10+ Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền (điểm cao)

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền điểm cao, hay nhất được chọn lọc từ những bài văn hay của học sinh trên cả nước giúp bạn có thêm bài văn hay để tham khảo từ đó viết văn hay hơn.

10+ Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền (điểm cao)

Quảng cáo

Dàn ý Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền

1. Mở bài

- Giới thiệu về sự việc em lỡ gây ra khiến bố mẹ phiền lòng.

2. Thân bài

- Kể lại sự việc đã diễn ra theo trình tự thời gian (cái gì diễn ra trước thì kể trước, cái gì diễn ra sau thì kể sau).

- Sắp xếp câu chuyện kể theo mô tip nguyên nhân xảy ra sự việc – diễn biến sự việc – kết quả sự việc.

- Nêu những cảm xúc, suy nghĩ (buồn bã, hối hận…) của em sau khi diễn ra sự việc ấy.

- Em đã làm những gì để khắc phục lỗi lầm của mình (bằng lời nói và hành động cụ thể…).

- Thái độ của bố, mẹ sau khi em thể hiện sự hối lỗi của mình.

3. Kết bài

- Suy nghĩ, bài học mà em rút ra được sau sự việc mà em đã kể.

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 1

Tuổi còn nhỏ, suy nghĩ còn non dại chưa chín chắn khiến cho em và các bạn cùng trang lứa không thể tránh khỏi những sai lầm, thiếu sót. Em đã từng nhiều lần khiến bố mẹ buồn phiền nhưng đáng nhớ nhất là lần em làm vỡ chiếc ti vi của gia đình.

Quảng cáo

Hôm đó là một ngày chủ nhật, bố và mẹ em sang nhà ông bà ngoại cách đó không xa. Em ở nhà trông nhà vì quá chán nên đã rủ bạn hàng xóm bên cạnh sang chơi. Sau một hồi chơi hết các trò ô ăn quan, nhảy dây, cờ ca rô, em và bạn chợt nhìn thấy con mèo. Con mèo đang đi lững thững vào nhà, em liền đứng dậy chạy theo muốn bắt và bế con mèo trên tay. Không hiểu sao hôm ấy con mèo nhà em lại hoảng sợ. Nó co chân lên chạy và nhảy lên bàn ghế, rồi cuối cùng nhảy ra sau ti vi. Chân mèo vướng vào dây phích cắm của ti vi và thế là một cú nhảy của nó đã kéo cả cái ti vi to 50 inch đập xuống bàn uống nước. Một tiếng "choang" làm em lặng đứng người, em tròn mắt và hoảng hốt, còn con mèo cứ thế đi lên trên gác. Bạn em bước vào cũng không nói lên lời, chỉ lặng lẽ giúp em đỡ chiếc ti vi lên. Ti vi đã vỡ và lúc ấy bố mẹ cũng vừa về. Em ngồi yên trong nhà, chờ bố mẹ vào rồi kể hết sự việc cho bố mẹ nghe. Nghe xong em chỉ thấy bố thở dài rồi đi vào phòng, còn mẹ, dù rất bực tức nhưng chỉ nói em vài câu qua loa. Em biết bố mẹ rất buồn phiền, em liền đứng trước mặt bố mẹ xin lỗi và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Bố mẹ dù có giận đến đâu cũng không bao giờ làm tổn thương con cái. Em cảm nhận được bố mẹ đã nguôi giận và tha lỗi cho em. Em cũng rút ra được bài học cho mình đó là khi làm sai thì cần nhận lỗi và xin lỗi. Điều đó sẽ khiến cho bố mẹ ít buồn phiền hơn vì mình.

Quảng cáo

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 2

Ai cũng có lần mắc lỗi, nhưng có những lỗi lầm ta thật khó quên. Tôi đã có lần như vậy. Tôi mắc lỗi với mẹ, đã lâu lắm rồi mà tôi vẫn không quên.

Chuyện xảy ra vào một mùa hè cách đây khoảng hai năm. Khi đó mẹ tôi là bác sĩ quân y, suốt ngày bận rộn việc cơ quan và gia đình. Hôm đó, nhìn thấy mẹ đi làm về, tôi chạy ra chào mẹ rồi chạy vội vào góc học tập để đọc nốt quyên truyện tranh Conan. Một lát sau, tôi nghe tiếng mẹ gọi dưới nhà:

- Trang ơi, xuống quét nhà hộ mẹ đi con.

- Con đang bận mẹ ơi. – Tôi nói, mắt vẫn không rời quyển truyện.

Quảng cáo

Mẹ đột ngột bước vào phòng tôi, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi:

- Sao con không quét nhà hộ mẹ mà vẫn ngồi đây đọc truyện?

Tôi phụng phịu cất quyển truyện vào ngăn bàn, lê bước xuống nhà, cầm lấy cây chổi vung tứ tung cho xong. Đồ bị rơi xuống đất tôi cũng chẳng thèm nhặt lên. Mặt tôi cau có, giận dữ. Căn phòng khách gọn ghẽ, đẹp đẽ của mẹ dưới bàn tay tôi đã bừa bộn như một bãi chiến trường. Mẹ nhẹ nhàng bảo:

- Con nhẹ tay thôi không hư hết đồ đạc bây giờ.

Sự bực bội trong tôi chợt bùng lên. Tôi ném cái chổi xuống đất, hét vào mặt mẹ:

- Thế con phải làm thế nào? Nếu mẹ không vừa ý thì mẹ tự đi mà dọn lấy.

Mẹ sững sờ nhìn tôi, vì đây là lần đầu tiên tôi cãi mẹ, sau mẹ buồn rầu nói:

- Nếu con không muốn làm thì thôi, từ giờ mẹ sẽ không nhờ con nữa.

Mặc dù biết là mình có lỗi nhưng tôi vẫn chạy lên phòng, khóa cửa lại, ngồi vào bàn. Tôi lấy sách vở ra nhưng không làm nổi một bài nào. Hình ảnh mẹ với đôi mắt ngấn nước luôn hiện ra. Tôi đã hỗn láo với mẹ.

Trong bữa cơm buổi tối, bố hỏi vì sao tôi đã hỗn láo với mẹ, tôi không trả lời được. Sự hối hận làm tôi bật khóc. Lỗi của tôi đối với mẹ là không thể chấp nhận được. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng không dám.

Đêm hôm ấy, mẹ tôi phải đi cấp cứu. Bác sĩ nói mẹ bị cảm nặng và kiệt sức. Nhìn mẹ xanh xao nằm trên giường bệnh, tôi hối hận vô cùng. Phải chăng lúc đó tôi cố giúp mẹ việc nhà thì mẹ đâu đến nỗi? Tôi nắm lấy bàn tay xương xương, gầy gầy của mẹ, nghẹn ngào nói trong nước mắt: "Mẹ ơi, con có lỗi với mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con nhé!".

Đã hai năm trôi qua nhưng tôi không quên được ngày hôm ấy. Giờ tôi đã là nữ sinh lớp sáu, đã trưởng thành hơn và biết giúp mẹ nhiều việc nhà. Tôi tự nhủ với lòng mình, sẽ không bao giờ được phép lặp lại lỗi lầm như thế nữa. Bởi vì, bạn biết không, nếu như chúng ta đối xử không tốt với những người thân yêu ruột thịt của mình, chúng ta sẽ cảm thấy cắn rứt và tội lỗi.

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 3

Từ trước đến nay bố mẹ vẫn luôn hài lòng vì những gì mà mà em làm. Nhưng có một lần, em đã khiến cho bố mẹ buồn lòng và lo lắng. Mỗi khi nhớ đến việc làm đó, em lại cảm thấy xấu hổ và tự hứa với bản thân mình rằng sẽ cố gắng không để bố mẹ phải buồn phiền khi nghĩ về mình nữa.

Hôm đó, vào một buổi trưa hè oi bức, cái nắng miền Trung như đổ lửa khiến cho gương mặt ai cũng mệt mỏi. Bố mẹ và em gái đều đi nghỉ ngơi, chiều bố mẹ còn đi làm, và nhiệm vụ của em là trông chừng em gái. Em gái em mới được 3 tuổi nên phải có người trông, vì chẳng may em đi lạc đâu không ai biết.

Em đã nhận trách nhiệm trông chừng em gái nhưng trưa hôm đó thằng Tý ở lớp đã rủ em đi bắn chim. Em quên mất trách nhiệm mà bố mẹ đã giao, nên hí hửng nhận lời thằng Tý đi bắn chim. Trong đầu chẳng mảy may nghĩ đến lời bố mẹ đã nói. Có lẽ đứa bé lớp 6 lúc ấy còn mải chơi hơn là nghe theo lời của bố mẹ.

Em ngồi sau xe đạp của thằng Tý sang làng bên cạnh, ở bên đó có một cái đồi lớn, rất nhiều cây và nhiều chim. Em đã bị hút hồn với khung cảnh nơi đây và say mê với trò bắn chim cùng thằng Tý. Hai đứa hì hục, rượt đuổi nhau trên đồi để bắn chim. Em bắn trượt mấy phát nhưng cũng bắn được mấy con chim. Thằng Tý bảo chim này mà nướng với lá bưởi thì thơm ngon lắm. Chỉ nghĩ đến được ăn thịt chim nướng lá bưởi do bố làm mà em đã thấy thích thú.

Bỗng nhớ đến bố, em mới cuồng cuồng nhớ ra việc bố mẹ giao trọng trách trông em. Em cuống quýt nói với thằng Tý và hai thằng hồng hộc đạp xe về nhà. Về tới nhà thì đã 3h chiều. Em thấy bố mẹ ngồi ở cửa, gương mặt vừa lo lắng, vừa tức giận. Khi thấy em và thằng Tý đứng trước cổng, mẹ em quát “Đi đâu mà bây giờ mới về, không nghe bố mẹ dặn gì sao”. Trong lúc mẹ nói thì bố vẫn im lặng. Em sợ nhất những lúc bố im lặng.

Thằng Tý thấy không khí căng thẳng nên đã bỏ mấy con chim bắn được và đạp xe nhanh về nhà. Em vẫn đứng trơ ra đó, rồi chầm chậm bước vào nhà.

Bố vẫn giữ gương mặt đó, bố tức giận vì những gì bố mẹ dặn mà em lại không nhớ đến, chỉ mải chơi. Vì em mải chơi mà bố mẹ đã lỡ mất việc quan trọng. Mẹ cứ quát em mãi, cuối cùng bố cũng cất tiếng, rất nhẹ nhưng lại có sức nặng “Lần sau bố mẹ dặn gì thì nhớ lấy, con đi thế lỡ có chuyện gì thì làm sao. Con cũng lớn rồi, đừng để bố mẹ lo lắng như thế nữa”.

Nghe lời bố nói, em chỉ cúi mặt, nước mắt ngắn dài cứ chảy ròng ròng trên má. Mẹ bảo nín đi, bố cũng bảo đừng khóc nữa. Lần sau đừng làm bố mẹ phiền lòng và lo lắng như thế nữa.

Em biết bố mẹ đã không còn giận nữa nhưng em rất xấu hổ và tự vấn lương tâm trong suốt buổi tối hôm đó. Em hứa từ nay sẽ không mải chơi, không làm phiền lòng bố mẹ nhiều như vậy nữa. Vì em yêu bố mẹ.

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 4

Tình thương yêu của ông bà, cha mẹ đối với con cháu là vô bờ bến. Đó là những người đã có thể yêu thương, tha thứ, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi những lúc tôi gặp khó khăn nhất. Vậy mà tôi nỡ gây ra một việc khiến bố mẹ buồn lòng. Tôi rất hối hận mặc dù câu chuyện xảy ra đã lâu rồi…

Tôi là con út trong gia đình nên rất được cưng chiều, và dĩ nhiên từ nhỏ tôi đã có ngay ý nghĩ: “Tôi sinh ra đương nhiên phải được cưng chiều, được phục vụ”. Vào một ngày nọ, tôi vừa đi học về thì gặp ngay một bà cụ ngồi trong nhà đang nói chuyện với bố mẹ tôi. Người cụ toát ra một vẻ gì đó rất nhà quê, cổ hủ, áo quần cũ kĩ, thô kệch với giỏ xách chứa toàn trái cây. Nhìn qua tôi cũng biết là mới ở quê lên và có ngay ý coi thường. Nhưng tôi giật mình, bố mẹ đã gọi tôi ra chào bà nội. Thật lòng tôi không ngờ đây lại là bà nội của tôi. Tôi lý nhí chào bà rồi lên lầu, không ngoái nhìn lại.

Từ khi bà lên ở nhà tôi, mọi hoạt động trong nhà đều bị xáo trộn, thường là ngày nào cũng phải nghe ba mẹ “mở máy hát”: “Con phải nhường cái này cho bà, không được mở nhạc để bà ngủ, con phải…, con phải…”. Tôi chán lắm rồi, ở nhà như bị giam. Vì thế tôi ghét cay ghét đắng bà.

Một buổi chiều, trời nắng đẹp, con nhỏ bạn gọi diện cho tôi bảo: “Ê, Thi, đi ăn kem không, tao vừa biết chỗ này ngon lắm.”, sẵn lúc không có gì làm ở nhà, tôi liền đồng ý ngay. Nhưng thật đau lòng, ba mẹ không ở nhà, làm sao có tiền đi chơi, chẳng lẽ phải xin “bà già nhà quê” đó. Không, tôi kiên quyết không chịu. Ngay lúc đó, tôi nảy ra ý hay là lấy tiền của ba mẹ vậy, chắc họ không biết đâu. Cũng may, khi vào phòng, ở trước mặt tôi, trên cái bàn còn nguyên một tờ giấy năm chục ngàn mới tinh. Tôi liền lấy ngay số tiền đó đi chơi. Cuối cùng, tôi cũng có một buổi đi chơi tuyệt vời với đám bạn.

Khi về, vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ hỏi: “Anh có thấy tờ năm chục để ở bàn không?”. Tôi hoảng hốt, nhưng vẫn cứ thản nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra. Khi mẹ hỏi, tôi liền nói: “Con không biết mẹ mất tiền, con không lấy vì từ chiều tới giờ, con đi chơi với bạn. À hình như ở nhà còn bà nội và cô giúp việc…”. Nhưng bố mẹ tôi mắng át: “Im! Con chớ có lộn xộn!”.

Bà từ trong buồng bước ra và lên tiếng: “Thôi đừng trách cứ nhau nữa, đúng là mẹ lấy đó”. Bỗng nhiên cô giúp việc lên tiếng: “Từ chiều tới giờ, bà đau lưng nằm trong buồng, con xoa bóp cho bà, chỉ thấy em Thi từ trong phòng cô cậu bước ra”. Tôi lạnh xương sống. Bố tôi lạnh lùng quay lại hỏi: “Thi, hôm nay ba mẹ đi hết, không hề cho con tiền, lấy đâu tiền mà con đi chơi với bạn!”. Tôi giật mình ấp úng không nói nên lời. Bấy giờ mẹ tôi mới lên tiếng: “Thôi rồi, là con rồi, mẹ thất vọng về con quá, chính mình lấy mà không tự nhận, mẹ buồn vì con đã gian dối, buồn vì con đã nói hỗn với bà…”.

Đôi chân tôi run run rồi qùy xuống, mắt tôi rưng rưng, nước mắt chảy dài. Tôi không khóc cho kẻ bị phát hiện mà tôi khóc vì lời mẹ nói, nó như hàng trăm mũi kim đâm chích vào tim tôi. Đến khi tôi nhận ra thì thật muộn màng, tôi đã bán rẻ lòng tin của mình chỉ trong một phút lầm lỡ.

Bỗng có một bàn tay dịu dàng, ấm áp ôm lấy tôi và giọng nói nhẹ nhàng, thiết tha của bà: “Thôi đừng khóc nữa, cháu biết lỗi là tốt rồi”. Rồi bà quay lại nói: “Thi à, bà tuy nghèo tiền bạc nhưng giàu lòng tự trọng. Bà rất yêu cháu, yêu rất nhiều”. Lần này, tôi òa khóc thật sự, cứ như một người vừa lạc trong rừng giờ mới thấy ánh mặt trời. Ôi, đôi mắt bà sao nhân từ thế, lòng bà sao nhân hậu thế. Người bà của tôi đây sao, người thật hiền hậu và bao dung. Tôi yêu bà biết bao nhiêu! Vừa ôm bà, tôi vừa khóc: “Bà ơi, cháu có lỗi với bà”.

Sau đó vòng tay của ba mẹ ấm áp đến nao lòng. Có lẽ, ba mẹ đã tha thứ cho tôi. Tình thương bây giờ đầy ắp cả căn nhà khiến cô giúp việc cũng bật khóc.

Bây giờ nhớ lại, tôi vẫn thấy rất hối hận. Đừng nên làm những điều dại dột với những người thân yêu của mình, các bạn nhé!

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 5

Trong cuộc sống, ai cũng mắc sai lầm. Đôi khi những sai lầm đó làm cha mẹ buồn lòng, nhưng cuối cùng, những sai lầm đó có thể dạy cho chúng ta một số bài học quý giá.

Khi tôi học lớp năm, tôi thường rất nghịch ngợm và tham gia vào những trò nghịch ngợm với các bạn nam. Có lần, chúng tôi rủ nhau trốn học thể dục để ra cổng trường mua quà vặt. Nhưng thật không may, chúng tôi đã bị giáo viên bắt gặp. Cô yêu cầu chúng tôi nhanh chóng trở lại lớp học. Vào cuối ngày, có một giờ sinh hoạt, và giáo viên đã mắng chúng tôi nghiêm khắc trước cả lớp. Và cô ấy cũng nói rằng cô ấy sẽ đến nói chuyện với bố mẹ chúng tôi. Lúc đó tôi còn trẻ, và tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong lòng tôi không hề có cảm giác tội lỗi.

Hôm sau, cô giáo về nhà nói chuyện với mẹ. Mẹ đã nhắc nhở tôi. Khi đó, tôi đã có những thái độ và lời nói vô lễ với mẹ. Cho đến khi tôi nhận được một lá thư từ cha. Cha tôi chỉ trích gay gắt thái độ của tôi, và kể lại một số kỷ niệm khi tôi còn nhỏ. Mẹ tôi đã phải thức trắng đêm để chăm sóc khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và áy náy. Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi lo lắng chạy đến ôm chầm lấy mẹ. Nước mắt tôi không ngừng rơi xuống từ lúc nào không hay. Mẹ cô cũng khóc và an ủi tôi. Bố tôi vừa đi làm về, thấy hai mẹ con ôm nhau khóc, ông cũng chạy đến ôm hai mẹ con.

Sau kỷ niệm đáng nhớ đó, tôi đã trưởng thành hơn. Tôi đã biết phụ giúp việc nhà và cũng ngoan ngoãn hơn. Tôi cũng hiểu rằng, dù có mắc sai lầm thì bố mẹ vẫn yêu thương và bao dung.

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 6

Gia đình là vô cùng quan trọng đối với cuộc đời của mỗi con người. Đôi khi, mọi người làm những điều khiến cha mẹ chúng ta buồn lòng. Nhưng chúng ta vẫn nhận được tình yêu thương và sự bao dung cần thiết từ những người mà chúng ta yêu thương nhất.

Tôi sinh ra trong một gia đình thiếu thốn tình thương. Cha mẹ tôi chia tay khi tôi còn rất nhỏ, và mẹ tôi làm tất cả việc nhà. Tôi là một đứa trẻ nghịch ngợm, vì vậy mẹ tôi thường phiền lòng. Mỗi chiều thứ năm hàng tuần, tôi có một lớp toán học thêm ở trường. Nhưng hôm đó, tôi trốn học để đến nhà Minh chơi. Minh vừa được mẹ mua cho một chiếc máy vi tính mới, hai đứa mải chơi quên cả thời gian. 

Trên đường đi bộ về nhà, tôi gặp Thành - bạn cùng lớp. Cậu ấy bảo rằng hôm nay cô giáo điểm danh nhưng không thấy tôi và Minh đi học. Cô đã gọi điện thông báo bố mẹ về sự việc này. Tôi cảm thấy trong lòng vô cùng lo lắng, cố gắng đạp xe thật nhanh để về nhà. Vừa đặt chân về đến nhà, tôi cất tiếng gọi thật to nhưng không nghe thấy mẹ trả lời. Khi vào trong bếp, tôi thấy một mâm cơm đã được chuẩn bị chu đáo. Sau khi tắm giặt, ăn cơm xong mà vẫn không thấy mẹ đâu. Tôi lén vào phòng mẹ thì chợt nhìn thấy mẹ đang nằm vô cùng mệt mỏi trên giường. Tôi khẽ gọi mẹ nhưng không thấy mẹ trả lời. Tôi lo lắng chạy đến bên giường và phát hiện ra mẹ đang nóng bừng. Tôi chợt nhớ ra chiều nay trời đổ cơn mưa tầm tã và có lẽ khi về nhà mẹ đã bị ngấm nước mưa mà ốm.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi, xen lẫn cả sự ân hận vì đã trốn học. Tôi tự trách bản thân mình mải chơi, trong khi mẹ thì phải lao động vất vả để kiếm tiền, lại bị ốm mà vẫn cố gắng nấu cho tôi một bữa cơm ngon lành. Tôi nhanh chân chạy đi lấy khăn mặt lạnh đắp lên trán mẹ sau đó nấu một ít cháo ăn liền, mua thuốc để mẹ uống. Một lúc sau, có vẻ đã khả quan hơn, mẹ tỉnh dậy. Nhìn thấy tôi lo lắng mà mẹ vừa ăn vừa mỉm cười nhìn tôi. Xong xuôi, tôi nhìn và ôm lấy mẹ khóc nấc lên: “Con xin lỗi mẹ nhiều lắm!”. Mẹ ôm tôi vào lòng và xoa dịu: “Không sao đâu con yêu! Con nhận ra được lỗi lầm của mình là mẹ đã vui lắm rồi và mong rằng lần sau không mắc phải nữa”.

Thật may, sáng hôm sau sức khỏe của mẹ đã bình phục và có thể đi làm bình thường. Kỉ niệm lần này đã giúp tôi nhận ra được tình yêu thương to lớn, sự bao dung của mẹ trước những lỗi lầm của tôi. Tôi tự nhủ với bản thân rằng cần phải cố gắng học tập đạt được nhiều thành tích cao, ngoan ngoãn để không phụ lòng mẹ.

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 7

Trong cuộc sống của mỗi đời người việc mắc sai lầm là khó có thể tránh khỏi. Tôi cũng vậy, tôi đã từng mắc lỗi lầm nghiêm trọng khiến cho bố mẹ phải phiền lòng vì mình.

Đó là năm tôi học lớp bảy, vốn là một đứa trẻ ham chơi tột độ nên không bao giờ chịu học tập chăm chỉ. Cuối học kỳ hai, kết quả học tập của tôi vô cùng kém. Sau buổi tổng kết học kỳ, cô giáo đã đến nhà để trao đổi với bố mẹ tôi về tình hình học tập nghiêm trọng của tôi. Chiều hôm đó, tôi về nhà mà trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Vừa đặt chân về đến nhà, tôi đã thấy bố mẹ ngồi chờ sẵn ở phòng khách. Tôi chào bố mẹ thật to, và chờ đợi những lời trách mắng từ cha mẹ cho những lỗi lầm đã gây ra. Nhưng không, bố mẹ đã hành xử ngược lại với tôi nghĩ, bố mẹ không đánh cũng chẳng nói to, chỉ nhẹ nhàng trò chuyện và khuyên nhủ tôi.

Bố nói rằng, cô giáo đã vừa đến nhà mình để trao đổi tình hình học tập của tôi. Cô nói rằng tôi là một học sinh có tố chất vô cùng thông minh, nhưng chẳng qua là vẫn còn ham chơi, chưa chăm chỉ học hành. Điều đó khiến cho thành tích học tập trên lớp của tôi không tốt. Bố còn kể cho tôi nghe về thời thơ ấu của bố, về quãng đời học sinh của mình. Bố cũng đã từng một học sinh rất ham chơi, trốn học nhiều lần khiến cho ông bà vô cùng phiền lòng. Mẹ cũng kể về tuổi thơ khổ cực, vất vả của mẹ cho tôi nghe. Vì gia đình nghèo, không có đủ tài chính để chi trả việc học nên mẹ chỉ được học hết cấp một, sau đó phải nghỉ học đi làm thêm kiếm tiền phụ giúp bà ngoại. Học là một ước muốn của mẹ và mẹ rất mong muốn được tiếp tục đi học, được đến trường để gặp gỡ những người bạn, thầy cô nhưng không thể. Tôi ngồi nghe những điều đó mà trong lòng cảm thấy vô cùng nghẹn ngào, xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên, tôi được nghe những lời chia sẻ chân thành từ bố mẹ về thời thơ ấu khổ cực, vất vả mà bố mẹ đã phải trải qua. Buổi trưa hôm ấy trôi qua thật dịu dàng, nhẹ nhàng. Sau buổi chia sẻ vô cùng ý nghĩa đó, cả nhà tôi cùng nhau thưởng thức những món ngon do mẹ nấu. Mẹ rất chiều tôi và nấu toàn những món ăn mà tôi thích. Tôi lén nhìn mẹ, thấy khuôn mặt mẹ đã già đi rất nhiều, đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Dù có tức giận, thất vọng về tôi đến mấy nhưng bố mẹ vẫn luôn yêu thương, đùm bọc, che chở và quan tâm đến tôi. Tôi cảm thấy bản thân mình thật may mắn và cần phải cố gắng học tập chăm chỉ. Bởi bố mẹ đã vất vả làm lụng kiếm tiền với ước muốn mong sao  cho tôi có cơ hội được đi học.

Gia đình rất thiêng liêng và vô cùng quan trọng trong cuộc đời của mỗi người. Bởi ở đó có những người luôn yêu thương, đùm bọc, bao dung cho những lỗi lầm của chúng ta. Từ tận sâu trong đáy lòng, tôi muốn gửi những lời yêu thương chân thành nhất đến bố mẹ.

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 8

Mỗi con người đều có những khoảnh khắc mắc sai lầm trong cuộc sống. Quan trọng là chúng ta phải nhìn nhận, sửa sai, và trưởng thành từ những lỗi lầm ấy. Tôi không ngoại lệ, và sự cố tôi gây ra đã khiến bố mẹ đau lòng. Tuy đã qua thời gian, nhưng nỗi hối hận vẫn hiện hữu trong tâm hồn tôi.

Với công việc bận rộn, bố mẹ ít có thời gian quan tâm đến tôi. Tính tôi hiền lành, nhút nhát, và luôn lễ phép, khiến bố mẹ tin tưởng tôi. Tôi là người ngoan ngoãn, biết vâng lời và giúp đỡ công việc nhà. Thành tích học tập khá là niềm tự hào của bố mẹ. Nhưng tất cả đã đảo ngược khi tôi học lớp bảy. Chịu ảnh hưởng của một kỳ thi toán không như ý, tôi bất chợt trở nên buồn bã và chán nản. Những người bạn mời tôi chơi game để giải tỏa tâm trạng. Tôi bắt đầu lạc quan vào thế giới ảo, bỏ qua trách nhiệm và những giờ học. Bố mẹ tôi không hay biết, tôi nói dối và trốn học để chơi game. Sự lạc quan dần biến thành sự hư đốn. Hơn ba tháng trôi qua, đến khi cô giáo thông báo với bố mẹ, mọi chuyện mới bị phơi bày.

Đến nhà trong ngày hẹn, tôi ngạc nhiên khi thấy bố mẹ sẵn sàng đón tiếp. Câu hỏi của bố làm tôi lúng túng, và sự thật nhanh chóng hé lộ. Bố mẹ, thay vì trừng phạt, hiểu và khuyến khích tôi sửa sai. Mẹ khóc, điều làm tôi đau đớn hơn là những giọt nước mắt của mẹ. Từ đó, tôi học được bài học quý giá về trách nhiệm và lòng biết ơn.

Hối hận là điều tôi mang theo, nhưng nó đã giúp tôi trưởng thành. Mỗi quyết định, mỗi hành động đều được suy nghĩ kỹ lưỡng. Bố mẹ tôi là nguồn động viên và hiểu biết, giúp tôi vượt qua những thử thách. Sự lỗi lầm không đáng sợ, chỉ khi không học từ nó. Tôi tự thề sẽ trân trọng những giá trị mà bố mẹ đã truyền đạt, và sống một cuộc sống ý nghĩa.

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 9

Mỗi lần em ngó qua quán game gần trường, những ký ức khó quên về một sự việc xảy ra cách đây không lâu lại hiện về. Em đã tạo ra một tình huống khiến bố mẹ buồn phiền.

Ngày đó, em mê mẩn trò chơi mới, quyết định trốn học để đến quán game. Buổi sáng đó, niềm vui và hạnh phúc tràn đầy khi em dành cả buổi chơi game. Khi tiếng trống báo tan học vang lên, em vội vã cầm cặp sách rồi hòa mình vào đám học sinh ra khỏi trường. Em về nhà, giả vờ như đã đi học và chào bố mẹ bình thường trước khi rút về phòng.

Tuy nhiên, bố mẹ vào phòng với il lạnh. Cô giáo đã gọi điện cho bố mẹ khi không thấy em đến trường. Mọi thứ đã bị phát hiện. Em hối hận khi thấy sự thất vọng trên khuôn mặt của bố mẹ. Em xin lỗi, khóc và van xin. Bố mẹ ôm em và nói: Lần này, bố mẹ sẽ bỏ qua. Nhưng em phải nhớ, không được bỏ học và lừa dối người khác nữa.

Lời dặn dò của bố mẹ làm em cảm động và nhận ra sai lầm của mình. Từ đó, em học hành chăm chỉ, trung thực với mọi người. Để bố mẹ không phải buồn phiền như vậy nữa.

Kể lại một sự việc khiến bố mẹ buồn phiền - mẫu 10

Trải qua nhiều thời kỳ, bố mẹ luôn hài lòng với những gì em đã làm. Tuy nhiên, có một lần, em làm bố mẹ lo lắng và buồn lòng. Mỗi khi nhớ lại, em tự cảm thấy xấu hổ và hứa với lòng sẽ cố gắng không để bố mẹ phải buồn phiền vì em nữa.

Vào một buổi trưa nắng nóng của mùa hè, bố mẹ và em gái nghỉ ngơi trong khi chiều bố mẹ phải đi làm. Trách nhiệm của em là chăm sóc em gái. Với tuổi 3, em gái cần sự giám sát, vì vậy em phải trông nom chặt chẽ để đảm bảo em gái không đi lạc. Tuy nhiên, em quên trách nhiệm vì thằng Tý ở lớp mời em đi bắn chim. Em quên mất lời bố mẹ, chỉ biết mải mê theo Tý đến nơi cao với đồi, cây cỏ và chim đầy đủ. Em hứng thú với trò chơi và quên mất lời bố mẹ. Có lẽ lúc đó, đứa trẻ lớp 6 chỉ nghĩ đến việc chơi hơn là nghe theo lời bố mẹ.

Em cùng Tý rượt đuổi trên đồi để bắn chim, quên mất trách nhiệm của mình. Em bắn trượt một số lần nhưng cũng có vài con chim. Tý nói rằng chúng ta có thể nướng chúng với lá bưởi để thơm ngon. Nghĩ đến việc được ăn thịt chim nướng bưởi do bố mẹ làm, em hứng thú không ngờ. Nhưng bỗng nghĩ đến bố, em tự dưng nhớ ra trách nhiệm mà bố mẹ giao cho mình. Em cảm thấy tội lỗi vì mải chơi mà làm bố mẹ phải lo lắng. Khi em quay về, đã là 3 giờ chiều. Bố mẹ đứng trước cổng, khuôn mặt đầy lo lắng và tức giận. Khi thấy em và Tý đứng trước mặt, mẹ quát “Đi đâu đến giờ mới về, sao không nghe bố mẹ nói gì”. Trong khi mẹ nói, bố vẫn im lặng. Em sợ nhất lúc bố mẹ im lặng.

Tý cảm thấy không khí căng thẳng, nên bỏ những con chim vừa bắn được và vội vàng đạp xe về nhà. Em đứng đó nhìn, rồi từ từ bước vào nhà. Bố vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc, tức giận vì em không nhớ lời bố mẹ dặn. Bố mẹ đã lo lắng vì em mải chơi mà bỏ qua nhiệm vụ quan trọng. Mẹ la mắng, cuối cùng bố nói lời rất nhẹ nhàng nhưng tràn đầy ý nghĩa “Lần sau, hãy nhớ những gì bố mẹ nói, đừng để bố mẹ phải lo lắng như vậy nữa. Em đã lớn, đừng để bố mẹ lo lắng nữa”.

Nghe lời bố, em chỉ cúi đầu, nước mắt rơi lăn dài trên má. Mẹ bảo nín đi, bố cũng nói đừng khóc nữa. Em hứa với lòng, từ bây giờ sẽ không mải chơi, không làm bố mẹ buồn lòng như thế nữa. Bởi vì em yêu thương bố mẹ.

Xem thêm những bài văn mẫu đạt điểm cao của học sinh trên cả nước hay khác:

Đã có app VietJack trên điện thoại, giải bài tập SGK, SBT Soạn văn, Văn mẫu, Thi online, Bài giảng....miễn phí. Tải ngay ứng dụng trên Android và iOS.

Theo dõi chúng tôi miễn phí trên mạng xã hội facebook và youtube:

Nếu thấy hay, hãy động viên và chia sẻ nhé! Các bình luận không phù hợp với nội quy bình luận trang web sẽ bị cấm bình luận vĩnh viễn.


Giải bài tập lớp 12 sách mới các môn học