10+ Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ (điểm cao)

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ

1. Mở bài

- Nói về tình yêu thương của mẹ.

- Giới thiệu sơ qua về kỷ niệm.

2. Thân bài

- Giới thiệu sơ qua về cuộc sống khi còn nhỏ.

- Kỷ niệm bắt nguồn từ con búp bê của cô bạn hàng xóm.

- Chỉ vì suy nghĩ non nớt và đố kỵ nên tôi đã phạm lỗi sai là lấy cắp đồ của người khác.

- Khi bị mẹ phát hiện và trách phạt, tôi không hề nhận ra lỗi sai mà còn cãi lại mẹ.

- Nhưng, bất ngờ xảy ra, mẹ dùng chiếc áo quý giá của mình để làm con búp bê khác cho tôi và dạy tôi hiểu rằng mình đã hành động sai và không thành thực.

- Chỉ khi tôi nhìn thấy sự mệt mỏi của mẹ sau một đêm thức trắng, tôi mới thấm thía và hiểu rằng mẹ vẫn yêu thương tôi theo cách của mẹ.

Quảng cáo

- Tôi trả lại đồ và xin lỗi mẹ.

3. Kết bài

- Khẳng định lại những cảm xúc về kỷ niệm và những cảm nhận sâu sắc hơn về kỷ niệm khi đã trưởng thành hơn.

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ - mẫu 1

Nếu có ai hỏi về điều em tự hào nhất trong cuộc sống, em sẽ nói rằng đó là sự có mặt của mẹ. Mẹ không chỉ là người em yêu thương nhất, mà còn là người em mãi mãi kính trọng và trân trọng.

Trong cuộc sống, mẹ luôn quan tâm, lo lắng cho em từ những điều nhỏ nhất, từ bữa ăn, giấc ngủ, học tập đến đời sống tình cảm. Sự quan tâm, che chở và bảo vệ con cái dường như là bản năng tự nhiên nhất của mẹ. Em luôn nhớ một lần đi chợ cùng mẹ. Ngày đó là một buổi sáng chủ nhật tươi đẹp, mẹ đưa em đi chợ trên chiếc xe đạp cũ để mua thực phẩm, rau củ và vài con gà về nuôi trong vườn. Buổi đi chợ đó thật vui vẻ, em được mẹ dắt đi khắp chợ, cùng mẹ mua đủ thứ cần thiết và thưởng thức bữa sáng tại một góc nhỏ của chợ đông vui.

Quảng cáo

Trên đường về nhà, bất ngờ trời mưa rào, vì không mang theo áo mưa và xung quanh không có nơi để mua áo mưa, mẹ đã sử dụng chiếc túi bóng từ giỏ đồ để che cho em. Mẹ sau đó cởi chiếc áo chống nắng của mình để khoác lên em, che chắn những giọt nước mưa. Dù chiếc áo nâu bạc màu của mẹ ướt đẫm, nhưng hình ảnh đó khiến em thấu hiểu tình thương của mẹ. Khi về đến nhà, mẹ không quan tâm đến bản thân mình mà ngay lập tức lấy khăn khô và quần áo sạch để giúp em thay đồ, tránh bị ướt. Tận tâm như vậy, em không kìm lòng được sự ấm áp và yêu thương dành cho mẹ. Em mang quần áo khô cho mẹ và giúp mẹ cất đồ mới mua vào tủ.

Mẹ luôn hiện hữu, tận tâm yêu thương con hơn chính bản thân. Sự hạnh phúc của em là được làm con của mẹ, điều em tự hào nhất.

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ - mẫu 2

Em chào đời trong vòng tay ấm áp của gia đình, với sự chăm sóc đầy tình thương từ bố, mẹ và ông bà. Mặc dù em quý trọng mọi người thân yêu trong gia đình, nhưng người phụ nữ em yêu thương nhất vẫn là mẹ.

Quảng cáo

Mẹ em là một bà nội trợ như hàng nghìn người phụ nữ khác. Nhưng trong trái tim em, mẹ không chỉ là người phụ nữ bình thường, mà còn là cô tiên trong truyền thuyết, là người phụ nữ tuyệt vời nhất. Với bố thường xuyên đi công tác xa nhà, mẹ trở thành người quán xuyến mọi công việc và chăm sóc, dạy bảo hai chị em em. Mẹ với tình yêu thương, sự nghiêm túc và dịu dàng của mình, đã nuôi dưỡng chúng em lớn lên. Trong những kỷ niệm, có một khoảnh khắc về mẹ mà em mãi không quên.

Một lần em bị ốm, cơn sốt kéo dài làm em suy sụp suốt một đêm dài. Trong đêm đen ấy, mẹ không nghỉ nổi, ngồi bên giường thay khăn lạnh và kiểm tra nhiệt độ cho em. Mẹ không ngừng an ủi em bằng những lời động viên, khuyến khích. Giọng nói của mẹ như làn sóng dịu dàng, làm dịu đi cảm giác mệt mỏi của em. Sáng dậy, em vẫn thấy mẹ ân cần bên giường, hỏi em cảm thấy thế nào. Lúc ấy, em tràn đầy hạnh phúc. Em muốn ôm mẹ và khóc, nhưng nhìn thấy đôi mắt mẹ thâm quầng vì thiếu ngủ, em lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Em cảm nhận hạnh phúc lớn nhất là có mẹ bên cạnh, dù có khó khăn, mệt mỏi, chỉ cần mẹ ở bên, em cảm thấy cuộc sống trở nên nhẹ nhàng, dễ dàng hơn. Tình yêu thương dành cho mẹ không ngừng nở rộ trong trái tim em. Em hứa sẽ cố gắng học tốt, trở thành con ngoan để mẹ có thể tự hào.

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ - mẫu 3

Mẹ là người luôn che chở và yêu thương chúng ta, ngay cả khi chúng ta trưởng thành. Nhưng trong hành trình lớn lên, tôi cũng từng làm cho mẹ buồn, như bao người khác.

Tôi ra đời trong một ngôi làng nghèo. Thời thơ ấu, mọi người chỉ có thể chi trả vài đồng tiền. Một trăm đồng có thể mua hai viên kẹo, là niềm vui lớn với tôi. Do cuộc sống khó khăn, đồ chơi là niềm mơ ước của tôi. Thế nhưng, cô bạn láng giềng có một chiếc búp bê tuyệt vời, với mái tóc vàng óng ả, mặc chiếc váy công chúa rực rỡ và độ vương miện lấp lánh. Tôi ngắm nhìn con búp bê đó mỗi khi có cơ hội, nhưng cô bạn nói, 'Mày muốn à? Còn lâu tao mới cho mày mượn.' Tôi tỏ ra buồn bã và cảm thấy ghen tị.

Vậy là sau vài ngày, khi nhà cô bạn vắng, tôi phát hiện con búp bê ở trên giá sách. Tôi không kìm được lòng, bước vào và ngắm nhìn nó. Không chờ đợi, tôi mang nó về và giấu dưới gối. Cảm giác ao ước của tôi bắt đầu trở thành hiện thực, nhưng cũng là lúc tôi cảm thấy hối hận. Buổi tối, khi chuẩn bị đi ngủ, mẹ tôi phát hiện chiếc gối hơi mới lật lên và thấy con búp bê. Mẹ hỏi tôi: 'Con lấy con búp bê này ở đâu?' Tôi lừa dối, nói rằng mình nhặt được trên đường về nhà. Mẹ tỏ ra tức giận, gắt lên: 'Tại sao con lại nói dối?' Tôi cảm thấy cuống quýt nhưng vẫn kiên quyết: 'Con nhặt được mà!'. Mẹ tôi vội vàng trừng phạt tôi.

Tôi khóc lớn vì đây là lần đầu tiên mẹ đánh tôi, mặc dù mẹ tôi là người nóng tính. Mặt mẹ đỏ bừng, giọng nói đầy thất vọng: 'Mẹ dạy con lấy cắp đồ của người khác sao? Con búp bê này của Trang, mẹ thấy nó khoe với con rồi.' Lúc đó, tôi nghĩ rất đơn giản và cảm thấy như mẹ không quan trọng tới tôi. Tôi gắt lên: 'Vì mẹ không mua búp bê cho con, bạn con ai cũng có đồ chơi đẹp, nên con lấy của nó thôi. Mẹ không thương con gì cả!'. Thấy mẹ khóc, tôi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mẹ. Lúc đó, tôi không hiểu vì sao mẹ lại khóc cho đến khi trưởng thành hơn.

Bố tôi làm việc xa, chỉ còn ba mẹ và em trai tôi ở nhà. Cuộc sống trở nên khó khăn khi em trai thường xuyên ốm. Mẹ vừa làm việc, vừa phải chăm sóc tôi và em trai, cuộc sống rất khó khăn. Mẹ trở nên gầy gò và yếu đuối, có lẽ vì sự bất lực của mình mà mẹ khóc. Sau đó, mẹ vừa khóc vừa bắt tôi đứng úp mặt vào tường và tự kiểm điểm. Tôi chỉ cảm thấy oán trách và ấm ức nhưng không dám cãi lời mẹ. Tôi tỉnh giấc bởi tiếng cậu em trai khóc to. Tôi chỉ thấy mẹ vội vã đặt thứ gì đó xuống và chạy đến vỗ về: 'Ngoan, ngoan, đi ngủ đi! Mẹ thương, mẹ thương nào!' Tôi bỗng cảm thấy ghen tị với cậu em, mẹ dường như chỉ quan tâm mỗi em trai. Sáng hôm sau, tôi thức dậy, thấy mẹ bế em trai, trên tay cầm ly thuốc. Nhìn thấy mẹ, tôi ngạc nhiên vì trên gối có một con búp bê bằng vải.

Tôi nhìn kỹ thì nhận ra con búp bê được làm từ chiếc áo trắng bố mua cho mẹ, mà chỉ những dịp đi chơi mẹ mới mặc. Mẹ nói với tôi: 'Chúc mừng sinh nhật con gái! Giờ mẹ chưa đủ tiền mua búp bê đẹp cho con, nhưng mẹ hứa sẽ mua bù cho con vào dịp khác!' Lúc này, tôi mới nhìn kỹ mẹ hơn, đôi mắt lõm sâu, làn da sạm lại, đôi tay run run có lẽ vì bế em cả đêm và cũng có lẽ vì khâu con búp bê. Thấy tôi kinh ngạc, mẹ nói: 'Nhưng con lấy đồ của bạn là sai, hôm qua mẹ đã phạt con rồi. Con chỉ có thể có đồ chơi khi con xứng đáng. Hãy mang búp bê sang và xin lỗi bạn đi!'. Nhìn vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết của mẹ, tôi nhận ra, mẹ vẫn yêu thương tôi theo cách riêng của mình. Tôi đến bên mẹ và thầm xin lỗi: 'Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi!' Thế là tôi đem con búp bê sang trả bạn và xin lỗi. Sau này, nhờ học hành chăm chỉ, mẹ giữ đúng lời hứa mua cho tôi con búp bê mới, nhưng không bao giờ nó có ý nghĩa như con búp bê mẹ tự làm tặng tôi.

Một kỉ niệm với chút xấu hổ về lỗi lầm của mình, nhưng nó giúp tôi hiểu rõ hơn về tình yêu thương mẹ dành cho mình.

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ - mẫu 4

Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em cùng với mẹ, chắc chắn chính là lần mà em và mẹ cùng nhau trồng vườn hoa ở trước sân.

Lúc ấy, gia đình em vừa chuyển về ngôi nhà này. Phần đất nhỏ trước sân trơ trọi và trống trải. Thế là mẹ đã quyết định trồng một hàng hoa thật xinh đẹp ở đó. Nghe mẹ kể, em liền thích thú xin được “hỗ trợ”. Thế là, cả hai mẹ con cùng bàn bạc xem nên trồng hoa gì, như thế nào. Cuối cùng, mẹ và em quyết định sẽ trồng hai cây mai lớn ở hai góc vườn. Ở giữa trồng xen kẽ các bụi hoa thược dược và đồng tiền với nhau.

Hôm sau, bố chở hai mẹ con đi mua cây hoa rồi chở sẵn về nhà, sau đó mới đi làm. Em và mẹ mặc trang phục làm vườn, rồi bắt đầu cuốc đất cho tơi, nhặt hết lá khô, cỏ dại cho đất sạch. Rồi mẹ đánh dấu vị trí các hố cần đào để trồng cây. Mệt nhất là hai chiếc hố trồng cây mai, em và mẹ loay hoay mãi mới có chiếc hố vừa gốc cây. Rồi em cẩn thận xúc từng chút phân trong chiếc túi đổ vào hố và trộn ít đất ở trên. Cuối cùng là cho cây vào hố và lấp đất lại. Trong lúc làm, em còn bị trầy hết bàn tay vì xách xô đựng cây nặng quá. Tuy nhiên vết thương ấy chẳng hề hấn gì cả. Em và mẹ vẫn hăng hái trồng hết vườn cây. Cuối cùng là tưới nước cho chúng, lúc ấy em cảm thấy vui sướng lắm.

Đến nay, vườn hoa nhỏ đã tươi tốt, nở hoa rực rỡ rồi. Chờ thêm hai tháng nữa, mùa xuân về, hoa mai cũng sẽ nở rộ. Mỗi khi nhìn ngắm vườn hoa, em lại sung sướng nhớ về trải nghiệm tuyệt vời ngày hôm đó với mẹ yêu.

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ - mẫu 5

Mới hôm qua trời còn nóng bức, vậy mà chỉ sau một đêm mưa, trời bỗng trở rét lạnh. Thế là mùa đông đã về. Vì hôm nay là chủ nhật, không phải đi học, nên em đã cùng mẹ dành ra một buổi chiều để chuẩn bị đồ đạc cần dùng cho mùa đông của cả nhà.

Đầu tiên, em cùng mẹ đem những chiếc chăn mỏng đắp vào mùa hè lên máy giặt để đem cất. Sau khi máy giặt hoạt động, thì em mới bắt đầu việc dọn dẹp của mình. Là một chàng thanh niên khỏe mạnh, em nhận việc vác những chiếc đệm lớn được cất ở trong kho ra. Trước khi mở túi đệm, mẹ cẩn thận lau sạch lớp vụi bên ngoài để tránh bám bẩn. Rồi mới lấy đệm ra, đặt lên giường. Tiếp đó, em mở các túi lớn đựng chăn ga mùa đông được hút chân không ra, rồi cùng mẹ lồng ga và thay chăn cho cả ba chiếc giường trong nhà. Nếu hôm nay mà chỉ có mẹ ở nhà, thì sẽ rất vất vả, bởi mẹ khá nhỏ con mà chăn thì lại nặng nề. Nghe mẹ nói vậy, em như được tiếp thêm sức mạnh để làm việc.

Xong phần giường ngủ, công việc tiếp theo chính là tủ áo quần. Mẹ cẩn thận thu gấp những bộ trang phục mùa hè cho vào các túi lớn. Mỗi khi xong một túi, em sẽ dùng máy để hút sạch không khí trong đó ra, giúp túi đồ vừa thu nhỏ tiết kiệm diện tích, vừa tránh được bụi bẩn. Sau đó, em nhanh nhẹn mang chúng cất vào tủ áo quần trong phòng giữ đồ. Tiếp đó, em kéo ra sáu chiếc túi lớn khác đang đựng áo quần mùa đông. Trong lúc chờ các túi đồ phồng lên lại, em và mẹ dùng khăn lau qua các tủ áo quần trong nhà. Rồi mới cẩn thận sắp xếp đồ đông vào tủ. Em cao hơn mẹ, nên sẽ treo các món đồ cần treo lên móc. Còn mẹ sẽ xếp đồ vào ngăn kéo. Hai mẹ con phối hợp nhịp nhàng, vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ lắm. Mẹ bảo tối nay cả nhà sẽ cùng ăn lẩu để đón ngày mùa đông đầu tiên của năm. Nên khi xếp đồ xong, hai mẹ con sẽ đi siêu thị để mua nguyên liệu. Nghĩ về bữa lẩu ngon lành, tay em thoăn thoắt càng nhan. Sau hơn 30 phút, đồ đạc đã được xếp gọn gàng vào từng tủ áo quần. Vậy là tất cả đâ sẵn sàng cho mùa đông năm nay rồi. Lúc này, máy giặt cũng vừa giặt xong, em vội chạy lên ban công đem những chiếc chăn phơi lên sào. Hôm nay tuy không có nắng như mùa hè, nhưng tiết trời lạnh lẽo hanh khô lại nhiều gió như thế này, thì qua một đêm là chăn sẽ khô rồi. Xác định mọi thứ đều đã xong xuôi, em liền gọi mẹ chuẩn bị để cùng nhau đi mua đồ cho bữa tối.

Buổi chiều chủ nhật của em đã trôi qua vui vẻ và ý nghĩa cùng với mẹ như vậy đó. Em cảm thấy rất vui vẻ với trải nghiệm đó. Vì em không chỉ được giúp mẹ của mình, mà còn được cùng mẹ trò chuyện và tâm sự với nhau nhiều hơn.

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ - mẫu 6

Chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm đẹp cho riêng mình. Tôi cũng vậy, tôi cũng có một kỉ niệm về người mẹ yêu quý của tôi. Mẹ là người quan tâm đến tôi nhất và cũng là người mà tôi yêu thương và mang ơn nhất trên đời này. Mỗi lần nhớ tới mẹ, kỉ niệm đẹp mà tôi không sao quên được ấy lại xuất hiện trong tâm trí tôi.

Dạo ấy, ba tôi đi công tác xa nhà nên ngày ngày mẹ phải đến trường đón tôi sau giờ tan học. Buổi trưa hôm ấy, trời bỗng đổ mưa to và kéo dài đến hàng tiếng đồng hồ. Từ cơ quan, mẹ hối hả đạp xe tới trường. Thấy tôi đang đứng nép dưới cổng, mẹ vội cởi áo mưa trùm cho tôi và bảo: “Con khoác vào đi khỏi ướt”. Nhận ra vẻ băn khoăn của tôi mẹ an ủi: “Đừng lo con ạ! Mưa chắc cũng sắp tạnh rồi! Mẹ khỏe hơn con, có ướt một chút cũng chẳng sao”.

Mưa vẫn nặng hạt, nước chảy tràn trên mặt đường, tuôn ồ ồ xuống cái miệng cống. Trên đường vắng xe cộ và người qua lại. Trong các hiên nhà, người trú mưa chen chúc. Mẹ tôi vẫn gò lưng đạp xe trong mưa. Tôi thương mẹ quá chẳng biết làm sao. Về đến nhà, mẹ vội thay quần áo rồi lo nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa, mẹ có vẻ mệt mỏi ăn không ngon miệng. Tôi động viên: “Mẹ cố ăn bát cơm cho khỏe!’. Mẹ gượng cười “Chắc không sao đâu con ạ! Mẹ chỉ thấy khó chịu một chút thôi”. Rồi mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Đến chiều, mẹ vẫn đi làm như thường lệ. Đêm ấy, mẹ lên cơ sốt. Tôi bối rối chẳng biết phải làm thế nào nên chạy sang nhờ bá Lan hàng xóm đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ khám bệnh rồi nói rằng mẹ bị viêm phổi cấp do cảm lạnh. Đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa. Đôi môi mẹ khô xe, hơi thở mệt nhọc, khó khăn. Tôi thương mẹ quá, nước mắt cứ rưng rưng. Bá Lan lấy chiếc khăn lạnh đặt lên trán mẹ. Hai bá cháu cùng cô y tá trực bên mẹ suốt đêm. Mẹ được tiêm mấy mũi thuốc, đến gần sáng, cơn sốt hạ dần. Mẹ vẫy tôi lại gần rồi ra hiệu bảo mở cửa sổ. Những tia nắng sớm rọi vào làm sáng cả căn phòng.

Lần ấy, mẹ nằm bệnh viện mất năm hôm. Ngày ngày, bá Lan thay mẹ đến trường đón tôi. Chiều nào tôi cũng vào bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngôi trên chiếc ghế đá kê dưới gốc cây bàng, nhỏ to tâm sự. Mẹ vuốt tóc tôi và khuyên: “Đừng vì mẹ bệnh mà sao nhãng việc học hành con nhé! Ngày mai mẹ sẽ về với con”. Tôi ngả đầu vào vai mẹ như ngày còn thơ bé… Hôm mẹ về nhà, thấy nhà cửa gọn gàng, sạch sẽ, mẹ vui lòng lắm. Mẹ khen tôi: “Con gái mẹ giỏi quá!”. Tôi thầm mong mai sau sẽ trở thành một người phụ nữ hiền dịu, đảm đang như mẹ.

Từ độ ấy, tôi càng cố gắng chăm ngoan, học giỏi để đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Mẹ ơi! Đúng như một lời bài hát đã nói: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như dòng suối ngọt ngào… ” Lời hát nặng ân tình ấy sẽ theo con suốt cuộc đời mẹ ạ!

Kể lại một kỉ niệm đáng nhớ về mẹ - mẫu 7

Mẹ là người luôn yêu thương và bảo vệ chúng ta ngay cả khi chúng ta đã trưởng thành. Tuy vậy, trong quá trình trưởng thành ấy, ai cũng từng có lúc làm cho mẹ buồn, và với tôi cũng vậy.

Tôi sinh ra ở một làng quê nghèo. Thời tôi học mẫu giáo, mọi người vẫn tiêu những đồng tiền một, hai trăm đồng. Một trăm đồng có thể mua hai viên kẹo, khi được cho một, hai trăm đồng ấy cũng đủ để làm một đứa con nít như tôi vui sướng cả ngày. Chính vì cuộc sống khó khăn nên những thứ đồ chơi đối với tôi là niềm mơ ước.

Ấy vậy mà, cô bạn ngay cạnh nhà tôi lại có một con búp bê thật đẹp với mái tóc vàng óng ánh, mặc một bộ váy công chúa thật xinh và độ vương miện đính ngọc. Tôi thèm thuồng nhìn con búp bê không chớp mắt, thấy vậy, cô bạn quay sang nói: "Mày thích lắm phải không? Còn lâu tao mới cho mày mượn." Tôi buồn lắm nhưng lại cảm thấy ghét cô bạn ấy hơn, cảm giác ghen tị như trỗi dậy.

Thế là mấy hôm sau, khi tôi đi qua nhà cô bạn, tôi tình cờ thấy con búp bê để trên giá sách, không thấy ai ở nhà, tôi len lén bước vào và ngắm nghía con búp bê. Không kìm được, tôi cầm con búp bê lên và ngắm nhìn thật kỹ, nó đẹp biết bao! Tôi đã thật sự ao ước có được nó. Đột nhiên nhớ tới câu nói của cô bạn hôm trước, tôi chợt muốn giấu nhẹm con búp bê đi. Nghĩ là làm, tôi mang con búp bê về và giấu dưới gối.

Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, mẹ tối thấy chiếc gối hơi cộm mới lật lên xem và phát hiện ra con búp bê. Mẹ hỏi tôi: "Con lấy con búp bê này ở đâu?" Tôi bối rối nói rằng mình nhặt được trên đường đi học về. Mẹ tôi đột nhiên tức giận, gắt lên: "Tại sao con lại nói dối?" Tôi cuống quýt nhưng vẫn khăng khăng: "Con nhặt được mà!". Mẹ tôi kéo tay tôi lại và phát cho mấy roi vào mông.

Tôi òa khóc vì mặc dù mẹ tôi khá nóng tính nhưng đây là lần đầu mẹ đánh tôi. Mặt mẹ đỏ gay, giọng nói đầy vẻ thất vọng: "Mẹ dạy con lấy cắp đồ của người khác à? Con búp bê này của Trang, mẹ đã thấy nó khoe với con rồi."

Tôi lúc đó chỉ nghĩ rất đơn giản và cảm giác như mẹ không thương tôi. Tôi gắt lên với mẹ: "Vì mẹ không mua búp bê cho con, bạn con ai cũng có đồ chơi đẹp nên con lấy của nó đấy. Mẹ không thương con gì cả!". Tôi thấy lúc đó mẹ khóc, đôi mắt mẹ đỏ hoe, trong suy nghĩ non nớt, tôi không hiểu vì sao mẹ lại khóc cho tới khi lớn hơn một chút.

Bố tôi đi làm xa nên chỉ có ba mẹ con ở nhà, cuộc sống khó khăn hơn khi em trai tôi rất hay bệnh. Mẹ vừa phải làm việc vừa phải chăm sóc tôi và cậu em trai một tuổi nên rất vất vả. Mẹ gầy gò và mảnh dẻ cảm giác một cơn gió có thể thổi bay. Có lẽ mẹ khóc vì sự bất lực của mình.

Thế rồi mẹ vừa khóc vừa kêu tôi đứng úp mặt vào tường và tự kiểm điểm. Lúc đó, tôi chỉ thấy oán trách và ấm ức nhưng cũng không dám cãi lời mẹ. Tôi mơ màng tỉnh dậy bởi tiếng cậu em trai khóc toáng lên. Tôi chỉ thấy mẹ vội vàng đặt thứ gì xuống và chạy đến vỗ về: "Ngoan, ngoan, ngủ đi! Mẹ thương, mẹ thương nào!" Tôi bỗng cảm thấy ghen tỵ với cả cậu em, mẹ dường như chỉ quan tâm mỗi em trai thôi. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mẹ đang bế em, trên tay cầm ly thuốc, thì ra em tôi bị ốm quấy cả đêm. Tôi ngơ ngác khi mình nằm trên giường, có lẽ hôm qua đứng lâu quá nên tôi ngủ gật, mẹ đã bế tôi lên giường. Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên là một con búp bê bằng vải đặt bên gối. Không phải bộ váy màu sắc xa hoa, không phải mái tóc vàng óng ánh, mà là bộ váy trắng tinh, mái tóc đen tết bằng những sợi chỉ.

Tôi nhìn kỹ thì phát hiện con búp bê làm từ chiếc áo trắng bố mua cho mẹ mà chỉ những dịp đi chơi mẹ mới dám mặc. Mẹ thấy tôi ngơ ngác liền nói: "Chúc mừng sinh nhật con gái! Giờ mẹ chưa đủ tiền mua búp bê đẹp cho con, nhưng mẹ hứa sẽ mua bù cho con vào dịp khác!"

Lúc này, tôi mới nhìn mẹ kỹ hơn, đôi mắt lõm sâu, làn da sạm lại, đôi tay run run có lẽ vì bế em cả đêm và có lẽ cũng là vì khâu con búp bê cả đêm đến đêm cả vào ngón tay bởi tôi thấy ngón tay mẹ sưng lên. Thấy tôi kinh ngạc, mẹ nói: "Nhưng con lấy đồ của bạn là sai, hôm qua mẹ đã phạt con rồi. Con chỉ có thể có đồ chơi khi con xứng đáng. Hãy mang búp bê sang và xin lỗi bạn đi!". Nhìn vẻ mệt mỏi nhưng kiên quyết của mẹ, tôi nhận ra, mẹ vẫn yêu thương tôi theo cách riêng của mình. Tôi rén rén đến bên mẹ thì thầm: "Con xin lỗi mẹ! Con sai rồi!" Thế là tôi ba chân bốn cẳng mang con búp bê sang trả bạn và xin lỗi nó. Sau này, nhờ học hành chăm chỉ, mẹ giữ đúng lời hứa mua cho tôi con búp bê mới, nhưng không bao giờ nó tốt bằng con búp bê mẹ tự tay tặng tôi.

Một kỷ niệm có chút xấu hổ về lỗi lầm của mình, nhưng chính nó đã giúp tôi hiểu hơn về tình yêu thương của mẹ dành cho mình.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học