10+ Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín (điểm cao)
Tổng hợp 10+ Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín điểm cao, hay nhất giúp học sinh có thêm tài liệu tham khảo để viết văn hay hơn.
10+ Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín (điểm cao)
Dàn ý Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín
I. Mở bài:
- Giới thiệu về tác giả Hàn Mặc Tử: nhà thơ tài hoa, có phong cách thơ độc đáo, lãng mạn nhưng mang màu sắc u buồn.
- Giới thiệu bài thơ Mùa xuân chín: một bức tranh thiên nhiên và con người mùa xuân đẹp đẽ, tràn đầy sức sống nhưng cũng chất chứa nỗi niềm hoài niệm, tiếc nuối.
- Nêu cảm nhận chung: bài thơ không chỉ miêu tả cảnh xuân mà còn gợi lên những cảm xúc tinh tế, sâu lắng trong lòng người.
II. Thân bài:
1. Bức tranh thiên nhiên mùa xuân rực rỡ, căng tràn sức sống:
- Hình ảnh mùa xuân được khắc họa qua những chi tiết gợi cảm:
+ Làn nắng ửng, khói mơ tan, mái nhà tranh lấm tấm vàng → cảnh sắc mùa xuân nhẹ nhàng, nên thơ.
+ Sột soạt gió trêu tà áo biếc → nhân hóa thiên nhiên, gợi lên sự sống động, tinh nghịch của gió.
+ Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời → cách so sánh độc đáo, gợi hình ảnh bát ngát, mềm mại của cánh đồng cỏ.
+ Thiên nhiên mùa xuân được miêu tả vừa có hình ảnh, màu sắc vừa có âm thanh (tiếng ca thôn nữ).
2. Hình ảnh con người trong bức tranh mùa xuân:
- Những cô thôn nữ trẻ trung, tươi tắn, tràn đầy sức sống (bao cô thôn nữ hát trên đồi).
- Đám xuân xanh – hình ảnh hoán dụ chỉ những người con gái đang độ xuân thì.
- Nhưng mùa xuân của tuổi trẻ không tồn tại mãi, họ cũng phải theo chồng, rời xa những ngày vui chơi vô tư (có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi).
3. Sự hòa quyện giữa cảnh và tình, tâm trạng nhân vật trữ tình:
- Cảnh xuân tươi đẹp gắn liền với những hoài niệm về quá khứ.
- Tiếng ca vang vọng giữa thiên nhiên, nhưng lại phảng phất sự tiếc nuối (hổn hển như lời của nước mây).
- Nhân vật trữ tình nhớ về một người con gái năm xưa với câu hỏi tu từ đầy bâng khuâng:
“Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”
→ Ký ức tươi đẹp chợt ùa về nhưng đã bị thời gian làm phai mờ, để lại nỗi tiếc nuối khôn nguôi.
III. Kết bài:
- Khẳng định lại giá trị nội dung và nghệ thuật của bài thơ:
+ Bài thơ vừa vẽ nên một bức tranh xuân rực rỡ, tràn đầy sức sống vừa chất chứa những suy tư về sự trôi chảy của thời gian.
+ Ngôn ngữ thơ giàu hình ảnh, âm thanh, màu sắc; sử dụng nhiều biện pháp nghệ thuật như nhân hóa, ẩn dụ, hoán dụ, từ láy gợi hình.
- Cảm nhận cá nhân: Mùa xuân chín không chỉ là một bài thơ về thiên nhiên mà còn gợi lên triết lý nhân sinh sâu sắc – vẻ đẹp luôn gắn liền với sự tàn phai, tuổi trẻ luôn có những điều dang dở, tiếc nuối.
Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín - mẫu 1
Dưới ngòi bút tài hoa của Hàn Mặc Tử, bài thơ “Mùa xuân chín” hiện lên như một bức tranh thiên nhiên vừa rực rỡ vừa đượm chút man mác buồn. Thiên nhiên và con người trong bài thơ đều đang ở độ chín, độ viên mãn nhất của tuổi trẻ và mùa xuân, nhưng ẩn sau đó là một nỗi tiếc nuối trước sự trôi chảy của thời gian.
Khổ thơ đầu tiên mở ra một khung cảnh mùa xuân êm đềm với những hình ảnh giàu sức gợi. “Làn nắng ửng” là ánh nắng dịu dàng, tươi tắn, báo hiệu một ngày xuân mới. “Khói mơ tan” gợi lên hình ảnh làn khói nhẹ vương trên những mái nhà tranh, tạo nên một không gian mơ hồ, huyền ảo. Hai câu thơ tiếp theo đưa người đọc đến với những chuyển động tinh tế của thiên nhiên: “Sột soạt gió trêu tà áo biếc / Trên giàn thiên lí bóng xuân sang.” Cơn gió mùa xuân tinh nghịch như một chàng trai trêu đùa tà áo xanh biếc của người con gái. Hình ảnh giàn thiên lý xuất hiện như một nét chấm phá làm tăng thêm vẻ thơ mộng của bức tranh xuân. Cả không gian bừng lên sắc xuân, tràn đầy sức sống.
Sang khổ thơ thứ hai, thiên nhiên không còn tĩnh lặng mà đã trở nên sôi động hơn với hình ảnh “sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời”. Cỏ xuân xanh mướt trải dài đến tận chân trời, như những con sóng lăn tăn nhấp nhô trong gió. Trên nền thiên nhiên ấy, những cô thôn nữ vui tươi cất tiếng hát trên đồi, tiếng hát của họ hòa cùng mùa xuân, tạo nên một khung cảnh thanh bình, rộn ràng. Nhưng giữa niềm vui ấy, nhà thơ bất chợt nhắc đến “ngày mai trong đám xuân xanh ấy / Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi...” Một nốt trầm vang lên giữa bản nhạc tươi vui, như một lời nhắc nhở về quy luật của cuộc đời: thanh xuân rồi cũng sẽ qua, con người rồi cũng phải bước vào những giai đoạn khác của cuộc sống.
Khổ thơ thứ ba tiếp tục phát triển nỗi niềm ấy nhưng thông qua những cảm nhận tinh tế về âm thanh. “Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi”, một hình ảnh độc đáo khi Hàn Mặc Tử không chỉ miêu tả tiếng hát mà còn khiến nó mang hình dáng, như đang lơ lửng giữa không trung. “Hổn hển như lời của nước mây” diễn tả cảm giác gấp gáp, khắc khoải, như thể tiếng ca đang muốn níu giữ điều gì đó sắp trôi qua. Và rồi, nó “thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc”, như một lời tâm sự, một tiếng lòng sâu lắng. Cả khổ thơ như một bức tranh âm thanh đầy cảm xúc, vừa da diết, vừa phóng khoáng, vừa tràn đầy tâm trạng của nhân vật trữ tình.
Và rồi, ở khổ thơ cuối, nỗi nhớ quê hương, nỗi nhớ về những con người xưa cũ bỗng trào dâng. Hình ảnh “khách xa gặp lúc mùa xuân chín” mở ra một sự đối lập: trong khi thiên nhiên đang vào độ viên mãn, thì con người lại đang bâng khuâng, hoài niệm về một quá khứ đã xa. “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc / Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?” Câu hỏi tu từ này không chỉ là một lời thắc mắc đơn thuần, mà còn là sự day dứt, là khao khát muốn níu giữ những gì đẹp đẽ của tuổi trẻ, của ký ức. Nhưng mùa xuân chín rồi cũng sẽ tàn, như cái nắng chang chang báo hiệu một sự đổi thay không thể tránh khỏi.
“Mùa xuân chín” không chỉ đơn thuần là một bài thơ tả cảnh mà còn chứa đựng một nỗi niềm nhân sinh sâu sắc. Mùa xuân trong thiên nhiên cũng chính là mùa xuân của đời người – tươi đẹp, rực rỡ nhưng lại ngắn ngủi. Hàn Mặc Tử đã tinh tế đưa vào từng câu chữ nỗi bâng khuâng, tiếc nuối trước sự trôi đi của thời gian, khiến bài thơ không chỉ đẹp về mặt hình ảnh mà còn thấm đượm ý vị triết lý.
Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín - mẫu 2
Dưới ngòi bút tài hoa của Hàn Mặc Tử, “Mùa xuân chín” hiện lên như một bức tranh tràn đầy sắc xuân và tình xuân, gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc bâng khuâng, xao xuyến. Bài thơ không chỉ khắc họa vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn chở nặng tâm trạng của con người trước dòng chảy thời gian, khi sắc xuân đang độ rực rỡ nhất cũng là lúc ẩn chứa những dấu hiệu của tàn phai.
Ngay từ khổ thơ đầu tiên, bức tranh xuân hiện ra với những gam màu tươi sáng, ấm áp:
“Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lí bóng xuân sang.”
Những hình ảnh giàu chất thơ như “làn nắng ửng”, “khói mơ tan” hay “mái nhà tranh lấm tấm vàng” đã vẽ nên một khung cảnh thôn quê thanh bình, nơi ánh nắng xuân nhẹ nhàng rải lên từng mái nhà, từng nhành cây ngọn cỏ. Cách sử dụng từ ngữ tinh tế giúp không gian trở nên mơ màng, huyền ảo, như thể tất cả đều đang thấm đượm hương sắc của mùa xuân. Đặc biệt, chi tiết “sột soạt gió trêu tà áo biếc” không chỉ gợi lên âm thanh của thiên nhiên mà còn làm hiện lên hình ảnh thiếu nữ duyên dáng trong sắc xuân nồng nàn.
Khổ thơ thứ hai tiếp tục mở rộng không gian bức tranh xuân, từ những mái nhà tranh thấp thoáng đến những triền cỏ xanh mướt, nơi những cô thôn nữ cất lên tiếng hát:
“Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi...”
Thiên nhiên lúc này không còn tĩnh lặng mà đã bắt đầu chuyển động, sức sống tràn trề của mùa xuân được thể hiện qua hình ảnh “sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời”, gợi lên sự mênh mông, rộng lớn của không gian. Trong bối cảnh ấy, những cô gái thôn quê hiện lên với sức sống rực rỡ, đầy mộng mơ. Thế nhưng, niềm vui xuân ấy lại phảng phất một chút tiếc nuối khi nhà thơ chợt nhận ra quy luật của cuộc đời: “Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi...”. Niềm vui xuân bỗng chốc trở nên mong manh khi tuổi trẻ dần trôi qua, khi những cô gái ngây thơ hôm nay rồi cũng sẽ bước vào những ngã rẽ mới của cuộc đời.
Sang khổ thơ thứ ba, bài thơ chuyển từ cảnh sắc thiên nhiên sang chiều sâu của tâm hồn, khi tiếng hát của những cô thôn nữ vang vọng giữa không gian rộng lớn:
“Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây...”
Hình ảnh “tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi” là một nét đặc sắc trong thơ Hàn Mặc Tử, khi âm thanh không chỉ được lắng nghe bằng tai mà còn có thể cảm nhận qua thị giác. Tiếng hát ấy vừa tràn đầy sức sống, vừa chứa đựng những niềm vui hồn nhiên, lại vừa thấp thoáng nỗi niềm man mác. Cụm từ “hổn hển như lời của nước mây” gợi lên một âm thanh vừa tha thiết, vừa lửng lơ, như chính tâm trạng của con người trước xuân thì – vừa háo hức, vừa lo âu về những đổi thay tất yếu của cuộc đời.
Nếu ba khổ thơ đầu tiên tràn đầy sắc xuân và tình xuân, thì đến khổ cuối, bài thơ lại lắng xuống trong một nỗi bâng khuâng hoài niệm:
“Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?’”
Hình ảnh “khách xa” có thể hiểu là chính nhà thơ, người đang đứng trước khung cảnh xuân chín, chợt nhớ về quê nhà. “Mùa xuân chín” không chỉ là thời điểm đẹp nhất của mùa xuân mà còn là biểu tượng cho sự trưởng thành, cho những đổi thay không thể tránh khỏi. Trong khoảnh khắc ấy, một câu hỏi cất lên đầy xao xuyến: “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc / Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”. Câu hỏi tu từ này như một lời tự vấn, bộc lộ nỗi nhớ nhung về một hình ảnh trong quá khứ, đồng thời ẩn chứa một nỗi lo âu về sự phôi phai của thời gian.
“Mùa xuân chín” không chỉ đơn thuần là bức tranh thiên nhiên tươi đẹp mà còn là một bức tranh tâm trạng. Nhà thơ đã khéo léo kết hợp giữa tả cảnh và tả tình, để qua những hình ảnh đầy chất thơ, người đọc có thể cảm nhận được niềm vui, nỗi buồn, sự tiếc nuối và nỗi nhớ quê nhà. Đó chính là nét độc đáo của Hàn Mặc Tử, khi ông không chỉ viết về mùa xuân mà còn viết về dòng chảy vô hình của thời gian, về sự biến đổi của con người trong từng khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc đời.
Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín - mẫu 3
Hàn Mặc Tử, với hồn thơ tài hoa và nhạy cảm, đã vẽ nên bức tranh mùa xuân đầy sức sống nhưng cũng đượm buồn trong bài thơ Mùa xuân chín. Ở đó, thiên nhiên rực rỡ, con người hồn nhiên vui tươi, nhưng thấp thoáng sau những hình ảnh ấy là nỗi bâng khuâng trước sự chảy trôi của thời gian, của tuổi trẻ.
Ngay từ khổ thơ đầu tiên, cảnh xuân hiện lên với vẻ đẹp tinh khôi và đầy sức gợi. “Làn nắng ửng” báo hiệu một ngày xuân tươi sáng, ấm áp. “Khói mơ tan” tạo nên một không gian mơ màng, như một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng. Trên nền thiên nhiên ấy, những mái nhà tranh xuất hiện với sắc vàng lấm tấm, làm tăng thêm vẻ giản dị, yên bình của làng quê. Nhưng điểm nhấn đặc biệt trong khổ thơ lại nằm ở hình ảnh “sột soạt gió trêu tà áo biếc”. Hàn Mặc Tử không đơn thuần tả gió mà nhân hóa nó, biến gió thành một chàng trai tinh nghịch đang đùa vui cùng mùa xuân. “Tà áo biếc” có thể hiểu là màu áo của người con gái nhưng cũng có thể là màu xanh tươi của thiên nhiên. Hình ảnh này khiến bức tranh xuân trở nên mềm mại, giàu chất thơ hơn. Và rồi, nhà thơ kết lại khổ thơ bằng câu “Trên giàn thiên lí bóng xuân sang.” Một câu thơ ngắn nhưng lại mang nhiều ý nghĩa. Giàn thiên lý nở hoa cũng là lúc mùa xuân thực sự đã đến, lan tỏa khắp không gian.
Nếu khổ thơ đầu là những nét chấm phá nhẹ nhàng, thì sang khổ thứ hai, cảnh xuân trở nên rộng lớn, sinh động hơn. Hình ảnh “sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời” gợi lên một không gian bao la, bát ngát. Cỏ xuân không đứng yên mà dường như đang chuyển động, nhấp nhô như những con sóng nhỏ. Trong khung cảnh ấy, “bao cô thôn nữ hát trên đồi”, mang đến bầu không khí vui tươi, rộn ràng. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài, bởi ngay sau đó, nhà thơ đã khéo léo đưa vào một nốt trầm: “Ngày mai trong đám xuân xanh ấy / Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…”. Nếu như thiên nhiên vẫn mãi xanh tươi, thì con người lại không thể ở mãi trong mùa xuân. Những cô thôn nữ hôm nay còn vui hát, nhưng ngày mai, có người sẽ rời bỏ tuổi trẻ, bước vào cuộc sống hôn nhân. Một chút bâng khuâng, một chút tiếc nuối đã len lỏi vào trong từng câu chữ, khiến bức tranh xuân không chỉ đẹp mà còn sâu lắng.
Không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng thị giác, nhà thơ còn lắng nghe và thu nhận những âm thanh của nó. “Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi”, một hình ảnh thật độc đáo. Tiếng ca không chỉ vang vọng mà còn có hình dáng, như đang treo lơ lửng giữa không gian. “Hổn hển như lời của nước mây”, so sánh này làm cho tiếng ca trở nên gấp gáp, tha thiết hơn, như thể đang muốn nói điều gì đó trước khi tan vào thinh không. Và rồi, nó “thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc”, như một lời tâm sự dịu dàng nhưng đầy cảm xúc. Khổ thơ không chỉ tả tiếng hát, mà còn gợi lên cả tâm trạng của nhân vật trữ tình. Đó là sự lắng nghe, là nỗi niềm đồng điệu với thiên nhiên, là cảm giác mong manh trước sự hữu hạn của thời gian.
Và rồi, đến khổ thơ cuối, nhân vật trữ tình dường như không còn đắm chìm trong cảnh xuân nữa, mà hướng về quá khứ, về những kỷ niệm đã xa. “Khách xa gặp lúc mùa xuân chín / Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng”, một câu thơ đầy tâm trạng. “Mùa xuân chín” là mùa xuân đẹp nhất, viên mãn nhất, nhưng đồng thời cũng mang ý nghĩa rằng mùa xuân sắp qua. Chính trong thời điểm ấy, lòng người bất chợt trỗi dậy những nỗi nhớ. Hình ảnh “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc / Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?” là một câu hỏi nhưng thực ra lại không mong đợi câu trả lời. Đó là một ký ức, một nỗi hoài niệm về một người con gái nào đó của quá khứ, về một thời đã xa. Câu thơ không chỉ gợi ra hình ảnh lao động nhọc nhằn mà còn gợi lên sự đổi thay của cuộc đời. Phải chăng người chị ấy vẫn còn đó, hay đã đi xa? Còn mùa xuân của chị ấy, của tác giả, có còn tươi nguyên như ngày trước?
Mùa xuân chín không chỉ là một bài thơ miêu tả cảnh sắc mùa xuân mà còn chất chứa trong đó bao triết lý nhân sinh sâu sắc. Mùa xuân đẹp nhưng không mãi mãi, tuổi trẻ rực rỡ nhưng cũng không thể níu giữ. Chính sự hòa quyện giữa vẻ đẹp thiên nhiên và nỗi niềm con người đã khiến bài thơ trở nên đặc biệt. Hàn Mặc Tử đã không chỉ viết về một mùa xuân bên ngoài, mà còn viết về một mùa xuân trong tâm hồn, một mùa xuân của ký ức, của những điều đã qua nhưng vẫn còn vẹn nguyên trong lòng người.
Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín - mẫu 4
Bài thơ “Mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử là một bức tranh thiên nhiên tràn đầy sức sống nhưng ẩn chứa trong đó những nỗi niềm man mác về thời gian và kỷ niệm. Bài thơ không chỉ tái hiện vẻ đẹp của mùa xuân mà còn thể hiện những rung động sâu sắc trong tâm hồn nhà thơ trước cảnh sắc và dòng chảy vô tận của cuộc đời.
Ngay từ những câu thơ đầu tiên, cảnh sắc mùa xuân hiện lên với vẻ đẹp thanh khiết, nhẹ nhàng và thơ mộng. “Trong làn nắng ửng: khói mơ tan” – câu thơ mở đầu đã khắc họa một không gian tràn ngập ánh sáng xuân, nơi những làn khói bồng bềnh tan dần trong nắng sớm. Hình ảnh “đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng” gợi lên nét bình dị, thân thương của làng quê. Không gian ấy càng thêm mềm mại, uyển chuyển khi có “sột soạt gió trêu tà áo biếc”, gió xuân nhẹ nhàng đùa vui cùng cảnh vật, làm giàn thiên lý trở nên sinh động hơn. Tất cả tạo nên một bức tranh xuân đầy màu sắc, âm thanh, tràn trề sức sống.
Không chỉ thiên nhiên, con người cũng xuất hiện trong sự hòa hợp với cảnh sắc. Những cô thôn nữ cất tiếng hát vang trên đồi, giữa bạt ngàn sóng cỏ xanh tươi “gợn tới trời”. Hình ảnh “bao cô thôn nữ hát trên đồi” không chỉ miêu tả cảnh sinh hoạt thường ngày mà còn gợi lên một mùa xuân của tuổi trẻ, của niềm vui và khát vọng. Thế nhưng, niềm vui ấy không kéo dài mãi. Nhà thơ chợt nhận ra rằng “ngày mai trong đám xuân xanh ấy / Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”, một câu thơ như một lời nhắc nhở về sự vận động không ngừng của thời gian. Mùa xuân của đất trời rồi cũng sẽ qua, tuổi trẻ con người cũng không thể ở mãi trong niềm vui vô tư lự.
Nhà thơ lắng nghe tiếng ca trên lưng chừng núi, một âm thanh vang vọng nhưng cũng chất chứa những nỗi niềm. “Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi / Hổn hển như lời của nước mây” – âm thanh ấy vừa nhẹ nhàng vừa tha thiết, như một khúc hát của thiên nhiên, như tâm trạng bâng khuâng của con người trước thời gian. “Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc”, câu thơ vẽ lên hình ảnh một con người đang trầm tư, lắng nghe tiếng hát của mùa xuân mà chợt nhận ra những biến đổi đang diễn ra quanh mình.
Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, nhà thơ “sực nhớ làng”. Nỗi nhớ đến bất chợt, không báo trước nhưng lại tha thiết vô cùng. “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc / Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?” – câu hỏi vang lên không chỉ để nhắc nhớ một bóng dáng quen thuộc mà còn thể hiện nỗi băn khoăn, tiếc nuối. Mùa xuân có thể vẫn rực rỡ, cảnh vật có thể vẫn tươi đẹp, nhưng liệu con người có còn như xưa? Thời gian đã làm thay đổi bao điều, những hình ảnh quen thuộc trong ký ức liệu còn vẹn nguyên?
Bài thơ “Mùa xuân chín” không chỉ là một bức tranh thiên nhiên rực rỡ mà còn là sự chiêm nghiệm về thời gian và ký ức. Hàn Mặc Tử đã vẽ nên một mùa xuân vừa đẹp đẽ vừa man mác buồn, để từ đó, ta nhận ra rằng không có gì là vĩnh viễn, mọi thứ rồi cũng đổi thay theo quy luật tự nhiên. Nhưng chính những kỷ niệm, những hình ảnh còn đọng lại trong lòng mới là điều đáng trân quý nhất.
Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín - mẫu 5
Bài thơ “Mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử là một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp nhưng ẩn chứa trong đó những nỗi niềm man mác về thời gian và ký ức. Mùa xuân trong thơ không chỉ là thời khắc của đất trời mà còn là biểu tượng cho tuổi trẻ, tình yêu và cả những hoài niệm xa xăm.
Mở đầu bài thơ, khung cảnh mùa xuân hiện lên với ánh sáng rực rỡ và không gian đầy chất thơ:
“Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.”
Hình ảnh “làn nắng ửng” gợi lên sắc xuân dịu dàng, tươi sáng. “Khói mơ tan” như một làn sương huyền ảo bao phủ không gian, làm cảnh vật trở nên mơ màng, bảng lảng. Những mái nhà tranh “lấm tấm vàng” khiến ta liên tưởng đến màu của nắng xuân vương trên những mái nhà quê bình dị, thân thương.
Thiên nhiên mùa xuân không chỉ hiện ra qua sắc màu mà còn có cả âm thanh và sự chuyển động đầy tinh nghịch:
“Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lí bóng xuân sang.”
Cơn gió xuân “trêu tà áo biếc” như một chàng trai tinh nghịch đang đùa vui cùng cô gái, làm cho bức tranh xuân thêm phần sống động. Giàn thiên lý vươn lên, đón lấy ánh xuân, như một dấu hiệu báo hiệu thời khắc mùa xuân đang thực sự “chín”.
Nếu ở khổ đầu, thiên nhiên là trung tâm thì đến khổ thơ tiếp theo, con người xuất hiện với niềm vui rộn ràng:
“Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời,
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;”
Những cánh đồng cỏ xanh mướt tràn đầy sức sống, trải dài đến tận chân trời. Những cô thôn nữ cất tiếng hát vang trên đồi, hòa mình vào thiên nhiên. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài mãi mãi, bởi trong niềm hân hoan vẫn phảng phất chút bâng khuâng:
“- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi...”
Từ “xuân xanh” không chỉ nói về mùa xuân của thiên nhiên mà còn là mùa xuân của tuổi trẻ. Nhưng rồi, theo quy luật của thời gian, tuổi xuân ấy cũng phải bước sang một giai đoạn mới, nơi những cô gái phải rời xa tuổi thơ vô tư để bước vào cuộc sống gia đình.
Đến khổ thơ thứ ba, bài thơ chuyển sang một trạng thái cảm xúc khác – lắng đọng hơn, sâu sắc hơn:
“Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây...”
Tiếng hát không còn vang vọng rộn ràng mà trở nên “vắt vẻo”, lơ lửng trên lưng chừng núi. Âm thanh ấy như một lời tâm sự, như một nỗi niềm thổn thức giữa thiên nhiên rộng lớn. Có lẽ, đó không chỉ là tiếng hát mà còn là tiếng lòng của chính nhà thơ, khi đứng trước vẻ đẹp của mùa xuân mà chợt nhận ra sự hữu hạn của thời gian.
Và rồi, trong giây phút ấy, nhà thơ chợt nhớ về quê nhà:
“Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”
Hình ảnh “khách xa” chính là nhà thơ – một người lữ khách đang đi giữa mùa xuân, nhưng lòng lại hoài niệm về quá khứ. Câu hỏi “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc” không chỉ là một sự nhớ nhung về một người cụ thể mà còn là nỗi băn khoăn về sự thay đổi của thời gian. Cảnh vật có thể vẫn thế, nhưng con người liệu có còn như xưa?
Bài thơ “Mùa xuân chín” là một bản giao hưởng của thiên nhiên và tâm hồn, nơi mùa xuân không chỉ hiện hữu trong cảnh sắc mà còn trong lòng người. Qua những hình ảnh đầy chất thơ, Hàn Mặc Tử không chỉ vẽ lên một mùa xuân tràn đầy sức sống mà còn gửi gắm vào đó những suy tư sâu lắng về sự trôi chảy của thời gian và những kỷ niệm đẹp đẽ không thể níu giữ.
Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín - mẫu 6
Hàn Mặc Tử, với hồn thơ tài hoa và nhạy cảm, đã vẽ nên bức tranh mùa xuân đầy sức sống nhưng cũng đượm buồn trong bài thơ Mùa xuân chín. Ở đó, thiên nhiên rực rỡ, con người hồn nhiên vui tươi, nhưng thấp thoáng sau những hình ảnh ấy là nỗi bâng khuâng trước sự chảy trôi của thời gian, của tuổi trẻ.
Ngay từ khổ thơ đầu tiên, cảnh xuân hiện lên với vẻ đẹp tinh khôi và đầy sức gợi:
Trong làn nắng ửng, khói mơ tan,
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lí bóng xuân sang.
Một ngày xuân tươi sáng, ấm áp hiện lên với “làn nắng ửng” và “khói mơ tan”, tạo nên không gian mơ màng như một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng. Trên nền thiên nhiên ấy, “sột soạt gió trêu tà áo biếc” là hình ảnh giàu chất thơ, vừa gợi lên sự duyên dáng của thiếu nữ, vừa thể hiện sự tinh nghịch của ngọn gió mùa xuân. Và rồi, nhà thơ kết lại khổ thơ bằng câu “Trên giàn thiên lí bóng xuân sang.”, một câu thơ ngắn nhưng mang nhiều ý nghĩa: thiên lý nở hoa cũng là lúc mùa xuân thực sự đã đến, lan tỏa khắp không gian.
Nếu khổ thơ đầu là những nét chấm phá nhẹ nhàng, thì sang khổ thứ hai, cảnh xuân trở nên rộng lớn, sinh động hơn:
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời,
Bao cô thôn nữ hát trên đồi.
Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…
Hình ảnh “sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời” vẽ nên một không gian bao la, bát ngát, làm nền cho những cô thôn nữ vui tươi, hồn nhiên ca hát. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài, bởi ngay sau đó, nhà thơ đã khéo léo đưa vào một nốt trầm: “Ngày mai trong đám xuân xanh ấy / Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…”. Nếu như thiên nhiên vẫn mãi xanh tươi, thì con người lại không thể ở mãi trong mùa xuân. Những cô thôn nữ hôm nay còn vui hát, nhưng ngày mai, có người sẽ rời bỏ tuổi trẻ, bước vào cuộc sống hôn nhân. Một chút bâng khuâng, một chút tiếc nuối đã len lỏi vào trong từng câu chữ, khiến bức tranh xuân không chỉ đẹp mà còn sâu lắng.
Không chỉ cảm nhận mùa xuân bằng thị giác, nhà thơ còn lắng nghe và thu nhận những âm thanh của nó:
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây…
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây…
Hình ảnh “tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi” thật độc đáo. Tiếng ca không chỉ vang vọng mà còn có hình dáng, như đang treo lơ lửng giữa không gian. “Hổn hển như lời của nước mây” làm cho tiếng ca trở nên gấp gáp, tha thiết hơn, như thể đang muốn nói điều gì đó trước khi tan vào thinh không. Và rồi, nó “thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc”, như một lời tâm sự dịu dàng nhưng đầy cảm xúc. Khổ thơ không chỉ tả tiếng hát, mà còn gợi lên cả tâm trạng của nhân vật trữ tình. Đó là sự lắng nghe, là nỗi niềm đồng điệu với thiên nhiên, là cảm giác mong manh trước sự hữu hạn của thời gian.
Và rồi, đến khổ thơ cuối, nhân vật trữ tình dường như không còn đắm chìm trong cảnh xuân nữa, mà hướng về quá khứ, về những kỷ niệm đã xa:
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
Chị ấy, năm nay còn gánh thóc,
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?
Một câu thơ đầy tâm trạng. “Mùa xuân chín” là mùa xuân đẹp nhất, viên mãn nhất, nhưng đồng thời cũng mang ý nghĩa rằng mùa xuân sắp qua. Chính trong thời điểm ấy, lòng người bất chợt trỗi dậy những nỗi nhớ. Hình ảnh “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc / Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?” là một câu hỏi nhưng thực ra lại không mong đợi câu trả lời. Đó là một ký ức, một nỗi hoài niệm về một người con gái nào đó của quá khứ, về một thời đã xa. Câu thơ không chỉ gợi ra hình ảnh lao động nhọc nhằn mà còn gợi lên sự đổi thay của cuộc đời. Phải chăng người chị ấy vẫn còn đó, hay đã đi xa? Còn mùa xuân của chị ấy, của tác giả, có còn tươi nguyên như ngày trước?
Mùa xuân chín không chỉ là một bài thơ miêu tả cảnh sắc mùa xuân mà còn chất chứa trong đó bao triết lý nhân sinh sâu sắc. Mùa xuân đẹp nhưng không mãi mãi, tuổi trẻ rực rỡ nhưng cũng không thể níu giữ. Chính sự hòa quyện giữa vẻ đẹp thiên nhiên và nỗi niềm con người đã khiến bài thơ trở nên đặc biệt. Hàn Mặc Tử đã không chỉ viết về một mùa xuân bên ngoài, mà còn viết về một mùa xuân trong tâm hồn, một mùa xuân của ký ức, của những điều đã qua nhưng vẫn còn vẹn nguyên trong lòng người.
Xem thêm các bài văn mẫu hay khác:
- Cảm nhận bài thơ Mùa xuân chín khổ 1
- Cảm nhận bài thơ Quê hương của Đỗ Trung Quân
- Cảm nhận bài thơ Thuyền và biển
- Cảm nhận bài thơ Trăng ơi từ đâu đến
- Cảm nhận bài thơ Việt Bắc
Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.
Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.
- Giải Tiếng Anh 12 Global Success
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Smart World
- Giải sgk Tiếng Anh 12 Friends Global
- Lớp 12 Kết nối tri thức
- Soạn văn 12 (hay nhất) - KNTT
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - KNTT
- Giải sgk Toán 12 - KNTT
- Giải sgk Vật Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Hóa học 12 - KNTT
- Giải sgk Sinh học 12 - KNTT
- Giải sgk Lịch Sử 12 - KNTT
- Giải sgk Địa Lí 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - KNTT
- Giải sgk Tin học 12 - KNTT
- Giải sgk Công nghệ 12 - KNTT
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - KNTT
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - KNTT
- Giải sgk Âm nhạc 12 - KNTT
- Giải sgk Mĩ thuật 12 - KNTT
- Lớp 12 Chân trời sáng tạo
- Soạn văn 12 (hay nhất) - CTST
- Soạn văn 12 (ngắn nhất) - CTST
- Giải sgk Toán 12 - CTST
- Giải sgk Vật Lí 12 - CTST
- Giải sgk Hóa học 12 - CTST
- Giải sgk Sinh học 12 - CTST
- Giải sgk Lịch Sử 12 - CTST
- Giải sgk Địa Lí 12 - CTST
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - CTST
- Giải sgk Tin học 12 - CTST
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - CTST
- Giải sgk Âm nhạc 12 - CTST
- Lớp 12 Cánh diều
- Soạn văn 12 Cánh diều (hay nhất)
- Soạn văn 12 Cánh diều (ngắn nhất)
- Giải sgk Toán 12 Cánh diều
- Giải sgk Vật Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hóa học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Sinh học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Lịch Sử 12 - Cánh diều
- Giải sgk Địa Lí 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục KTPL 12 - Cánh diều
- Giải sgk Tin học 12 - Cánh diều
- Giải sgk Công nghệ 12 - Cánh diều
- Giải sgk Hoạt động trải nghiệm 12 - Cánh diều
- Giải sgk Giáo dục quốc phòng 12 - Cánh diều
- Giải sgk Âm nhạc 12 - Cánh diều