10+ Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (điểm cao)
Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.
- Dàn ý Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù
- Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (mẫu 1)
- Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (mẫu 2)
- Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (mẫu 3)
- Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (mẫu 4)
- Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (mẫu 5)
- Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (mẫu 6)
- Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (mẫu 7)
10+ Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù (điểm cao)
Dàn ý Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù
I. Mở bài
1. Giới thiệu tác phẩm:
- “Chữ người tử tù” là một trong những tác phẩm nổi bật của nhà văn Nguyễn Tuân, được sáng tác vào cuối những năm 50 của thế kỷ XX.
- Tác phẩm phản ánh phẩm giá và khát vọng tự do của con người trong bối cảnh xã hội phong kiến, qua câu chuyện về một tử tù bị xử án và mối quan hệ giữa anh ta và người thầy dạy chữ.
2. Khái quát về vấn đề cần phân tích:
- Câu chuyện khắc họa một tình huống đầy bi kịch nhưng cũng đầy vẻ đẹp của phẩm hạnh và sự đấu tranh cho tự do. Tác phẩm thể hiện sự đối lập giữa cái đẹp của văn hóa chữ nghĩa và sự tàn bạo của xã hội phong kiến.
II. Thân bài
1. Giới thiệu về nhân vật chính - Huấn Cao
- Tính cách của Huấn Cao:
- Huấn Cao là một tử tù, một người kháng cự lại chế độ phong kiến, nhưng vẫn giữ được phẩm hạnh và lòng tự trọng cao.
- Anh ta là người có tài viết chữ rất đẹp và là một người được nhiều người nể phục, yêu mến.
- Dù bị kết án tử hình, Huấn Cao vẫn thể hiện sự kiên cường và không khuất phục trước bất công.
- Vị trí trong xã hội:
- Huấn Cao từng là một “người đứng đầu” trong xã hội cũ, nhưng vì chiến đấu chống lại chế độ phong kiến mà bị bắt và xử án.
2. Nhân vật viên quản ngục - Mối quan hệ với Huấn Cao
- Nhân vật viên quản ngục:
- Viên quản ngục là một người có quyền lực trong nhà tù, nhưng lại có khát vọng mãnh liệt sở hữu chữ đẹp của Huấn Cao. Hắn là người có tâm hồn khao khát nghệ thuật nhưng lại sống trong một xã hội đầy tàn bạo.
- Viên quản ngục đối diện với Huấn Cao trong một tình huống đầy căng thẳng: vừa muốn phục vụ cho chính quyền, vừa khao khát có được chữ Huấn Cao.
- Mối quan hệ giữa Huấn Cao và viên quản ngục:
- Viên quản ngục là người có tình cảm kính trọng Huấn Cao, mặc dù là người áp bức anh.
- Trong hoàn cảnh ấy, Huấn Cao vẫn giữ được lòng tự trọng, từ chối ký tên hay viết chữ vì anh không muốn bị sử dụng tài năng của mình phục vụ cho mục đích thấp hèn.
- Mối quan hệ giữa họ chuyển từ căng thẳng sang sự thấu hiểu và tôn trọng.
3. Chữ viết của Huấn Cao - Biểu tượng của tự do và phẩm giá
- Chữ viết của Huấn Cao:
- Chữ Huấn Cao không chỉ là một nét đẹp nghệ thuật mà còn là biểu tượng của tự do, của phẩm giá con người.
- Chữ Huấn Cao thể hiện được tài năng và tâm hồn cao thượng của một con người ngay cả khi anh ta đang phải đối mặt với cái chết.
- Ý nghĩa của chữ viết trong tác phẩm:
- Chữ viết không chỉ là một nghệ thuật đơn thuần mà còn là một biểu hiện của phẩm hạnh và lòng tự trọng.
- Việc Huấn Cao viết chữ cho viên quản ngục trước khi chết mang đến cho chúng ta một thông điệp về sự chiến thắng của cái đẹp, của tinh thần tự do trong một xã hội đầy tội ác và áp bức.
4. Cảm hứng nhân văn trong tác phẩm
- Tình người và phẩm giá:
- Tác phẩm “Chữ người tử tù” thể hiện rõ quan niệm của Nguyễn Tuân về vẻ đẹp của con người, vẻ đẹp của tinh thần tự do và sự kiên cường của những người tử tù.
- Câu chuyện khắc họa sự đấu tranh không chỉ là chống lại áp bức, mà còn là sự khẳng định giá trị của bản thân trong hoàn cảnh tăm tối.
- Bi kịch và vẻ đẹp của cuộc đời:
- Dù bị kết án tử hình, Huấn Cao không từ bỏ những giá trị nghệ thuật và phẩm hạnh. Anh vẫn giữ được vẻ đẹp của tâm hồn trong hoàn cảnh bi kịch.
- Chữ viết của Huấn Cao được viên quản ngục coi là “của báu”, thể hiện sự thấu hiểu và cảm phục của kẻ áp bức đối với người bị áp bức.
III. Kết bài
1. Tóm tắt lại nội dung và ý nghĩa của tác phẩm:
- “Chữ người tử tù” không chỉ là một câu chuyện về một tử tù và một viên quản ngục, mà là câu chuyện về giá trị nhân văn, về phẩm giá con người và sức mạnh của nghệ thuật.
- Tác phẩm phản ánh niềm tin vào sức mạnh của cái đẹp, cái thiện trong mọi hoàn cảnh, dù con người có phải đối mặt với cái chết.
2. Khẳng định giá trị của tác phẩm:
- Tác phẩm thể hiện tinh thần nhân văn sâu sắc, khẳng định sự bất tử của cái đẹp, cái thiện trong một xã hội đầy bất công.
- Nguyễn Tuân đã làm rõ giá trị văn hóa, nhân văn của dân tộc qua những hình ảnh giản dị mà đầy biểu tượng trong tác phẩm.
Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù - mẫu 1
Nguyễn Tuân là một bậc thầy của nghệ thuật ngôn từ, nổi tiếng với phong cách tài hoa, uyên bác. Chữ người tử tù (viết năm 1938, in trong tập Vang bóng một thời) là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của ông trước Cách mạng tháng Tám. Truyện ngắn này không chỉ thể hiện quan điểm nghệ thuật của Nguyễn Tuân mà còn ca ngợi vẻ đẹp của tài năng, khí phách và thiên lương cao cả.
Câu chuyện xoay quanh cuộc gặp gỡ kỳ lạ giữa Huấn Cao – một tử tù tài hoa, kiêu hùng – và viên quản ngục – một kẻ đại diện cho trật tự nhà tù nhưng lại mang trong mình tình yêu cái đẹp. Tác phẩm là sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa cái cao cả và cái tầm thường, qua đó tôn vinh vẻ đẹp của tài năng và nhân cách.
Huấn Cao là nhân vật trung tâm của tác phẩm, được Nguyễn Tuân khắc họa với ba phẩm chất nổi bật: tài hoa, khí phách và thiên lương cao đẹp.
Ông là người có tài viết chữ đẹp, chữ của ông “vuông lắm, đẹp lắm”, được nhiều người ngưỡng mộ. Chữ của Huấn Cao không chỉ đẹp về hình thức mà còn mang giá trị tinh thần: nó là biểu tượng của cái đẹp, của khí phách và lý tưởng sống cao quý. Chính vì thế, viên quản ngục – dù ở vị trí đối lập – cũng mong muốn có được chữ của ông như một báu vật.
Trước khi là một nghệ sĩ, ông là một người anh hùng dám đứng lên chống lại cường quyền. Dù bị bắt và sắp bị hành quyết, ông vẫn giữ khí phách ngang tàng, bất khuất: “đến cái chết cũng coi thường nữa là…” Trong nhà tù, ông không sợ hãi trước quyền lực, không nịnh bợ mà còn tỏ thái độ khinh bạc với quản ngục và lính áp giải.
Ban đầu, Huấn Cao không màng đến viên quản ngục, bởi ông cho rằng “trong thiên hạ, kẻ tiểu nhân thật nhiều”. Nhưng khi hiểu được tấm lòng của viên quản ngục, ông sẵn sàng tặng chữ – một món quà thiêng liêng. Ông không chỉ tặng chữ mà còn tặng cả một lời khuyên quý giá: “Ở đây lẫn lộn ta khuyên thầy Quản nên tìm về quê mà ở, thầy hãy thoát khỏi cái nghề này đi đã, rồi hãy nghĩ đến chơi chữ…”. Huấn Cao là mẫu hình lý tưởng của Nguyễn Tuân: một con người có tài, có khí phách và có tấm lòng cao đẹp.
Nếu Huấn Cao là hiện thân của cái đẹp, thì viên quản ngục lại là người biết trân trọng cái đẹp. Dù làm quan trong ngục, ông không tàn ác như những kẻ cai ngục khác mà lại yêu cái đẹp và có tâm hồn thanh cao. Ông hết lòng kính trọng Huấn Cao, sẵn sàng đối xử tử tế với một tử tù chỉ vì muốn có được chữ ông. Khi được Huấn Cao ban chữ, ông “khúm núm”, “run run bái lĩnh” – đây là hình ảnh đầy xúc động của một con người biết cúi đầu trước cái đẹp. Như vậy, viên quản ngục là một nhân vật rất đặc biệt: sống trong bóng tối nhưng lại hướng về ánh sáng. Ông chính là biểu tượng cho sự thức tỉnh của cái đẹp giữa chốn tù ngục u tối.
Cao trào của truyện là cảnh cho chữ – một trong những đoạn văn đẹp nhất của văn học Việt Nam. “Một cảnh tượng xưa nay chưa từng có: một người tù, cổ đeo gông, chân vướng xiềng, đang dậm tô nét chữ trên tấm lụa trắng tinh, căng trên mảnh ván gỗ thô bẩn, giữa một ngục tối đầy mùi hôi của phân chuột, phân gián…”. Ánh sáng của bó đuốc (tượng trưng cho cái đẹp) rọi sáng không gian ngục tù tối tăm (tượng trưng cho cái xấu, cái ác). Một tử tù (người sắp chết) lại là người ban phát cái đẹp, trong khi một viên quan coi ngục (kẻ có quyền lực) lại khúm núm xin nhận chữ. Đây là chiến thắng của cái đẹp trước cái xấu xa, của ánh sáng trước bóng tối, của thiên lương trước cường quyền. Cảnh cho chữ đã biến nhà tù – nơi giam giữ tội nhân – thành một “chốn thiêng liêng” để cái đẹp tỏa sáng.
Ngôn ngữ giàu hình ảnh, mang tính tạo hình cao: Những câu văn của Nguyễn Tuân giống như những nét vẽ của một bức tranh cổ, đầy màu sắc tương phản. Sử dụng bút pháp đối lập: Đối lập giữa ánh sáng – bóng tối, thiện – ác, cái đẹp – cái xấu. Nhân vật mang tính biểu tượng cao: Huấn Cao là hình mẫu của người nghệ sĩ tài hoa, bất khuất. Còn viên quản ngục là biểu tượng cho những con người biết trân trọng cái đẹp, dù sống trong môi trường ô uế.
Chữ người tử tù không chỉ là một câu chuyện về cái đẹp mà còn là một tuyên ngôn nghệ thuật của Nguyễn Tuân: cái đẹp có sức mạnh vượt lên trên mọi nghịch cảnh, ngay cả trong nơi tối tăm nhất, nó vẫn có thể tỏa sáng.
Qua hình tượng Huấn Cao, tác giả đã ca ngợi những con người có tài, có tâm và có khí phách. Đồng thời, qua nhân vật viên quản ngục, Nguyễn Tuân cũng gửi gắm niềm tin rằng cái đẹp luôn có sức lay động, có thể cảm hóa cả những con người tưởng chừng đã bị trói buộc bởi cường quyền. Dù đã gần một thế kỷ trôi qua, Chữ người tử tù vẫn là một tác phẩm xuất sắc, nhắc nhở chúng ta về giá trị vĩnh cửu của cái đẹp và thiên lương trong cuộc sống.
Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù - mẫu 2
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm nổi bật của Nguyễn Tuân, được sáng tác trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp. Câu chuyện diễn ra trong một nhà tù phong kiến, nơi một tử tù bị giam giữ và chờ đợi ngày bị hành quyết. Tuy nhiên, điều làm nên giá trị và sức hấp dẫn của tác phẩm chính là mối quan hệ đặc biệt giữa Huấn Cao, người tử tù, và viên quản ngục - người có nhiệm vụ canh giữ anh ta.
Tác phẩm không chỉ phản ánh một thời kỳ lịch sử đau thương mà còn là bài ca về tự do, về phẩm hạnh và về sự vĩnh cửu của cái đẹp qua chữ viết.
Huấn Cao là một nhân vật đầy phẩm hạnh và kiên cường. Dù đang phải đối diện với cái chết, anh vẫn giữ được vẻ đẹp của tâm hồn, một lòng kiên định và quyết không khuất phục trước chế độ phong kiến tàn bạo. Huấn Cao là một người có tài viết chữ đẹp, tài năng này đã khiến anh được mọi người nể phục, và viên quản ngục cũng vậy. Nhưng điều quan trọng hơn là anh giữ vững lòng tự trọng và sự kiên cường dù đang phải đối diện với án tử hình. Huấn Cao không chỉ là người có tài năng mà còn là một người dám đứng lên chống lại chế độ phong kiến. Anh không chỉ đấu tranh bằng sức mạnh mà bằng cả trí tuệ và phẩm hạnh. Dù bị kết án tử hình, Huấn Cao vẫn kiên định với lý tưởng sống của mình. Anh không hề sợ chết mà chỉ sợ phải đánh mất sự tự do và phẩm giá của bản thân.
Huấn Cao nổi tiếng với tài viết chữ đẹp, và chính chữ viết ấy là một trong những yếu tố làm nên sức hấp dẫn của tác phẩm. Chữ Huấn Cao không chỉ là nghệ thuật, mà là biểu tượng của tự do, của phẩm hạnh con người. Trong hoàn cảnh bị giam cầm, bị kết án tử hình, Huấn Cao vẫn giữ được sự tự do trong suy nghĩ và trong hành động, đặc biệt là trong cách anh từ chối không viết chữ cho viên quản ngục.
Viên quản ngục là một nhân vật đối lập với Huấn Cao, nhưng cũng mang trong mình một sự mâu thuẫn thú vị. Là người cai quản nhà tù, viên quản ngục là kẻ tàn bạo, nhưng lại khao khát có được chữ viết của Huấn Cao - một biểu tượng của cái đẹp và tự do. Viên quản ngục là một người có học thức, nhưng lại bị giam hãm trong xã hội phong kiến. Hắn khao khát sở hữu chữ Huấn Cao vì chữ của Huấn Cao không chỉ là tài năng, mà còn là biểu tượng của tự do, của phẩm giá mà hắn không có được trong cuộc sống của mình. Viên quản ngục không chỉ muốn có chữ Huấn Cao vì nó đẹp mà vì nó có một giá trị tinh thần, một sự vĩnh cửu trong đó. Viên quản ngục là người có quyền lực, nhưng đối diện với Huấn Cao, hắn lại trở nên nhu nhược và thiếu quyết đoán. Hắn có lòng kính trọng và yêu mến Huấn Cao nhưng không dám thừa nhận điều đó công khai. Mối quan hệ giữa họ trở nên phức tạp khi viên quản ngục xin Huấn Cao viết chữ cho mình, điều mà Huấn Cao không đồng ý. Mối quan hệ giữa họ phản ánh sự đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, giữa tự do và sự áp bức. Viên quản ngục cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại được khát vọng có được chữ Huấn Cao, mặc dù điều này đối với anh ta có thể đánh đổi bằng sự mất mát về lòng tự trọng.
Chữ viết của Huấn Cao là yếu tố quan trọng trong tác phẩm, không chỉ phản ánh tài năng nghệ thuật mà còn chứa đựng ý nghĩa sâu xa về phẩm hạnh con người. Chữ của Huấn Cao không phải là thứ có thể mua được bằng tiền bạc, mà là thứ chỉ có thể có được khi con người giữ được phẩm giá, sự trong sáng và tự do trong suy nghĩ. Trong cảnh ngục tù, Huấn Cao vẫn có thể giữ được sự tự do trong tâm hồn và trong hành động. Chữ viết của anh không chỉ là nghệ thuật mà là một hành động phản kháng lại sự áp bức của chế độ phong kiến. Dù phải đối mặt với cái chết, Huấn Cao vẫn không đánh mất giá trị của bản thân. Anh khẳng định rằng chữ viết của mình không thể bị làm nhục trong một môi trường tàn bạo như thế này. Khi viên quản ngục yêu cầu Huấn Cao viết chữ cho mình, ông ta đã hiểu rằng chữ Huấn Cao không chỉ là một tài năng, mà là một tài sản quý giá, một thứ có thể làm thay đổi cuộc đời mình. Tuy nhiên, viên quản ngục cũng hiểu rằng chỉ có một người thực sự xứng đáng mới có thể sở hữu chữ viết ấy.
Tác phẩm “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân mang đậm giá trị nhân văn, khẳng định rằng phẩm hạnh con người không bị tước đoạt bởi bất cứ hoàn cảnh nào, kể cả khi con người đối diện với cái chết. Huấn Cao không chỉ là một tử tù mà là biểu tượng của khát vọng tự do, của phẩm giá con người.
Tác phẩm mang đến thông điệp về sự kiên cường của con người trước cái chết, về việc giữ vững phẩm hạnh trong mọi hoàn cảnh. Huấn Cao thể hiện rõ ràng rằng, mặc dù phải đối mặt với cái chết, anh vẫn giữ được cái đẹp của tâm hồn, và chữ viết của anh cũng chính là biểu tượng cho sự bất tử của cái đẹp và tự do.
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Tuân, phản ánh sự đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, giữa cái đẹp và sự tàn bạo. Tác phẩm không chỉ ca ngợi vẻ đẹp của nghệ thuật, của chữ viết mà còn khẳng định giá trị phẩm hạnh, tự do của con người trong một xã hội phong kiến đầy áp bức. Chữ viết của Huấn Cao chính là sự kết tinh của cả tinh thần và nghệ thuật, là minh chứng cho sức mạnh của cái đẹp trong một hoàn cảnh đen tối.
Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù - mẫu 3
“Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân là một trong những tác phẩm nổi bật của ông, được viết vào những năm 1950. Câu chuyện diễn ra trong một nhà tù phong kiến, nơi một tử tù mang tên Huấn Cao phải đối mặt với án tử hình. Tuy nhiên, điều đặc biệt là Huấn Cao không chỉ là một tử tù bình thường, mà anh còn có tài viết chữ đẹp, và chữ của anh trở thành một biểu tượng của phẩm giá và tự do.
Huấn Cao là nhân vật chính của tác phẩm, một tử tù mang trong mình một vẻ đẹp về tinh thần và nhân cách, trái ngược với hoàn cảnh của anh - một người sắp phải đối mặt với cái chết.
Huấn Cao là người kiên cường, bất khuất. Mặc dù là một tử tù, Huấn Cao không sợ chết. Điều anh sợ hơn cả là sự mất đi phẩm giá, sự tự do và cái đẹp trong cuộc sống. Dù ở trong nhà tù, anh vẫn giữ vững niềm tin vào sự trong sạch của bản thân. Huấn Cao nổi tiếng với tài viết chữ đẹp. Chữ viết của anh không chỉ là nghệ thuật, mà còn là một sự phản kháng với xã hội phong kiến tàn bạo. Chữ viết của Huấn Cao là biểu tượng của sự tự do, của tinh thần bất khuất. Dù phải chết, Huấn Cao vẫn giữ chữ của mình như một thứ tài sản quý giá.
Dù đang chờ ngày bị hành quyết, Huấn Cao vẫn giữ vững lòng tự trọng và không để ai lợi dụng tài năng của mình. Khi viên quản ngục yêu cầu anh viết chữ, Huấn Cao đã từ chối, bởi anh không muốn chữ của mình bị làm nhục trong hoàn cảnh này.
Viên quản ngục là người giám sát và canh giữ Huấn Cao trong nhà tù, nhưng lại có một sự mâu thuẫn trong tâm hồn. Hắn là một người được coi là tàn bạo và có quyền lực, nhưng trong sâu thẳm, hắn lại rất yêu thích nghệ thuật và mong muốn sở hữu chữ của Huấn Cao.
Viên quản ngục dù là người áp bức, nhưng lại rất ngưỡng mộ tài viết chữ của Huấn Cao. Hắn thừa nhận rằng chữ của Huấn Cao đẹp một cách xuất sắc và muốn có nó như một “của báu”. Điều này thể hiện sự mâu thuẫn trong con người viên quản ngục: dù là người áp bức nhưng lại tôn trọng cái đẹp và tài năng.
Dù là kẻ cầm quyền trong nhà tù, viên quản ngục lại có sự kính trọng Huấn Cao. Hắn thấy được cái đẹp trong nhân cách của Huấn Cao và không muốn làm tổn hại đến chữ viết của người tử tù. Trong lòng viên quản ngục, Huấn Cao không chỉ là một kẻ phản kháng mà còn là một người có phẩm hạnh và tài năng cao quý.
Chữ viết của Huấn Cao không chỉ là một kỹ năng nghệ thuật, mà còn là một biểu tượng sâu sắc về tự do và phẩm giá con người. Dù đang trong nhà tù, Huấn Cao vẫn giữ cho mình một sự tự do tuyệt đối trong suy nghĩ và hành động. Việc anh từ chối viết chữ cho viên quản ngục là một hành động phản kháng rất mạnh mẽ. Huấn Cao không muốn chữ của mình bị lợi dụng trong một hoàn cảnh bất công. Chữ viết của Huấn Cao không phải là thứ có thể dễ dàng có được. Viên quản ngục hiểu rằng chữ Huấn Cao không chỉ là nghệ thuật, mà là biểu tượng của một phẩm giá cao quý. Vì thế, hắn hết sức tôn trọng và trân trọng yêu cầu của Huấn Cao.
Tác phẩm “Chữ người tử tù” không chỉ là một câu chuyện về một tử tù, mà còn là bài ca về phẩm hạnh con người, về khát vọng tự do và sự bất tử của cái đẹp. Tác phẩm khắc họa rõ nét sự kiên cường và phẩm hạnh của con người trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Huấn Cao, dù phải đối diện với cái chết, vẫn giữ vững được nhân cách và lòng tự trọng. Anh không bao giờ để cái chết hay những thế lực xấu xa chà đạp lên phẩm giá của mình. Câu chuyện giữa Huấn Cao và viên quản ngục cũng chính là sự đối lập giữa cái đẹp (chữ viết của Huấn Cao) và cái ác (chế độ phong kiến). Nhưng cuối cùng, cái đẹp và phẩm hạnh của Huấn Cao đã chiến thắng, dù nó không thể kéo dài mãi.
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm đầy tính nhân văn, khẳng định rằng phẩm giá con người và cái đẹp luôn chiến thắng trong mọi hoàn cảnh. Huấn Cao, một tử tù, không chỉ giữ cho mình phẩm giá mà còn để lại cho thế hệ sau một bài học về lòng kiên cường, về sự bất tử của cái đẹp và nghệ thuật. Chữ viết của Huấn Cao không chỉ là sự phản kháng với một chế độ tàn bạo mà còn là biểu tượng của tự do và khát vọng sống, dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất.
Tác phẩm của Nguyễn Tuân đã để lại cho người đọc những suy nghĩ sâu sắc về giá trị của con người và nghệ thuật, và đó chính là điểm làm cho “Chữ người tử tù” trở thành một tác phẩm bất hủ trong nền văn học Việt Nam.
Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù - mẫu 4
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Tuân, viết vào giai đoạn những năm 1950. Tác phẩm kể về một người tử tù tên Huấn Cao, người có tài viết chữ đẹp, và câu chuyện của anh trong những ngày cuối đời, đối diện với sự tàn bạo của xã hội phong kiến và sự tôn trọng của viên quản ngục đối với tài năng và phẩm hạnh của anh.
Nhân vật Huấn Cao là trung tâm của tác phẩm, đại diện cho những giá trị cao quý của con người. Dù trong hoàn cảnh khó khăn, anh vẫn giữ được phẩm giá và tôn thờ cái đẹp, thể hiện sự kiên cường và bất khuất của một con người tự do trong một xã hội áp bức.
Huấn Cao là một nhân vật đặc biệt, không phải chỉ bởi tài năng chữ viết mà bởi khí phách và phẩm hạnh của anh. Anh là một người yêu tự do, luôn khẳng định bản thân trong mọi hoàn cảnh. Huấn Cao không phải là một kẻ đối kháng với xã hội theo nghĩa thông thường, mà anh đấu tranh bằng chính nhân cách và sức mạnh tinh thần của mình.
Dù bị giam cầm trong nhà tù, bị kết án tử hình, Huấn Cao vẫn giữ được tự do trong tâm hồn. Tự do này thể hiện qua cách anh từ chối không để ai lợi dụng chữ của mình vào mục đích tồi bại. Đối với anh, chữ viết không chỉ là nghệ thuật mà còn là biểu tượng của nhân cách, của sự tự do. Trong những giây phút cuối đời, đối diện với cái chết, Huấn Cao không hề sợ hãi mà vẫn thể hiện sự thanh thản, kiên cường. Anh không cho phép bản thân bị xúc phạm khi viên quản ngục muốn lợi dụng tài năng chữ viết của anh để phục vụ cho mục đích cá nhân. Huấn Cao thể hiện phẩm giá của mình qua hành động từ chối viết chữ dù đó là cơ hội cuối cùng của anh. Quyết định này không phải là một hành động cá nhân mà là một thông điệp về giá trị của cái đẹp, của tự do, của phẩm hạnh con người.
Viên quản ngục là một nhân vật có sự mâu thuẫn lớn trong tâm hồn. Là người thực thi quyền lực, hắn được giao nhiệm vụ giam giữ và hành hạ tử tù, nhưng lại khát khao có chữ viết của Huấn Cao, một tài sản tinh thần quý giá. Sự mâu thuẫn này tạo nên chiều sâu cho nhân vật viên quản ngục. Viên quản ngục là một người có học thức và rất ngưỡng mộ tài năng chữ viết của Huấn Cao. Hắn không chỉ là người thực thi quyền lực mà còn là một người yêu nghệ thuật, khao khát có chữ Huấn Cao. Tuy nhiên, khát vọng này thể hiện một sự thiếu thốn tinh thần, khi hắn không thể có được cái đẹp trong cuộc sống của mình. Hắn kính trọng Huấn Cao không phải vì quyền lực mà vì nhân cách và tài năng của anh. Dù là kẻ áp bức, viên quản ngục vẫn nhìn thấy cái đẹp trong tâm hồn Huấn Cao. Hắn hiểu rằng chữ viết của Huấn Cao không phải là thứ có thể sở hữu dễ dàng, mà nó là biểu tượng của tự do và phẩm giá.
Từ một người chỉ làm theo lệnh của chế độ, viên quản ngục dần thay đổi nhận thức khi tiếp xúc với Huấn Cao. Hắn đã nhận ra rằng chính những cái đẹp trong cuộc sống, trong nghệ thuật, trong chữ viết mới là thứ đáng trân trọng, không phải quyền lực hay sức mạnh. Cuối cùng, viên quản ngục đã thành thật thừa nhận rằng Huấn Cao là người có giá trị hơn mọi thứ mà hắn từng có trong cuộc đời.
Chữ viết của Huấn Cao không chỉ đơn thuần là nghệ thuật, mà còn là một biểu tượng của tự do, của nhân cách, và là sự phản kháng với sự tàn bạo của xã hội phong kiến. Cái đẹp trong chữ viết của Huấn Cao vượt lên trên cái chết, vượt lên trên sự áp bức và bạo lực. Việc Huấn Cao từ chối viết chữ trong hoàn cảnh bị giam cầm và đối diện với cái chết chính là một hành động phản kháng. Anh không muốn chữ của mình bị làm nhục hay trở thành công cụ phục vụ cho cái xấu. Chữ viết của anh không phải là để thỏa mãn sự ích kỷ của người khác, mà là một tác phẩm nghệ thuật tự do, một biểu hiện của phẩm hạnh và lương tri. Chữ viết của Huấn Cao thể hiện phẩm giá và khát vọng sống. Dù chết, anh vẫn không cho phép mình bị mất đi phẩm giá. Chính trong việc từ chối viết chữ, Huấn Cao thể hiện sự không khuất phục và giữ vững phẩm hạnh trong mọi tình huống.
Tác phẩm “Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân mang một cảm hứng nhân văn sâu sắc, thể hiện niềm tin vào sự bất diệt của cái đẹp và phẩm hạnh con người. Mặc dù Huấn Cao là một tử tù, nhưng anh không phải là một con người thất bại hay chịu khuất phục. Anh là một biểu tượng của sự kiên cường, của khát vọng tự do, của cái đẹp trong cuộc sống.
Tác phẩm nhấn mạnh rằng phẩm giá con người không thể bị tước đoạt bởi cái chết. Cái đẹp và phẩm hạnh của Huấn Cao là những giá trị trường tồn, vượt lên trên sự tàn bạo của xã hội phong kiến. Tác phẩm của Nguyễn Tuân không chỉ là câu chuyện về một tử tù mà còn là bài ca ca ngợi vẻ đẹp của nhân cách con người trong hoàn cảnh khó khăn nhất. Huấn Cao vẫn giữ được phẩm hạnh và vẻ đẹp trong cuộc sống dù đang phải đối diện với cái chết.
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm không chỉ phản ánh cuộc đấu tranh giữa cái đẹp và cái ác mà còn là khẳng định về giá trị nhân phẩm, tự do và nghệ thuật. Nguyễn Tuân đã khắc họa một nhân vật Huấn Cao đầy phẩm giá, và qua đó, gửi gắm một thông điệp mạnh mẽ về sức mạnh của cái đẹp và sự bất diệt của những giá trị tinh thần. Chữ viết của Huấn Cao, dù không thể kéo dài mãi, nhưng chính nó đã làm sáng lên một phần tâm hồn con người, và sẽ mãi là biểu tượng của sự kiên cường, tự do trong một xã hội đầy tàn bạo.
Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù - mẫu 5
“Chữ người tử tù” là một tác phẩm mang đậm dấu ấn phong cách văn chương của Nguyễn Tuân, với những đặc sắc trong việc xây dựng nhân vật, miêu tả tâm lý và sử dụng ngôn ngữ nghệ thuật. Truyện kể về cuộc đối đầu giữa Huấn Cao, một tử tù có tài viết chữ đẹp, và viên quản ngục, một người cai ngục có học thức và đầy tham vọng. Câu chuyện diễn ra trong một nhà tù phong kiến, với cái chết cận kề của Huấn Cao, nhưng lại không chỉ là câu chuyện về cái chết mà còn là một cuộc đấu tranh giữa phẩm giá con người, tự do và quyền lực.
Huấn Cao là nhân vật trung tâm, mang nhiều phẩm chất cao đẹp, đặc biệt là trong bối cảnh xã hội phong kiến tàn bạo. Huấn Cao không chỉ là một tử tù đơn giản, mà là hình mẫu của một con người tự do về tinh thần và một tài năng nghệ thuật phi thường. Dù đang bị giam cầm trong ngục tối, Huấn Cao vẫn giữ được tinh thần tự do trong suy nghĩ và hành động. Anh không bị áp bức bởi hoàn cảnh, mà ngược lại, hoàn cảnh càng làm tôn lên sự kiên cường của nhân cách anh. Tự do của Huấn Cao không phải là tự do thể xác, mà là sự tự do trong tâm hồn, trong cách anh phản kháng lại sự bạo tàn của xã hội phong kiến qua chữ viết của mình. Chữ viết của Huấn Cao không chỉ là một nghệ thuật, mà là một phương tiện để anh khẳng định bản thân và phẩm giá của mình. Việc từ chối viết chữ cho viên quản ngục, dù đây có thể là cơ hội cuối cùng trong đời, chính là hành động phản kháng, là sự khẳng định rằng chữ viết không phải là công cụ để mua bán hay lợi dụng mà là một biểu tượng của sự tự do, của sự cao quý trong tâm hồn. Chữ viết của Huấn Cao mang trong mình một tinh thần bất diệt không thể bị vùi dập bởi bất kỳ quyền lực nào.
Viên quản ngục là nhân vật đối lập với Huấn Cao nhưng lại đầy mâu thuẫn trong nội tâm. Hắn là người đại diện cho chế độ phong kiến, thực thi quyền lực và áp bức những kẻ như Huấn Cao, nhưng trong sâu thẳm, viên quản ngục lại tôn trọng và thèm khát cái đẹp mà Huấn Cao sở hữu. Mặc dù là người cai quản nhà tù, viên quản ngục không tìm thấy sự thỏa mãn trong quyền lực hay sự tàn bạo của mình. Hắn khao khát sở hữu chữ của Huấn Cao không phải vì chữ đó mang lại lợi ích vật chất mà bởi chữ viết của Huấn Cao là một phần của cái đẹp vượt lên trên mọi điều kiện xã hội. Điều này cho thấy viên quản ngục, dù là người của chế độ, vẫn không thể thoát khỏi khát khao cái đẹp và cái chân, cái thiện. Viên quản ngục không chỉ đơn thuần là kẻ bạo tàn, mà là một con người có học thức, có những giá trị thẩm mỹ riêng biệt. Sự mâu thuẫn này càng làm nổi bật khát khao và sự tôn trọng của hắn đối với cái đẹp. Hắn không thể vượt qua cảm giác ngưỡng mộ đối với chữ viết của Huấn Cao, mặc dù ở địa vị của mình, hắn không thể nào thừa nhận điều đó một cách công khai. Hắn chấp nhận cúi đầu, thừa nhận sự cao quý của Huấn Cao trong khi vẫn tiếp tục giữ vai trò cai ngục.
Chữ viết của Huấn Cao là một phần không thể thiếu trong tác phẩm, vì nó không chỉ đại diện cho tài năng, mà còn là biểu tượng cho cái đẹp và sự phản kháng. Đối với Huấn Cao, chữ viết là một phần của tâm hồn, và nó có giá trị hơn cả sinh mạng của anh. Việc anh từ chối không viết chữ cho viên quản ngục không chỉ là việc giữ gìn phẩm hạnh cá nhân, mà còn là cuộc phản kháng chống lại chế độ áp bức. Chính trong khoảnh khắc cuối đời, Huấn Cao đã thực hiện một hành động thể hiện sức mạnh tinh thần vĩ đại, khẳng định rằng không gì có thể đánh mất được chân lý và cái đẹp trong bản chất con người. Việc từ chối viết chữ không phải là sự khước từ cá nhân mà là sự từ chối đối với xã hội phong kiến mà Huấn Cao đang sống. Anh không để chữ viết của mình bị biến thành công cụ của những người tàn bạo. Đó là một hành động phản kháng thầm lặng nhưng đầy mạnh mẽ, nhấn mạnh rằng nghệ thuật không phải là công cụ của quyền lực mà phải được giữ gìn trong sự tôn trọng và tự do.
Tác phẩm của Nguyễn Tuân là một bài ca về nhân phẩm, tự do và cái đẹp trong một xã hội đầy tội ác và bất công. Qua hình ảnh của Huấn Cao và viên quản ngục, tác giả muốn gửi gắm một thông điệp rằng chỉ có cái đẹp và phẩm giá con người mới có thể tồn tại mãi mãi, còn quyền lực, tàn bạo rồi sẽ qua đi.
-Dù phải đối diện với cái chết, Huấn Cao vẫn giữ vững phẩm giá và tự do trong suy nghĩ, hành động. Cái chết không thể làm tắt đi ngọn lửa của những giá trị nhân văn sâu sắc mà Huấn Cao thể hiện. Viên quản ngục, dù là đại diện cho chế độ phong kiến, vẫn có khát khao cái đẹp. Điều này chứng tỏ rằng cái đẹp luôn có một sức mạnh vô hình, vượt qua mọi tầng lớp xã hội và quyền lực. Nguyễn Tuân muốn khẳng định rằng cái đẹp có thể thay đổi con người và có thể phá vỡ những ràng buộc xã hội.
“Chữ người tử tù” không chỉ là câu chuyện về một tử tù và một viên quản ngục, mà còn là bài học về nhân phẩm, tự do và sức mạnh của cái đẹp. Nguyễn Tuân đã sử dụng ngòi bút của mình để khắc họa vẻ đẹp của con người trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, khẳng định rằng, trong xã hội nào đi nữa, con người vẫn có thể giữ vững phẩm giá và khát vọng tự do. Cái đẹp của Huấn Cao chính là sự chiến thắng của phẩm hạnh con người, là lời khẳng định rằng nghệ thuật và phẩm hạnh sẽ luôn tồn tại, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù - mẫu 6
“Chữ người tử tù” không chỉ là câu chuyện về một tử tù và người cai ngục trong xã hội phong kiến, mà còn là câu chuyện về nghệ thuật, sự sống, cái chết và khát khao vươn tới cái đẹp trong những điều kiện tăm tối nhất. Được viết trong thời kỳ đất nước đang trong quá trình đấu tranh, tác phẩm mang trong mình nhiều tầng nghĩa về sự đấu tranh nội tâm và tinh thần yêu cái đẹp vượt lên trên sự bạo tàn và cái chết.
Huấn Cao là một nhân vật nổi bật trong văn học Việt Nam, không chỉ vì tài năng mà còn vì nhân cách đặc biệt của anh. Khi đặt Huấn Cao vào trong hoàn cảnh tử tù, Nguyễn Tuân đã tạo nên một hình ảnh tượng trưng cho cái đẹp vĩnh hằng và sự bất khuất trong cuộc đấu tranh với xã hội tàn ác. Huấn Cao là một người không khuất phục dù cái chết cận kề. Dù bị kết án tử hình, anh vẫn giữ được phẩm giá và lòng tự trọng. Từ chối viết chữ cho viên quản ngục là một hành động bảo vệ cái đẹp của bản thân, thể hiện rằng, đối với anh, nghệ thuật và phẩm hạnh cao quý hơn cả sự sống. Huấn Cao không để chữ của mình bị lợi dụng, không để nghệ thuật trở thành công cụ của bạo quyền. Đây chính là tuyên ngôn của tự do, thể hiện sự không khuất phục của con người dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất. Mặc dù Huấn Cao có thể dễ dàng để lại một di sản chữ viết tuyệt đẹp, nhưng anh lại chọn cách từ chối. Đây không phải là sự từ chối ích kỷ, mà là sự từ chối với một ý thức sâu sắc rằng nghệ thuật không phải là thứ có thể mua bán hay bị lợi dụng. Điều này làm nổi bật sự khác biệt giữa Huấn Cao và viên quản ngục, giữa cái đẹp vĩnh cửu và cái tạm bợ của quyền lực.
Viên quản ngục là nhân vật có thể xem là đại diện cho cái xấu trong xã hội phong kiến, nhưng cũng là hình mẫu cho một người có những yếu đuối, khát khao cái đẹp và phẩm hạnh. Dù giữ vai trò là người áp bức, viên quản ngục lại là một người có học thức, và đặc biệt là một người yêu thích chữ viết. Hắn thừa nhận rằng chữ viết của Huấn Cao có giá trị hơn bất cứ quyền lực nào, và điều này khiến hắn rơi vào một mâu thuẫn lớn. Hắn vừa muốn giữ vững quyền lực của mình, vừa khao khát được sở hữu chữ của Huấn Cao – thứ mà hắn cho là điều tốt đẹp duy nhất trong cuộc đời tăm tối của mình. Trong một khoảnh khắc sâu sắc, viên quản ngục đã nhìn nhận rằng mình không thể lợi dụng Huấn Cao. Hắn đã từ bỏ ý định ép Huấn Cao viết chữ, thể hiện sự biết trân trọng cái đẹp trong một xã hội đầy sự áp bức và bạo tàn. Chính điều này tạo ra một sự đối lập mạnh mẽ giữa viên quản ngục và những người cai trị: hắn có thể là người của chế độ, nhưng vẻ đẹp và phẩm hạnh của Huấn Cao đã chạm đến lương tri và thay đổi nhận thức của hắn.
Chữ viết của Huấn Cao trong tác phẩm không đơn thuần là một công cụ nghệ thuật hay một phương tiện ghi chép mà là biểu tượng của cái đẹp vĩnh hằng. Việc Huấn Cao từ chối viết cho viên quản ngục không chỉ là hành động cá nhân mà còn là cuộc đấu tranh của nghệ thuật với sự tầm thường, là lời khẳng định rằng nghệ thuật và phẩm giá con người không thể bị hạ thấp. Chữ viết không chỉ là nghệ thuật mà là thể hiện tinh thần tự do của con người. Trong hoàn cảnh ngột ngạt của nhà tù, Huấn Cao đã khẳng định rằng chữ viết của anh không phải là công cụ phục vụ quyền lực mà là hành động bảo vệ cái đẹp, bảo vệ sự tự do trong suy nghĩ và phẩm hạnh. Chữ viết của anh là một tấm gương phản chiếu cái đẹp trong tâm hồn con người. Mặc dù Huấn Cao có thể chết, nhưng chữ viết của anh sẽ tồn tại mãi mãi như một biểu tượng của cái đẹp không thể bị tiêu diệt. Điều này mở ra một chiều sâu triết lý về sự bất tử của cái đẹp, rằng cái đẹp vượt lên trên tất cả, ngay cả cái chết. Mặc dù xã hội phong kiến tàn bạo có thể giết chết thân xác của Huấn Cao, nhưng nghệ thuật của anh vẫn bất diệt trong lòng người đời.
Cái chết của Huấn Cao không phải là một kết thúc bi thảm mà là một hành động cuối cùng khẳng định phẩm giá con người. Cái chết ở đây không chỉ là sự ra đi của một cá nhân mà là sự thể hiện của tinh thần phản kháng, khát khao tự do và sự bất diệt của cái đẹp. Dù phải đối mặt với cái chết, Huấn Cao vẫn không khuất phục. Anh không để cái chết của mình trở thành một sự hạ thấp mà là hành động bảo vệ những giá trị cao quý. Đây chính là sự bất diệt của nhân phẩm và tự do, một thông điệp mạnh mẽ rằng con người có thể bị giết, nhưng không thể bị khuất phục. Tác phẩm thể hiện rằng khát vọng cái đẹp luôn tồn tại, dù trong hoàn cảnh tăm tối nhất. Chữ viết của Huấn Cao không chỉ là nghệ thuật mà còn là lời mời gọi về một cuộc sống đẹp đẽ hơn, vượt lên trên sự tăm tối và áp bức của xã hội phong kiến.
“Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân không chỉ đơn thuần là câu chuyện về một tử tù, mà là bài ca ca ngợi cái đẹp và nhân phẩm con người. Qua hình ảnh Huấn Cao và viên quản ngục, tác giả đã gửi gắm một thông điệp sâu sắc về sự phản kháng với áp bức, tôn vinh nghệ thuật và tự do. Cái chết của Huấn Cao là biểu tượng cho sự bất diệt của cái đẹp và phẩm giá con người, nhấn mạnh rằng trong bất kỳ hoàn cảnh nào, người ta vẫn có thể giữ vững tự do và phẩm giá của mình.
Bài văn phân tích nghệ thuật bài Chữ người tử tù - mẫu 7
“Chữ người tử tù” được viết bởi Nguyễn Tuân, tác phẩm này không chỉ là một câu chuyện về một tử tù và viên quản ngục mà còn là một bài ca về nghệ thuật, tự do, và cái đẹp trong một xã hội phong kiến đầy áp bức. Chúng ta sẽ không chỉ nhìn vào sự kiện chính của câu chuyện mà còn đào sâu vào các tầng ý nghĩa ẩn sau mỗi nhân vật và chi tiết trong tác phẩm.
Nguyễn Tuân là bậc thầy trong việc khắc họa những nhân vật có chiều sâu, đầy mâu thuẫn. Huấn Cao và viên quản ngục là hai nhân vật chính, nhưng điểm đặc biệt trong tác phẩm là cách Nguyễn Tuân xây dựng mối quan hệ và sự đối lập giữa họ.
Huấn Cao không chỉ là một người tử tù sắp chết, mà anh còn là một nghệ sĩ với tài năng viết chữ đẹp, và đặc biệt, anh là biểu tượng của sự tự do không thể bị chế độ phong kiến vùi dập. Việc anh từ chối viết chữ cho viên quản ngục không phải là một hành động hẹp hòi, mà là sự khẳng định nghệ thuật không thể bị xâm phạm, không thể bị lợi dụng như một công cụ của quyền lực. Chữ viết của Huấn Cao không chỉ đơn giản là nghệ thuật, mà là biểu tượng của tự do và phẩm giá. Từ chối viết chữ có thể được nhìn nhận là hành động tuyệt vọng của một tử tù, nhưng ngược lại, nó chính là sự khẳng định bản lĩnh của một người nghệ sĩ, người không bao giờ để nghệ thuật trở thành công cụ của quyền lực.
Viên quản ngục, mặc dù là kẻ áp bức, nhưng lại có tình yêu mãnh liệt với nghệ thuật, đặc biệt là chữ viết. Trong khi làm nhiệm vụ của một kẻ cai ngục, viên quản ngục lại có một khát khao mãnh liệt được chiêm ngưỡng và sở hữu chữ của Huấn Cao. Sự đối lập này thể hiện một sự mâu thuẫn nội tâm sâu sắc: một mặt hắn phải duy trì quyền lực và sự tàn nhẫn của chế độ, mặt khác hắn không thể ngừng khao khát cái đẹp mà Huấn Cao sở hữu. Khát vọng nghệ thuật của viên quản ngục không phải là sự thừa nhận của một kẻ ngưỡng mộ nghệ thuật, mà là sự cảm thụ tinh tế về cái đẹp, điều mà một người làm công tác cai ngục không thể dễ dàng bộc lộ ra ngoài. Điều này cho thấy, dù trong hoàn cảnh khó khăn, mọi người vẫn có thể tìm thấy cái đẹp, dù họ có thể ở trong một hệ thống bạo lực và áp bức.
Nguyễn Tuân đã chọn không gian nhà tù như là nơi đối diện giữa cái sống và cái chết, giữa cái xấu và cái đẹp, để thể hiện những mâu thuẫn trong con người Huấn Cao và viên quản ngục. Nhà tù, nơi chứa đựng cái chết, lại là nền tảng để cái đẹp bùng nổ.
Cái chết cận kề của Huấn Cao không phải là sự kết thúc của một đời người, mà chính là đỉnh điểm của sự tự do tinh thần. Huấn Cao dù sắp chết nhưng vẫn sống trong tự do về tư tưởng và phẩm giá. Anh không để cái chết làm mất đi cái đẹp tinh thần trong cuộc sống. Việc anh từ chối viết chữ chính là hành động khẳng định rằng nghệ thuật, phẩm hạnh không thể bị chà đạp bởi cái chết. Sự tôn thờ cái đẹp trong một không gian u ám và đầy bạo lực chính là thông điệp mạnh mẽ mà Nguyễn Tuân muốn truyền tải. Chữ viết của Huấn Cao xuất hiện như một vệt sáng giữa không gian tối tăm của nhà tù, thể hiện rằng dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, cái đẹp vẫn có thể tồn tại và vươn lên.
Một trong những yếu tố nổi bật trong tác phẩm là sự đối lập giữa cái đẹp và cái ác, giữa nghệ thuật và quyền lực. Sự đối lập này tạo ra một tình huống xung đột gay gắt giữa Huấn Cao và viên quản ngục. Huấn Cao là người sống theo nguyên tắc và tự do của nghệ thuật. Việc từ chối viết chữ cho viên quản ngục chính là từ chối sự xâm phạm của quyền lực đối với cái đẹp. Anh khẳng định rằng nghệ thuật không phải là công cụ phục vụ cho những mục đích thấp kém như thỏa mãn tham vọng cá nhân hay quyền lực. Chính vì vậy, hành động không viết chữ cho viên quản ngục lại mang một thông điệp rất mạnh mẽ về lòng tự trọng và sự tự do của nghệ sĩ. Viên quản ngục, đại diện cho quyền lực áp bức, nhưng lại khao khát sở hữu chữ của Huấn Cao. Khát khao này không phải là tham vọng thông thường mà là sự ngưỡng mộ đối với cái đẹp và tài năng mà Huấn Cao sở hữu. Sự mâu thuẫn nội tâm này làm nổi bật sự đối lập giữa cái đẹp và cái ác: trong khi Huấn Cao, mặc dù là tử tù, nhưng vẫn giữ được sự trong sáng và phẩm giá, thì viên quản ngục, mặc dù là người cai ngục có quyền lực, lại mất đi phẩm hạnh trong việc phải phục tùng quyền lực.
Tác phẩm không chỉ dừng lại ở câu chuyện của một tử tù và viên quản ngục mà còn là một triết lý nhân văn sâu sắc về cuộc sống, cái chết và cái đẹp. Huấn Cao không chỉ là một con người, mà là biểu tượng của cái đẹp vĩnh cửu. Dù phải đối mặt với cái chết, Huấn Cao vẫn giữ được phẩm giá và tinh thần nghệ sĩ. Chữ của anh, tuy chỉ còn lại trong ký ức, nhưng sẽ vĩnh viễn bất tử trong tâm hồn những người yêu nghệ thuật. Nguyễn Tuân muốn nói rằng cái đẹp là vô cùng quý giá và không thể bị tiêu diệt bởi cái chết. Mặc dù bị giam cầm trong nhà tù, Huấn Cao vẫn thể hiện được sự tự do về tinh thần, khẳng định rằng dù cơ thể có thể bị giam cầm nhưng tinh thần, phẩm giá và nghệ thuật không thể bị kiềm chế. Qua đó, tác phẩm gửi gắm thông điệp rằng sự tự do tinh thần là vô giá, không gì có thể tước đoạt được.
“Chữ người tử tù” của Nguyễn Tuân không chỉ là câu chuyện về một tử tù, mà là một bài ca về cái đẹp, sự tự do và nhân cách con người trong một xã hội phong kiến đầy bạo tàn. Qua hình ảnh của Huấn Cao và viên quản ngục, tác giả khẳng định rằng cái đẹp và nghệ thuật không chỉ có giá trị cao quý mà còn là biểu tượng của sự bất diệt, không thể bị tàn phá bởi quyền lực hay cái chết.
Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:
- Bài văn phân tích nghệ thuật của bài Những ngôi sao xa xôi
- Bài văn phân tích nghệ thuật đoạn 3 Tây Tiến
- Bài văn phân tích nghệ thuật xây dựng nhân vật lão Hạc
- Bài văn nghị luận bài Đại cáo bình Ngô
- Bài văn nghị luận bài Đất nước
Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.
Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.
- Giải Tiếng Anh 12 Global Success
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Smart World
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Friends Global
- Lớp 12 Kết nối tri thức
- Soạn văn 12 (hay nhất) - KNTT
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - KNTT
- Giải sgk Toán 12 - KNTT
- Giải sgk Vật Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Hóa học 12 - KNTT
- Giải sgk Sinh học 12 - KNTT
- Giải sgk Lịch Sử 12 - KNTT
- Giải sgk Địa Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - KNTT
- Giải sgk Tin học 12 - KNTT
- Giải sgk Công nghệ 12 - KNTT
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - KNTT
- Giải sgk Âm nhạc 12 - KNTT
- Giải sgk Mĩ thuật 12 - KNTT
- Lớp 12 Chân trời sáng tạo
- Soạn văn 12 (hay nhất) - CTST
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - CTST
- Giải sgk Toán 12 - CTST
- Giải sgk Vật Lí 12 - CTST
- Giải sgk Hóa học 12 - CTST
- Giải sgk Sinh học 12 - CTST
- Giải sgk Lịch Sử 12 - CTST
- Giải sgk Địa Lí 12 - CTST
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - CTST
- Giải sgk Tin học 12 - CTST
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - CTST
- Giải sgk Âm nhạc 12 - CTST
- Lớp 12 Cánh diều
- Soạn văn 12 Cánh diều (hay nhất)
- Soạn văn 12 Cánh diều (ngắn nhất)
- Giải sgk Toán 12 Cánh diều
- Giải sgk Vật Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hóa học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Sinh học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Lịch Sử 12 - Cánh diều
- Giải sgk Địa Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - Cánh diều
- Giải sgk Tin học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Công nghệ 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - Cánh diều
- Giải sgk Âm nhạc 12 - Cánh diều


Giải bài tập SGK & SBT
Tài liệu giáo viên
Sách
Khóa học
Thi online
Hỏi đáp

