lâng lâng bồng bềnh như đi vào thế giới diệu huyền – thế giới của một tình yêu yên tĩnh, vĩnh hằng trong chiến tranh – thế giới mãi sáng trong vẹn nguyên như buổi đầu qua bom đạn thời gian trong tâm hồn Nguyệt…

Mảnh mai và trong sáng, dũng cảm, hy sinh hết mình và chung thủy đợi chờ với tình yêu, với niềm tin mãnh liệt về một người thương chưa biết mặt, Nguyệt như “Mảnh trăng cuối rừng” sáng đẹp mãi trong tình yêu của người đọc, rất chung mà cũng rất riêng, rất độc đáo, Nguyệt là cô gái thanh niên xung phong tiêu biểu trong chiến tranh, là chân dung của thế hệ trẻ anh hùng trong kháng chiến chống Mĩ. Niềm trân trọng, tình yêu con người, tin vào sức mạnh mãnh liệt của tình yêu đã được Nguyễn Minh Châu gửi gắm qua những cảm nhận của nhân vật Lãm, câu chuyện về Nguyệt được kể bằng lời của người đang hạnh phúc, đang yêu. Bởi vậy sẽ không thật đáng ngạc nhiên nếu cái điểm nhìn trữ tình ấy đã khiến cho hình ảnh Nguyệt trở nên đẹp ngời ngợi, đến mức Nikulin cảm thấy tác giả đã bao bọc cô trong bầu không khí vô trùng. (Đỗ Kim Hồi).

Nguyệt cứ hiện dần qua lời kể của Lãm, lung linh như một thế giới huyền diệu. Bút pháp lí tưởng hóa của Nguyễn Minh Châu đã thật tài tình duyên dáng trong cải cách; nhà văn diễn tả sự thi vị hóa người yêu – sự thực của tình yêu. Nguyệt đẹp, dường như càng đẹp hơn khi được đặt trong đêm trăng, trong đạn bom khốc liệt từ nhiều góc nhìn khác nhau… Hiện thực làm nền để vẻ đẹp lãng mạn cất cánh bay bổng, đó chính là sức hấp dẫn riêng của ngòi bút Nguyễn Minh Châu và cũng là của văn học một thời. Gắn bó hết mình với đất nước, với những con người trong kháng chiến chống Mỹ, tác giả đã khai thác chất thơ của thời đạn lửa, chất thơ của những con người lớn lên từ huyền thoại, từ ca dao cổ tích..

Và chúng ta hôm nay đọc “Mảnh trăng cuối rừng” cứ tưởng như mình đang được sống trong một câu chuyện “cổ tích diệu huyền” – câu chuyện về một “Mảnh trăng cuối rừng” lung linh ánh sáng… cuộc sống càng ồn ào phức tạp, câu chuyện ấy càng có ý nghĩa hơn. Bởi lẽ, vẻ đẹp của tình yêu, của niềm tin trong sáng mãi có ý nghĩa với muôn người. Nó đưa lại cho ta những khoảng lặng cần thiết – những khoảng lặng khi ta sống với chính mình, để tâm hồn bay bổng cùng “sợi chỉ xanh óng ánh qua thời gian, qua bom đạn”.

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng - mẫu 2

Nguyệt nhân vật trong tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng là biểu tượng của tuổi trẻ trong thời đại Hồ Chí Minh một thời hiến dâng tuổi xuân cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc. Mối tình Nguyệt và Lãm trong tác phẩm là tình yêu lý tưởng, nó là tiếng nói khẳng định tình yêu và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống chiến đấu của lớp trẻ. Tình yêu ấy như một sức mạnh lớn lao không gì tàn phá nổi, đó là tình yêu và niềm tin mãnh liệt cao cả của những con người một thời “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước” trong giai đoạn lịch sử đầy máu lửa vượt lên sự huỷ diệt để sống, chiến đấu và chiến thắng.

Chiến tranh không chỉ có khói lửa, bom đạn, sự hy sinh mất mát, sự hủy diệt và những chiến công mà còn có tình yêu. Tình yêu thời chiến tranh thật là tuyệt đẹp, tình yêu ấy làm con người ta vươn lên những giá trị chân, thiện, mỹ của cuộc sống. “Mảnh trăng cuối rừng" của nhà văn Nguyễn Minh Châu là câu chuyện lãng mạn về một tình yêu chân thành, tha thiết và dào dạt niềm tin trong chiến tranh chống Mỹ cứu nước.

Lãm là một người lính lái xe nghiêm túc, đầy trách nhiệm với công việc. Lúc đầu, biết có một cô gái xin đi nhờ xe, anh không chút thiện cảm và có ý nghĩ coi thường nhưng khi nghe những câu trả lời với giọng bình tĩnh, cứng cỏi của cô gái khiến anh thay đổi suy nghĩ của mình bởi tiếng cô gái ấy đầy nữ tính song cũng đầy bản lĩnh.

Nguyệt là cô gái mở đường có vẻ đẹp của ngoại hình rất tuyệt từ "đôi gót chân trắng hồng" và tấm thân mảnh dẻ qua ánh đèn của đoàn xe Lãm thấy đẹp rạng rỡ "ngời lên dưới ánh trăng”. Anh lái xe linh cảm người con gái mình cần tìm gặp đang ngồi cạnh mình. Rất tự nhiên, vẻ đẹp của Nguyệt càng hiện lên lung linh hòa lẫn với trăng: "Từng sợi tóc của Nguyệt đều sáng lên. Mái tóc thơm ngát, dày và trẻ trung làm sao!" Lãm ở gần Nguyệt mà tưởng như ở trong mơ.

Từ trìu mến đến cảm phục, Nguyệt đã chinh phục được trái tim Lãm trong khung cảnh đạn bom dữ dội với tất cả lòng dũng cảm, thông minh lòng vị tha quên mình vì người khác. Đẹp biết bao hình ảnh một người con gái mảnh mai, giản dị mà cứng cỏi, dũng cảm, đầy tinh thần trách nhiệm, thản nhiên như không trước bom rơi đạn nổ. Cô rất áy náy vì đường cho xe đi không như muốn và thanh minh là "Chúng nó ném bom luôn, chúng em đã phải rải bao nhiêu đá mà đường sá còn ra thế”. Một câu nói đơn sơ nhưng là cả ý thức trách nhiệm với công việc. Khi xe đi đến đoàn đường gặp khó khăn, Nguyệt bình tĩnh, thông minh giúp Lãm lái xe qua ngầm bảo vệ xe. Khi "đứng bám bên cánh cửa" hướng dẫn Lãm "đi đúng giữa hai hàng cọc tiêu", khi "để cả quần áo thế, nhanh nhẹn lội phăng sang bên kia bỏ giúp Lãm cột dây tời vào gốc cây", khi nói rành rọt như người bên cạnh "anh ngoặt sang trái… trước mặt có hố bom đấy….” Tiếng nói rành rọt trong trẻo của người con gái mở đường ấy có lẽ không chỉ có ý nghĩa với Lãm lúc ấy, mà sẽ còn vang vọng mãi qua bom đạn, qua thời gian. Và tình yêu trong Lãm cũng nhân lên từ đấy.

Trước khi biết mặt nhau Nguyệt đã cảm mến Lãm qua câu chuyện Lãm trốn nhà đi bộ đội. Đến lượt mình trước khi Lãm biết xác thực về mình, cô đã vô tình "dậy lên trong Lãm" một tình yêu gần như mê muội lẫn cảm phục trước sự hy sinh cao cả, nghĩa tình biết nhận phần khó khăn về mình để bảo vệ anh lái xe, bảo vệ xe. Nguyệt đã không xuống xe chỗ cô cần xuống mà đưa Lãm đi tiếp sang bên kia sông bởi không thể bỏ Lãm lúc khó khăn. Khi máy bay ném bom, Nguyệt nhanh nhẹn đẩy Lãm ngã giúi vào một cái khe an toàn, không chịu vào khe, bởi một lí do rất đơn giản: “Anh bị thương thì xe cũng mất, anh cứ nấp đó!”. Nguyệt mới chỉ quen Lãm trên một chặng đường, chưa biết tên, chỉ biết Lãm là một anh lái xe, thế mà cô sẵn sàng hy sinh vì Lãm, để bảo vệ xe, đây chính là tinh thần dũng cảm hết mình vì đồng đội sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc.

Nguyệt đẹp bởi vẻ đẹp ngoại hình, bởi vẻ đẹp của sự dũng cảm dám chấp nhận hy sinh. Nhưng nếu chỉ dừng ở đó, Nguyệt sẽ lẫn lộn trong vô vàn cô nữ thanh niên xung phong khác trong thời chống Mỹ. Ấn tượng mạnh mẽ để lại sâu sắc nhất, khiến người đọc mãi trân trọng mà hướng tới nhớ về đó là sợi chỉ xanh óng ánh cô gìn giữ qua bom đạn, trong đáy sâu tâm hồn thủy chung, trong sáng đó là tình yêu là niềm tin mãnh liệt vào một tình yêu chân chính. Cô yêu Lãm qua lời kể của chị Tính dẫu chưa hề biết mặt Lãm nhưng cô vẫn nguyện chung thủy với anh, "chỉ chờ được gặp anh". Dẫu có lúc Lãm đã quên lời hẹn ước. Nhưng với Nguyệt, Nguyệt không hề quên và bom đạn, thời gian, sự gian khổ hy sinh không bao giờ và không thể nào tàn phá nổi tình yêu trong tâm hồn người con gái ấy.

Niềm tin của Nguyệt vào tình yêu vô cùng trong sáng. Nguyệt và Lãm chưa hề biết nhau chưa hề đính ước. Nguyệt tự nguyện gắn bó thuỷ chung với mối tình đầu, ở Nguyệt lòng thủy chung như một ngọn lửa luôn cháy nóng trong mọi không gian, thời gian. Nó không hề thay đổi qua gian khổ, năm tháng và đạn bom ác liệt của quân thù: “Tôi đứng bên bờ sông giữa cảnh một chiếc cầu đổ và lại tự hỏi: Qua bấy nhiêu năm tháng sống giữa cảnh bom đạn và tàn phá…vậy mà Nguyệt vẫn không quên tôi sao ? Trong tâm hồn người con gái nhỏ bé, tình yêu và niềm tin mãnh liệt vào vuộc sống, cái sợi chỉ xanh óng ánh ấy, bao nhiêu bom đạn giội xuống cũng không hề đứt, không thể nào tàn phá nổi ư ?”.

Có thể nói nhân vật Nguyệt trong tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng là biểu tượng của tuổi trẻ một thời hiến dâng tuổi xuân cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ Tổ quốc mang trong mình lý tưởng trong sáng. Mối tình Nguyệt Lãm trong truyện là tình yêu lý tưởng, nó là tiếng nói khẳng định tình yêu và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống chiến đấu của lớp trẻ. Tình yêu ấy như một sức mạnh lớn lao không gì tàn phá nổi.

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng - mẫu 3

Nguyễn Minh Châu (1930-1989), là nhà văn có ảnh hưởng quan trọng đối với nền văn học Việt Nam trong kháng chiến và đồng thời cũng là ngòi bút mở đường tinh anh và tài hoa trong nền văn học thời kỳ đổi mới. Trong suốt hơn 3 thập kỷ sáng tác của mình Nguyễn Minh Châu đã để lại nhiều tác phẩm có giá trị, đặc biệt giai đoạn kháng chiến chống Mỹ ông chắp bút viết về đề tài người lính khá nhiều. Không giống như những nhà văn cùng thời luôn tô đậm những vẻ đẹp mang tính chất anh hùng, sử thi mà thay vào đó Nguyễn Minh Châu mềm mại và khéo léo hơn khi tô điểm cho các nhân vật của mình một vẻ đẹp tinh thần và niềm tin hiếm có, bên ngoài là cái ngoại hình dù xấu hay đẹp cũng thật sạch sẽ và trong ngần. Cô Nguyệt, nhân vật chính trong tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng chính là một người như thế, một nữ thanh niên xung phong dũng cảm trên tuyến đường Trường Sơn khốc liệt, nhưng vẫn mang trong mình những vẻ đẹp rất thơ, một tình yêu chung thủy, và một tinh thần chiến đấu kiên cường, hệt như một đóa sen tinh khiết mang hơi thở của vầng trăng vậy.

Nguyệt xuất hiện thông qua lời kể của một người lính lái xe tên là Lãm, người có chị gái tên là Tính là một nữ công nhân ở công trường cầu Đá Xanh. Chị đã làm mai mối cho Lãm với một cô gái tên là Nguyệt mà chị rất ưng bụng cho làm em dâu. Thế nhưng vì chiến tranh, vì mỗi người đều có một nhiệm vụ khác nhau mà Lãm và Nguyệt chưa từng có một lần "xem mặt" chính thức. Bẵng đi cả một thời gian mấy năm trời, thậm chí đến bản thân Lãm cũng sắp quên cái việc mối mai này thì bất ngờ trong một chuyến xe đi qua cầu Đá Xanh, anh lái phụ "vượt quyền" cho một cô gái đi nhờ. Lãm chính thức gặp mặt Nguyệt, cô gái mà vốn trước đó đọc thư của chị Tính anh đã rất cảm động vì sự đợi chờ của nàng dành cho mình suốt mấy năm trời đằng đẵng, dù chưa một lần gặp mặt.

Ban đầu bản thân nhân vật Lãm không hề biết cô gái anh gặp là Nguyệt, người anh dự định sau chuyến xe này sẽ đến thăm. Ngoại hình của nhân vật Nguyệt được Nguyễn Minh Châu dựng lên một cách thật ý nhị và hấp dẫn, độc giả nhận ra vẻ đẹp của cô gái đầu tiên không phải là từ khuôn mặt mà ấy là từ đôi chân "một đôi gót chân hồng hồng sạch sẽ, đôi dép cao su cũng sạch sẽ, gấu quần lụa đen chấm mắt cá". Sự đẹp đẽ chỉn chu đến tận gót chân ấy đã cho người đọc một cảm nhận rằng Nguyệt là cô gái rất tinh tế, tỉ mỉ và biết cách chăm sóc bản thân, dẫu lỡ như khuôn mặt cô không xinh đẹp đi chăng nữa, thì cũng ắt là người duyên dáng, dịu dàng. Khi nhân vật Lãm từ gầm xe lên, chính thức chạm mặt Nguyệt anh đã ấn tượng với cô bởi "một vẻ đẹp giản dị và mát mẻ như sương núi tỏa ra từ nét mặt, giọng nói và tấm thân mảnh dẻ", lại "mặc áo xanh chít hông vừa khít, mái tóc dài tết thành hai dải. Chiếc làn và chiếc nón mới trắng lóa khoác ở cánh tay trông thật nhẹ nhàng". Chỉ từng ấy câu chữ nhưng cũng đủ làm người ta mê say cái vẻ đẹp thơ mộng hiếm có của cô gái, hệt như một bông hoa sen giữa chiến trường khắc nghiệt. Đó là một vẻ đẹp trong ngần, tràn đầy sức sống tươi trẻ của một cô gái độ hai mươi tuổi đầu, một vẻ đẹp hiếm có giữa hàng ngàn nữ công nhân của ngầm Đá Xanh, thảo nào chị Tính lại sốt ruột giành về cho em trai như thế. Không chỉ ở ngoại hình, đến cả giọng nói hay cử chỉ hành động của Nguyệt cũng thật duyên dáng, yêu kiều biết bao, cô nói chuyện rất kiêng dè, lễ phép và đối đáp mạch lạc với anh lái xe chỉ mới quen. Ở những câu nói của cô gái, người ta thấy được sự trẻ trung, thông minh và sự dịu dàng, đáng yêu ví như việc cô hỏi về chiếc đèn "quả dưa" hay "quả táo", rồi việc cô kể những những cô Nguyệt trong đoàn công nhân một cách thật thà. Hoặc những lúc cô bối rối giải thích về sự lồi lõm của những con đường mà tổ đội cô chịu trách nhiệm tu sửa, san bằng. Bấy nhiêu câu chuyện ấy cũng để thấy được cái tâm hồn trong sáng, chân thật của cô gái trẻ, nó góp thêm vào cái vẻ đẹp như hoa như sương khiến cho chàng chiến sĩ lái xe vốn tự nhận mình là "già đời trong nghề lái xe" bâng khuâng đến độ nhận nhầm trăng thành pháo sáng. Dẫu thoải mái, vô tư và hồn nhiên, nhưng người ta vẫn thấy ở Nguyệt tính cách e lệ, giữ kẽ của một thiếu nữ chưa chồng, cô cố ý ngồi sát mép cửa, chiếc làn ôm gọn trong lòng, để lại giữa Lãm và cô một khoảng  trống lớn, đồng thời không quên ngắm trong buồng xe bằng một cặp mắt rụt rè và tò mò. Không chỉ như vậy, ở Nguyệt ta còn thấy một sự tự tin và lòng nhiệt thành toát lên từ tâm hồn, gặp đoạn đường khó đi và tối cô động viên anh lính lái xe bằng câu "Anh cứ yên tâm, đoạn đường này em quen lắm". Và đúng là cô quen thật, Nguyệt liên tục chỉ lối cho Lãm lái xe, thỉnh thoảng có đoạn bánh trước sục xuống rãnh sâu quá cô phải xuống "xi nhan" cho anh kéo lên. Vốn dĩ cô gái sẽ xuống xe trước khi qua sông, thế nhưng với tấm lòng nhiệt tình "anh đã cho em đi nhờ xe, lúc khó khăn lại bỏ anh ư", cô quyết giúp đỡ anh lội qua con sông tối om, nguy hiểm này.

Cũng từ đây một vẻ đẹp khác của Nguyệt dần hiện ra trước mắt độc giả, sự lanh lẹ, kiên cường, dũng cảm và thông minh trong chiến đấu. Kinh nghiệm làm việc ở ngầm Đá Xanh đã cho Nguyệt biết được nhiều điều trong đó có việc nghe thấy tiếng máy bay trinh sát của địch, hoặc việc bóng đèn xe trên sông sẽ loang đi rất xa, điều đó khiến cô nhanh chóng nhận thấy nguy hiểm tới gần "vội nhảy ùm xuống sông" rồi bảo Lãm tắt đèn xe đi. Sự chuyển biến ấy của Nguyệt khiến tác giả không khỏi sửng sốt, một cô gái sạch sẽ, tỉ mỉ luôn giữ cho cả gót chân lẫn đôi dép tinh tươm thế mà lại sẵn sàng nhanh chóng nhảy ùm xuống sông, chấp nhận ướt hết người. Lúc đó họ mới hiểu Nguyệt không phải chỉ là một cô gái thông thường, cô là một bông hoa xinh đẹp nhưng cũng là một nữ chiến sĩ chiến đấu giữ chiến trường ác liệt. Vào cuộc chiến, Nguyệt cũng trở nên kiên cường, mạnh mẽ và dứt khoát hơn tất thảy. Cô nhanh nhẹn lội qua bên kia sông, giúp Lãm buộc dây tời xe, gặp máy bay địch đánh ngầm Nguyệt đã lanh lẹ và khỏe hết sức đẩy một người đàn ông như Lãm vào giữa một vật gì đó rất cứng và sâu, hòng bảo vệ anh khỏi việc đánh tọa độ của kẻ thù. Dù Lãm được an toàn trong cái khe đá, thế nhưng bản thân Nguyệt lại chịu phần nguy hiểm khi đứng nấp ở rìa ngoài, sự dũng cảm ấy khiến người ta xúc động không thôi. Tâm trí cô gái ấy chỉ có một điều "Anh bị thương thì xe cũng mất, anh cứ nấp ở đó!", cô nhất nhất bảo vệ người lính lái xe và chiếc xe chở hàng tấn đồ quân sự bằng sự liều lĩnh của bản thân mình. Lúc này đây người ta còn thấy Nguyệt đẹp, đẹp vượt trội hẳn so với cái nhan sắc kiều diễm bề ngoài, nét đẹp ấy đến từ tâm hồn của người thiếu nữ. Trong giây phút nguy hiểm ấy, Nguyệt rất bình tĩnh, cô chạy theo Lãm lên xe, mặc kệ bị bom làm ngã đau đớn, Lãm cứ chạy xe và Nguyệt cứ nói rành rọt như người đếm ở bên tai: "Anh ngoặt sang trái... Trước mặt anh có hố bom đấy... Chuẩn bị sắp lên một cái dốc có "cua"...". Có quãng khó đi và tối cô lại nhảy xuống đi dò đường trước cho Lãm lái theo sau. Qua được đoạn nguy hiểm, khi đèn xe sáng lên, Lãm mới phát hiện Nguyệt bị thương bên vai, máu chảy ướt cả một bên tay áo, thế nhưng cô gái ấy vẫn cười an ủi rằng "anh cứ yên tâm, vết thương chỉ xước ngoài da thôi. Từ giờ tới sáng em có thể lên đến tận trời được". Sự tự tin, kiên cường và dũng cảm lại thêm chút hóm hỉnh ấy khiến cả độc giả và Lãm càng thêm yêu Nguyệt, bông hoa kiều diễm giữa núi rừng ấy biết bao.

Một cô gái trẻ tuổi, dũng cảm, thông minh và có kha khá kinh nghiệm chiến đấu ấy không phải là hiếm trong suốt cuộc đấu tranh của dân tộc, nhưng ở nhân vật Nguyệt người ta vẫn thấy một nét gì đó rất khác, rất Nguyễn Minh Châu, người ưng đặt nhân vật vào những vẻ đẹp thơ và đầy chất nhân văn, nhân bản. Mà ở đây là cái tình cảm thủy chung của Nguyệt dành cho một người trai chưa biết mặt bao giờ, thú thực đến thời điểm này khó có thể có tình yêu nào lạ lùng như thế nữa. Nhưng giữa cuộc chiến, bất cứ cái gì cho người ta những hy vọng tốt đẹp đều trở nên thật bền vững và thiêng liêng. Nguyệt là một cô gái có nhan sắc, được biết bao anh lính khá hỏi thăm, nhưng nàng vẫn chẳng chịu quen ai, chỉ một lòng hướng về Lãm, chàng trai chưa từng gặp, bằng một trái tim nguyên vẹn mong chờ suốt mấy năm trời. Lãm đã bâng khuâng rằng "Qua bấy nhiêu năm tháng sống giữa bom đạn và cảnh tàn phá những cái quý giá do chính bàn tay mình xây dựng nên, vậy mà Nguyệt vẫn không quên tôi sao? Trong tâm hồn người con gái bé nhỏ, tình yêu và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống, cái sợi chỉ xanh óng ánh ấy, bao nhiêu bom đạn dội xuống cũng không hề đứt không thể tàn phá nổi ư?". Có thể thấy rằng sự chờ đợi, thủy chung của cô Nguyệt chính là biểu trưng cho sức sống tiềm tàng mạnh mẽ, niềm tin vào tình yêu mãnh liệt, cũng như niềm tin về một mai đây đất nước giải phóng, Nam Bắc sum vầy vậy. giữa chiến trường khốc liệt ấy, không chỉ có sự kiên cường, dũng cảm, lòng yêu nước mà còn có cả tình yêu cùng góp chung vào làm nên sức mạnh của tuổi trẻ. Người không thể sống mà thờ ơ với tình yêu, và tình yêu trong chiến tranh đôi lúc nó nảy nở từ những điều không ai ngờ tới. Nguyệt yêu Lãm như thế nào? Không ai chắc được hạt mầm ấy đã được gieo vào lòng Nguyệt ra sao, có lẽ là từ những lời kể của chị Tính về cậu em trai chăng? Nhưng quả thực đó là thứ tình yêu thật lạ kỳ, thật đẹp và cũng thật hiếm có, làm cho chiến trường và tâm tư của những người lính trở nên bâng khuâng và tin tưởng nhiều hơn về tương lai, về cuộc sống chiến đấu vốn nhiều gian khổ.

Có thể nói rằng Nguyệt là một trong những nhân vật tiêu biểu cho phong cách sáng tác của Nguyễn Minh Châu. Ở cô hiện lên đầy đủ tất cả những vẻ đẹp lý tưởng từ ngoại hình đến vẻ đẹp trong tâm hồn, tất cả đều được tác giả khắc họa một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, lãng mạn và suy tư. Mảnh trăng cuối rừng không phải cốt nói về sự tàn khốc của chiến tranh, mà Nguyễn Minh Châu từ cái viễn cảnh khó khăn ấy đã tìm ra cho mình một hạt ngọc rất đẹp, đó là niềm tin và tình yêu mãnh liệt vào của sống của những con người giữa bom đạn mịt mù, vẻ đẹp ấy gói trọn trong tâm hồn của Nguyệt và sau cùng đã để Lãm thấu cảm và trở thành động lực chiến đấu của anh. Một tình yêu kỳ lạ đã gắn kết hai con người xa lạ với nhau, đó chính là dụng ý của Nguyễn Minh Châu.

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối cùng tiêu biểu cho vẻ đẹp của nữ thanh niên xung phong trong kháng chiến chống Mĩ xưa. Bên cạnh nhân vật Nguyệt, các em có thể khám phá ý nghĩa của biểu tượng mảnh trăng qua bài Ý nghĩa nghệ thuật của hình tượng mảnh trăng trong Mảnh trăng cuối rừng của Nguyễn Minh Châu.

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng - mẫu 4

Nguyễn Minh Châu là một trong những tác giả thành công trong thể loại truyện ngắn của nền văn học hiện đại 1945 – 1975. Sinh thời ông luôn luôn tâm niệm, cố gắng “ đi tìm hạt ngọc ẩn giấu trong bề sâu tâm hồn con người”. Và ông đã tìm thấy những hạt ngọc vô giá ấy trong tâm hồn con người. Nguyệt – nhân vật trong chính tác phẩm Mảnh trăng cuối rừng của ông chính là một hình tượng tiêu biểu cho con người mà Nguyễn Minh Châu luôn tìm kiếm khi cầm bút. Dưới ngòi bút miêu tả độc đáo thấm vị lãng mạn, những phẩm chất cao đẹp của nhân vật dần dần được lộ ra. Đó là nét đẹp trong tâm hồn của cả thế hệ chống Mỹ.

Nguyễn Minh Châu cho rằng trong bể sâu tâm hồn con người đều có hạt ngọc ẩn giấu. Đó là những vẻ đẹp cao quý và đáng trân trọng trong phẩm chất của mỗi con người. Những vẻ đẹp đó không phải dễ tìm, dễ kiếm. Trải qua những gian lao thử thách, những khó khăn khắc nghiệt của cuộc sống, “ hạt ngọc ẩn giấu” ấy dần dần hé lộ. Vì vậy không phải ngẫu nhiên nhà văn đặt cho truyện một cái tên thật có ý nghĩa. Mảnh trăng cuối rừng. Qua bom đạn chiến tranh ác liệt, dưới ánh trăng khi ẩn khi hiện, khi gần khi xa, vẻ đẹp nhân vật dần hiện ra với những tính cách, phẩm chất cao đẹp. Đó chính là hạt ngọc ẩn giấu mà Nguyễn Minh Châu tìm bấy lâu.

Trước hết, Nguyễn Minh Châu đã tìm được “hạt ngọc ẩn giấu” từ ngay ngoại hình của nhân vật. Đó cũng là một nét đẹp hiếm thấy của người nữ công nhân giao thông trong chiến tranh. Nhà văn đã đặt nhân vật của mình trong những ánh sáng khác nhau: “ánh đèn gầm hắt xuống đường”, “ánh đèn tù mù của đoàn xe xích”, đẹp hơn cả phải kể đến “ánh trăng lồng lộng”. Tất cả đều không ngoài mục đích tôn lên vẻ đẹp của người con gái – Nguyệt.

Lãm đã được gây ấn tượng ngay từ phút ban đầu gặp gỡ. Trong ánh đèn gầm hắt xuống mặt đường xuất hiện ngay trước mũi xe đôi gót chân hồng, sạch sẽ, đôi dép cao su cũng sạch sẽ, gấu quần lụa đen chấm mắt cá . Quả là một vẻ đẹp hiếm thấy trong chiến tranh. Trong bom đạn ác liệt nơi chiến trường nguy hiểm, người con gái ấy vẩn biết làm đẹp cho mình. Một vẻ đẹp giản dị thôi nhưng nó thật tinh khiết và nhẹ nhàng. Điều đó khiến người đọc có những cảm nhận tốt đẹp về tâm hồn người con gái ấy.

Vẻ đẹp của Nguyệt đọng lại trong tâm hồn Lãm mỗi lúc một sâu hơn, đậm hơn. “Qua ánh đèn tù mù của đoàn xe xích đang lao đi ầm ầm bên cạnh, tôi nhận ra vẻ đẹp của cô gái, vẻ đẹp giản dị và mát mẻ như sương núi”. Dường như vẻ đẹp của Nguyệt mang một điều gì đó thật thanh bình êm ả.

Từ vẻ đẹp ngoại hình ấy ta có thể nghĩ ngay đến vẻ đẹp tâm hồn, tâm hồn cũng giản dị, thanh khiết cũng giống như ngoại hình của cô vậy.

Vẻ đẹp của Nguyệt dưới ánh trăng có lẽ góp phần nói lên điều đó. “Ánh trăng rọi thẳng vào khuôn mặt Nguyệt làm khuôn mặt ngời lên vẻ đẹp lạ thường. Dưới ánh trăng, vẻ đẹp của Nguyệt càng tỏa sáng. Nó rực rỡ trong đêm tối, làm choáng ngợp tâm hồn của Lãm. Nguyệt đẹp quá ! Hình ảnh người con gái hiện lên trong ánh trăng thật kỳ diệu. Đó là một vẻ đẹp mang đầy chất lãng mạn, trữ tình. Xây dựng nên nét đẹp như vậy, Nguyễn Minh Châu đã “vẽ mây nảy trăng” đã ngầm nói đến vẻ đẹp bên trong. Dù bom đạn của Mỹ có tàn phá đất nước ta, dù chúng không ngừng giày xéo, tàn hại nhân dân ta, nhưng vẻ đẹp của tâm hồn con người Việt Nam vẫn luôn sáng ngời. Mặc cho những khắc nghiệt của chiến tranh, họ vẫn sống, vẫn cảm nhận những vẻ đẹp thật tinh tế lãng mạn. “Hạt ngọc ẩn giấu” trong tâm hồn con người phần nào cũng thể hiện ở đó.

Nhà văn tiếp tục khai thác vẻ lộng lẫy và rực rỡ của nhân vật,ngay cả khi cô bị thương” khuôn mặt hơi tái nhưng vẫn tươi tỉnh, rực rỡ như con công”. Đây là một nét độc đáo trong bút pháp của nhà văn. Cả lúc bị thương, Nguyệt vẫn thật đẹp, khuôn mặt vẫn tươi tỉnh. Điều đó khiến người đọc cảm nhận được một nét gì đó thật lạc quan bình thản trong tâm hồn cô.

Như vậy, qua việc miêu tả vẻ đẹp ngoại hình của Nguyệt, Nguyễn Minh Châu đã bước đầu hé mở hạt ngọc ẩn giấu trong tâm hồn kia. Nó giống như mảnh trăng cuối rừng, càng đến gần càng thấy rõ. Và người đọc sẽ tiếp tục cuộc hành trình của ông để nhìn thấy rõ. Và người đọc sẽ tiếp tục cuộc hành trình của ông để nhìn thấy rõ hơn vẻ đẹp của chất ngọc đó. “Hạt ngọc ẩn giấu” đã phát sáng trong phẩm chất tâm hồn Nguyệt. Trên tuyến đường dài đi cùng Lãm, những phẩm chất cao đẹp của cô hiện ra mỗi lúc một rõ hơn, đẹp hơn. Cô đã chẳng quản ngại khó khăn, cùng Lãm trải qua biết bao nguy hiểm trên quãng đường gian khổ ấy.

Đêm tối, đường đi khó, Nguyệt và Lãm phải vượt qua ngầm Đá Xanh. Nhưng “nước cao hơn đá gần một mét” nước sâu quá, xe không đi được nữa. Trước tình huống như vậy, Nguyệt đã tỏ ra là một cô gái tháo vát dạn dày kinh nghiệm. Cô nhảy ùm xuống nước, bảo Lãm tắt đèn xe rồi nhanh nhẹn lội phăng qua bờ bên kia giúp anh lái xe cột dây tời vào gốc cây. Người đọc có thể hình dung ra hình ảnh cô gái nhỏ nhắn nhưng thật nhanh nhẹn, thành thạo, giúp Lãm vượt qua những trở ngại trên con đường rừng đầy cản trở.

Không chỉ có vậy, Nguyễn Minh Châu còn cho người đọc thấy một đức tính thật đáng quý trong nhân vật Nguyệt, cũng là trong tâm hồn của biết bao con người trong thời kỳ chồng Mỹ. Khi máy bay địch ném bom tọa độ, Nguyệt rất dũng cảm và bình tĩnh. Cô túm lấy Lãm kéo nhanh và khỏe hết sức, đẩy Lãm vào vật gì đó cứng và sâu, hơi thở nhanh và bình tĩnh. Nhưng hành động của Nguyệt càng khẳng định một lòng dũng cảm, gan góc lạ thường. Cô không quản ngại hy sinh thân mình vì đồng đội, sẵn sàng chịu đựng hiểm nguy qua hành động nhường chỗ an toàn cho Lãm, anh cứ nấp đó đi. Anh bị thương thì xe cũng mất.

Lời nói của Nguyệt nghe thật dứt khoát và mạnh mẽ, thật ít ai có thể nghĩ, ẩn sâu bên trong tấm thân mảnh dẻ của cô lại là một tinh thần dũng cảm vững vàng, hy sinh vì đồng đội to lớn như vậy. Và hạt ngọc trong tâm hồn côlại một lần nữa ngời sáng lên.

Cùng Lãm trải qua chặng đường gian nan vượt qua bao hiểm nguy,Nguyệt luôn sát cánh bên anh chiến sĩ đồng hành trong mọi tình huống. Khi bị cháy xe, cô cùng Lãm dập lửa, bảo vệ an toàn cho chiếc xe. Bởi Nguyệt hiểu nó quan trọng như thế nào đối với quân ta, quan trọng hơn rất nhiều so với bản thân cô. Nguyệt nhảy xuống đi dò đường trước, cô một lần nữa lại trở thành cọc tiêu sống giúp người bạn đồng hành cùng vượt qua vùng đạn lửa. Đưa xe đến nơi an toàn. Vì vậy, có thể hiểu vì sao đến lúc này lòng Lãm lại dấy lên một tình yêu gần như mê muội lẫn cảm phục như vậy. Dõi theo hành trình đôi thanh niên Lãm – Nguyệt, người đọc thấy họ qua những thử thách tưởng chừng khó vượt. Hết nước ở ngầm sâu lại đến lửa đạn rát mặt. Nước làm ướt Nguyệt nhưng cũng làm “sạch thêm” hạt ngọc quý ấy, lửa rát mặt Nguyệt nhưng lại tôn “ sáng thêm” vầng trăng đẹp ấy.

Như thế đấy, bằng việc thể hiện những hành động tính cách phi thường mà bình thường của Nguyệt, nhà văn đã cho ta thấy nét đẹp đáng trân trọng yêu mến trong tâm hồn của cả một thế hệ sống trong thời kỳ bom đạn. Đó là tinh thần chủ động dũng cảm một cách hồn nhiên dám hy sinh xả thân vì đồng đội,vì sự nghiệp chung.

Đặc biệt phải kể đến vẻ đẹp trong tình yêu của Nguyệt đã làm sáng tỏ “cái hạt ngọc ẩn giấu” trong tâm hồn cô. Đó là một mối tình Nguyệt ấp ủ với một người con trai chưa hề biết mặt. Nhưng cô đã nguyện chờ anh, Nguyệt vẫn nhớ và đang chờ một người chưa hề một lời hẹn ước. Chiến tranh, đạn bom và thời gian khắc nghiệt, tất cả đều không làm phai đi tình cảm tốt đẹp Nguyệt đã dành cho Lãm – người con trai sống có lý tưởng đẹp – đã dám trốn nhà đi bộ đội. Nguyệt vẫn chung thủy chờ Lãm, chủ động đi đến ngày hai người được gặp nhau. Thật khó có thể nghĩ một mối tình chỉ qua thư thôi mà bền chặt lâu dài đến vậy. Trong lòng Nguyệt là cả một niềm tin lớn lao dành cho người mình yêu. Tưởng chừng tình cảm đó như một sợi chỉ mỏng manh dễ đứt. “trong lòng cô ta sợi chỉ xanh nhỏ bé và óng ánh, trải qua thời gian và bom đạn, vẫn không phai nhạt không hề đứt ư?” Câu hỏi của Lãm bao hàm câu trả lời chắc chắn, chất chứa bao niềm cảm phục và yêu thương. Và đây phải chăng, là cái phần sáng nhất của hạt ngọc ẩn giấu mà Nguyễn Minh Châu muốn tìm kiếm và phát hiện. Đó là niềm tin, lòng chung thủy của biết bao người mẹ, người vợ, người con gái năm tháng vững lòng chờ đợi. Đây sự thật là một nét đẹp thật cao cả thiêng liêng, thật đáng quý trọng trong tâm hồn người phụ nữ Việt Nam.

Tóm lại, với phong cách xây dựng nhân vật rất riêng, rất tài tình, trong một tình huống đặc biệt, nhà văn mang cái tên Ngọc Sáng (Minh Châu) đã giúp người đọc cảm nhận được vẻ đẹp ngời ngợi trong tâm hồn con người thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Đó là vẻ đẹp thiêng liêng cao quý về phẩm chầt, tính cách, tình yêu của cả một thế hệ dũng cảm, dâng hiến đời mình vì đất nước. Thời kỳ chiến tranh đã đi qua, những năm tháng ác liệt của bom đạn không còn nữa, nhưng hạt ngọc mà Nguyễn Minh Châu luôn tìm kiếm bằng tâm huyết và bút lực đẹp thì vẫn luôn ngời sáng. Nó sáng lên tâm hồn Việt Nam, hôm qua, hôm nay và mãi mãi sau này.

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng - mẫu 5

Nguyễn Minh Châu là lá cờ đầu của nền văn chương hiện đại nước ta trong những năm kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Các tác phẩm của ông với đa dạng chủ đề, mang giàu những ý nghĩa triết lý sống sâu xa. Tác phẩm Mảnh Trăng Cuối Rừng là một tác phẩm đặc sắc nhất của ông trong giai đoạn cuộc kháng chiến chống Mỹ bước vào thời kỳ khốc liệt nhất. Đặc biệt trong tác phẩm là nhân vật Nguyệt, một nữ thanh niên xung phong dũng cảm trên tuyến đường Trường Sơn khốc liệt.

Nguyệt xuất hiện qua lời kể của một người lính lái xe có tên là Lãm, người có chị gái tên là Tính là một trong những nữ công nhân ở công trường Cầu Đá Xanh. Thế nhưng vì chiến tranh và mỗi người đều có một nhiệm vụ khác nhau mà Lãm và Nguyệt chưa từng có một buổi xem mặt chính thức. Qua một thời gian dài đến bản thân Lãm cũng sắp quên việc mai mối thì bất ngờ trong một chuyến xe đi qua cầu đá xanh và Lãm chính thức gặp mặt Nguyệt, một cô gái mà trước đó đọc thư của chị Tính anh đã rất cảm động vì sự đợi chờ của nàng dành cho mình suốt mấy năm trời đằng đẵng dù chưa một lần gặp mặt.

Ban đầu Lãm không thể biết cô gái anh gặp là Nguyệt. Ngoại hình của nhân vật Nguyệt được nhà văn Nguyễn Minh Châu xây dựng lên một cách tế nhị và đầy hấp dẫn. Chúng ta nhận ra vẻ đẹp của cô gái đầu tiên không phải từ khuôn mặt mà là từ đôi chân một đôi gót chân hồng hồng sạch sẽ, đôi dép cao su cũng sạch sẽ, gấu quần lụa đen chấm mắt cá. Đó là một sự đẹp đẽ chỉnh chu đến tận gót chân. Cho chúng ta thấy Nguyệt là một cô gái tinh tế, tỉ mỉ, biết cách chăm sóc bản thân. Có thể khuôn mặt cô ấy không xinh đẹp nhưng cô ấy cũng phải là người duyên dáng, dịu dàng. Khi Lãm Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt của Nguyệt anh đã nhận xét và ấn tượng với cô bởi một vẻ đẹp giản dị và mát mẻ. Giọng nói và tấm thân mảnh dẻ lại mặc áo xanh chít. Chỉ với những câu văn ngắn gọn như thế nhưng chúng ta cũng say mê trước vẻ đẹp thơ mộng của một cô gái giống như một bông hoa sen nở trên chiến trường khắc nghiệt. Đó là một vẻ đẹp trong sáng, tràn đầy sức sống.

Không chỉ đẹp về ngoại hình mà Nguyệt còn có một giọng nói rất hay, những cử chỉ hành động của Nguyệt cũng thật duyên dáng và yêu kiều. Cô nói chuyện rất kiêng dè và lễ phép và đối đáp mạch lạc với anh lái xe chỉ mới quen. Qua những câu nói của cô gái, người ta thấy được sự trẻ trung, thông minh, sự dịu dàng, đáng yêu, thật thà.

Chỉ với những tính cách qua những lời kể và ấn tượng của Lãm ta có thể thấy được tâm hồn trong sáng chân thật của Nguyệt. Điều đó góp thêm vào vẻ đẹp trong tính cách và con người của Nguyệt. Tuy thoải mái vô tư nhưng ta vẫn thấy ở Nguyệt một tính cách e lệ  của một thiếu nữ chưa chồng. Cô cố ý ngồi sát mép cửa, chiếc làn ôm trọn trong lòng để lại giữa Lãm và cô một khoảng trống lớn. Không chỉ vậy ta còn thấy ở Nguyệt có sự tự tin và lòng nhiệt thành, toát lên từ tâm hồn. Khi gặp đoạn đường khó đi, cô động viên anh lính lái xe bằng câu Anh cứ yên tâm đoạt đường này em quen lắm.

Trên đoạn đường lái xe, một vẻ đẹp khác của Nguyệt dần hiện ra trước mắt độc giả, đó là sự lanh lẹ, kiên cường, dũng cảm và thông minh trong chiến đấu . Với kinh nghiệm làm việc ở ngầm Đá Xanh đã cho Nguyệt biết được nhiều điều trong đó có việc nghe thấy tiếng máy bay trinh sát của địch hoặc việc bóng đèn xe trên sông sẽ loang đi rất xa và cô sẽ nhận thấy nguy hiểm đang tới gần. Sự chuyển biến nhanh chóng của Nguyệt khiến tác giả không khỏi sửng sốt. Lúc đó độc giả mới hiểu được rằng Nguyệt không chỉ là một cô gái thông thường là một bông hoa xinh đẹp nhưng cũng là một nữ chiến sĩ dũng cảm.

Không chỉ vậy tâm hồn của Nguyệt còn luôn lo lắng cho người lái xe. Khi phát hiện ra Nguyệt bị thương cô vẫn cười an ủi anh cứ yên tâm vết thương chỉ xước ngoài da thôi. Từ giờ tới sáng em có thể lên đến tận trời được. Sự tự tin, kiên cường và dũng cảm lại thêm chút hài hước hóm hỉnh khiến cho chúng ta càng thêm yêu nguyệt một bông hoa kiều diễm giữ núi rừng.

Nguyệt là một cô gái trẻ tuổi, thông minh dũng cảm có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, là đại diện cho những người phụ nữ trong suốt cuộc đấu tranh của dân tộc. Nhưng ở nhân vật Nguyệt ta vẫn thấy có một nét gì đó rất đặc biệt đó chính là tình cảm thủy chung mà Nguyệt dành cho người con trai chưa một lần gặp mặt.

Nguyệt là một trong những nhân vật tiêu biểu trong phong cách sáng tác của Nguyễn Minh Châu. Ở đó ta thấy Nguyệt mang tất cả những vẻ đẹp lý tưởng từ ngoại hình đến vẻ đẹp tâm hồn, tất cả đều được tác giả khắc họa một cách nhẹ nhàng, tự nhiên, lãng mạn và đầy suy tư. Mảnh Trăng Cuối Rừng không phải là tác phẩm nói quá nhiều về sự tàn khốc của chiến tranh. Nhưng từ trong khói lửa chiến tranh ấy nhà văn Nguyễn Minh Châu đã tìm ra được vẻ đẹp của con người trong kháng chiến.

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng - mẫu 6

Mảnh Trăng Cuối Rừng của Nguyễn Minh Châu là một trong những truyện ngắn xuất sắc nhất của ông trong giai đoạn trước năm 1975. Đây là Truyện ngắn tiêu biểu cho bút pháp mang đậm cảm hứng lãng mạn, đặc biệt là trong việc khắc họa hình tượng nhân vật Nguyệt.

Chiến tranh không chỉ có khói lửa, bom đạn sự hi sinh, mất mát mà còn có cả tình yêu. Tình yêu trong thời chiến thật đẹp biết bao và câu chuyện tình yêu giữa Lãm và Nguyệt trong thời kháng chiến là một trong những tình yêu tiêu biểu nhất của thế hệ cha anh đi trước. Lãm là một người lính lái xe nghiêm túc, có trách nhiệm với công việc khi biết có một cô gái xin đi nhờ xe anh đã không có thiện cảm và có ý nghĩ coi thường, nhưng khi nghe những câu trả lời với giọng văn bình tĩnh cứng cỏi của cô gái khiến anh đã thay đổi suy nghĩ.

Nguyệt được miêu tả là cô gái mở đường có vẻ đẹp rất tuyệt từ đôi gót chân trắng hồng và tấm thân mảnh dẻ. Từ trìu mến mà cảm phục Nguyệt đã chinh phục được Lãm. Trong khung cảnh đạn bom dữ dội, với tất cả lòng dũng cảm, thông minh, gan dạ quên mình vì người khác. Hình ảnh một người con gái mảnh mai, giản dị nhưng cứng cỏi, dũng cảm đầy tinh thần trách nhiệm, thản nhiên trước khói lửa chiến tranh khiến Lãm vô cùng ấn tượng.

Nguyệt đẹp bởi vẻ đẹp ngoại hình, bởi vẻ đẹp của sự dũng cảm, dám hy sinh. Nhưng nếu chỉ dừng ở đó Nguyệt sẽ lẫn với vô vàn các cô nữ thanh niên xung phong khác trong thời chống Mỹ. Ấn tượng về nhân vật Nguyệt trong lòng người đọc đó là niềm tin mãnh liệt vào một tình yêu chân chính. Nguyệt yêu Lãm qua lời kể của chị Tính, dẫu chưa hề biết mặt lãm nhưng cô vẫn nguyện thủy chung với anh, dẫu có lúc Lãm đã quên lời hẹn ước. Nhưng đối với Nguyệt cô không hề quên và bom đạn thời gian sự gian khổ hi sinh không thể nào tàn phá tình yêu trong tâm hồn người con gái ấy.

Niềm tin của Nguyệt và tình yêu vô cùng trong sáng. Nguyệt và Lãm chưa hề biết nhau, chưa hề đính ước nhưng Nguyệt đã tự nguyện gắn bó chung thủy với mối tình đầu. Ở Nguyệt ta thấy được sự thủy chung, một tình yêu rực cháy. Có thể nói nhân vật Nguyệt trong tác phẩm Mảnh Trăng Cuối Rừng chính là biểu tượng của một lớp thế hệ thanh niên cả cuộc đời hiến dâng Tuổi Thanh Xuân cho sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc, luôn mang trong mình lý tưởng trong sáng.

Nhân vật Nguyệt trong Mảnh trăng cuối rừng - mẫu 7

Nguyễn Minh Châu trên văn đàn Việt Nam hiện đại đã tỏa sáng như một ngọn cờ đầu đi tiên phong trong nền văn học nước ta thời kỳ đổi mới. Những tác phẩm của ông thường được nhận ra bằng giọng văn dịu dàng, trữ tình, phản ánh hiện thực một cách mềm mại và ở những cái đẹp của thiên nhiên, của con người, nhà văn vẫn có một bút pháp lý tưởng hóa rất độc đáo, rất thi vị trữ tình. Thế nhưng nhà văn không phải tập trung vào khai thác những vẻ đẹp hoàn mỹ đó mà sau cùng từ những vẻ đẹp ấy Nguyễn Minh Châu mới đi vào khai phá, mổ xẻ dẫn dắt người đọc đến với những triết lý, tư tưởng năm sâu trong từng tác phẩm của mình. Có thể nói rằng giai đoạn sáng tác hoàng kim của Nguyễn Minh Châu và những sáng tác nổi bật của ông chủ yếu nằm vào những thập niên 80, tức là là khi cuộc kháng chiến chống Mỹ đã thành công, đất nước đang đi vào thời kỳ chuyển mình, kiến thiết lại, những vấn đề về đời sống cá nhân, đạo đức xã hội bắt đầu trở thành đề tài sáng tác được quan tâm hơn cả. Mà có thể kể đến các sáng tác xuất sắc nhất của Nguyễn Minh Châu về đề tài này như Người đàn bà trên chuyến tàu tốc hành, Bến quê, Chiếc thuyền ngoài xa hay Khách ở quê ra,... Thế nhưng với vai trò là một nhà văn đồng thời là một người lính chiến, tác giả cũng để lại một số tác phẩm về đề tài chiến tranh khá sâu sắc, trong đó Mảnh trăng cuối rừng có thể xem là truyện ngắn ấn tượng nhất của Nguyễn Minh Châu về đề tài "chiến tranh cách mạng - lực lượng vũ trang".

Nhắc về cuộc kháng chiến chống Mỹ có lẽ không thể nào không nhắc đến tuyến đường Trường Sơn những người lính lái xe, những cô gái thanh niên xung phong quanh năm phá bom, lấp đường, cho những chuyến xe nối dài Bắc Nam, chở tình cảm, viện trợ của hậu phương đến với tiền tuyến xa xôi. Tuyến đường Trường Sơn cũng như những con người gắn bó với nó dần dà đã trở thành một trong những hình tượng được nhiều tác giả khai thác và tạo nên những tác phẩm bất hủ trong nền văn học thời kỳ kháng chiến chống Mỹ. Có thể kể đến Bài thơ về tiểu đội xe không kính, Trường Sơn Đông, Trường Sơn Tây của Phạm Tiến Duật, Những ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê. Và bản thân Nguyễn Minh Châu cũng góp phần với Mảnh trăng cuối rừng, câu chuyện kể về một tình yêu mỏng manh, nhưng rất mực kỳ diệu giữa những con người xa lạ chưa một lần gặp mặt, nhưng lại tồn tại bền vững giữa chiến trường bom đạn suốt mấy năm trời, bằng tấm lòng thủy chung và niềm tin của một cô gái trẻ, xinh đẹp và có cái tên cũng rất đẹp - Nguyệt.

Câu chuyện mở ra bằng cảnh tượng những người lính lái xe trên tuyến đường Trường Sơn trong một buổi đêm nghỉ ngơi đã thay nhau kể về câu chuyện của cuộc đời mình, lúc ấy một chàng trai từ trong góc tối đã lặng lẽ kể về mối tình của mình, những ký ức khó quên về một cô gái tên Nguyệt và thứ tình yêu mà cô đã âm thầm ôm ấp cho Lãm suốt mấy năm trời, từ khi còn nhỏ dại, đến khi đã trưởng thành xinh đẹp. Tuyến đường Trường Sơn thuở ấy không chỉ nối liền hai miền Nam Bắc mà còn trở thành ông tơ bà nguyệt cho vô số những anh lính lái xe và những nữ thanh niên xung phong, những cô công nhân giao thông. Họ gặp gỡ, tìm hiểu nhau bằng những giây phút gặp mặt hiếm hoi, ít ỏi, bên cạnh những quả bom chưa nổ, những hố bom chưa lấp và những chiếc xe bị tàn phá vì bom đạn. Những con người trẻ tuổi, kiên cường trải qua biết bao khó khăn, cái chết thường trực chờ, thế nhưng họ vẫn dành rất nhiều niềm tin, tình yêu vào cuộc sống, vẫn có những ước vọng tương lai tốt đẹp. Những đối với Lãm và Nguyệt tình yêu của họ thậm chí còn mong manh hơn thế, Lãm là một chàng trai khá, có nhiều kinh nghiệm lái xe, đã qua lại tuyến đường khắc nghiệt này không biết bao nhiêu lần. Còn Nguyệt lại là một cô gái trẻ, xinh đẹp, hiền lành, thế nên chị Tính chị gái của Lãm đã có ý nhắm cô cho em trai của mình, một mối duyên tơ đã bắt đầu từ đó. Khó có thể tin được rằng Nguyệt lại yêu một chàng trai chỉ thông qua lời kể của chị Tính, và ôm ấp tình yêu ấy một cách chung thủy hàng mấy năm trời, một lòng hướng về Lãm, giữa chiến trường khốc liệt tình yêu ấy cũng chưa từng đứt đoạn chỉ cần Nguyệt còn sống. Còn với bản thân Lãm, anh không yêu Nguyệt khi mới chỉ nghe chị gái giới thiệu, và với cuộc đời nay đây mai đó của mình Lãm nhiều khi cũng không dám hy vọng gì nhiều, sau mấy lần gặp mặt "hụt", lại qua mấy năm anh dường như đã quên mất người con gái tên Nguyệt ấy. Bước ngoặt thực sự cho tình yêu của họ bắt nguồn từ một sự "vượt quyền" của anh phó lái dưới quyền Lãm. Anh chàng hoạt bát, trai lơ này lúc đánh xe về cho Lãm, đã cho một cô gái đi nhờ. Lãm không thích điều này, thế nhưng cũng chẳng nỡ đuổi cô gái ấy xuống, đành cho cô đi nhờ một đoạn. Điều Lãm không thể ngờ tới ấy là việc cô gái đi nhờ lại chính là người đã đính ước với anh. Tình huống truyện bất ngờ đã làm cho câu chuyện trở nên hấp dẫn và cũng càng khiến cho nhân vật Lãm được hiểu rõ hơn về người con gái này, không phải vì cô là hôn thê của mình mà thông qua tư cách của những người xa lạ tình cờ gặp nhau. Cô Nguyệt cũng vì thế mà được tự do bộc lộ tính cách, suy nghĩ cùng với tấm lòng thủy chung của mình với người yêu chưa biết mặt mà không phải ngại ngùng, chỉ vì Lãm là người mình hằng mong nhớ. Thêm một điều nữa, ta cũng cảm nhận được sâu sắc cái lý thú của truyện, khi Nguyễn Minh Châu đặt Lãm vào hoàn cảnh ngờ ngợ, phấp phỏng về cô gái tên Nguyệt, liệu có phải là cô gái đã đính ước với mình không. Thế nhưng trong suốt chuyến đi từ lúc nói chuyện bâng quơ, cho đến lúc gặp khó khăn nguy hiểm, Lãm vẫn không hề mở miệng nói ra nghi ngờ của mình, thú thực đó là một cái tinh tế trong thể hiện tâm lí nhân vật của Nguyễn Minh Châu. Lãm một phần là không dám, thứ hai là không chắc chắn, thứ ba nữa là cũng chưa muốn để cô biết về mình trong cái hoàn cảnh gặp mặt không chính thức như này. Đó thật sự là tâm lý của một con người bình thường, đặc biệt là khi Lãm đã có tình cảm với Nguyệt, anh lại càng muốn đi đường vòng để xác nhận, để đảm bảo an toàn hơn cho mối quan hệ của anh và cô sau này. Thêm nữa sự "mơ hồ" mà mãi đến cuối truyện, Lãm và Nguyệt vẫn chưa thực sự có một cuộc gặp mặt chính thức đã khiến câu chuyện thêm phần hấp dẫn, thú vị, độc giả từ đó có cơ hội để thỏa sức tưởng tượng về những gì xảy ra tiếp theo, phản ứng của Nguyệt, rồi tình yêu của họ trong chiến tranh sẽ đi về đâu? Đều hoàn toàn là những điều khiến người ta không khỏi trăn trở suy nghĩ, nhưng có lẽ người ta thường hướng tới một kết thúc tốt đẹp.

Bên cạnh tình huống truyện lý thú người ta cũng chú ý đến nhân vật Nguyệt, nhân vật được Nguyễn Minh Châu tập trung khai thác nhiều nhất. Những ấn tượng về cô gái này chủ yếu thông qua ánh nhìn của người lái xe, đồng thời cũng hiện lên rõ ràng thông qua hành trình đi đường, trong những lần các nhân vật vượt qua khó khăn. Đọc nhiều tác phẩm của Nguyễn Minh Châu, ta thấy rằng ông rất chú ý trong cách miêu tả ngoại hình nhân vật, đặc biệt là đối với người phụ nữ, như thể hiện một niềm trân trọng đối với họ. Nguyệt cũng như nhiều nhân vật khác trong tác phẩm của Nguyễn Minh Châu đều được ông "tắm rửa sạch sẽ". Cô gái trẻ hiện lên trong ấn tượng của Lãm là vẻ đẹp tinh tế, trong ngần với "một đôi gót chân hồng hồng sạch sẽ, đôi dép cao su cũng sạch sẽ, gấu quần lụa đen chấm mắt cá". Sau đó khi chính thức chạm mặt Nguyệt, Lãm đã không khỏi bất ngờ với "một vẻ đẹp giản dị và mát mẻ như sương núi tỏa ra từ nét mặt, giọng nói và tấm thân mảnh dẻ", lại "mặc áo xanh chít hông vừa khít, mái tóc dài tết thành hai dải. Chiếc làn và chiếc nón mới trắng lóa khoác ở cánh tay trông thật nhẹ nhàng". Cái vẻ đẹp duyên dáng, yêu kiều của cô gái đã dấy lên trong lòng Lãm những ấn tượng ban đầu tốt đẹp, một cái nhìn thiện cảm hơn hẳn, khác với ấn tượng ban đầu về cảnh tượng anh thấy "một bên là cái vẻ nũng nịu của một cô nàng ôm chiếc nón trắng đứng sát cửa xe, một bên là những câu hỏi ỡm ờ của "anh tài phụ"... đang ngồi vắt vẻo trong buồng lái...". Hay "cái cách con gái ăn nói đối đáp bạo dạn nhường ấy", khiến Lãm không khỏi "phát hoảng lên" dù rằng anh vẫn nhận ra "tiếng nói trong lắm và rất bình tĩnh, cứng cỏi nữa là khác". Lãm bắt đầu có những chuyển biến tích cực trong nội tâm, dáng vẻ ngoài mong đợi khác hẳn với những cô công nhân giao thông "thường cô nào cũng thấp và đẫy đà", đã mang đến cho anh nhiều sự tò mò, thế nên anh đã mời cô lên ghế phó lái, việc mà trước đây anh chưa làm bao giờ. Không chỉ vẻ đẹp về ngoại hình như sương, như hoa mà cả lối nói, lối ứng xử của Nguyệt cũng thể hiện cô là một cô gái thông minh và duyên dáng. Từ việc cô hỏi Lãm về đèn "quả dưa" hay "quả táo", đến việc cô thành thực kể về những cô Nguyệt trong đội làm đường khi Lãm hỏi, rồi cái nét bối rối, ngượng ngùng khi cô giải thích về mấy chỗ đường lồi lõm họ đi qua do đội cô chịu trách nhiệm san lấp, tu bổ. Tất cả đều cho thấy ngoài một vẻ đẹp ngoại hình hiếm có giữa Trường Sơn, Nguyệt còn có một tâm hồn như trăng, trong sáng, dịu dàng, dễ thương và dễ khiến người khác cảm thấy gần gũi vô cùng. Và đối với Lãm, một chàng trai dù đã quen bom đạn, "già đời" trong nghề lái xe, mà trái tim vẫn lỡ làng vài nhịp, để đến mức phải ngại ngùng trước cô gái trẻ khi nhận nhầm cả trăng thành pháo sáng của địch. Nhưng Nguyệt không chỉ hiện lên với tính cách thoải mái, tự nhiên, mà nàng cũng còn cả dáng vẻ e lệ, ngập ngừng khi ngồi cạnh một người đàn ông xa lạ, cô vẫn giữ cho mình những sự ý tứ rất duyên, Nguyệt lên ngồi ghế lái phụ "cô cố ý ngồi sát mép cửa, chiếc làn ôm gọn trong lòng, để lại giữa Lãm và cô một khoảng trống lớn", ánh mắt rụt rè, tò mò kín đáo ngắm xung quanh cái "căn nhà" của anh Lãm. Nguyệt quả thực khiến người ta yêu quá, thảo nào chị Tính cứ mãi nhắm cô cho cậu em trai, sợ cô bị anh lính nào đó cướp mất.

Dĩ nhiên rằng nếu Nguyệt chỉ đẹp và có tính tình vui vẻ, duyên dáng, trong sáng thì cô cũng không làm nên một nhân vật đặc sắc. Hơn hết, những cô gái trên chiến trường, thì vẻ đẹp của họ cũng luôn gắn liền với tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, sự nhiệt huyết trong, hăng hái trong nhiệm vụ. Dẫu rằng Lãm với Nguyệt không phải là đồng đội, cũng chưa từng phối hợp với nhau bao giờ, thế nhưng từ một cuộc gặp mặt tình cờ, họ đã trở thành những con người phối hợp ăn ý với nhau. Nguyệt đã bộc lộ được sự tự tin và tấm lòng nhiệt thành của mình khi luôn động viên anh lính lái xe về khả năng nhớ đường, quen thuộc địa hình của mình bằng chất giọng rất khảng khái"Anh cứ yên tâm, đoạn đường này em quen lắm". Không chỉ nói cô còn bộc lộ khả năng của mình bằng hành động, vừa chỉ đường cho Lãm đi đúng hướng, ở những chỗ bánh xe sục sâu quá Nguyệt kiêm luôn vai trò lơ xe nhanh chóng nhảy xuống làm "xi nhan" cho Lãm kéo xe lên. Đặc biệt, vốn dĩ cô gái chỉ muốn đi nhờ đến trước sông, thế nhưng bằng tấm lòng biết ơn và cảm tình với người lính lái xe cô đã nhiệt tình muốn theo xe qua sông, giúp anh vượt qua chỗ sông có nhiều nguy hiểm "anh đã cho em đi nhờ xe, lúc khó khăn lại bỏ anh ư". Một câu nói thể hiện sự nghĩa khí, vẻ chân chất, tấm lòng đẹp như trăng của Nguyệt.

Từ đây ta bắt đầu thấy Nguyệt lột xác, từ một cô gái nhẹ nhàng, duyên dáng bỗng trở thành một nữ chiến sĩ nhanh nhẹn, thông minh và quyết đoán. Bằng những kinh nghiệm lâu năm khi làm việc ở ngầm Đá Xanh cạnh con sông này, Nguyệt nhanh chóng tinh ý phát hiện ra tiếng máy bay trinh sát, đồng thời nhắc nhở cho Lãm về việc tắt đèn xe kẻo bóng sáng sẽ loang ra xa khắp mặt sông, tránh địch phát giác. Thế rồi với ấn tượng về một cô gái tỉ mỉ, sạch sẽ, biết chăm chút cho bản thân, cả người toát lên hơi thở trong ngần, lại càng thêm sâu sắc khi cô gái ấy bỗng "vội nhảy ùm xuống sông" một cách kiên quyết và dứt khoát, chấp nhận ướt, bẩn để dẫn lối cho xe của Lãm, nhanh nhẹn lội qua bên kia sông để giúp Lãm cột dây tời xe. Lúc này đây người ta mới phát hiện ra rằng Nguyệt không chỉ là một cô gái đẹp, duyên dáng, một cô công nhân làm đường, mà còn kiêm cả vai trò chiến sĩ, một chiến sĩ giữa tuyến đường Trường Sơn khắc nghiệt, đang vận dụng hết những sự thông minh, nhạy bén để phối hợp với đồng đội bảo vệ chiếc xe chở đầy quân nhu. Và như thế Nguyệt lại càng đẹp và càng sáng hơn, nước sông hay sự ướt át dường như lại càng rửa sáng thêm cái vẻ đẹp ẩn giấu trong tâm hồn của cô gái trẻ. Trong lúc nguy hiểm cận kề, Nguyệt lại càng không nghĩ gì đến bản thân, sự dũng cảm, kiên cường, tinh thần bất khuất, vì đất nước đã cho cô một sức mạnh phi thường để đẩy cái người đàn ông cao lớn ấy vào một góc nào đó "rất cứng và sâu", để bảo vệ anh khỏi những trận đánh tọa độ hung hiểm của địch, còn bản thân cô đứng chơi vơi bên ngoài mặc kệ sống chết. Nguyệt kiên quyết bảo vệ anh lính lái xe mới quen cùng chiếc xe chở đầy đồ quân sự với trái tim anh dũng, cứng rắn đinh ninh "Anh bị thương thì xe cũng mất, anh cứ nấp ở đó!". Đối mặt với nguy hiểm, mới thấy dù là đàn bà hay đàn ông người ta cũng có sự mạnh mẽ và liều lĩnh y như nhau, khi cần phải bảo vệ một điều gì đó quan trọng, mà ở đây không chỉ là chuyến hàng mà còn là đất nước, còn là kháng chiến đang trong những ngày khó khăn gian khổ. Không chỉ vậy Nguyệt còn là một đồng đội, nhanh nhẹn và biết phối hợp, khi thấy Lãm chạy ra bảo vệ xe, cô cũng lao ra nhanh chóng nhảy lên hàng ghế phụ, rồi ra sức chỉ đường cho Lãm trong đêm tối, đem hết những kinh nghiệm sở tại về con đường này trong cô để cùng chiến đấu. Nguyệt cứ nói "rành rọt như người đếm ở bên tai: "Anh ngoặt sang trái... Trước mặt anh có hố bom đấy... Chuẩn bị sắp lên một cái dốc có "cua"...". Có quãng nào khó đi và tối Nguyệt lại nhảy xuống đi dò đường trước để cho Lãm bám theo sau. Sau khi an toàn vượt qua được sự hung hiểm, Lãm mới nhận ra Nguyệt bị thương, máu chảy ướt cả một bên vai, thế nhưng Nguyệt đã cố nén chịu đau, người con gái mảnh dẻ, như hoa như sương ấy, không hề nhăn nhó, than thở mà theo anh một đường liên tục, lại càng chứng minh cho sự kiên cường, ý chí mạnh mẽ trong trái tim của Nguyệt. Điều đó càng làm Lãm cảm động và thêm cảm tình cô hơn, đặc biệt là đối với sự lạc quan, hồn nhiên khi cô nói "anh cứ yên tâm, vết thương chỉ xước ngoài da thôi. Từ giờ tới sáng em có thể lên đến tận trời được" để an ủi sự thương xót, áy náy trong lòng Lãm.

Cuối cùng, chắc phải nói về tình yêu trong lòng Nguyệt, thực không dễ dàng gì mà một cô gái lại dành cho người con trai chưa biết mặt thứ tình cảm thủy chung hàng mấy năm ròng không đổi như thế. Đó là một điểm sáng nổi bật nhất của nhân vật, đồng thời cũng chính là "hòn ngọc" mà Nguyễn Minh Châu muốn gửi gắm đến tất cả độc giả đọc truyện. Nhà văn muốn khẳng định điều gì thông qua nhân vật này, thì đó chỉ có thể là niềm tin, niềm yêu mạnh mẽ của cô gái, cũng như những hy vọng về một tương lai tốt đẹp, rằng một mai có thể gặp được Lãm, người yêu chưa từng thấy mặt, để cùng xây dựng những mộng ước hạnh phúc tuyệt vời. Mà xa hơn ấy chính là niềm tin vào kháng chiến một mai nhất định thành công, Bắc Nam sum họp một nhà, cô nhân công làm đường và anh lính lái xe trở thành đôi. Thú thực rằng thứ tình yêu thủy chung mà Nguyễn Minh Châu xây dựng cho Nguyệt, có vẻ hơi kỳ lạ giữa đời sống ngày nay, và khó có thể xảy ra. Thế nhưng trong thời chiến, khi gặp gỡ ít, xa cách nhiều, đặc biệt là sự khốc liệt của chiến tranh, tình yêu dần trở nên thiêng liêng và khác biệt, cùng với sức trẻ, lòng yêu nước, tinh thần chiến đấu không ngừng nghỉ, những con người trẻ tuổi còn cần thêm tình yêu để làm động lực cho cuộc kháng chiến trường kỳ, đó là một niềm hy vọng dẫu mỏng manh, nhưng rất đẹp, rất trân quý. Nguyệt cũng vậy, Lãm từng thắc mắc "Qua bấy nhiêu năm tháng sống giữa bom đạn và cảnh tàn phá những cái quý giá do chính bàn tay mình xây dựng nên, vậy mà Nguyệt vẫn không quên tôi sao? Trong tâm hồn người con gái bé nhỏ, tình yêu và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống, cái sợi chỉ xanh óng ánh ấy, bao nhiêu bom đạn dội xuống cũng không hề đứt không thể tàn phá nổi ư?". Những gian khó trong chiến tranh, chỉ càng làm cho mối dây tình cảm của Nguyệt thêm sâu sắc, càng chứng minh cho cái sức sống tiềm tàng mạnh mẽ, một tâm hồn giàu đẹp đã trở thành miền đất màu mỡ gieo hạt giống tình yêu với Lãm. Cũng chính tình cảm đặc biệt của Nguyệt dành cho mình mà Lãm đã có những trăn trở, bâng khuâng, đồng thời càng thêm tin tưởng vào tương lai, vững lòng hơn trong chiến đấu. Lãm chiến đấu hôm nay không chỉ vì đất nước, dân tộc, mà cũng còn vì cả tấm lòng của Nguyệt dành cho mình trong suốt những năm tháng qua, trở thành động lực, niềm tin vào một tương lai tươi đẹp của đất nước.

Mảnh trăng cuối rừng là một truyện ngắn với cấu tứ đơn giản, là những dòng ký ức của một anh lính lái xe về người con gái được đính ước, nhưng chưa từng gặp mặt. Cuộc gặp mặt tình cờ và đầy tự nhiên đã trở thành cơ hội khiến anh yêu và hiểu hơn về cô gái có cái tên rất đẹp - Nguyệt. Truyện ngắn cũng truyền tải một nội dung tư tưởng sâu sắc của Nguyễn Minh Châu về con người giữa chiến tranh rằng ở họ luôn có một "viên ngọc" tinh thần sáng chói, ẩn giữa làn bụi bom đạn, nhưng chưa bao giờ mất đi vẻ sáng đẹp, mà vẫn luôn được bảo vệ vững chắc trong tâm hồn. Ấy là niềm tin, niềm hy vọng, sức sống tiềm tàng mãnh liệt, vẻ đẹp của những tình yêu thủy chung, son sắt luôn kiên cường trước thực tại khắc nghiệt, khiến người ta không khỏi trân trọng và yêu quý.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học